Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Ngươi có ý gì!
Sở A giận tái mặt.

- Ông nói đi?
Hướng Nhật duỗi người ưỡn lưng trên ghế, hai tay đặt lên thành ghế, hai chân bắt chéo gác lên góc bàn trà, cả người nhìn vừa buông thả vừa ngạo nghễ.

Sở Sở bên cạnh thấy vậy kinh hãi vô cùng, dùng sức lay cánh tay hắn, nhắc nhở hắn phải chú ý biểu hiện.

- Ngươi thật ngông cuồng!
Sở A trong mắt lóe hàn quang:
- Có tin ta cho người ném ngươi ra không?

- Ba!
Sở Sở ủy khuất kêu lên.

- Ngươi câm miệng cho ta! Ta không có đứa con gái bất hiếu như ngươi.
Sở A quát.

- Quẳng tôi ra ngoài? Ha ha, ông có thể tìm người thử qua xem, tôi còn chưa thưởng thức qua mùi vị đó.
Hướng Nhật lặng lẽ đưa tay chuyển qua quàng ngang eo Sở Sở, khinh thường nói.

Sở Sở vặn vẹo muốn thoát khỏi ma trảo của hắn, nhưng tay tên lưu manh cứ như là từ lúc sinh ra đã dính chặt vào nơi đó rồi, chỉ có thể tức tối lườm hắn một cái rồi thôi.

- Hừ!
Sở A nhìn cảnh đó cố nén giận chưa gọi người đến, nhìn bộ dáng hai người đối diện có thể đã...với nhau rồi. Đáng chết! Đám hỗn đản kia đúng là vô dụng, chuyện trọng yếu vậy cũng không điều tra ra!

- Sở Sở, ngươi ngồi xuống cho ta!
Sở A không nhìn lâu hơn được nữa, tuy là nhắc nhở nữ nhi nhưng trên thực tế là cảnh cáo tên kia đừng làm quá.

- Còn không mau buông người ta ra, lưu manh!
Sở Sở khẽ rít lên.

- Chúng ta về nhà sẽ tiếp tục.
Hướng Nhật dâm đãng cười, buông lỏng tay ra khỏi cơ thể mềm mại của nàng, nhìn về phía Sở lão đầu:
- Sở... bá phụ, còn gì nữa không? Nếu như không còn chuyện gì để nói nữa thì tôi với Sở Sở xin phép được cáo từ.

- Chờ một chút!
Sở A gọi giật lại:
- Nếu như ta gả con gái cho ngươi, ngươi lấy gì nuôi nó?

Sở Sở nhất thời kích động không thôi, vừa mới đứng lên thì thân thể đã ngã vào trong lòng tên lưu manh, niềm vui sướng lấp đầy trong mỗi một tấc cơ thể, trong từng thớ thịt.

- Đương nhiên tôi sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền.
Hướng Nhật trả lời qua quít lấy lệ.

- Cố gắng kiếm tiền? Nực cười! Ngươi biết Sở Sở một tháng chi tiêu bao nhiêu không? Ngươi biết trên người nó tùy tiện đem một bộ quần áo bán là có thể bằng mấy tháng tiền lương không? Ngươi biết nó thích dùng mỹ phẩm hay xe ô tô nhãn hiệu gì không? Ngươi biết...

- Tôi cái gì cũng không biết! Tôi chỉ biết có thể nuôi nàng là được, hết thảy không cần ông quan tâm!
Hướng Nhật lạnh lùng ngắt lời của Sở A.

- Hay, hay, hay lắm! Người tuổi trẻ chẳng biết trời cao đất rộng, hy vọng ngươi không hối hận! Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đây là một trăm triệu, cầm nó rồi cút đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt Sở Sở!
Sở A tức giận thở dốc, viết một mạch lên tấm chi phiếu rồi ném nó vào người Hướng Nhật.

- Có tiền là giỏi lắm sao?
Hướng Nhật nửa con mắt cũng không thèm nhìn tờ ngân phiếu đang rơi xuống, móc từ trong túi một tờ ngân phiếu màu vàng vứt lên trên bàn:
- Lão tử cho ông 1 tỷ Mỹ kim, sau này không cần xen vào chuyện của Sở Sở nữa!

- Ngươi...!
Sở A nộ hoả công tâm, tay cầm tờ ngân phiếu định ném xuống, nhưng ngay khi đó vô tình nhìn thấy ký hiệu trên tờ ngân phiếu thì tay run lên. Này... này là thật à? Bề ngoài nhìn không khác so với tấm ngân phiếu bình thường nhưng ký hiệu trên đó thì ông ta cực kỳ rõ ràng, không phải ai cũng có được nó.

Sở Sở im lặng nhìn bọn họ, vội gạt nước mắt trên má, nói cho cùng, sống chết thế nào cũng được quyết định trong lúc này.

- Sở Sở, chúng ta về thôi, ông già em thần kinh có chút bất thường!
Hướng Nhật chỉ vào đầu mình nói.

- Em...nhưng mà......
Sở Sở hoang mang, không biết xử lý thế nào.

- Đừng lo, đi nào, chúng ta về nhà!
Hướng Nhật kéo tay nàng chuẩn bị rời đi.

- Đem chi phiếu gì đó của ngươi theo luôn đi.
Sở A đã bình tĩnh lại, cầm chi phiếu của mình cất lại.

- Ông đã tỉnh rồi à?
Hướng nhật cũng không khách khí, cầm ngân phiếu của mình nhét vào ngực. Mẹ kiếp, đây là 1 tỷ Mỹ kim đó, vừa rồi khẳng định là não chứa toàn thủy ngân, nếu không sao làm chuyện điên rồ như vậy, vạn nhất Sở lão đầu thật sự cầm lấy... Mẹ nó, cùng lắm lão tử rút súng ra ép hắn giao lại.

- Ta thừa nhận ngươi có thể cho Sở Sở cuộc sống tốt, nhưng ta sẽ không đem nó gả cho ngươi.
Sở A lạnh lùng nói.

"Lão đầu này có bệnh à! Lão tử sợ gì ngươi chứ?" Hướng Nhật lòng cực kỳ khó chịu nghĩ thầm.

- Chỉ bằng thái độ lúc này của ngươi đối với ta không biết lớn nhỏ, không biết tôn trọng người khác, ta sẽ không đem con gái gả cho một người như thế.

- Lão tử...

- Hướng Quỳ!
Sở Sở kêu lên:
- Anh là tên hỗn đản, không thể lễ phép nói chuyện với ba của người ta một chút sao?

- Ây, cô bé, muốn tạo phản à? Dám quát anh?

- Đáng ghét! Đêm nay anh đừng hòng lên giường của tôi!

- A, Sở Sở, là anh sai, hết thảy đều là anh sai!
Thấy Sở Sở vẫn không lý tới mình, vì cuộc sống sung sướng sau này, Hướng Nhật chỉ có nước hướng ánh mắt sang Sở A cầu tình:
- Sở... bá phụ, vừa rồi cháu thật là vô lễ, người cũng biết, tuổi trẻ thường bồng bột, có khi vì một lúc xúc động nên cái gì cũng quên. Không giống bá phụ là con người rộng rãi, lòng dạ bao la, nhất định không so đo với những sai lầm của vãn bối, có phải không?... Người cười rồi, vậy là không có việc gì rồi, mưa tan mây tạnh, thật tốt quá, hai người bố vợ con rể chúng ta sẽ chung sống hòa bình, kính trọng yêu mến lẫn nhau, chung tay góp sức, giúp đỡ lúc khó khăn...

- Hừ!
Sở A ngắt lời hắn, nhìn về phía con gái chau mày nói:
- Sở Sở, ở nhà ăn cơm, mẹ ngươi tối nay về, gia đình chúng ta lâu rồi không cùng ăn cơm.

- Ba, vậy hắn thì sao?
Sở Sở chỉ vào gương mặt mang đầy vẻ chờ mong của tên lưu manh hỏi.

- Nhà ta không chào đón người lạ.
Sở A nói xong những lời này liền xoay người bước lên lầu.

Sở Sở thấy tên lưu manh lại có dấu hiệu muốn gây sự, vội vàng chặn hắn lại, sợ chuyện đã có dấu hiệu tốt lại bị hắn phá hư mất, trực tiếp kéo hắn ra cửa.

- Em làm gì đó? Ông già em đối với anh như vậy, em không có điểm nào đồng tình với anh sao?

- Ai bảo anh cư xử như vậy với ba của người ta, đáng kiếp!

- Ây, nói phải tự vấn lòng đó, là ông già em làm khó anh trước tiên mà. Em không thấy anh vừa vào, ông liền vứt tiền vào mặt anh đó sao? Rõ ràng xem em như hàng hóa giao dịch mà!
Hướng Nhật dụng tâm hiểm ác muốn ly gián cha con nàng.

- Đúng vậy, ba của nguời ta quả thật đáng ghét, nhưng anh so với ông ấy còn đáng ghét hơn! Nói, tiền này ở đâu ra? Sao nhoáng cái có nhiều như thế? Võ công anh nữa? Tại sao trước đây tôi không biết gì hết? Tại sao giấu giếm tôi lâu như vậy? Tên lưu manh anh còn giả bộ ngu ngốc à!
Sở Sở hung hăng nhìn hắn chất vấn.

- Lưu manh thì anh thừa nhận, nhưng ngu ngốc thì không, chỉ số IQ của anh trên 180, phải gọi là thiên tài mới đúng chứ! Tối nay làm gì đây?
Hướng Nhật lảng sang chuyện khác.

- Đi chết đi, thiên tài à! Người ta xem anh chính là loại xuẩn tài! Không đúng, anh đừng hòng lảng tránh, thành thật trả lời ngươi ta mau.
Sở Sở hai tay chống vào eo lanh lảnh nói.

- Không hay rồi, ông già em đang truy đuổi anh, anh phải chạy trốn thôi.
Hướng Nhật thừa lúc Sở Sở quay đầu lại nhìn hôn vào gương mặt trắng nõn của nàng một cái chụt, xoay người nhanh chóng cao chạy xa bay.

- Đáng ghét! Hận anh chết đi được!
Sở Sở tức tối dậm chân, song tên kia đã ở ngoài xa rồi.

oOo
Thiết Uyển là tinh anh trong các cảnh sát ưu tú, tuổi còn trẻ mà đã thăng lên làm Cục phó cục cảnh sát của khu Đông Thành, thành phố Bắc Hải. Nàng ngoại trừ vùi đầu trong hàng trăm vụ án to nhỏ của khu thì không thấy nàng có quan hệ nào khác ngoài công việc. Ngoài ra, còn có một vị đại nhân đứng sau lưng giúp đỡ cũng như che đậy các dấu vết của nàng, khiến nàng có thể bình tâm làm việc, người bên ngoài chẳng mấy ai biết một vị phó cục trưởng có quyền thế nhường nào.

Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 25 của Thiết Uyển, nhưng nàng vẫn ra ngoài thu thập tin tức. Mấy ngày trước có một nhân viên nằm vùng cung cấp tin là sắp tới sẽ có một luồng lớn độc phẩm chảy vào Bắc Hải, hơn nữa xã hội đen khu vực cũng có liên quan. Đáng tiếc người nằm vùng kia chưa kịp nói rõ chi tiết hơn thì mất tích, phỏng chừng không có khả năng còn sống.

Thiết Uyển tới bây giờ đối với dung mạo mình luôn tự tin, chỉ nhìn sơ qua ánh mắt các cảnh sát nam đồng nghiệp nhìn mình là biết. Hôm nay nàng cố ý trang điểm nhẹ, thay chiếc quần bình thường bằng một chiếc váy ngắn, tiến vào quán rượu "Trầm Luân Tửu". Bên ngoài thoạt nhìn quán rượu này không hề có gì khác thường nhưng căn cứ theo tư liệu nắm được, đây là địa bàn của "Ngạ Lang bang", một trong hai băng xã hội đen lớn. Mà chủ quán này là thành viên của "Ngạ lang bang", một trong hai đại chiến tướng tâm phúc của "Cuồng lang" Hầu Tử.

Thiết Uyển ngồi ở nghế trước sân khấu uống một ly cocktail "Sex on the Beach", nhấm nháp chất lỏng ngọt dịu từ cổ trôi xuống, hai mắt lại nhìn một người khả nghi đi ngang qua.

Vừa cự tuyệt một nam nhân sáp lại gần xong, đang định thay đổi tư thế ngồi một chút thì cửa quán bật mở, một thanh niên đi vào. Vì ngồi quay ra cửa, Thiết Uyển là người đầu tiên thấy hắn bước vào.

Đó là một học sinh. Thiết Uyển thầm đánh giá hắn. Người này có vẻ nhã nhặn, đeo cặp mắt kính gọng đen, không cao lắm, ngang mình là cùng. Đáng chú ý là hắn toàn thân trên dưới đều là quần áo hàng hiệu, mà loại thiếu gia cỡ hắn rất hiếm khi bước vào những nơi như thế này mà phải tìm những quầy bar cao cấp.

Hướng Nhật đơn thuần chỉ muốn đi uống rượu, thấy cái tên quán hấp dẫn nên mới quyết định ghé qua một chút. Không nghĩ tới mới vừa tiến vào phát hiện một mỹ nữ nhìn mình chằm chằm. Mỹ nữ khá cao, so ngang với mình, trên thân mặc một chiếc áo phông trắng cổ khoét hình tim, trước ngực hai nửa vòng tròn run run như muốn chực nhảy ra, eo của nàng rất thon nhỏ, phỏng chừng hai gang bàn tay ôm cũng vừa. Bên dưới mặc một cái váy ngắn màu đen, cặp chân thon dài, da thịt ánh lên vẻ khỏe mạnh đầy sức sống.

- Hi! Người đẹp mời anh ly rượu nha?
Hướng Nhật đi tới trước mặt nàng thong thả nói.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK