Gần hai tiếng sau, nhóm một ra khỏi phòng, nhóm của Huỳnh Thắng liền tiến lên bước vào phòng. Bên trong phòng rất rộng, nơi này chuyên dùng để luận bàn.
Một nam tử trung niên dáng người mập lùn, có khuôn mặt bình thường đang đứng khoanh tay đứng đợi sẳn trên võ đài.
Khi mọi người đã vô đông đủ thì nam tử trung niên liền nói lớn chiêu thứ nhất của “ Cáp mô công, địa liễu vô tình”.
Hắn vận khí, cho khí Lưu thông tập chung vào hai đôi chân, đứng bất động, nếu nhìn kỹ dù toàn thân bất động, nhưng đôi chân vẫn có độ rung rất nhẹ, tạo cho cảm giác đôi chân ấy như mũi tên sắc nhọn đang được cài sẵn trên cung tên, chỉ cần một ý niệm là án mạng có thể xảy ra... Chiêu thứ hai “ thiên địa xuất kích”...chiêu thứ ba...thứ năm!
Hô!
Ta đã thi triển năm chiêu thức của “ Cáp mô công, đây là võ công tình cờ ta đạt được trong một lần đấu giá kinh thành cách đây bốn năm” Nam trung niên hãnh diện giới thiệu rồi đứng im khoanh tay như lúc ban đầu.
“ Cạp vô mông” quả thật là danh bất hư truyền là một môn nội công chủ yếu lấy tĩnh thắng động, như con rắn nằm bất động, nhưng có thể giết bất kỳ ai nếu trong phạm vi tấn công của nó” Cao trưởng lão cảm khái nói.
Nam trung niên, mọi người...nghe xong miệng giật vài cái.
“ Cạp vô mông, cái chị gái ngươi, tên võ công Cáp mô công nghe khí thế hùng hồn, qua miệng của ngươi trở nên quá đê hèn” Nam trung niên nghĩ thầm trong bụng mà giận run cả người.
Hắn liền mở miệng nói “ Cao trưởng lão hiện tại đang khảo thí không nên phát ngôn bừa bãi”
Cao trưởng lão biết mình sai nên cũng nói “ ta xin lỗi, bây giờ các ngươi có thể đánh giá võ công vừa rồi”
Gian phòng trở nên ngột ngạt, im lặng...Huỳnh Thắng truyền âm cho Diệp Lam “ chiêu thứ nhất địa liễu vô tình có bốn nhược điểm, trong đó có một nhược điểm chí mạng và hai ưu điểm đó là...”
Diệp Lam nghe xong mà giật mình, nàng còn đang miên man suy đoán thì nghe hắn phân tích rõ, nàng liếc nhìn hắn thì thấy hắn nhẹ gật đầu. Nàng thu hết can đảm liền xung phong nói trước.
Nếu như ta không lầm thì “ chiêu thứ nhất địa liễu vô tình có bốn nhược điểm...”
Nàng nói rõ ràng, chậm rãi như cô giáo đang giảng bài cho học sinh, nàng nói không thiếu một chút nào so với lời truyền âm của Huỳnh Thắng.
Nam trung niên từng câu, từng câu nghe trong lỗ tai mà càng thấy vô cùng kinh ngạc, qua lời phân tích của nàng quả thật không sai, ngoài ra nàng còn cho hắn biết thêm một tin quan trọng đó là nhược điểm chí mạng mà hắn không bao giờ nghĩ đến vì môn võ công này hắn rất ít sử dụng, hắn chỉ dùng khi gặp cường địch.
Sau khi Diệp Lam mở đầu đánh giá, mọi người cũng tranh nhau đánh giá, phân tích...
Nhìn chung, đại đa số cũng chỉ nói được da lông, chỉ cần người có luyện võ, chú ý là có thể nói ra, khiến nam trung niên nghe cũng như không nghe vẫn đứng im.
“ Quý vị có thể cho ta nhận xét đôi lời chăng?” Huỳnh Thắng hỏi
Mọi người ném ánh mắt khinh thường nhìn về hắn, hắn không quan tâm, chỉ mỉm cười và nói tiếp.
“ Chiêu thứ nhất muội của ta đã phân tích đầy đủ, nên ta không nhắc đến, ta sẽ nói tổng quát bốn chiêu thức còn lại...”
Hắn nói từ tốn, rõ ràng và đầy từ tính, khiến người nghe như chìm đắm vào từng câu nói của hắn, hắn có thể nhất thanh nhị sở là vì dùng [Vô thiên nhãn] khi nam trung niên biểu diễn võ kỹ. Chiêu thứ hai có ba khuyết điểm...chiêu thứ năm...theo ta nếu đổi thứ tự của chiêu thứ ba xuống chiêu cuối và chiêu cuối thay cho chiêu thứ ba thì uy lực sẽ tăng lên một cấp bậc!”
Hay, quá hay “ Cạp vô mông” nếu có thể đổi thứ tự sẽ tăng mạnh lên nhiều” Cao trưởng lão nức nở khen.
Mọi người đang vẫn đắm chìm trong những câu nói vừa rồi của Huỳnh Thắng, đặc biệt là nam trung niên mập lùn. Nghe câu nói của Cao trưởng lão mà hắn tỉnh ngộ
“ Má, nếu ông không nói, cũng không ai bảo câm đâu” hắn thầm mắng Cao trưởng lão.
Nam trung niên nhìn Huỳnh Thắng hỏi “ Ngươi là thiên tài Vỹ Lạc? Ta cũng có nghe lời đồn”
Huỳnh Thắng gật đầu trả lời “ Là vãn bối”
Nam trung niên gật đầu khen Huỳnh Thắng và nói “ Nếu ngươi không trở thành đệ tử chân truyền của Lão tổ thì hãy đến gặp ta Mạnh Hùng ở biệt thự dòng chính, nếu như ngươi thích nhận ta làm sư phụ”
Nói xong Mạnh Hùng vội vàng cáo biệt Cao trưởng lão và mọi người, hắn đi rất nhanh, hận rằng không thể về phòng của mình ngay bây giờ để luyện lại “Cáp mô công”.
Mạnh Hùng rời đi, Cao trưởng lão đọc kết quả khảo sát vòng hai, chỉ có sáu người đạt. Hắn đem những người này đi về nhà thờ tổ, nơi này là khu cấm của dòng họ nhà Trần, có người canh gác lối vào rất nghiêm , ngay cả trưởng lão cũng không được tự ý đi vào.
Cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, mọi người vô trong.
Bên trong chánh điện nhà thờ tổ, có hai bảng vị nằm trung tâm, và rất nhiều bảng vị khác nằm xung quanh chánh điện.
“ Thật là trang nghiêm” Huỳnh Thắng thầm khen.
Sau khi mọi người làm lễ nghi thức trong dòng họ. Cao trưởng lão nói “ Sáu người các ngươi sẽ trải qua một khảo sát ngộ tính cuối cùng, người nào đạt sẽ được gặp Cu to đệ nhất, không giới hạn số người”
Hắn vừa dứt lời thì chánh điện rung lên từng cơn, may mắn chỉ vài hô hấp thì ngưng.
“ Má, dòng họ Trần hết người sao lại cho tên trưởng lão nói đớt này làm MC?” Sâu bên trong có tiếng nghiến răng thầm mắng, người đó không ai khác chính là lão tổ.
Sự thật là do đại trưởng lão Phạm Hải đang bệnh nặng, các trưởng lão khác thì công việc quấn thân không dứt được nên mới cho Cao trưởng lão tạm thay. Chính vì thế mà để có người cười rụng trứng và có người hận thấu xương vị Cao trưởng lão này.
Cao trưởng lão dẫn mọi người đi vô sâu chính điện, nơi đó có nhiều tấm bảng đá ghi chép về lí lịch trích ngang của từng đời lão tổ và các đại trưởng lão có công lớn đối với dòng tộc.
Vượt qua những bảng đá có một cánh cửa, đi vô trong là một tịnh thất, trên tường có treo một bức tranh vẽ thiên nhiên sông nước nhìn cực kỳ tinh xảo nhưng bị khuyết. Cao trưởng lão dừng lại trước bức tranh và nói “ Các ngươi có một nén hương, để đánh giá bức tranh này cảm nhận thực tế, thời gian bắt đầu”
Nói xong Cao trưởng lão rời đi, mọi người tập chung nhìn chăm chú bức tranh, có người còn dùng tay để cảm nhận...
Thời gian dần trôi qua một nén hương gần hết, Huỳnh Thắng truyền âm cho Diệp Lam “ Bức tranh này là của hoạ sĩ Đức Cống! rất nổi tiếng của nước Lông Vô Mộc ! Trên tranh vẽ cảnh sông nước Nhiêu Lộc, lúc ấy ông đang có nổi buồn trong tình cảm, dù cảnh sông nước được phác hoạ đầy sinh ý, nhưng chú ý bầu trời kém xanh,những đám mây nhỏ bay lẽ loi, đặc biệt trên con sông có một chiếc lá lặng lẽ trôi giữa dòng...”
Diệp Lam lắng nghe kỹ càng, càng nghe hắn nói nàng càng ngạc nhiên và muốn hỏi tại sao huynh lại biết tích truyện của bức tranh một cách rõ ràng đến như vậy, giống như là tác giả của bức tranh mà không phải của Đức Cống.
Nàng đang miên man suy nghĩ,thì nghe một âm thanh quen thuộc của Cao trưởng lão “ đã hết giờ, các ngươi có thể nói suy nghĩ của mình về bức tranh này”
“ E hèm, để vãn bối xin được nhận xét trước” Anh Đức lên tiếng.
Cao trưởng lão gật đầu.
“ Trước mắt nói về tổng thể bức tranh, các sự vật trong tranh được phối màu rất tươi, chất liệu màu nếu không nhầm là loại cao cấp của Trang gia, nhìn màu mực có thể đoán bức tranh này đã có hơn mười năm nhưng màu vẽ chỉ phai một chút, theo từng chi tiết,khía cạnh nói tác giả thuận tay phải....”
Những lời nhận xét của Anh Đức không sai, nhưng chỉ nói được da lông mà thôi...
Những người còn lại nghe hắn nói xong mà mặt như táo bón vì những người kia cũng dường như phát hiện điều này nhưng đã bị Anh Đức giành nói rồi.
Hắn nhận xét xong cả phòng im lặng, và ở nơi đâu sâu trong mật thất như nghe có tiếng thở dài buồn chán và kèm theo tiếng “ Bủm” như tiếng đánh rắm!!!
Mọi người, Cao trưởng lão miệng giật vài cái...
Không khí lại một lần trầm xuống. Diệp Lam thấy Huỳnh Thắng ra tín hiệu, liền ôm quyền nói “ Vãn bối xin được nhận xét....”
Nàng nói hết không bỏ xót từ nào mà Huỳnh Thắng nói cho nàng nghe, mọi người vừa nghe vừa liếc nhìn bức tranh mà thấy sao quá khớp như thế.
Một tiếng rớt ly bên trong sâu mật thất vang lên “ xoảng” và kèm theo hai tiếng “ bủm, bủm” thật ngắn gọn rồi trở nên im lặng. Cao trưởng lão và mọi người mặt đỏ như đít khỉ nhìn nhau, trừ Huỳnh Thắng!
Để phá vỡ không khí ngột ngạt, Huỳnh Thắng tiến lên vài bước đứng trước bức tranh và nói chậm rãi “ Vãn bối, xin được nhận xét, nếu có gì mạo phạm xin được thứ lỗi”.
Cao trưởng lão gật đầu nói “ Ngươi cứ tự nhiên”
“ Theo vãn bối phán đoán và căn cứ vào tính logic thì bức tranh này thật không bình thường, tác giả Đức Cống có thể đã chết trong lúc gần hoàn thành bức tranh ”
Lời hắn vừa dứt một tiếng “ Bủm” kéo thật dài, sau đó là mùi thúi từ sâu trong mật thất tràn ra...
Trong phòng mọi người lại đỏ mặt. “ mẹ lão già mất vệ sinh, ăn thứ gì sình bụng hay sao mà đánh rắm hôi còn hơn chuột chết” Huỳnh Thắng tức giận chửi thầm trong bụng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng mười một, 2020 11:14
Do bị lỗi bên web Tangthuvien nên không đăng được. Hiện tác giả đang liên hệ Ban quản lý Tangthuvien để chỉnh lỗi.
21 Tháng mười một, 2020 11:13
Còn chứ Bác, nhưng bị lỗi không cho đăng nữa. đang liên hệ bên Quản Lý Tàng thư viện.
21 Tháng mười một, 2020 10:12
Bộ còn ra ko bác
16 Tháng mười, 2020 09:04
Chúc anh em có một ngày hạnh phúc
15 Tháng chín, 2020 22:25
Có ra đâu mà theo dõi
19 Tháng tám, 2020 08:10
còn ai theo dõi truyện này ko ta?
10 Tháng tám, 2020 11:31
Cám ơn các đạo hữu đã xem và ủng hộ. Đây đúng là tác phẩm đầu tay. Nhưng nó mang rất nhiều Tâm huyết tác giả đã gửi vào đó. Mình sẽ xem thật kỹ cách trình bày trước khi đăng. Một lần nữa Tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến các đạo hữu đã xem và đóng góp ý kiến quý báu để góp phần xây dựng bộ truyện có Hồn hơn!
04 Tháng tám, 2020 09:27
Theo tôi thì mỗi thế giới mỗi khác. Mình phải chịu Quy Tắc của nó. Vị dụ nơi Đại lục nơi Huỳnh Thắng ở cấp độ cao nhất làn Chân Thánh 7 sao. Nếu muốn vượt qua phải phá hủy quy tắc hoặc đi qua một Giao diện khác. Mà mình thấy cũng Phi thân và bay đoạn ngắn ( Như Gà) không thể bay như chim được, mà cho dù bay được như Chim cũng không dám bay vì cực kỳ hao Linh lực
03 Tháng tám, 2020 22:44
truyện đọc cho vui thì dk chứ nhiều vấn đề quá. kết đan, nguyên anh rồi mà chưa biết bay thì cũng lạ thật
21 Tháng bảy, 2020 11:24
Đi ngang nhà cũ chiều nay/
Tần ngần đứng lại, mắt cay lệ trào/
Để rồi lòng thấy nao nao/
Hiện về kí ức, biết bao vui buồn …/
Cái thời đi bắt chuồn chuồn/
Đi câu cá diếc…ở truồng tắm mưa…
20 Tháng bảy, 2020 01:16
muốn cmt thì đầy mà
19 Tháng bảy, 2020 11:30
cám ơn bạn đã góp ý.
19 Tháng bảy, 2020 09:15
chi tiết dẫn dắt thiếu hợp lý.tình huống ko trôi chảy.Có thể là tác phẩm đầu tay.
19 Tháng bảy, 2020 08:17
mới nhập gian hồ.
18 Tháng bảy, 2020 09:16
Các đạo Hữu ai còn theo dõi truyện này thì cho một comment nha :D
17 Tháng bảy, 2020 17:44
Nghe đồn, Tác giả mải mê viết truyện. Bê tha chuyện gia đình bị Vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.
17 Tháng bảy, 2020 17:20
Hơn tuần rồi mới ra chương cũng Thiếu thuốc như truyện khác thôi
17 Tháng bảy, 2020 07:11
Đang làm nha bạn#@
16 Tháng bảy, 2020 23:46
không có ai làm tiếp bộ này à
03 Tháng bảy, 2020 22:19
máy tính bị hư, có lẽ ngày mai xong sẽ up chương mới cho anh em.
03 Tháng bảy, 2020 19:39
Sao drop mất r
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
28 Tháng sáu, 2020 21:05
Truyện ra chậm thế này thi chẳng mấy ai đọc đâu
25 Tháng sáu, 2020 08:33
Hi vọng có bạn nào đó kinh nghiệm có thể chau chuốt thì hay biết mấy :D
BÌNH LUẬN FACEBOOK