Màn đêm buông xuống, trong một căn nhà dân ở quận Manhattan thành phố New York, có một cô nàng xinh đẹp tóc bạch kim đang ngây người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên da trắng có thân hình cao lớn cường tráng bước vào.
- Alice, sao không ăn cơm tối?
- Ba , con ăn không vô.
Cô nàng tóc bạch kim không quay đầu lại, vẫn ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.
- Được rồi, bảo bối, đừng nổi tính trẻ con ra nữa, ngày mai còn phải đi làm, chẳng lẽ con muốn chúng ta phải lo lắng cho con sao?
- Ba, nếu con đói bụng, con sẽ tự lấy ăn bánh bích quy ăn.
Người đàn ông trung niên rất bất đắc dĩ, biết con gái của mình tính tình bướng bỉnh, cũng không khuyên nhủ nữa, đóng cửa phòng lui ra ngoài.
Chuyện đã xảy ra trên máy bay vẫn rõ mồn một trước mắt Alice, nàng vĩnh viễn không quên được cảnh người nam nhân kia vì muốn nhường dù cho nàng mà giành nhảy ra khỏi máy bay trước, vừa nghĩ, khóe mắt lại ươn ướt.
- Alice ―
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng yêu chiều, một phụ nữ da trắng xinh đẹp tuổi chừng 35,36 không biết từ lúc nào đã đến sau lưng nàng.
- Mẹ !!!
Alice xoay người nhào vào trong lòng mẹ mình, khóc rống lên.
- Được rồi, bảo bối, nó sẽ ở trên thiên đường dõi theo con, đúng không nào? Nếu con cứ tiếp tục như vậy, nó cũng sẽ không yên lòng đâu.
Người phụ nữ da trắng xinh đẹp nhỏ giọng vỗ về.
Alice nhìn bầu trời, như là lầm bẩm tự nói cho mình nghe:
- Mẹ, anh ấy thật sự sẽ ở trên kia dõi theo con phải không?
- Đúng vậy, bảo bối, nó yêu con như vậy cơ mà.
Người phụ nữ da trắng xinh đẹp cưng chiều vuốt ve mái tóc bạch kim của con gái, nàng không ngờ trên thế giới này có nam nhân “nhất kiến chung tình” đến nỗi chịu hi sinh tính mạng vì người mình yêu. Đồng thời cũng thấy tiếc nuối vô cùng, bởi vì nếu như nam nhân kia còn sống, tương lai của con gái nhất định sẽ rất hạnh phúc. Gả cho nam nhân như vậy muốn không hạnh phúc cũng khó.
- Mẹ, con muốn ăn cơm.
Người phụ nữ da trắng xinh đẹp mỉm cười hiểu ý.
olo
Hướng Nhật rốt cục đã đến New York, hắn đi một mình, không trở về cùng những sinh viên đại học Cô-lôm-bi-a kia, chủ yếu là vì biểu hiện của hắn quá mức thần kỳ, đi theo bọn họ, nhỡ bọn họ tùy tiện tung tin ra ngoài, không chừng ánh mắt của cả thế giới đều hướng vào mình. Hơn nữa, tiêu diệt nhiều sư tử như vậy, có lẽ FBI cũng sẽ có hứng thú mời hắn đi uống cà phê nói chuyện phiếm gì đó, cho nên hắn hỏi rõ đường tới New York xong liền lén chạy đến đây một mình. Tuy nhiên, trước đó, tất cả những dấu vết có khả năng làm bại lộ hắn đều được dọn dẹp sạch sẽ, tỷ như có một vài sinh viên từng chụp hình hắn, giờ những chiếc máy ảnh ấy đã trở thành một đống linh kiện vô dụng.
Về phần con sủng vật hổ Châu Mỹ của mình, Hướng Nhật đuổi nó trở về khu rừng mà nó vẫn sinh sống, nhưng thấy con súc sinh này ra vào đồng cỏ không chút e e ngại, xem điệu bộ hình như còn không ý định rời đi, Hướng Nhật dám chắc nó đã hoàn toàn chiếm lĩnh địa bàn mà hai con sư tử đực đã chết kia lưu lại, trong đó rất có khả năng bao gồm cả bốn con sư tử cái may mắn chạy thoát, cũng không biết hai loài động vật này sau khi giao phối sẽ sinh ra con gì đây nữa.
Hướng Nhật không phải lần đầu tiên tới New York, hắn "trước kia" đã từng tới đây vài lần, mặc dù không phải rất quen thuộc New York, nhưng chắc chắn không cảm thấy lạ lẫm. Ít nhất hắn biết New York là do năm quận hợp thành: Manhattan, Brooklyn, Queens,The Bronx và Staten Island.
Nhất là quận Manhattan, bởi vì là quận trung tâm của thành phố New York, nổi tiếng với những Broadway, phố Wall, cao ốc Empire State, làng Greenwich, công viên trung tâm, trụ sở chính của liên hiệp quốc, viện bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, sấn khấu kịch Metropolitan....Hầu hết những danh lam thắng cảnh đều tập trung tại đây. Đương nhiên, còn có Chinatown, cũng chính là khu phố người Hoa.
Bởi vì xảy ra chuyện máy bay bất ngờ dò rỉ dầu, đương nhiên không thể về đúng thời gian mà hắn đã hẹn nữ hoàng ra đón ở sân bay. Hơn nữa, trong công viên rừng quốc gia, điện thoại cũng không có sóng, căn bản không có cách nào liên lạc với nữ hoàng bệ hạ. Nhưng giờ đã tới New York rồi, tình huống đương nhiên là khác.
Hướng Nhật thấy tốt nhất vẫn nên gọi một cuộc điện thoại cho người ta, dù sao làm người ta mất công đợi mình lâu như vậy, về mặt đạo lý thế là không được. Huống chi lúc ở Pháp đã từng ở trong nhà của nữ hoàng, tính ra mình còn nợ nàng một phần ân tình, hiển nhiên không thể qua loa với người ta được.
Vừa nghe thấy giọng hắn trong điện thoại, nữ hoàng bệ hạ ở đầu dây bên kia dường như rất kích động, có cảm giác như nàng vui đến phát khóc.
- Hướng tiên sinh ?
- Hello, Teru tiểu thư, cô khỏe không?
Hướng Nhật đùa.
- Hướng tiên sinh, lúc này mà anh còn nói giỡn à. Nghe nói chuyến bay anh ngồi đã xảy ra chuyện, chúng ta đều rất lo lắng cho anh.
Giọng nữ hoàng có vẻ giống như đang làm nũng
Hướng Nhật nghe mà trong lòng có chút xốn xang:
- Ha ha, có gì mà phải lo lắng chứ, cũng không phải cô không biết, người xấu giống như tôi không sống đến mấy ngàn năm thì không chết được.
Không để ý tới mấy lời tự tâng bốc của Hướng Nhật, nữ hoàng ở đầu dây bên kia hỏi:
- Hướng tiên sinh, bây giờ anh đang ở nơi nào?
- À, đang định tới phố người Hoa.
Hướng Nhật có thể nói, trong toàn bộ New York này, có lẽ cũng chỉ có phố người Hoa là hắn quen thuộc nhất. Hắn “trước kia” khi đến New York thì đều ở tạị phố người Hoa, bởi vì nơi này không những có cảm giác như được về nhà, mà quan trọng hơn là vì trong phố người Hoa còn có những huynh đệ của hắn “trước kia”, là huynh đệ thật sự, chứ không giống bọn đàn em mà hắn thu nhận lúc thành lập "Bạch hổ hội". Nhưng giờ mình đã trở thành Hướng Quỳ, hai bên hiển nhiên là không quen, cũng không biết mấy gã thú vật kia mấy năm gần đây sống thế nào. Nếu không nhận nhau được thì cứ dùng thân phận "em họ của Hướng Nhật" đến xin vài bữa ăn vậy.
- Chỗ nào trong phố người Hoa, ta lập tức qua ngay, vừa hay ta cũng đang ở Broadway.
Nữ hoàng hình như không thể chờ được nữa rồi.
Hướng Nhật nói địa điểm, nơi đó là một nhà hàng trung quốc mà hắn “trước kia” khi ở New York thường lui tới. Đúng lúc hắn đang đói, cũng nên đi lấp đầy bụng.
Khi hắn đến nhà hàng trung quốc kia, nữ hoàng bệ hạ hiển nhiên còn chưa tới, bởi vì trước cửa có phần vắng vẻ, nếu có đại mỹ nữ như nữ hoàng đến đây, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Thong thả bước vào, đập vào mắt đầu tiên là một đại sảnh rộng rãi, đủ bày hơn mười cái bàn ăn, so với lúc Hướng Nhật đến đây mấy năm trước thì rộng hơn, đồng thời trang trí cũng lộng lẫy hơn. Chắc là vài năm gần đây, việc mở nhà hàng Trung Quốc đã giúp ông chủ kiếm lời không ít. Nhìn cảnh dùng cơm náo nhiệt trong nhà hàng Trung Quốc là có thể biết được phần nào, hầu như không có bàn trống, có vài người thậm chí còn đang xếp hàng chờ bàn.
Ông chủ của nhà hàng Trung Quốc này là người Phúc Kiến, họ Lâm, đã vài năm trôi qua, giờ cũng phải ngoài 59 rồi.
Hướng Nhật "Trước kia" từng được mấy gã thú vật kia giới thiệu qua, ông chủ Lâm rất nhiệt tình, nhất là đối với đồng hương vừa tới Mỹ thì càng hết sức nhiệt tình. Không có việc làm thì tìm việc làm cho, không có chỗ ở, ông cũng sẽ bôn ba đi giúp đỡ, cái ăn cái uống càng không cần phải nói, cơ bản đều là ông bỏ tiền túi ra.
Bởi vì ông hay làm việc thiện như vậy, cho nên rất nhiều người sau này thành đạt tất nhiên sẽ không quên ơn của ông, có qua có lại chính là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa từ xưa đến nay.
Vì thế Hướng Nhật không khó để hình dung, sau vài năm, việc làm ăn của ông chủ Lâm đương nhiên là càng ngày càng phát đạt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK