Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Trong các anh ai là ông chủ chỗ này?
Tiểu Ngũ mặt lạnh nói với mấy người đang ngồi. Bởi vì tối quá nên hắn vẫn chưa nhìn thấy lưu manh đang ngồi trong góc.

Hầu Tử đang thầm than vãn quán vừa mở lại đã bị cảnh sát tới hỏi thăm, sau này buôn bán làm ăn chắc chắn không thuận lợi, thì bị Sói Điên hắng giọng nhắc nhở, lập tức đứng dậy:
- Là tôi, xin hỏi các anh là...

Tiểu Ngũ không đợi cho hắn nói hết câu, nghiêm giọng nói:
- Là anh à. Tôi hỏi anh, anh có biết ai buôn bán ma túy ở đây không?

Hầu Tử ra vẻ ngạc nhiên thốt:
- Sao lại thế được, thưa sếp. Chỗ này của em là làm ăn rất đàng hoàng.

- Làm ăn đàng hoàng? Đừng tưởng tôi không biết anh là ai.
Tiểu Ngũ hừ lạnh một tiếng:
- Anh là Hầu Tử, người của "Bang Sói Đói" (Ngạ Lang Bang), đàn em của Sói Điên. Xã hội đen cũng có chuyện làm ăn đàng hoàng sao?

- Sếp à, xin đừng hiểu lầm, tụi tôi đều là tổ chức xã hội hợp pháp.
Sói Điên lúc này mới lên tiếng.

Tiểu Ngũ nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện ra người mình vừa mới nhắc đến hiện đang có mặt tại đây, kế đến liền thấy Gấu Xám đang ngồi ở đối diện, trong lòng cả kinh nói:
- Ủa? Thì ra tất cả đại nhân vật của 'Bang Sói Đói' đều ở đây.

Tiểu Ngũ không ngờ nhận tin báo chỉ nói có người bán ma túy, đâu ngờ có mấy con cá lớn như vầy. Ngó sang cái gã đeo mắt kính đen đang ngồi kế bên Gấu Xám, tuy không biết mặt nhưng có thể ngồi cùng chỗ với Gấu Xám thì thân phận của hắn ít nhất cũng phải ngang vai ngang vế chớ chẳng chơi, còn cái thằng ngồi kế Sói Điên là... mặt mày hơi quen quen. Đang định bước lại gần nhìn cho rõ thì đối phương đã mở miệng nói:
- Tiểu Ngũ, lại gặp nhau rồi.

- Anh là...
Tiểu Ngũ cả kinh, giọng nói của đối phương sao mà nghe quen quá bèn hỏi thử:
- Anh có phải là Hướng lão đại?

Bởi vì vụ đánh bài lần đó, Hướng Nhật luôn luôn thắng, cả đám đều gọi hắn là Hướng lão đại. Nhưng mấy tên bên cạnh thì lại giật mình, thường khi được gọi là "lão đại" đều là nhân vật đứng đầu trong hắc đạo, hơn nữa lần này lại từ miệng của một gã cảnh sát, như vậy càng đáng cho người ta phải suy nghĩ.

Sói Điên và Gấu Xám liếc mắt nhìn nhau, tuy ánh sáng không đủ nhưng có thể thấy ánh mắt của nhau chợt lóe lên. Hai gã đang lo không biết cách nào điều tra cặn kẽ lý lịch của thằng oắt kia, bây giờ có người nói ra thì càng tốt, cả hai đều dỏng tai lên nghe.

Chỉ có gã Ba Khắc đeo kính đen là không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng ánh mắt đằng sau cặp kính đen không ngừng đánh giá lưu manh.

Hướng Nhật đứng dậy, cười ha hả đi tới trước mặt Tiểu Ngũ:
- Không ngờ chúng ta có thể gặp mặt ở chỗ này.

- Hướng lão đại cũng ở đây à.
Hai gã cảnh sát trẻ tuổi ở sau lưng Tiểu Ngũ cùng bước tới, vẻ mặt kinh ngạc và cao hứng. Nhưng cũng không phải không có lý do, lúc
trước hai đứa hắn ở trong sở cảnh sát chỉ làm chuyện vặt vãnh rót trà mời nước, sau khi cùng lưu manh đánh mấy ván bài thì được Thiết đại cục trưởng cho thăng liền mấy cấp, không phải làm mấy chuyện lặt vặt nữa, lương bổng cũng được tăng mấy lần. Hai gã dĩ nhiên không nghĩ Thiết cục trưởng làm vậy là có lý do khác, cả hai đều đem công lao được thăng chức tăng lương là nhờ lưu manh. Bây giờ thấy vị thần tài đại lão gia ở đây, làm sao mà không hưng phấn cho được. Hy vọng biểu hiện tốt một chút, hắn có thể thổi thêm chút gió, cơ hội kiếm được một căn nhà mà chỉ có cảnh sát viên cao cấp mới được phân phối càng cao.

Hướng Nhật không biết trong lòng bọn họ đang tính toán gì, cười cười chào hỏi mấy câu rồi chuyển ánh mắt qua Tiểu Ngũ.

- Hướng lão đại, anh sao lại ở đây?
Tiểu Ngũ có chút đắn đo không quyết, có thể ngồi chung chỗ với mấy trùm xã hội đen đoán chừng quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, như vậy có còn phải tiếp tục tra xét không?

- Quán bar của thằng bạn mới khai trương, tôi ghé qua chúc mừng thôi. À, Tiểu Ngũ, anh đang thi hành nhiệm vụ ở đây hả?
Nói thiệt, Hướng Nhật không muốn cảnh sát xảy ra xung đột với cái thằng đang ngồi kia lúc này. Đương nhiên nếu như không có cái thằng Ba Khắc trùm buôn ma túy kia thì hắn sẽ rất vui mừng làm người ngoài khoanh tay đứng nhìn. Nhưng qua thông tin của Thiết cảnh sát, hắn biết Ba Khắc tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay chịu trói mà khẳng định sẽ ngoan cố chống trả tới cùng. Nếu như chỉ có một mình Ba Khắc thì cũng không sao nhưng quan trọng là còn đám cận vệ của hắn lẩn trốn quanh đó. Nếu nói mấy thằng đó trên người không có mang theo vũ khí có sức hủy diệt hàng loạt thì chẳng khác nào nói heo nái biết leo cây. Chỉ cần song phương khai hỏa, không cần tính toán cũng biết, bên cảnh sát nhất định sẽ bị thương vong thê thảm, thậm chí có thể toàn bộ bị giết sạch. Lưu manh không muốn nhìn kết quả đó, lại còn có khả năng hắn ở giữa lãnh đạn của hai bên, huống chi, ngay lúc Tiểu Ngũ và đám cảnh sát tiến đến gần, hắn ngó thấy thằng trùm buôn ma túy ra dấu tay. Người thường nhìn vào thì thấy rất bình thường nhưng trong hoàn cảnh này thì thật không thích hợp, có lẽ là ra dấu cho bọn cận vệ đang ẩn núp chuẩn bị sẵn. Lúc Ba Khắc mới hoàn thành dấu tay, Hướng Nhật lập tức cảm thấy sởn gai ốc, giống như là bị rắn độc trừng mắt nhìn, tựa hồ như có một họng súng đen ngòm đang nhắm vào hắn.

Tiểu Ngũ tuy không hiểu tại sao lưu manh lại qua lại với đám xã hội đen nhưng trong lòng hắn dám khẳng định Hướng lão đại tuyệt đối không phải là người xấu. Đây không phải vì nhân phẩm của lưu manh tốt, mà phần nhiều là nhờ sự tín nhiệm của Tiểu Ngũ đối với Thiết cục trưởng.

- Thì ra là vậy. Chắc chúng tôi nhận được tin vịt rồi, kinh doanh của bạn bè của Hướng lão đại là làm ăn chân chính, làm sao có khả năng có người buôn ma túy.

- Không sai, không sai.
Hai thằng bạn đánh bài ở phía sau cũng phụ họa theo.

Cả đám đang ngồi đều sửng sốt, vốn tưởng lưu manh là một đối tượng trong "sổ đen" của cảnh sát, nào ngờ chuyện lại biến hóa đầy kịch tính như vầy. Xem cách xử sự của thằng cảnh sát trẻ, hình như thằng oắt con này có quan hệ mật thiết sâu đậm với sếp to của cảnh sát. Nghĩ tới đây, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời địa vị của hắn trong mắt chúng cũng cao hơn mấy bậc. Có thể khiến nhiều cảnh sát trong cuộc bố ráp quy mô không có thu hoạch gì trắng tay bỏ đi thì cũng phải là em của vợ hoặc là em của tiểu tình nhân gì đó của cảnh sát trưởng, đại loại như vậy.

Hầu Tử cảm giác như chết đi sống lại, hắn nhìn Hướng Nhật với ánh mắt sùng bái, không ngờ đại ca bản lĩnh dữ vậy, ngay cả cảnh sát gặp mà cũng phải kêu một tiếng "lão đại", không dám ho he, ngoan ngoãn rời đi.

Hướng Nhật thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một mực chú ý cử động của Ba Khắc, thấy hắn ra dấu tay lúc mình đang nói chuyện vui vẻ với mấy gã cảnh sát trẻ kia, lập tức cái cảm giác toàn thân phát lạnh biến mất.

Tiểu Ngũ thấy chuyện đã ổn, chào Hướng Nhật đang định rời đi.

- Sao lại thế này?
Một trung niên cảnh sát đi tới, sau lưng còn có một cảnh sát cao to vạm vỡ.

- Vạn Đầu, không có vấn đề gì.
Tiểu Ngũ nhìn thấy hắn, đi đến trước mặt gật gật đầu.

- Không có vần đề gì?
Trung niên cảnh sát có chút hoang mang.

- Đúng vậy, Vạn Đầu, có Hướng tiên sinh ở đây tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nữa.
Tiểu Ngũ chỉ vào người bên cạnh nói.

- Hướng tiên sinh? - Người cảnh sát trung niên càng thêm hồ đồ.

- Là như vầy...
Tiểu Ngũ ghé sát tai hắn nói gì đó, sau đó mới thấy người được gọi là "Vạn Đầu" ngó lưu manh thật kỹ, trong mắt có vẻ nghi hoặc, vẻ không dám tin càng nhiều hơn. Nhưng nghĩ Tiểu Ngũ sẽ không gạt mình, nên nói:
- Thì ra là Hướng tiên sinh ở đây, vậy không có vấn đề gì rồi, mọi người rút lui.

- Vậy xin đa tạ. Bữa nào mời mọi người uống trà cảm tạ.
Hướng Nhật khách sáo nói, hắn biết có thể khiến cho đám cảnh sát vui vẻ đi chỗ khác chính là nhờ cái thân phận "ông xã" của cô nàng sĩ quan cảnh sát kia.

- Nếu có cơ hội, nhất định, nhất định rồi.
Đối với Vạn Đầu, ra về trắng tay không thu hoạch được gì quả đáng tiếc, nhưng có thể biết cái "tin giật gân" bự như vậy cũng không quá tệ.

- Hướng tiên sinh quả nhiên không đơn giản a!
Thấy đám cảnh sát đều đi hết, Sói Điên đứng dậy, nhìn hắn đầy thâm ý.

- Thường thôi, thường thôi.
Hướng Nhật phát hiện là bản thân hắn cũng đã học được cách dối trá, cười cười nói.

Gấu Xám cũng đứng dậy, loại nhân vật có ảnh hưởng lớn như vậy đối với cảnh sát chính là loại hắn cần, đang muốn nói gì đó thì Ba Khắc ngay bên cạnh nãy giờ không hề mở miệng đột nhiên kéo hắn lại, quay đầu nhìn về phía lưu manh, tuy bị kính đen che mất nhưng lưu manh có thể xác định hắn đang nhìn mình:
- Hướng tiên sinh, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau không?

Hướng Nhật giật mình:
- Ồ, cơ hội hợp tác gì?
Hắn rất rõ ràng, cái thằng buôn ma túy kiếm mình hợp tác thì chỉ có chuyện buôn ma túy thôi, hoặc là muốn mượn "Rùa chi khí" mình mới phát ra lúc nãy để tránh đụng cảnh sát. Tuy vậy mình cũng có thể mượn chuyện này điều tra một chút về A8, nhưng hợp tác với hắn thì thật sự quá nguy hiểm, phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ mới được.

- Hiện giờ không tiện nói, nếu như Hướng tiên sinh có rảnh thì chúng ta hẹn lúc khác được không?

Hướng Nhật đang suy nghĩ làm sao từ chối thì chuông điện thoại di động trong túi reo vang, hắn lập tức móc ra, liếc thấy trên màn hình là Sở đại tiểu thư gọi lại lưu manh không chút do dự nghe điện.

- Alô, chuyện gì vậy?

- Hướng Quỳ, về nhanh lên, dì út của anh muốn tìm anh.
Có thể nghe thấy giọng nói của Sở Sở rất gấp gáp.

Hướng Nhật khẩn trương:
- Cái gì? Em nói gì? Dì út của anh?

- Về mau lên, em cúp máy đây.
"Cụp" một tiếng, đầu bên kia chỉ còn tiếng máy bận tít tít.

Không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hướng Nhật lập tức xoay người vọt đi, đương nhiên không phải là gấp rút quay về nhà để gặp mặt bà dì không biết chui từ đâu ra, mà là để né lời mời của trùm ma túy.

Ai cũng thấy vẻ hốt hoảng của hắn lúc nghe điện thoại, tưởng phát sinh chuyện lớn gì nên cũng không chấp hành vi vô lễ của hắn, nhìn hắn biến mất khỏi cửa quán bar.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK