Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Hướng Nhật mặc dù cảm thấy nàng có hơi "thân thiết" quá mức, nhưng hắn đối với người đẹp này rất có hảo cảm, trong lòng cũng không phản đối gì, vì vậy hai người cùng nhau rời đi.

Quay trở lại trước bàn ăn, các món ngon ban đầu bị ăn gần hết nay đã được thêm vào đầy ắp, Hướng Nhật thấy vậy hứng thú muốn ăn, dao nĩa cầm lên bắt đầu động tay động "miệng", ăn uống phàm phu tục tử trông thật khó coi, thoáng cái vài người bên cạnh sợ quá chạy mất dép. Tuy nhiên chuyện này đối với Thư Dĩnh cũng không có gì quan trọng, "bạn trai tương lai" của mình có thể không câu nệ tiểu tiết, cởi mở, tự nhiên không bị gò bó, không làm bộ làm tịch chút nào, so với cái đám "ngụy quân tử" đạo mạo trang nghiêm ở nơi này thì tốt hơn nhiều lắm.

- A, đừng nhìn tôi ăn như vậy, cô cũng ăn chút gì đi chứ.
Hướng Nhật vừa thưởng thức nhai nhai miếng thịt trong miệng vừa nói cùng người đẹp bên cạnh!

- Tôi ăn no rồi, nhìn anh ăn là được.
Thư Dĩnh trong lòng cảm thất thật ngọt ngào, đối phương đang ăn mà vẫn quan tâm đến mình, nàng không thoải mái sao được!

- Cô nhìn tôi ăn như vậy, thấy ngại quá đi!
Hướng Nhật ra vẻ thẹn thùng chọc người đẹp khúc khích cười.

Song, không thể không nói trên thế giới này quả thật có rất nhiều người thích phá hư chuyện ấm êm vui thú của người khác, mới vừa rồi có một con "Tử" Mã ngựa chết, bây giờ lại tới thêm một tên "nhị thế tổ" vừa nhìn mặt là thấy hai chữ "cặn bã" hiện ngay trên trán.

- Cười cái gì mà cười, mịa kiếp, ông đây nghe là thấy ghét rồi.
Tên cặn bã nhị thế tổ này xem ra cũng thuộc loại vô dụng, miễn cưỡng có thể coi như một tên công tử mặt trắng, chỉ tiếc thân thể hắn so với Hướng Nhật còn gầy hơn, gầy lòi cả xương ra. Cách ăn mặc thật giống như "hình người trong lốt chó", quần áo quá rộng như muốn để che đậy cái thân gầy như que củi của hắn.

Thư Dĩnh tức thời giận dữ, mắt muốn phun hỏa hận không thể đốt cháy tên kia.

- Ôi chao, còn dám nhìn ta? Mịa nó, chẳng lẽ coi trọng ông đây rồi? Nhưng nói thật cô bé coi quả thật khá tốt, thế nào, theo anh đây đi, nhìn chung so với đi theo cái tên nhóc nghèo kia còn tốt hơn ! Hơn nữa anh còn có thể miễn phí nói cho cô em một cái bí mật, thật ra tên nhóc này chỉ là con vịt chết, ha ha...

- Ngươi là đang nói ta sao?
Hướng Nhật ngăn cản Thư Dĩnh đang muốn tiến tới tranh cãi, lạnh lùng nhìn tên cặn bã nhị thế tổ kiêu ngạo kia, đồng thời hắn cũng biết sau lưng là ai giở trò quỷ, xem ra tên kia muốn ép hắn ra đòn độc mới chịu, vậy thì đừng trách ông mày.

- Mịa kiếp, ông chính là đang nói mày đó, như thế nào, muốn đánh nhau à?
Tên cặn bã nhị thế tổ ỷ vào mình có hậu thuẫn mạnh mẽ, lạnh lùng hất mặt hét toáng lên.

- Đánh nhau?
Hướng Nhật có chút buồn cười, cái que củi này trên người không có tới hai ký lô thịt có gì hữu dụng đây? Đột nhiên lưu manh tiến lên phía trước, tay nắm ngay cổ tay hắn, cười lạnh nói:
- Ta mặc kệ ngươi bị ai xúi giục, tóm lại dám trêu ta thì ngươi nhất định phải chết!

Tên cặn bã nhị thế tổ chỉ cảm thấy là cổ tay gần như sắp... gẫy lìa.

- Buông... ra..., buông... ra...

- Còn dám tới gây chuyện nữa không?
Hướng Nhật trong mắt tràn ngập sát ý.

Tên cặn bã nhị thế tổ bị hù dọa liên tục lắc đầu:
- Không... dám..., không... dám ...

- Vậy mau cút xa ra một chút! Biến mau đi cho lành!
Hướng Nhật thả tay, tên cặn bã nhị thế tổ được tự do, không dám hó hé thêm một tiếng nào, xoay người chuồn mất.

- Tại sao thả hắn, người như thế nên cho hắn ăn một trận đòn.
Thấy tên cặn bã nhị thế tổ ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột, Thư Dĩnh bất mãn nói.

- Cô nghĩ tôi không muốn sao? Chỉ vì đây là nhà bạn của tôi, nói chung không thể để cho nàng khó xử đúng không?
Hướng Nhật bất đắc dĩ nói.

- Vậy thật dễ dàng cho hắn quá!

- Ai da, không còn cách nào khác.
Hướng Nhật thở dài một hơi, đang muốn nói gì đó đột nhiên vô tình thoáng thấy một bóng người quen thuộc, lập tức nói:
- Cô ở chỗ này chờ, tôi đi toa-lét rửa tay.
Nói xong, hắn đuổi theo bóng người quen thuộc vừa biến mất kia.


olo

Người kia đối với ngõ ngách cách bài trí của căn nhà trông có vẻ rất quen thuộc, dáng người thon thon mới chút đã lên tới lầu hai, Hướng Nhật chỉ dám bám theo từ phía xa xa, hành lang dọc theo hai bên không có chưng đồ vật gì nên Hướng Nhật không dám bám theo quá gần.

Rốt cuộc, người kia dừng lại trước cửa một căn phòng ngủ, cũng không thấy có động tác gì chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng. Hướng Nhật dám khẳng định người kia tuyệt đối đã cùng chủ nhân căn phòng hẹn ước, nếu không không có khả năng vào phòng thuận lợi đến vậy. Chờ cho bóng người kia tiến vào xong, Hướng Nhật lúc này mới lớn mật đi tới, chậm rãi tới trước cửa căn phòng ngủ kia nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa, quả nhiên cửa đã bị đóng lại. Nhìn cái tay nắm trên cánh cửa, việc đối phương dè dặt cẩn thận đề phòng như vậy khẳng định là sợ bị người phát hiện cho nên khó có khả năng sẽ lưu lại bất kỳ sơ hở nào, nhưng Hướng Nhật trong lòng vẫn hy vọng có chút may mắn nên xoay xoay thử. Điều hắn không ngờ tới chính là nắm cửa chuyển động, hơn nữa cửa cũng hé ra một đường hở nhỏ. Hướng Nhật không ngờ đối phương đã quá bất cẩn hoặc quá tự tin, tự nhiên lại có sơ hở lớn như vậy.

Hướng Nhật cũng không khách khí, nhìn dáo dác chung quanh kiểm tra qua một lần, phát hiện không có người nào khác thì lúc này mới đem áp lỗ tai vào cửa, cẩn thận thám thính động tĩnh bên trong. Không có âm thanh nào bên trong Hướng Nhật nghe được rõ ràng, đẩy cửa ra thêm một chút để nhìn cho rõ, hắn chỉ có thể nhìn thấy một ít đồ dùng quần áo vật chưng trong nhà... vân vân... Hướng Nhật dứt khoát quyết định, đẩy rộng cánh cửa ra vừa đủ để một người lách vào, hắn lúc này nhanh chóng chui tọt vào trong phòng. Hướng Nhật lại một lần nữa gặp may mắn, bên trong không có ai, thật sự là trời giúp a!

Tuy nhiên căn phòng ngủ này cũng không thể xem như là phòng ngủ chính thức được, phải nói là một khung trời nhỏ mà người nào đó dành riêng cho mình hưởng dụng, trong phòng bao gồm phòng khách, phòng tắm cùng với một phòng thực sự dùng để ngủ. Hướng Nhật lách vào đúng ngay phòng khách, trong phòng khách bày biện cũng không khác gì nhiều so với phòng khách thường khác.

Hướng Nhật mơ hồ nghe được từ trong phòng nào đó truyền ra tiếng nước chảy, giật mình đoán chừng người mình mới theo dõi chắc đang trong phòng tắm. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn kích động vạn phần, hận không thể vọt vào nhìn thử một lần cho rõ, nhưng hắn cũng biết chuyện này thật không có khả năng, nếu rình coi bị phát hiện hay nghênh ngang đi vào, kết quả sẽ rất bi thảm.

Do đó chờ ở bên ngoài là sự lựa chọn duy nhất, Hướng Nhật cũng không sợ đối phương không đi ra, hắn cũng không tin đối phương thần bí lén lút đi lên đây cũng không chỉ để tắm rửa đơn giản như vậy, có đánh chết hắn cũng không tin!

Tuy nhiên chờ đợi không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ đau khổ, nhàm chán không có chuyện gì làm, Hướng Nhật bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, có thể khẳng định phòng này tuyệt đối là phòng ngủ của nữ nhân, quần áo lót gợi cảm nằm rơi vãi trên ghế sa lông làm bại lộ giới tính của chủ nhân căn phòng.

Đợi hồi lâu, người trong phòng tắm vẫn còn đang tắm rửa, Hướng Nhật cân nhắc xem có nên cuỗm cái mớ quần áo lót đầy gợi cảm chỉ có hai dây trên ghế sa lông kia hay không. Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị hành động thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Hướng Nhật bị dọa toàn thân xuất ra mồ hôi lạnh, liền vội vàng nấp mình phía sau một cái tủ áo, nói chung có thể tránh cho bị bại lộ. Mắt len lén dò xét nhìn ra, hắn giật minh thất kinh suýt hô to, trong phòng tắm đi ra không chỉ có một người, mà là hai người! Một người là cô nàng mình mới vừa rồi theo dõi tới đây... An Tâm đại tiểu thư, người kia là thiên kim đại tiểu thư chủ nhân của căn phòng ngủ này, người đẹp băng giá mang cặp kính trắng. Tuy nhiên lúc này nàng không có chút lạnh như băng nào, trái lại thập phần quyến rũ, kính mắt cũng không đeo nên xem nàng gợi cảm dị thường.

Hai nàng trên người chỉ khoác hờ một cái khăn tắm, hầu như toàn bộ thân thể đều lộ ra bên ngoài, Hướng Nhật chịu không nổi ngo ngoe muốn động, "súng ống" lên đạn sẵn sàng tác chiến. Hắn biết hai nàng đang làm gì, khó trách An tiểu thư mới vừa rồi đi lên đây lại dè dặt đề phòng đến vậy, sự tình này tốt hơn hết đừng để cho người chứng kiến.

Giờ phút này, hai nàng tiến tới ngồi trên ghế sa lông, má kề má, môi kề môi, vuốt ve âu yếm nhau, thấy vậy Hướng Nhật chỉ muốn hung hăng lao ra ôm hai nàng "hành hạ" một phen. An tâm bắt đầu tháo cái khăn tắm của người đẹp băng giá, Hướng Nhật trong lòng "căng thẳng" hô thầm:
- Cởi đi, cởi đi, cởi đi nào…

Song đang lúc đã lưng lửng một nửa, đã có thể nhìn thấy một nửa hai quả tuyết lê tròn căng kia thì người đẹp băng giá đột nhiên nói:
- An An, bồ ra coi cửa có khóa không, mình sợ vạn nhất có người xông vào.

- Nói cũng đúng.
An Tâm nhổm dậy đi ra cửa, lúc nhìn thấy cánh cửa đã khóa cứng thì không khỏi có chút kinh ngạc, nàng nhớ kỹ mình lúc đi vào dường như không khóa, hay là thuận tay khóa cửa mà mình quên đi? An tâm nhớ không rõ nên lắc đầu, quản nó làm chi, dù sao lúc này cũng không có ai có thể xông vào!

Thực không ngờ, người muốn xông vào đã xông vào rồi, hơn nữa hắn còn là một đại sắc lang chưa từng có trong lịch sử. Hướng Nhật từ lúc nhìn thấy An tiểu thư đi khóa cửa, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, hắn biết chính mình đã khóa trái cánh cửa. Hoàn hảo, An tiểu thư mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không ngờ đến có người đã xông vào phòng.

"Phựt" một tiếng, An Tâm thuận tay giựt cái khăn tắm của bạn tình xuống, lộ ra vóc người ngạo nhân đầy quyến rũ mê hoặc của người đẹp băng giá. Hướng Nhật thấy vậy nước miếng ào ào chảy ra rồi nuốt xuống ừng ực. Bởi vì góc độ bị khuất, hắn chỉ có thể nhìn thấy từ đùi trở xuống và từ ngực trở lên, vị trí mấu chốt quan trọng đều bị người của An tiểu thư chặn lại, nhưng chỉ cần như vậy, Hướng Nhật đã kích động
giựt giựt toàn thân. Bởi vì An tiểu thư ngẫu nhiên xê dịch phần dưới thân mình, lộ ra một mảng đen nhánh lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai đùi của người đẹp băng giá, Hướng Nhật ngứa ngáy khó chịu y như đang ngồi trên ổ kiến lửa.

An tiểu thư môi từ từ âu yếm hôn toàn thân bạn tình, rồi một tay cầm lấy khăn tắm của mình... giựt nhẹ xuống, khăn tắm thuận đà bung ra rớt xuống, Hướng Nhật thấy vậy bây giờ mới minh bạch, chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng cảnh đẹp trong nháy mắt này khắc sâu ấn tượng vào trong đầu hắn, hắn không thể tin được An tiểu thư chính là "Bạch Hổ" trong truyền thuyết (1). Khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi cũng đủ cho Hướng Nhật xác minh mấy lần, không sai, An đại tiểu thư chính là một con "Bạch Hổ". Phần bụng dưới thắt lưng của nàng không có một chút tạp sắc, một mảng trắng phau và một khe hở huyền bí ngay chính giữa...


Chú Thích:

(1) Bạch Hổ (tiếng lóng) chỉ người phụ nữ phía dưới "hairless"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK