• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tình cho thú cưỡi bay nhanh lên không trung hướng về Tông môn mà đi.

Đi được một lúc Lâm Tình nói “ Đến đây có thể nói an toàn, các con lần này chắc thu hoạch nhiều, đem đóng góp cho Tông môn sẽ có hậu thưởng”.

Ân Nhai định hào hứng kể thì Huỳnh Thắng đứng dậy bước ra phòng đến gần Lâm Tình đang đứng điều khiển phi hành thú. Lâm Tình và Ân Nhai rất kinh ngạc định hỏi thì

Huỳnh Thắng nói “ Chúng ta có người theo dõi, theo đệ tử đoán đó là Nhất Kiếm Tông”.

Lâm Tình lo lắng, mặc dù hắn nhìn xung quanh không thấy gì khác thường nhưng cũng biết Huỳnh Thắng có khả năng đặc biệt này liền trấn an “ Nhất Kiếm Tông trong thời gian này nghe đồn đãi rất là lộn xộn, bọn họ cũng có tham gia Bí Cảnh nhưng không tổn thất ai”.

Huỳnh Thắng không nói gì im lặng suy nghĩ “ Bốn tên đệ tử này mình đã gặp trong Bí Cảnh, lúc Tèo xuất thế nhưng mà bọn chúng không có thấy mình, tại sao lại bám theo ? Hay bọn chúng có mục đích khác?”

Lâm Tình vẫn điều khiển Phi hành thú bay nhanh về phía trước,quanh nơi đây chỉ là Rừng thiên nước độc không ai sinh sống nếu khai chiến ở đây thì bất lợi cho Tông môn.

Hơn hai giờ bay, từ đằng xa có một chấm đen đang truy sát theo sau với tốc độ cực nhanh. Giọng một lão già vang lên “ Lâm trưởng lão đi đâu mà vội thế, ta có một chút chuyện để nói.”

Lâm Tình biết không thể thoát nên dừng lại ôm quyền nói “ Nguyên trưởng lão có gì chỉ giáo?”

Huỳnh Thắng nghe Lâm Tình nói thế thì cau mày suy nghĩ “ Nguyên trưởng lão không lẽ là Nguyên Tinh người đã cấu kết với Tào Ngân diệt tộc họ Trần?”

“ Chỉ giáo thì không dám, chỉ muốn tìm kẻ mà Tông môn đang truy nã tên là Vỹ Lạc, hiện tại theo tình báo của các đệ tử thì hắn lấy danh hiệu Huỳnh Thắng” Nguyên Tinh nhìn liếc Huỳnh Thắng nói.

Lâm Tình, Ân Nhai cũng ngạc nhiên nhìn Huỳnh Thắng. Lâm Tình liền nói “ Tên trùng tên là chuyện bình thường, nếu Nguyên huynh cho rằng đệ tử của Băng Sơn có người bị truy nã như lời nói thì phải về Tông môn điều tra”.

“ Không cần điều tra, chính là tên này nó đã lấy cắp Quy Tinh Châu của bổn môn. Nếu xét trong Giới chỉ của hắn không có thì chúng ta sẽ rời đi” Nguyên Tinh mỉm cười nói.

“ Xin hỏi Nguyên trưởng lão lấy bằng chứng gì nói Quy Tinh Châu là của bổn môn? Huỳnh Thắng hỏi ngược lại.

Nguyên Tinh nghe hắn hỏi mà tức giận mắng “ Chỗ này không phải để hạng tôm tép ngươi mở miệng nói, nếu không nể tình Lâm trưởng lão thì ta đã cho ngươi biết thế nào lễ phép”.

Nghe hai người nói chuyện thì Lâm Tình hiểu rằng Nguyên Tinh kiếm chuyện để bắt Huỳnh Thắng nên hắn cũng nói “ Nguyên huynh bớt giận, nếu việc này đúng như huynh nói thì ta sẽ đem hắn về Tông môn tra xét, sẽ cho Nguyên huynh một công đạo”.

Một nữ tử xinh đẹp giọng trong trẻo nói chen ngang “ Thưa Nguyên Thái Thượng trưởng lão theo đệ tử thì chúng ta nên đưa Hắn về Tông môn tra xét, nếu không hắn sẽ bỏ trốn lúc ấy sẽ bị Trưởng môn trách tội”.
guyên Tinh gật đầu tán đồng “ Đây cũng là ý ta, Lâm Tình xin thứ lỗi ta sẽ đưa tên tiểu tử này về Tông và hứa sẽ trả về nếu như hắn trong sạch”.

Lâm Tình biết đây là ép buộc thật sự, hắn không muốn Huỳnh Thắng bị người khác dẫn đi vì một khi dẫn đi thì sẽ bị trấn lột sạch sẽ.

Nhưng nếu không đồng ý thì sao? Chắc chắn sẽ có một trận chiến xảy ra và kết quả có thể nghĩ. Không biết tính thế nào cho đúng.

Ân Nhai nhìn Lâm Tình trầm ngâm thì lên tiếng “ Thưa Lâm Thái Thượng trưởng lão chúng ta là Tu sĩ có đạo nghĩa riêng của Tu sĩ, Sư đệ mặc dù là đệ tử mới nhưng cũng xem như một nhà nếu như có Tội thì cũng phải Tông môn xử phạt. Nếu không thì Tông môn sẽ bị người đời cười chê”.

Lâm Tình nghe Ân Nhai nói liền quyết định nói “ Thứ lỗi chúng ta không thể làm theo ý Nguyên huynh”.

Nguyên Tinh hiếp mắt nhìn ba người và vận Linh Lực lên nói “ Các ngươi đã suy nghĩ kỹ, đừng vì một đệ tử mà làm hai Tông mất hoà khí”.

Lâm Tình và Ân Nhai sắc mặt biến đổi ngưng trọng cũng vận Linh Lực để chống lại áp chế của Nguyên Tinh.

“ Không ngờ bao lâu chưa gặp Nguyên huynh đã là Bán Thánh thật bất ngờ. Nhưng ta cũng không sợ, nếu ta còn ở đây thì không ai được phép đụng đến Đệ tử của ta” Lâm Tình nghiến răng nói.

Nữ tử xinh đẹp tiến lên một bước nói “ Hai tên đệ tử này hãy để cho con”.

Nói xong nàng cầm vũ khí lao nhanh về Ân Nhai và Huỳnh Thắng. Lâm Tình muốn cản thì một luồng khí tức lạnh lẽo và sắc bén lao đến, hắn liền dùng vũ khí để ngăn lại.
“ Đối thủ của ngươi là ta đây” Nguyên Tinh cười mỉm nói.

Ba nam đệ tử của Nhất Kiếm Tông thì khoanh tay trước ngực nhìn xem náo nhiệt.
Ân Nhai không phải là quả hồng mềm cùng Nữ tử này chiến đấu mà không rơi vào hạ phong.

Bên kia thì Lâm Tình rơi vào hạ phong sau vài chiêu của Nguyên Tinh.
Nhìn trận chiến mới bắt đầu mà có thể nhìn ra kết quả rồi.

Huỳnh Thắng rút Ma Quân Kiếm ra vận Linh Lực và thả Lĩnh vực Kiếm Ý rồi vận dụng Ảo Mộng Hồ Điệp lấy hắn làm trung tâm bao trùm bán kính năm mét. Vô số Hồ Điệp bay khắp nơi nhìn vô cùng Ảo Diệu...

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhất là Nữ tử xinh đẹp, mặc dù Lĩnh Vực Kiếm Ý chưa đến nàng nhưng Linh tính nói cho nàng biết nó vô cùng khủng khiếp.

Nguyên Tinh nhìn thanh kiếm Huỳnh Thắng mà cảm nhận được sự nguy hiểm liền quát to “ Vân Khuê mau lùi và ba người các ngươi mau lên hỗ trợ cầm chân tên này lại”.

Nguyên Tinh chỉ nói cầm chân Huỳnh Thắng đều đó cho thấy Huỳnh Thắng không phải là một người bình thường.

Nữ tử xinh đẹp chưa kịp lùi về sau để đợi viện trợ thì đã bị vô số Hồ Điệp bu kín khắp người “ Như ruồi bu shit ...” với tốc độ cực nhanh, nàng chỉ kịp vận Linh Lực để hộ thể.
Ân Nhai thấy vậy cũng lùi xa ra, chỉ hai hô hấp trôi qua khi Hồ Điệp tản ra và đập cánh bay nhẹ nhàng xung quanh Huỳnh Thắng. Mọi người mới thấy rõ nàng đã bị vô số vết thương trên khắp người và kêu đau đớn nằm trên mặt đất.

Cả ba nam đệ tử tức giận miệng đọc pháp quyết tấn công mọi hướng về phía Huỳnh Thắng nhưng đều tấn vào chỗ trống mà thôi. Cả ba thất kinh định thối lui tránh xa Linh Vực nhưng đã muộn vì bọn họ xem thường Linh Vực của Huỳnh Thắng.

Cả ba như rơi vũng bùn nhão, tốc độ bị giảm đến tám thành. Bọn họ tung tất cả át chủ bài để bảo vệ thân thể nhưng có thể chống lại chưa được ba hô hấp đã tan rã! Thê thảm không thua gì Vân Khuê.

Điều này cũng rất dễ hiểu, mặc dù Huỳnh Thắng đã áp chế tu vi nhưng những người đệ tử này cũng không xứng làm đối thủ, hắn có thể giết bọn họ vô cùng dễ dàng như đi đái vậy :D.

Lâm Tình, Ân Nhai dụi mắt nhìn cảnh này mà kinh ngạc không thôi. Nhưng người kinh ngạc nhất là Nguyên Tinh Thái Thượng trưởng lão.

“ Không ngờ ngươi ẩn giấu thật sâu, nhưng không sao với ta mà nói càng tốt nếu giết các ngươi ở đây thì Thanh kiếm kia, bí mật của ngươi sẽ thuộc về ta, ha ha ha” Nguyên Tinh liếm bờ môi tham lam nói.

Dứt lời hắn phóng thích lực lượng kéo lên cao...

Lâm Tình bờ môi mấp máy kinh hoảng nói “ Ngươi che giấu tu vi, ngươi không phải Bán Thánh mà đã đạt cấp Thánh một sao”.

Một cổ lực lượng vô hình bao trùm cả ba người. Ân Nhai không chịu nổi phun một ngụm máu tươi té quỵ xuống đất.

Dù cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không gượng dậy nổi. Lâm Tình thì tu vi cao hơn nhưng cả người cũng run lên để kháng cự.

chỉ có Huỳnh Thắng vẫn đứng kiên cố bất động như không ảnh hưởng một chút nào. Thật tế hắn cũng cảm thấy khó chịu và không áp chế tu vi nữa trở lại Nguyên Anh Trung Kỳ Đỉnh Phong.

Lâm Tình ngạc nhiên hiếp mắt đánh giá Huỳnh Thắng “ Nguyên Anh Trung Kỳ Đỉnh Phong mà có thể không ảnh hưởng trước áp lực của ta ? Lần đầu tiên ta gặp. Ngươi quả là một Đại thiên Tài nếu đặt ở bất kỳ Tông môn nào đều sẽ sáng chói. Tuy nhiên ngươi đã chọn sai đường. Dù Thiên Tài mà chết đi thì cũng như vô nghĩa. Ta là người yêu mến Thiên Tài, nếu ngươi đầu hàng tự phế võ công ta sẽ cho ngươi một đường sống”.

Lâm Tình nghe Nguyên Tinh nói vậy mà tức giận nghiến răng nói “ Một đời cầu Võ đạo xem cái chết nhẹ như Lông chim! Nếu bị phế võ công thì thà chết còn sướng hơn”.

Huỳnh Thắng im lặng trầm ngâm không nói gì nhưng thật ra hắn đang phân tích tình hình nguy hiểm này phải làm gì để tìm một đường sinh cơ.

Nếu một mình ta chạy trốn thì năm, sáu phần thành công. Nhưng còn hai người... Họ vì mình mà liều chết bảo vệ, nếu mình bỏ đi thì còn gì Đạo đức? Còn gì Đạo tâm, tương lai tu luyện sẽ bị tâm Ma không thể tiến xa.

“ Nếu các ngươi ngại mạng dài thì ta sẽ giúp một đoạn đường vậy” Nguyên Tinh nói xong hai tay kết ấn một màu ánh sáng Tím toả sáng cả một vùng. Trên tay hắn xuất hiện một cây Cốt Thứ dài gần hai mét kỳ dị vô cùng.

“ Vũ khí cấp Thánh một sao! Nguy hiểm” Lâm Tình kinh hãi thốt lên.

Huỳnh Thắng cảm nhận được một sự nguy hiểm tột cùng toát ra từ Cốt Thứ kỳ dị kia.

Hắn liền quyết định nhanh chóng truyền âm nói “ Lâm trưởng lão khi con lao đến cầm chân hắn, Người hãy nhanh chóng cứu lấy sư huynh chạy được bao xa thì bao xa, Con sẽ có cách thoát đi sau. Đừng chần chờ, cơ hội chỉ có một lần”.

Nói xong Huỳnh Thắng hét lên miệng đọc pháp quyết, tay cầm Ma Quân Kiếm lao nhanh về Nguyên Tinh. Hắn kéo Linh Lực đến cực hạn thả ra Lĩnh vực Kiếm Ý đồng thời tung ra chiêu mạnh nhất “ Ảo Mộng Vô Ngã” kết hợp với “Hỗn Thiên Hồn” để một kích trí mạng, giờ này Hắn chỉ có đặt niềm tin tuyệt đối vào hai chiêu thức mạnh nhất này.

Một con Hồ Điệp cực đại to như một con Đại Bàng nhẹ nhàng khoan thai đập cánh hướng về Nguyên Tinh.

“ Lấy trứng chọi đá, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh tuyệt đối” Nguyên Tinh gầm lên quát.

Miệng hắn đọc pháp quyết tay rót Linh Lực vào Cốt Thứ. Cốt Thứ run lên tạo ra một âm thanh như tiếng Thét kéo dài như tiếng Thét từ Địa ngục trổi dậy tuôn ra rồi lao đến Huỳnh Thắng nhanh như chớp.

Nghe tiếng Thét ấy làm cho Huỳnh Thắng khó chịu đau đớn từ sâu thẳm trong Linh Hồn lan ra, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi nhưng Hắn cố gắng áp chế và duy trì tuyệt kỹ của mình...

Huỳnh Thắng như một con thiêu thân lao vào Ngọn lửa. Hắn không còn lựa chọn nào khác. “ Ầm, ầm” một tiếng nổ lớn làm cho mặt đất rung chuyển. Trong Phạm vi mười lăm mét bị tàn phá nặng nề... Khói bụi bay mù mịt.

Một bóng đen bị văng ra vài chục mét đâm vào gãy hai cây Cổ thụ mới dừng lại. Người đó không ai khác là Huỳnh Thắng.

Thân thể hắn bị thương khắp nơi, ngay dưới bụng hắn một lỗ vết thương sâu rộng xuyên qua từ trước ra sau, miệng vết thương toả ra ánh sáng tím mờ nhạt, tuy nhiên không có một giọt máu tuôn ra.

Hắn đã bị trọng thương, trên đầu hắn từng tia máu đỏ nhuộm màu đen sắc bắn ra từng tia qua hai lỗ tai và mũi. Nếu có ai đó ở đây quan sát thì nhìn hắn như một thay ma trong phim Kinh Dị.

Huỳnh Thắng gượng đứng dậy trong miệng cố gắng mấp máy nói vài câu gì đó rồi ngã nằm xuống đất bất tĩnh. Trong mơ màng hắn chỉ nghe được hai tiếng hư ảo “ Chủ nhân”!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:14
Do bị lỗi bên web Tangthuvien nên không đăng được. Hiện tác giả đang liên hệ Ban quản lý Tangthuvien để chỉnh lỗi.
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:13
Còn chứ Bác, nhưng bị lỗi không cho đăng nữa. đang liên hệ bên Quản Lý Tàng thư viện.
Thien Nguyen
21 Tháng mười một, 2020 10:12
Bộ còn ra ko bác
toibet
16 Tháng mười, 2020 09:04
Chúc anh em có một ngày hạnh phúc
Trần Công Hiếu
15 Tháng chín, 2020 22:25
Có ra đâu mà theo dõi
toibet
19 Tháng tám, 2020 08:10
còn ai theo dõi truyện này ko ta?
toibet
10 Tháng tám, 2020 11:31
Cám ơn các đạo hữu đã xem và ủng hộ. Đây đúng là tác phẩm đầu tay. Nhưng nó mang rất nhiều Tâm huyết tác giả đã gửi vào đó. Mình sẽ xem thật kỹ cách trình bày trước khi đăng. Một lần nữa Tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến các đạo hữu đã xem và đóng góp ý kiến quý báu để góp phần xây dựng bộ truyện có Hồn hơn!
toibet
04 Tháng tám, 2020 09:27
Theo tôi thì mỗi thế giới mỗi khác. Mình phải chịu Quy Tắc của nó. Vị dụ nơi Đại lục nơi Huỳnh Thắng ở cấp độ cao nhất làn Chân Thánh 7 sao. Nếu muốn vượt qua phải phá hủy quy tắc hoặc đi qua một Giao diện khác. Mà mình thấy cũng Phi thân và bay đoạn ngắn ( Như Gà) không thể bay như chim được, mà cho dù bay được như Chim cũng không dám bay vì cực kỳ hao Linh lực
Hieu Le
03 Tháng tám, 2020 22:44
truyện đọc cho vui thì dk chứ nhiều vấn đề quá. kết đan, nguyên anh rồi mà chưa biết bay thì cũng lạ thật
toibet
21 Tháng bảy, 2020 11:24
Đi ngang nhà cũ chiều nay/ Tần ngần đứng lại, mắt cay lệ trào/ Để rồi lòng thấy nao nao/ Hiện về kí ức, biết bao vui buồn …/ Cái thời đi bắt chuồn chuồn/ Đi câu cá diếc…ở truồng tắm mưa…
Bác Rắn
20 Tháng bảy, 2020 01:16
muốn cmt thì đầy mà
toibet
19 Tháng bảy, 2020 11:30
cám ơn bạn đã góp ý.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 09:15
chi tiết dẫn dắt thiếu hợp lý.tình huống ko trôi chảy.Có thể là tác phẩm đầu tay.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 08:17
mới nhập gian hồ.
toibet
18 Tháng bảy, 2020 09:16
Các đạo Hữu ai còn theo dõi truyện này thì cho một comment nha :D
toibet
17 Tháng bảy, 2020 17:44
Nghe đồn, Tác giả mải mê viết truyện. Bê tha chuyện gia đình bị Vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.
Trần Công Hiếu
17 Tháng bảy, 2020 17:20
Hơn tuần rồi mới ra chương cũng Thiếu thuốc như truyện khác thôi
toibet
17 Tháng bảy, 2020 07:11
Đang làm nha bạn#@
Bác Rắn
16 Tháng bảy, 2020 23:46
không có ai làm tiếp bộ này à
toibet
03 Tháng bảy, 2020 22:19
máy tính bị hư, có lẽ ngày mai xong sẽ up chương mới cho anh em.
toanho0167
03 Tháng bảy, 2020 19:39
Sao drop mất r
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
Trần Công Hiếu
28 Tháng sáu, 2020 21:05
Truyện ra chậm thế này thi chẳng mấy ai đọc đâu
toibet
25 Tháng sáu, 2020 08:33
Hi vọng có bạn nào đó kinh nghiệm có thể chau chuốt thì hay biết mấy :D
BÌNH LUẬN FACEBOOK