- Muốn tập kích cảnh sát hả? Có tin tôi bắt hết các người trở về không!
Đối mặt với nhiều côn đồ tiến lên bao vây vả lại không hề có ý sợ hãi, cảnh sát đeo kính rõ ràng không có đủ lòng tin, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại người dữ dằn không sợ cảnh sát thế này, nhưng không phải một hai người, mà là một đám.
- Bắt đi, có ngon thì thì lên bắt hết chúng tôi trở về.
Tên ốm cũng là nhân vật độc ác có tiếng, huống hồ bây giờ còn có cả Hướng lão đại, không có gì mà phải sợ hết.
Mấy tên đàn em phía sau cũng hò hét theo, cái gọi là người đông thế mạnh, loại tình huống này, cho dù đối mặt với cảnh sát được trang bị súng, rất nhiều người cũng sẽ thành kẻ nóng đầu, cái gì cũng không quan tâm.
- Tôi cảnh cáo các người, ai dám làm càn thì đừng trách tôi nổ súng!
Cảnh sát đeo kính liền rút ra súng lục, đồng thời lại thầm hối hận vì dẫn người tới đây quá ít, mặc dù trên người có súng, tuy nhiên đối phương nhiều người, nếu như thực sự xảy ra xung đột, hậu quả sợ rằng thiết tưởng không chịu nổi.
- Được rồi, đừng ở chỗ này lộn xộn nữa, lui xuống cả đi!
Hướng Nhật cũng không muốn làm căng quá, bằng không thì nếu thật sự để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về nhà cũng sẽ không dễ ăn nói với nữ cảnh quan.
- Vâng, lão đại.
Tên ốm khom người rồi dẫn theo đàn em tản ra, chỉ chớp mắt quán bar đã khôi phục lại yên lặng, dường như những chuyện đã xảy ra chỉ là ảo giác mà thôi.
Cảnh sát đeo kình thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Hướng Nhật cũng tăng thêm một phần trịnh trọng, có thể tiện tay đuổi đi những tên côn đồ đang nóng đầu kia, đó cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được, khẳng định phải có uy vọng cực cao, hoặc đó chính là thực lực.
Thanh niên ở bên cạnh cũng mới vừa hoàn hồn lại từ trong cơn sợ hãi, nếu không có đám người cảnh sát đeo kính che chở, vừa rồi phỏng chừng hắn đã sợ quá mà quỳ xuống đất. Dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ỷ vào thế lực của cha mình mà làm xằng làm bậy, vẫn chưa từng gặp qua cảnh tượng oai hùng như thế. Lúc này cũng không dám nói lời gì kích động đến Hướng Nhật nữa, rất sợ lại dẫn tới đám côn đồ lưu manh vừa rồi.
- Ông chủ, phiền anh phối hợp một chút với công tác của chúng tôi, đến cục làm chút giấy tờ, chỉ cần chúng tôi điều tra xong, lập tức sẽ để các anh trở về.
Thấy Hướng Nhật có năng lượng lớn như vậy, cảnh sát đeo kính cũng không dám làm kịch liệt quá, bằng không thì cá chết lưới rách, đối với ai cũng không có lợi.
- Tôi có thể đi với các anh, nhưng hai nha đầu này lén chạy tới đây chơi, người nhà vẫn đang lo lắng đi tìm, để cho hai đứa nó về trước đi.
Hướng Nhật cũng không phải không có biện pháp rất tốt để giải quyết, tuy nhiên hắn rất muốn nhìn xem người thanh niên này có thân phận gì, cũng thuận tiện cho đối phương một lời giáo huấn sâu sắc.
- Đương nhiên rồi.
Cảnh sát đeo kính cũng không phản đối, dù sao một màn trước đó đã khiến người ta sợ hãi quá mức, nếu như thực sự lại để xảy ra hỗn loạn, phỏng chừng sẽ không dễ dàng giải quyết. Trước tiên cứ dẫn người đi, chỉ cần về đến cục cảnh sát, những việc khác cũng dễ làm hơn, đến lúc đó lại phái thêm một đội cảnh sát tới đây bưng ngay cái hang ổ này là được.
Thanh niên ở bên cạnh cũng cũng có ý nghĩ như vậy, ngày hôm nay đã bị ăn một bụng tức, chỉ cần đến cục cảnh sát rồi, còn không phải sẽ chơi đùa chết cái thằng đã làm mình xấu mặt này, chỉ là tiếc hai con bé xinh đẹp kia không cùng đi theo.
- Đại ca(anh rể), em muốn đi cùng anh đến cục cảnh sát.
Hai nha đầu thì lại không có ý muốn đi về, một người ôm lấy một cánh tay của Hướng Nhật, dùng dằng không chịu buông.
- Đừng hồ đồ, nhanh về đi...
Hướng Nhật sầm mặt, thấy hai nha đầu vẫn còn chưa chịu nghe, Hướng Nhật tức thì hung dữ nói:
- Nếu còn chưa buông ra, lần sau sẽ không dẫn hai đứa đi ăn KFC nữa.
Hai nha đầu vừa nghe vậy, vội vã buông cánh tay của Hướng Nhật ra, lực hấp dẫn của mỹ thực vẫn rất lớn, đương nhiên, chính yếu vẫn là đi ăn cùng đại ca (anh rể).
Hướng Nhật còn vẫn lo lắng:
- Anh sẽ bảo người đưa hai đứa trở về, đừng có nghĩ trên đường lại lén đi theo, nếu như để anh phát hiện, coi chừng đánh nát mông của hai đứa, có nghe chưa?
- Nghe rồi, anh dong dài quá. - Hai nha đầu bị vạch trần âm mưu, còn nghe nói sẽ bị đánh nát mông, có chút thẹn quá thành giận.
- Đi thôi.
Phân phó xong bọn thằng ốm trông coi hai nha đầu Hác Manh và Tăng Niếp, Hướng Nhật đi trước ra khỏi quán bar, hoàn toàn không giống với một đối tượng đang bị cảnh sát dẫn đi để "hỗ trợ điều tra".
Xe cảnh sát hú inh ỏi chạy đi, mục đích cũng không phải cục cảnh sát Đông Thành, mà là cục cảnh sát thành phố. Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu được, thì ra là cảnh sát của cục thành phố, thảo nào dám đến quán bar Trầm Luân xoi mói.
Tuy nhiên đối với Hướng Nhật thì cục cảnh sát thành phố cũng không phải tới lần đầu, còn nhớ rõ lần trước đó đã rất oanh động, hai cha vợ, hai ông trùm của Bắc Hải cũng tới. An Lão Hổ và Sở A, những nhân vật đó, không phải là vừa xuất hiện thì sẽ làm rung động cả Bắc Hải đó ư?
Nói đến căn nguyên của lần đó, vẫn là bởi vì tên Âu Dương tiện nhân kia, tuy nhiên lúc này tên tiện nhân cũng đã vẹo rồi, Hướng Nhật cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa.
Xe cảnh sát dừng lại trước cửa cục cảnh sát thành phố, đã đến địa bàn của mình, cảnh sát đeo kính cũng không cần khách sáo nữa, quát với Hướng Nhật đang ở trong xe:
- Xuống xe!
Hướng Nhật tự nhiên hiểu nguyên nhân của đối phương trước thì cung kính, sau thì hống hách, hắn cũng không thèm để ý, thản nhiên cười nói:
- Cục trưởng Liêu của các anh có khỏe không?
Cảnh sát đeo kính nhất thời sửng sốt, giọng điệu thoáng hòa hoãn hơn:
- Anh quen với cục trưởng của chúng tôi?
- Đã gặp qua vài lần, tôi còn nhớ rõ còn có cả đội trưởng Từ Thiên, không biết hiện tại anh ta đang ở đâu?
Từ Thiên chính là đội trưởng Từ lúc trước đã hai lần dẫn Hướng Nhật tới cục cảnh sát thành phố, một lần là bởi vì Dịch Thiên Hành, một lần là bởi vì Âu Dương tiện nhân, tuy nhiên sau lần dạy dỗ đầu tiên, lần thứ hai Từ Thiên dẫn mình đến cục cảnh sát rõ ràng đã khách sáo hơn nhiều, còn nhấn mạnh là thân bất do kỷ, Hướng Nhật cũng không tính toán với hắn.
- Đội trưởng Từ?
Giọng cảnh sát đeo kính đã hơi ngắc ngứ, tiếp theo mới định thần lại:
- Anh là nói phó cục trưởng Từ?
- A, anh ta đã làm tới phó cục trưởng? Thăng chức cũng nhanh đấy.
Hướng Nhật cũng có chút kinh ngạc, không lâu rõ ràng là đại đội trưởng, lần này đã lên tới phó cục trưởng.
- Anh biết phó cục trưởng Từ hả?
Nếu như nói đối phương quen biết cục trưởng Liêu, cảnh sát đeo kính vẫn không để tâm, dù sao bối cảnh của thanh niên bên cạnh cũng không đơn giản, hơn nữa tuổi tác của cục trưởng Liêu cũng đã đến hạn, lập tức sẽ lui xuống, nhưng bây giờ phó cục trưởng Từ vẫn còn trẻ, sau khi cục trưởng Liêu lui xuống, anh ta rất có khả năng sẽ tiến thêm một bước nữa, mấy năm sau này, thậm chí không chỉ mấy năm đều là người lãnh đạo trực tiếp của mình, đắc tội với anh ta cũng không dễ sống.
- Tôi nói này đội trưởng Điền, anh cho rằng hắn có thể biết cục trưởng và phó cục trưởng của các anh ư? Ba tôi còn là phó thị trưởng đấy, là phó Thường vụ! Cho dù biết cục trưởng của các anh thì sao?
Cá tính của thanh niên kia cũng ương bướng, vừa nghe cảnh sát đeo kính muốn làm thân với Hướng Nhật, lập tức tỏ vẻ bất mãn.
Hướng Nhật liền liếc mắt qua nhìn hắn, thì ra là công tử của phó thị trưởng Thường vụ, lúc đầu nghe giọng điệu của tiểu tử này, còn tưởng rằng ông già hắn là bí thư Thành ủy nữa chứ.
Cảnh sát đeo kính vừa thấy người thanh niên báo ra thân phận, biết đã khiến đối phương bất mãn, lúc này cũng chỉ đâm lao phải theo lao. Hắn đang chuẩn bị có động tác, vừa lúc trước mặt có một người đang đi tới, chính là phó cục trưởng Từ gần đây đường làm quan rộng mở. Cảnh sát đeo kính trong lòng khẽ động, toan tiến lên chào hỏi thì Hướng Nhật đã giành trước hắn một bước:
- Đội trưởng Từ, đã lâu không gặp.
---------o0o---------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK