Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Là hắn!
Đồng tử của Lôi Vĩ co rút lại, nhìn chằm chằm vào cái thân ảnh ở trên rổ vừa rồi. Chứng kiến kẻ đó đánh bại Điền Phong lúc trước đã gieo vào trong lòng hắn chấn động sâu sắc xen lẫn sợ hãi. Hắn tự nhủ động tác vừa rồi hắn làm không được, mà người kia thực hiện thật thần kỳ. Kẻ đó chỉ cao khoảng 1m7 mà tiện tay đập rổ một cách thành thục, quả thực với chiều cao đó hầu như không ai có thể làm được động tác vừa khó vừa yêu cầu kỹ thuật phải cao như vậy. Lôi Vĩ với chiều cao 1m92 cũng có tốc độ nhanh, nhưng để có thể ung dung thoải mái thực hiện động tác đó như chỗ không người thì thật không thể nào làm được.

- Tạm dừng hội ý!
Từ băng ghế nghỉ ngơi của Tài Đại (Đại học Kinh tế tài chính), học trò đắc ý được huấn luyện viên lúc đầu trao quyền chỉ đạo đội bóng bất chợt mở miệng hô to. Trầm Bội Bội ngẩn ra giây lát, gấp rút nhìn trọng tài đưa tay làm hiệu xin tạm dừng trận đấu để hội ý.

Trước những sự việc ngoài ý muốn, Tương Tiên với quyền huấn luận viên đành phải đích thân đứng ra chỉ đạo, ánh mắt của hắn lại đăm chiêu nhìn về phía thân ảnh không cao mảnh khảnh đang chạy về phía sân đối phương kia.

Đám cầu thủ ủ rũ mất tinh thần rời khỏi sân về băng ghế nghỉ ngơi. Trầm Bội Bội phát cho mỗi người một cái khăn mặt, tuy mới bắt đầu hiệp hai, chẳng biết vì sao mà trên mặt mọi người lại lấm tấm đầy mồ hôi.

Cá nhân Điền Phong biểu hiện sự kích động dị thường, tay hắn xiết chặt, thân thể run lên nhè nhẹ. Từ lúc giao đấu với tên lưu manh kia cho tới giờ, trong lòng hắn không khỏi có một bóng ma ám ảnh.

- Bội Bội, cô biết hắn ư?
Tương Tiên tuy hỏi nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi thân ảnh kỳ quái kia.

Trầm Bội Bội cười khổ gật đầu:
- Tôi biết hắn, đó chính là bạn trai của một bạn học trung học của tôi. Chỉ là tôi không ngờ hắn lại tham gia trận đấu này.

Trầm Bội Bội có chút trách mình lần trước điều tra không cẩn thận. Một cao thủ như hắn thì phải là thành viên chủ lực của đội bóng Cao Đại, nhưng đã dò xét mấy lần, chủ lực của đối phương không có người này, do đó nàng cũng tưởng hắn không có gia nhập đội bóng rổ, ai ngờ hắn lại đột nhiên tham gia trận đấu chứ. Nếu như biết hắn có trong đội hình đối phương thì nàng cũng sẽ không tuyên bố muốn thắng đối phương 80 điểm. Hiện tại cho dù cuối cùng cũng có thể thắng nhưng thắng như vậy thì mặt mũi còn biết để đâu. Nghĩ đến đây, Trầm Bội Bội càng oán hận nữ nhân kia, nhất định là cô ả cố ý che giấu hắn. Thật là giảo hoạt, chờ đến khi mình tưởng nắm chắc thắng lợi rồi mới cho hắn ra sân, hơn nữa từ đầu nàng ta có thể nhẫn nại được cho tới bây giờ, thật là đáng chết!

Không chú ý đến khuôn mặt đang biến sắc của nữ quản lý bên cạnh, ánh mắt của Tương Tiên không khỏi lộ ra vẻ thâm trầm:
- Phải cho Đại Khoan vào trận.

Thắng 80 điểm là do hắn đề xuất, mặc kệ là vì danh dự của trường hay là vì mặt mũi của bản thân.Tuyệt không được phép sai lầm.

- Gì cơ?
Trầm Bội Bội nhất thời sững người:
- Đại Khoan ư? Anh nói cho hắn vào trận? Nhưng hắn mới học chơi bóng rổ chưa được hai mươi ngày mà!

- Không có việc gì, yêu cầu của tôi là muốn hắn giúp bảo vệ cái rổ là được.
Tương Tiên đứng dậy, gọi một tên cao lớn đang luyện tập khống chế bóng tại vách tưởng tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ một hồi. Thanh niên cao lớn đó nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ kích động, gật đầu lia lịa.

Thấy hai người bên cạnh thì thầm to nhỏ, Trầm Bội Bội mơ hồ có một dự cảm xấu, nhưng lại không rõ dự cảm xuất phát từ đâu.


olo

Tại băng ghế nghỉ ngơi của đội Cao Đại, Hướng Nhật được xem như là anh hùng xuất thế giữa thời loạn. Cầu thủ trước kia để hắn mượn áo của mình cũng vì thế mà cảm thấy tự hào, hơn nữa hai người thân hình không cao lắm, không khác biệt gì mấy nên hắn càng cảm thấy kính ngưỡng hơn, vội hạ người hỏi Hướng Nhật làm thế nào mà có thể đập rổ ngon lành như thế. Dù sao với thân hình "khiêm tốn" mà làm được chuyện này thì thật sự là độc nhất vô nhị, thế gian hiếm thấy. Nếu như hắn có thể làm được những động tác đó, vậy chính hắn chẳng phải... Nghe những tiếng hoan hô từ trên khán đài của các cổ động viên Cao Đại cùng với những thân hình nóng bỏng khiêu gợi của các mỹ nhân đang điên cuồng hoan hô, càng nhìn tên cầu thủ dự bị số 7 không khỏi nuốt nước miếng.

Ngay cả mấy cầu thủ lão luyện bên cạnh cũng vểnh tai lắng nghe, hy vọng từ miệng lưu manh có thể biết được một số kỹ xảo mà người ta ước mơ kia.

Nhưng tất cả bọn họ đều phải thật vọng, Hướng Nhật không có biện pháp gì đặc biệt. Hắn chủ yếu dựa vào thực lực mạnh mẽ của cơ thể mà chơi bóng, cho nên đối với những người muốn hỏi han hắn về kỹ xảo, Hướng Nhật đành dùng hai chữ “khổ luyện” mà trả lời cho qua.

Ánh mắt thất thần lúc trước của Nhâm Quân đã hoàn toàn biến mất. Nàng đầy hâm mộ nhìn lưu manh, ân cần niềm nở mời hắn một ly nước:
- Thật không nghĩ anh lại lợi hại đến thế… còn có thể đập rổ điêu luyện như vậy. Tôi thấy anh còn chưa cao bằng tôi. Thật sự quá lợi hại.

Hướng Nhật đối với biểu hiện tiền hậu bất nhất của cô nàng cảm thấy không thoải mái. Đang muốn đốp chát vài câu vào mặt cô nàng về việc tiếp đón mình đầy vẻ khinh thường lẫn lạnh nhạt thì trọng tài đã thổi còi. Thời gian hội ý đã hết. Trận đấu tiếp tục.

- Đại Khoan, nhớ kỹ lời tôi dặn.
Trước khi vào trận, Tương Tiên nhắc nhở thanh niên cao lớn kia một lần nữa.

- Yên tâm, cứ tin tưởng vào tôi.
Đại Khoan vỗ vỗ ngực bước vào trong sân.

Trầm Bội Bội cảm thấy nghi ngờ vội hỏi:
- Tương Tiên, anh bảo Đại Khoan làm…
Không đợi nàng nói xong, Tương Tiên đã nhanh chóng ngắt lời của nàng:
- Huấn luyện viên đâu nhỉ? Ông ta đi đâu rồi?

Trầm Bội Bội nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói:
- Huấn luyện viên ư? Hình như là đã đi rồi.

- Xem trận đấu đi!
Tương Tiên một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, tựa hồ không để ý đến vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi của nàng.

Bởi vì vừa rồi Hướng Nhật không ngừng thể hiện tài năng hơn người, các thành viên đội áo trắng vốn đã mất hết tinh thần thi đấu, giờ thì như uống phải liều thuốc kích thích, thi đấu không mệt mỏi, liên tục ném bóng vào rổ. Mà ngay trên khán đài, cổ động viên của Cao Đại ngay từ lúc đầu cũng không có la hét ồn ào cho lắm, nhưng hiện giờ dù nhân số ít hơn rất nhiều so với nhân số cổ động viên của Tài Đại nhưng bọn họ lại la hét ầm ĩ lấn áp cả tiếng cổ vũ của phe đối phương.

Vào trận, Hướng Nhật có chút không thoải mái nhìn cầu thủ mới được đổi vào sân kia đối phương. Với thân hình cao gần hai mét, to con lực lưỡng, động tác của tên đó nhìn tuy vụng về nhưng lại rất mạnh mẽ. Điều này làm cho lưu manh cảm giác tên kia rất thích hợp để làm vận động viên bóng bầu dục hơn là bóng rổ.

Không tới hai phút đã có một cầu thủ cùng tên đó tranh đoạt bóng trên rổ và bị chấn thương ở bắp chân, phải rời sàn đấu để được điều trị. Hướng Nhật cảm thấy sự việc có chút bất bình thường. Liếc mắt nhìn tên thanh niên cao lớn đang ngồi ghế chỉ đạo kia, vừa rồi chính hắn đã cho thằng ôn này vào sân. Trước đó hắn còn thì thầm gì đó, sau đó mới có những va chạm kịch liệt như vậy trên sân… Nghĩ tới đây lưu manh càng khẳng định đối phương đang có âm mưu, đó chính là tại bên dưới rổ của đội mình mà tử thủ, có lẽ kế tiếp chính là …

"Ầm!" một tiếng, một cỗ kình lực đánh tới, do đang mải suy nghĩ, Hướng nhật không hề có phòng bị nên bị đánh bật ra ngoài, bay thẳng ra ngoài sân khoảng năm, sáu mét.

Trong sân bóng rổ nhất thời xôn xao, phía Cao Đại hầu như ai cũng đứng lên, ầm ĩ chửi bới.

Mấy cầu thủ Cao Đại vẻ mặt đầy khó chịu, chỉ muốn xông lên cùng hội đồng đánh chết thằng ôn con chơi xấu kia. Trọng tài thấy bất ổn, vội vàng đi ra ngăn chặn xung đột của song phương lại.

- Hướng Quỳ…
Từ lúc nhìn thấy tên to béo kia phi nước đại đụng bay hắn, Sở Sở đau đớn trong lòng, nước mắt chảy dài trên má, kinh hãi thét lên. Thạch Thanh cũng theo sát phía sau nàng, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

- Anh không có việc gì!
Hướng Nhật thoải mái đứng dậy, quay mặt về phía Sở đại tiểu thư đang rưng rưng nước mắt, an ủi.

- Thật không?
Mặc dù hắn không có biểu hiện đau đớn gì trên mặt, nhưng Sở Sở vẫn không yên tâm:
- Anh đừng gạt em nha, hay là chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra một chút.

- Không cần đâu, chẳng lẽ em đã quên lúc trước tại câu lạc bộ nhu đạo, một mình anh đại chiến với mấy trăm người đó sao.
Thấy Sở đại tiểu thư không tin, Hướng Nhật liền đem thành tích của mình lúc trước mang ra nói cho nàng yên tâm.

- Nhưng mà… đúng là …

- Yên tâm đi, nếu như bị thương, anh làm sao có thể cùng em… À, đứng đây nói chuyện nhiều như thế chứ?
Hắn đang nói liền ngập ngừng bỏ qua một đoạn, nở ra nụ cười dâm đãng. Nhưng Sở Sở thì biết ngay hắn đang nghĩ gì, sắc mặt đỏ bừng lên. Thạch Thanh đứng bên cạnh hình như cũng ý thức được chuyện gì, vốn cũng muốn quan tâm hỏi hắn vài điều nhưng đành nuốt vào trong bụng... mặt nàng cũng tự nhiên ửng hồng.

- Anh không sao chứ?
Nhâm Quân cũng chạy đến, trên mặt nàng có chút lo lắng, ánh mắt hoảng loạn pha lẫn kinh dị như các thành viên trong đội chằm chằm nhìn hắn.

- Cô nói cái gì đó?
Hướng Nhật khoa tay múa chân trước mặt mấy người, ra vẻ một chút đau đớn cũng không có.

- …
Mọi người im lặng không nói gì, ánh mắt tập trung trên người hắn thầm đánh giá, kẻ này chắc phải là người ngoài hành tinh chứ không sao lại biến thái như thế? Thân thể trông thì yếu đuối, mà bị một người nặng trên hai trăm cân húc bay đi, rốt cuộc lại không có một chút thương tích nào. Mới vừa rồi thấy hắn bị văng ra mấy mét, tưởng hắn không chết cũng bị ói ra máu, nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện tại… Mịa kiếp thật sự đụng phải quái vật.

- Anh là quái vật!
Nhâm Quân nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa ra một kết luận.

- Đừng có nói tôi như thế, cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng người khác đó!
Hướng Nhật lại phọt ra một câu kinh điển, không đợi Nhâm Quân kịp hờn mát giận dữ, hắn lại nói tiếp:
- Bắt đầu trận đấu đi, đừng kéo dài thời gian.

- Vào trận đi!
Cổ động viên của Cao Đại cùng hò hét inh ỏi. Có cao thủ đánh không chết này trong đội, ai ai cũng tràn đầy tự tin.

- Yeah…!
Những tiếng hoan hô thật lớn từ phía khán đài vang khắp sân bóng. Nhìn thấy số 7 bị chơi xấu mà vẫn có thể tiếp tục thi đấu, cổ động viên của Cao Đại trong lòng mỗi người đều hưng phấn, miệng không ngừng hô to:
- Số 7 cố gắng lên, số 7 cố gắng lên…
Thậm chí như bị ảnh hướng của đám cổ động viên cuồng nhiệt kia, cả sân bóng không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Trên một góc của khán đài, Thiết Uyển dụi dụi khóe mắt đỏ ửng vừa khóc, thầm nghiến răng hậm hực chửi cái tên vô lại đáng chết kia, tự dưng làm cho nàng lo lắng như thế, nếu có cơ hội nhất định phải thu thập hắn mới được!

Tương Tiên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu, cái tên kia, hắn là người máy sao?

Trầm Bội Bội vô lực ngồi xuống ghế, nàng đã biết cảm giác bất an khi nãy xuất phát từ đâu. Con mắt khoảng khắc liếc qua thanh niên cao lớn đang đứng kia, vốn là thần tượng của nàng trước tới giờ, giờ đây, chút cảm tình đó đã hoàn toàn biến mất.

Hướng Nhật một lần nữa vào trận, đối phương dám giở trò trên đầu của hắn làm cho lưu manh cực kỳ căm tức. Nếu như vừa rồi là kẻ khác thì e rằng đã sớm phải nhập viện, bán thân bất toại. Nếu tụi mày đã độc ác như vậy thì đứng trách ông mày sao không khách khí.

Chờ xem, tao sẽ cho chúng mày biết, làm tao tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK