Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Hai tiết chỉ lo đùa giỡn với đồ đệ trôi qua cái vèo, mặc dù chỉ có thể chiếm chút tiện nghi nho nhỏ chẳng hạn như giữ rịt lấy bàn tay nhỏ hoặc giả như ‘vô tình’ chạm phải các bộ phận lồi lõm nhạy cảm của nàng. Nhưng kích thích nhất là việc ngồi áp sát vào thân thể mát lạnh của Tiểu Thanh, lưu manh cảm thấy "mát lòng mát dạ". Hai tiết học trôi qua đầy kích thích, nhất là trong tình huống người đẹp Sở Sở vẫn đang ngồi bên cạnh, Hướng Nhật vừa kích động vừa hưng phấn khi thi hành việc trộm tình.

Ngủ suốt hai tiết, Sở đại tiểu thư rốt cuộc cũng tỉnh lại. Vươn vai vài cái cho tỉnh người, nàng không để ý một chút nào tới khoảng cách của một nam một nữ bên cạnh, so với trước khi nàng ngủ thì gần hơn rất nhiều. Lôi trong bóp ra gương lược trang điểm cá nhân, nàng chỉnh sửa lại tóc tai mặt mũi của mình.

- Đã hết giờ học rồi sao?
Vừa trang điểm Sở đại tiểu thư vừa cất giọng ngái ngủ hỏi.

- Vừa mới chuông hết tiết thôi!
Hướng Nhật miễn cưỡng trả lời. Cái tay không bị thương của hắn thì đang lén lút đặt trên đùi đồ đệ, tuy cách một lớp vải nhưng lưu manh vẫn cảm thấy da thịt mịn màng mát rượi của đồ đệ.

Thạch Thanh sau khi thấy Sở đại tiểu thư đã tỉnh lại nên không giống lúc trước mà rõ ràng né tránh. Nàng chỉ có thể dè dặt di chuyển đùi mình xích ra, đồng thời ánh mắt có chút xấu hổ pha chút tức giận nhìn cầm thú sư phụ.

-Trời ơi!
Sở Sở đột nhiên kêu lên sợ hãi:
- Hôm nay ngoài tiệm có lô hàng mới tung ra, Thanh tỷ, tụi mình mau đi, nếu không chậm mất! Cái hiệu đồ đó... quần áo cũng không có nhiều, đi trễ cho dù có tiền cũng mua không được!

Thạch Thanh cũng đang muốn mượn cơ hội để thoát ly khỏi bàn tay ma quái của người nào đó nên liền lập tức đứng lên trả lời:
- Đúng vậy, nhanh đi bằng không sẽ không còn nữa.

Tay của Hướng Nhật rơi vào khoảng không, bất đắc dĩ nói:
- Hai em đi bỏ anh lại một mình sao, hay để anh đi cùng?

- Anh đi làm gì?
Sở Sở lập tức bác bỏ lời đề nghị của hắn:
- Tụi em phải đi mua đồ ‘phụ tùng’ của phụ nữ.

Thực ra nàng không muốn hắn đi cùng vì ở đó có rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa khẳng định là không ít người đẹp nên nàng sợ hắn nổi cơn "thú tính".

- Nhưng bỏ anh lại một mình coi sao được?
Lưu manh rất muốn theo tới cái chỗ bán đồ "phụ tùng" gì gì đó cho phụ nữ, chắc chắn là quần áo lót kích tình, mắt hắn lóe sáng khi nghĩ tới ở đó hắn chắc sẽ được no mắt khi nhìn thấy chúng.

- Sao anh ‘ngu đột xuất’ vậy nè!
Sở Sở có vẻ giận khi hắn không nghe lời mình:
- Anh có thể ra ngoài dạo chơi mà, dù gì thì anh cũng đâu có thích đi học.

Hướng Nhật trợn trừng mắt nhìn nàng:
- Em hình như đang khuyến khích anh cúp tiết hả? Nhớ kỹ người nào đó còn nói anh cả ngày không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày chỉ biết trốn học, hôm nay sao lại…

- Cái ‘người nào đó’ đúng là em, nhưng chuyện đó không phải chuyện của em nghe!
Sở tiểu thư lém lỉnh cười nói:
- Thôi thì anh xem coi có gì chơi vui tí đi, em cùng Thanh tỷ đi trước, nếu tiện thì bọn em sẽ mua đồ cho anh luôn!
Nói xong nàng kéo tay Tiểu Thanh chạy đi.

- Thật chán quá!
Hướng Nhật tình thần sa sút ngồi trở lại trên ghế, không có đồ đệ cưng ngồi bên đùa giỡn, ngồi ở chỗ này quả thực là chịu tội. Quên đi, hay là đi ra ngoài dạo một vòng cùng đám con trai nói chuyện phiếm. Nghĩ tới đây Hướng Nhật ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng học.

Thật ra lưu manh vẫn chưa từng đi dạo qua khuôn viên của trường Cao Đại, ít nhất là từ khi hắn trở thành Hướng Quỳ. Khó có được một hôm rảnh rỗi như hôm nay, hắn chợt nhớ lại những kỷ niệm cách đây mười năm khi hắn thường xuyên cùng đám con trai đi ‘săn bắn’ nơi này.

Nhưng kế hoạch dạo chơi của Hướng Nhật thật không ngờ bị một người – có vẻ như vô tình nhưng hắn nghĩ đúng ra là cố tình tìm hắn – phá hủy mất đi.

- Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cô làm như thế nào tìm được tôi?
Hướng nhật đưa ra nghi vấn.

- Chuyện này có cái gì mà khó, tôi đi tìm anh trong lớp vừa lúc phát hiện anh ra khỏi phòng, sau đó theo anh tới đây. Làm sao? Chỉ có một mình anh thôi sao? Cãi nhau với bạn gái à?
Nhâm Quân mở miệng vui vẻ chọc lưu manh.

- Cô xem tôi giống cái loại người hay cãi nhau với bạn gái sao?
Hướng Nhật nhún vai.

- Quả thật không giống!
Đột nhiên chú ý tới cái ‘tay gấu’ đang bị băng gạc dầy của hắn, Nhâm Quân kinh hô:
- Tay của anh?

- Bị té một cái, gãy rồi.
Hướng Nhật trả lời nhẹ nhàng như không có chuyện gì to tát xảy ra.

- Có đúng vậy không đó?
Nhâm Quân trên mặt một dấu hỏi to tướng hoài nghi hỏi:
- Anh không phải bởi vì tôi yêu cầu gia nhập đội bóng rổ rồi cố ý làm vậy để lừa tôi chứ?

- Tôi không thể không bội phục trí tưởng tượng của cô.
Hướng Nhật bực mình nói, làm sao mà gần như không có ai tin tay hắn thật sự bị thương. Đầu củ tỏi là một, tới cái cô nàng trước mặt này nữa là hai. Hắn cảm thấy rằng có giải thích cho rõ ràng đi nữa thì cũng không thể làm cho người khác tin.

Cái ‘cây gậy trúc’ trước mặt thì cho rằng hắn vì là không muốn gia nhập đội bóng rổ mà cố ý "vui đùa" làm cho tay mình thành như vậy:
- Tôi giống cái loại người vớ vẩn đến như vậy sao, tiểu thư? Cô xem cho rõ này, đây màu đỏ, chính là máu đó!
Vừa nói lưu manh vừa đưa cái tay bị thương của mình đến trước mặt nàng. Bởi vì hôm nay còn chưa thay băng gạc cho nên vết máu chảy ngày hôm qua vẫn còn trông thấy rõ, đáng tiếc là bởi vì thời gian đã lâu, màu sắc có chút đen xạm lại.

- Tôi sao biết nó có phải là do màu đỏ của thuốc màu làm thành không hả?
Nhâm Quân quả thật suy nghĩ giống Đầu củ tỏi, chỉ khác biệt là nàng dũng cảm nói thẳng ra điều mình nghi ngờ. Nàng ta quả thật không thể nào tin một "siêu nhân" như hắn chỉ té nhẹ mà trầy da gãy xương được. Trông mắt nàng đoán chừng thì hai chữ ‘không tin’ chắc cũng không đủ để hình dung, quả thật là ‘tiếng xấu’ đồn xa mà!

- Chẳng lẽ cô muốn tôi mở ra cho cô xem?
Hướng Nhật đối với ‘cây gậy trúc’ thật hết cách.

- Nếu như anh không ngại, tôi nghĩ tôi cũng muốn xem một chút. Anh sẽ không phiền chứ!
Nhâm Quân khẽ cười nói, khi cười vô tình lộ ra hàm răng sáng đẹp làm cho người khác cảm thấy đáng yêu lạ.

Hướng Nhật có một chút sững người nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, quyết định không tiếp tục dây dưa với cô nàng nữa:
- Nói đi, cô hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì? Không phải lại muốn yêu cầu tôi gia nhập đội bóng rổ chứ hả? Tôi đã nói qua tôi thật không có bất kỳ hứng thú nào.

- A, có thật vậy không?
Nhâm quản lý đắc ý cười có chút giống ‘tiểu hồ ly’:
- Nghe nói hiện tại tất cả mọi người trong trường đang truy tìm "siêu nhân" nào đó, anh nói nếu tôi đem tin tức này tiết lộ ra ngoài...

- Vậy thì cái lợi sẽ không đủ bù đắp cái mất!
Hướng Nhật mặt trơ ra nhìn nàng.

- Này, anh đứng lại đó cho tôi!
Nhâm Quân thấy hắn phải đi, vội vàng hô to.

- Nói không có hứng thú mà, đừng tìm tôi nữa!
Hướng Nhật không nhịn được phất tay từ chối.

- Anh không đáng tin! Đã nói mà không giữ lời!
Nhâm Quân ‘cắn răng’ nói.

- Có bệnh sao hả?
Hướng Nhật muốn phát hỏa:
- Anh đây không đáng tin lúc nào, một lần nữa mà nói lung tung cẩn thận tôi đem cô tiền dâm hậu sát, cho cô sống dở chết dở, muốn chết cũng không xong!

- Anh…
Nhâm Quân mặt đỏ bừng lên nói:
- Anh rõ ràng nói chỉ cần tôi cho anh sờ vuốt.... cái ‘chỗ kia’ thì anh sẽ gia nhập đội bóng rổ mà.

- Tôi nói? Tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không có nói qua... ui! Chờ đã!
Hướng Nhật đột nhiên ngưng bặt, không dám tin nhìn nàng:
- Cô mới vừa rồi nói cái gì? Tôi nghe không được rõ ràng lắm, cô có thể nói lại cho tôi nghe một lần nữa không?

- Anh nói chỉ cần tôi cho anh sờ vuốt cái "chỗ kia" thì anh đáp ứng với tôi gia nhập đội bóng rổ!
Nhâm Quân rành mạch nói từng chữ một.

- Hình như đúng là tôi có nói như vậy!
Hướng Nhật một tay lành lặn còn lại đưa lên vuốt ve cằm như đang suy nghĩ gì ghê gớm lắm, đột nhiên mắt hắn sáng lên đánh giá đối phương rồi mập mờ nói:
- Nói như vậy là cô đã chấp nhận rồi sao?

- Không sai!
Nhâm quản lý bị đôi mắt dâm đãng của hắn chiếu tới sợ đến nổi phải lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói.

- Cô chắc chắn không? – Dâm uy trong lòng Hướng Nhật động đậy.

- Chắc chắn! – Nhâm Quân quả quyết gật đầu một cái.

- Vậy tốt lắm! Tôi cũng đồng ý gia nhập đội bóng rổ.
Nhìn cái quần bó sát cặp mông mẩy, tròn lẳn của đối phương, Hướng Nhật hầu như có thể cảm nhận được cảm giác khoái cảm khi lấy tay vuốt ve chúng, lập tức không chút do dự gật đầu đáp ứng. Nếu đối phương chịu hy sinh lớn như vậy, mình tội tình gì phải cự tuyệt? Hơn nữa mình vẫn còn là "thương binh", chỉ sợ "hai, ba năm" cũng chưa lành. Nhưng hắn còn muốn cô nàng chấp nhận thêm một điều:
- Tôi còn có một điều kiện.

- Tôi đã chấp nhận mà anh vẫn ra thêm điều kiện sao?
Nhâm Quân cực kỳ bất mãn khi thấy hắn được đằng mông lấn đằng đầu.

- Điều kiện này rất đơn giản. Vì sợ bị người khác nhận ra nên bình thường tôi sẽ không tham gia huấn luyện chung với đội, dĩ nhiên khi có trận đấu... thì cô có thể gọi tôi.

Nói thì nói thế, nhưng trong bụng hắn âm thầm tự nhủ "khi có trận đấu mà tay tôi vẫn còn bị thương không tham gia được, cô đừng nói là tôi gạt cô nghe".

- Tôi đáp ứng anh, nhưng mà tôi cũng có một điều kiện!

- Nói nghe thử coi, nhưng tôi không có bảo đảm là tôi đồng ý hay không.
Hướng Nhật tỏ ra bất mãn nói.

- Chính là… chúng ta chỉ mới quen biết nhau, tôi thật chưa quen anh lắm. Chờ sau này thân nhau hơn, tôi sẽ để cho anh... sờ.

- Cái này... Để tôi suy nghĩ một chút!
Hướng Nhật đi qua đi lại, đúng lúc muốn trả lời thì xa xa một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, lưu manh lập tức nhằm hướng kia phóng chạy đi. Âm thanh khia nghe thật quen thuộc!

Nhâm Quân chưa có được câu trả lời, cũng không kịp nghĩ ngợi gì, liền chạy theo hắn.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK