• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng trôi nhanh qua!

Bích Duyên đã rời Phủ để về lại Tông môn cách đây cũng hơn 1 tuần . Huỳnh Thắng nhốt mình trong thư phòng để luyện một bí kiếp võ công họ Mã và luyện Thần Châm Tạo Hóa.

Không nghĩ luyện Thần Châm Tạo Hóa lại khó đến vậy huyệt đạo thứ 13 chỉ tạm thời “nhúc nhích ” còn võ công Mã Nhất Trảm của họ Mã mình đã luyện xong Ngũ Trảm trong vòng hai ngày làm mất thời gian quá!

Mã Nhất Trảm là một trong số võ công tuyệt thế của đại gia tộc họ Mã. Người trong đại gia tộc rất nhiều nhưng chỉ có dòng chính và địa vị cao mới được phép luyện, đa số những người có địa vị cao cũng không chọn luyện. Mã Nhất Trảm này vì nó cực kỳ khó luyện và đòi hỏi người luyện phải có tố chức cao.

Bản thân Hữu Đạt là gia chủ có tố chức cao mà giành cả tuổi thanh xuân chỉ luyện được Mã Tam Trảm. Người luyện được Mã Ngũ Trảm ngoài HuỳnhThắng ra còn có một người nữa đó là Cụ Tổ họ Mã.

Để luyện thành công Mã Ngũ Trảm phải loại bỏ tạp niệm, giữ cho tâm tĩnh, khí thông lục mạch là điều trọng yếu, thiếu 1 trong 3 điều kiện trên sẽ thất bại. Với tư chất của Hắn bây giờ phát hiện ra các vấn đề then chốt này không khó tuy nhiên biết để làm được điều này càng khó hơn.

Trí tuệ của Hắn nếu chơi trò Sodoku với độ khó 12 sao thì có lẽ nhìn vào câu hỏi thì đã có câu đáp án chưa đến 10 giây. Hữu Đạt mà biết Huỳnh Thắng luyện được Mã Ngũ Trảm trong hai ngày thì có lẽ sẽ hù cho đái trong quần chứ chẳng đùa!

Đại thiếu gia Phụ thân ngài có việc cần gặp mặt: A Chân nói.

Huỳnh Thắng khẽ gật đầu rồi đi nhanh: Không biết có việc gì mà gấp đây?

Trong thư phòng rộng lớn dường như có mặt đầy đủ mọi người trong gia tộc:

Cha, cha cho gặp con có gì chỉ dạy :Hắn hỏi gấp.

Hữu Đạt nhìn Huỳnh Thắng không đáp mà chỉ thở dài nói: gia tộc họ Lương cách đây 2 ngày đã cho sứ giả đến đôn đốc chúng ta thực hiện lời ước hẹn năm xưa.

Huỳnh Thắng không biết ước hẹn gì nhưng hắn cũng giả căng thẳng thể hiện sự buồn phiền như có nỗi lòng mà không thể nói.

Ấy náy nhìn Huỳnh Thắng mà Hữu Đạt cũng âm trầm không biết nói gì cả gian phòng rộng lớn im lặng như tờ.
Thu Sương liền lên tiếng: việc hẹn ước giữa hai Cụ tổ thì chúng ta dù muốn hay không cũng phải thực hiện. Đại huynh là con cả là người thích hợp nhất để hoàn thành lời ước hẹn này. Gia tộc họ Lương dù ngang hàng với chúng ta nhưng thực lực là ở phía trên Cha nên nhanh chóng quyết định.

Huỳnh Thắng nghe đến đây thì hiểu thầm mắng: lông Trâu muốn đem ta đi gã cho người khác sao, có gì sai sai.

Mọi người nghe Thu Sương nói xong liền tán thành.

Thật là uẩn khuất cho con nhưng ta không cách nào làm trái ước hẹn, con hãy vì gia tộc vì đại cuộc cũng do Cha bất tài nên mới khó xử. Hữu Đạt buồn phiền oán trách.

Thôi thì gia tộc họ Mã xem như có ơn giúp mình, vậy thì sản khoái đồng ý đến lúc đó tính tiếp. Suy nghĩ xong Huỳnh Thắng nói giọng buồn rầu: con đồng ý đi qua nhà họ Lương để Cha không còn ấy náy.

Hữu Đạt không tin ở tai mình khi nghe Huỳnh Thắng đồng ý thông gia hắn đứng yên như tượng.

Hữu Đạt bất ngờ là đúng vì sự thông gia này mà Cửu Chân thà chết chứ không đi vì sự thông gia này có ẩn tình sâu xa bên trong. Và điều quan trọng là Cửu Chân phải qua bên nhà họ Lương giống như bị ở Rể.

Thu Sương trừng mắt nhắc Hữu Đạt: Cha, đại huynh đồng ý rồi thì còn không mau nói với sứ giả một câu và chọn ngày tốt để tiến hành.

Hữu Đạt bừng tỉnh cười to nói: đúng vậy, mau đi thông tri với sứ giả hai ngày sau sẽ tổ chức mọi người hãy về chuẩn bị đi, Cửu Chân con ở lại đây.

Chờ mọi người rời đi hết, thư phòng chỉ còn 2 người Hữu Đạt ngồi xuống ghế lớn gần đó tay cầm chén trà uống một ngụm nhỏ rồi nói: Cha biết lần này con đồng ý đi qua nhà họ Lương (ở Rễ) là uẩn khuất rất lớn. Để bù đắp nỗi uẩn khuất này Cha sẽ cho con một lựa chọn, con thích gì cứ lựa chọn chỉ cần Cha làm được thì sẽ thực hiện.

Huỳnh Thắng nghe lời này mà trong lòng sung sướng nhưng vẫn kìm chế và giữ Khuôn mặt buồn thăm thẳm đi đến đi lui để suy nghĩ.

Nhìn bộ dáng của hắn, Hữu Đạt mắt sáng lên vì với từng tuổi này hắn biết là Huỳnh Thắng đồng ý với lời đề nghị này nên cũng im lặng tiếp tục phẩm trà.

Linh Thạch thì cần thật nhưng để đột phá cảnh giới thì giống như người si nói mộng, mình còn thiếu nhất là vũ khí phòng thân lỡ có cô nương nào thấy mình đẹp trai đến bắt hãm mình thì sao! Tèo hiện tại thế nào không rõ nhưng chắc chắn vẫn bình an vì mình cảm nhận được khí tức dù khoảng cách rất xa. Nếu có [ Vô Thiên Nhãn] thì hay biết bao, mình đã thử nhiều cách nhưng không thể đánh thức được nó.

Huỳnh Thắng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng : Cha con muốn xin một thanh bảo kiếm để phòng thân.

“ Phụt” phun ra ngụm trà đang uống, Hữu Đạt đứng phắt dậy cười to hào sảng đáp: Được chứ, con hãy đi vô Bảo khố mà tự nhiên chọn Cha đi nói chuyện với sứ giả đây.

Lời vừa dứt thì Hữu Đạt đi còn nhanh hơn chạy ra khỏi thư phòng. Mình cứ tưởng nó sẽ xin báu vật gì chứ, xin một món vũ khí thì chuyện nhỏ.

Trong bảo khố nhà họ Mã.

Đúng là giàu chảy nước, vũ khí toàn là cấp Địa giai, Thiên giai khá nhiều nếu đem cầm đồ thì được nhiều Linh thạch a. Huỳnh Thắng vừa đi vừa quan sát hàng trăm vũ khí được xắp xếp rất đều, ngăn nắp và có thứ tự.

Cấp thiên giai 2 sao trở lên mới hợp Gu của mình. Nhiều quá không biết chọn cái nào, không biết cái nào ngon nữa.

Từ khi [ Vô Thiên Nhãn] không còn nữa nên về lĩnh vực đánh giá bảo vật của hắn dường như rất kém có thể nói là mù tịt. [ Vô Thiên Nhãn] như cuốn đại từ điển bách khoa toàn thư chỉ cần nhìn bảo vật là có thể tra ra nguồn gốc, công dụng của bảo vật. Nếu nói về lĩnh vực Y dược thì Hắn còn có thể vỗ ngực tự kiêu vì dù sao Hắn cũng đang luyện [ Thiên Y Vô Hạn ] nên cực kỳ nhạy cảm với Đan dược, thảo dược.

Đi lòng vòng cả buổi mà chưa chọn được một thanh bảo kiếm vừa ý. Đang thở dài dài ngao ngán thì đột nhiên ở đằng xa phía cuối góc bên phải bảo khố có một luồng ánh sáng xanh lá loé lên rồi tắt nhanh chóng. Dù ánh sáng ấy dường như chỉ bất chợt loé lên rồi vụt tắt nhưng không qua được con mắt đã khai mở Thiên nhãn thông của Hắn.

Huỳnh Thắng lao nhanh đến cuối bảo khố nơi đó chỉ treo một thanh kiếm dài 75 centimet được bao bọc bởi vỏ kiếm được chế tác bằng gỗ đã bị bạc màu vì thời gian. Vỏ kiếm được trạm trổ cũng vô cùng giản dị có thể nói là tầm thường, hắn dùng tay nhẹ nhàng gỡ thanh kiếm xuống và tập trung quan sát.

Mười phút trôi qua không phát hiện được gì bất thường, nó chỉ là thanh bảo kiếm bình thường như bao cây kiếm khác chỉ đạt cấp Thiên giai, trên vỏ kiếm có khắc chữ “ Sử Lược Thần”. Mặc dù dòng chữ này nhìn rất giản dị như ai đó chỉ tiện tay khắc lên cho có nhưng Huỳnh Thắng cảm giác thấy quen và dường như trong ký ức mơ hồ của hắn phản phất đã gặp ở đâu đó, càng đào sâu trong ký ức hắn cảm giác da đầu tê rần đau đớn như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản.

Mồ hôi chảy ướt cả áo quần hắn cắn răng thật chặt và cắt đứt suy nghĩ đi thì mới thở phào nhẹ nhõm tra kiếm vào vỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:14
Do bị lỗi bên web Tangthuvien nên không đăng được. Hiện tác giả đang liên hệ Ban quản lý Tangthuvien để chỉnh lỗi.
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:13
Còn chứ Bác, nhưng bị lỗi không cho đăng nữa. đang liên hệ bên Quản Lý Tàng thư viện.
Thien Nguyen
21 Tháng mười một, 2020 10:12
Bộ còn ra ko bác
toibet
16 Tháng mười, 2020 09:04
Chúc anh em có một ngày hạnh phúc
Trần Công Hiếu
15 Tháng chín, 2020 22:25
Có ra đâu mà theo dõi
toibet
19 Tháng tám, 2020 08:10
còn ai theo dõi truyện này ko ta?
toibet
10 Tháng tám, 2020 11:31
Cám ơn các đạo hữu đã xem và ủng hộ. Đây đúng là tác phẩm đầu tay. Nhưng nó mang rất nhiều Tâm huyết tác giả đã gửi vào đó. Mình sẽ xem thật kỹ cách trình bày trước khi đăng. Một lần nữa Tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến các đạo hữu đã xem và đóng góp ý kiến quý báu để góp phần xây dựng bộ truyện có Hồn hơn!
toibet
04 Tháng tám, 2020 09:27
Theo tôi thì mỗi thế giới mỗi khác. Mình phải chịu Quy Tắc của nó. Vị dụ nơi Đại lục nơi Huỳnh Thắng ở cấp độ cao nhất làn Chân Thánh 7 sao. Nếu muốn vượt qua phải phá hủy quy tắc hoặc đi qua một Giao diện khác. Mà mình thấy cũng Phi thân và bay đoạn ngắn ( Như Gà) không thể bay như chim được, mà cho dù bay được như Chim cũng không dám bay vì cực kỳ hao Linh lực
Hieu Le
03 Tháng tám, 2020 22:44
truyện đọc cho vui thì dk chứ nhiều vấn đề quá. kết đan, nguyên anh rồi mà chưa biết bay thì cũng lạ thật
toibet
21 Tháng bảy, 2020 11:24
Đi ngang nhà cũ chiều nay/ Tần ngần đứng lại, mắt cay lệ trào/ Để rồi lòng thấy nao nao/ Hiện về kí ức, biết bao vui buồn …/ Cái thời đi bắt chuồn chuồn/ Đi câu cá diếc…ở truồng tắm mưa…
Bác Rắn
20 Tháng bảy, 2020 01:16
muốn cmt thì đầy mà
toibet
19 Tháng bảy, 2020 11:30
cám ơn bạn đã góp ý.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 09:15
chi tiết dẫn dắt thiếu hợp lý.tình huống ko trôi chảy.Có thể là tác phẩm đầu tay.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 08:17
mới nhập gian hồ.
toibet
18 Tháng bảy, 2020 09:16
Các đạo Hữu ai còn theo dõi truyện này thì cho một comment nha :D
toibet
17 Tháng bảy, 2020 17:44
Nghe đồn, Tác giả mải mê viết truyện. Bê tha chuyện gia đình bị Vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.
Trần Công Hiếu
17 Tháng bảy, 2020 17:20
Hơn tuần rồi mới ra chương cũng Thiếu thuốc như truyện khác thôi
toibet
17 Tháng bảy, 2020 07:11
Đang làm nha bạn#@
Bác Rắn
16 Tháng bảy, 2020 23:46
không có ai làm tiếp bộ này à
toibet
03 Tháng bảy, 2020 22:19
máy tính bị hư, có lẽ ngày mai xong sẽ up chương mới cho anh em.
toanho0167
03 Tháng bảy, 2020 19:39
Sao drop mất r
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
Trần Công Hiếu
28 Tháng sáu, 2020 21:05
Truyện ra chậm thế này thi chẳng mấy ai đọc đâu
toibet
25 Tháng sáu, 2020 08:33
Hi vọng có bạn nào đó kinh nghiệm có thể chau chuốt thì hay biết mấy :D
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang