• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Rầm” đang mãi mê suy nghĩ hắn va vào một Trung niên áo xám mặt chữ Điền. Lúc ấy mới tỉnh ngộ, vội vàng hắn chắp tay nói lời xin lỗi.

Nhìn Huỳnh Thắng từ trên xuống Trung Niên áo xám nói “ Ngươi là Thầy thuốc? Nếu vậy ngươi thử đoán bệnh của ta, nếu đúng ta sẽ thưởng”

Nhìn Trung niên áo xám có vẻ như kích động, Huỳnh Thắng từ tốn đáp “ Mời đại hiệp theo tôi đến một chỗ thưa người tôi sẽ chuẩn bệnh”.

Nghe hắn tự tin đáp mà không suy nghĩ, Trung niên áo xám liền vui vẽ theo sau.

Trong một tháng hôn mê, cơ thể Huỳnh Thắng đã lành hẳn, Thính giác cũng bình thường trở lại tuy nhiên vẫn là Phàm Nhân vì Nguyên Anh của hắn không còn nữa. Dù thế hắn vẫn có thể Chăm cứu được và có thể chữa hết các bệnh thông thường còn bệnh khó hơn đòi hỏi phải có Linh Lực dẫn dắt thì chịu thua. Nhưng hắn có thể chỉ điểm để người bệnh có thể tìm con đường đúng để đi.

“ Ngay bờ vai trái, khí huyết không thông do bị nội thương khoảng một năm trở lại. Cái đó chưa quan trọng, cái quan trọng là môn Võ kỹ của Đại hiệp đang tu luyện nó làm cho Nội thương trầm trọng hơn...” Bắt mạch xong Huỳnh Thắng nói.

“ Hay, hay, hay lắm bản thân ta cũng biết được điểm này và đã nhiều lần cứu chữa khắp nơi nhưng vô vọng. Thần y có phương pháp điều trị không” Trung niên áo xám kích động thay đổi xưng hô.

“ Hai tiếng Thần y ta không dám nhận. Còn Phương pháp điều trị thì có, chỉ phiền đại hiệp chịu khó đau khổ một chút” Huỳnh Thắng cười cười đáp.

Trung niên áo xám vui sướng, chân thành ôm quyền đáp “ Không sao, miễn chữa được là tốt. Mời Thần y giúp đỡ”.

Huỳnh Thắng rút kim châm đâm vào mười huyệt xung quanh vai trái của Trung niên áo xám, mỗi cây châm đâm vào thịt có độ nông, sâu bất đồng... Mười lăm phút nhanh chóng trôi đi, hắn thu châm lại.

Tay quẹt mồ hôi trên trán, Huỳnh Thắng Mặc dù Linh Lực không có, nhưng các vết thương như thế thì giải quyết dễ dàng, chỉ mất một chút thời gian liền tốt.

Trung niên áo xám cảm nhận được sự khác biệt rất lớn ở vết thương cũ, hắn định vận Linh Lực để dùng võ kỹ thì bị Huỳnh Thắng ngăn lại “ Đại hiệp. Không vội, về nhà ăn uống bồi bổ, một tuần sau chờ nó sẽ bình phục hẳn vẫn không muộn.

Biết mình nóng vội Trung niên áo xám liền xin lỗi và đưa Linh Thạch trả công cho Huỳnh Thắng nhưng hắn cười và từ chối nói “ Chỉ là việc nhỏ, không đáng kể công, Đại hiệp vui là tôi cũng vui rồi”.

Trung niên áo xám nhìn Huỳnh Thắng thật sâu rồi cảm tạ “ Nếu lần sau gặp lại, Thần y cần giúp đỡ thì Tại hạ sẽ giúp đỡ hết mình”.

Huỳnh Thắng gật đầu rồi cáo từ xen vào đám đông rồi biến mất. Đối với hắn bây giờ tiền tài không có ý nghĩa, dù mất Ma Quân Kiếm nhưng tài sản trong giới chỉ của hắn dư xài rồi.

Lang thang khắp nơi từ thành trì nhỏ bé đến các thành phồn hoa... Làm bạn với hắn chỉ có Tèo và Lãnh Băng Như như hình với bóng. Nhiều lúc Lãnh Băng Như cũng động viên hắn thật nhiều, nàng muốn giúp đỡ nhưng cũng đành bất lực. Giờ đây nàng cũng chỉ còn một sợi tàn hồn có lẽ duy trì được hơn chục năm cũng sẽ tan biến vào cõi vĩnh hằng...

Thời gian thấm thoát một năm trôi qua, những cánh lá vàng úa bị một cơn gió lạnh thổi nhẹ rơi rụng xuống đất. Huỳnh Thắng vẫn lang thang khắp nơi, trời đất là nhà, giày của hắn đã thay biêt bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi không thiết tha để nhớ... Cho đến một ngày, tại Tây Cung Thành.

“ Thiếu gia, thiếu gia xin dừng bước” một thiếu niên nhỏ nhắn, có khuôn mặt hồn nhiên trong sáng vội vàng đuổi theo hướng đi của Huỳnh Thắng.

Bất chợt Huỳnh Thắng xoay đầu nhìn lại thì Thiếu niên ấy đã chạy đến gần mình, hai tay nhỏ bé chụp lấy bàn tay khô ráp của hắn mà vui vẻ, âm thanh xúc động vang lên “ Thiếu gia đã trở về sao không về nhà mà còn đi đâu? Lão gia đã tha thứ hết cho Thiếu gia rồi. Mau mau về đi, mọi người cũng nhớ Thiếu Gia lắm”.

“ Này chú bé, em có nhầm người không? Ta không phải Thiếu gia mà em nói, ta chỉ là kẻ vô gia cư lang thang khắp nơi” Huỳnh Thắng từ tốn giải thích.

Thiếu niên nghe lời này, không những không buông tay mà nhào đến ôm chặt ngang thắt lưng của Huỳnh Thắng làm cho Hắn hơi đau và nũng nịu nói “ Tam thiếu gia đừng lừa gạt con, dù Tam thiếu gia bỏ nhà đi đã bảy năm, tuy lúc ấy con rất nhỏ nhưng hình dáng, giọng nói này thì mãi con không quên được. Hãy về với con đi”.

Huỳnh Thắng nghe lời này mà tâm hồn run lên, một cổ cảm xúc từ đáy lòng dâng trào khiến hắn không kiềm chế được nước mắt. Đúng ra đã gần hai năm đến Đại lục này hắn thật ra rất cô đơn và nhớ Nhà, nhớ mẹ, anh chị em...Đã từ lâu chôn vùi trong trí nhớ, nay bất chợt ùa về.

Thiếu niên nhìn mặt Huỳnh Thắng rơi nước mắt liền ôm chặt hơn nữa “ Tam thiếu gia về nhà nhé, lá rụng sẽ về cội, Lão gia đã tha lỗi rồi”.

Huỳnh Thắng biết chắc thiếu niên này nhầm lẫn, cũng không giải thích nữa nên nói “ Thôi được ta sẽ theo Con về nhà, nhưng Lão gia không nhận ta thì cũng không được nếu kéo ta nữa. Con đồng ý chứ?”

Thiêú niên gật đầu vui vẻ, kéo lấy tay hắn dẫn đi thật nhanh về hướng khác. Đi được hai mươi phút thì cả hai dừng lại trước một toà phủ đệ tên Mai Trấn Phủ nguy nga lộng lẫy không thua kém gì Kinh thành.

Bốn tên lính canh gác thấy hai người đứng ngay cổng ngạc nhiên. Thì thiếu niên quát lên “ Ngôn Cung còn không mở cửa cho ta và Tam thiếu gia vào nhà? Hôm nay các ngươi sao thế?”

Một tên Lính cơ thể cao to nhất tiến đến nghênh đón và nói “ Thật xin lỗi, mời Tam thiếu gia và Tiểu thiếu gia vào”.

Không chờ Ngôn Cung nói hết lời, Thiếu niên nắm chặt Huỳnh Thắng kéo vô trong như sợ lại đánh mất thứ gì quý giá.

Bên trong Phủ tráng lệ vô cùng. Không thiếu thứ gì, ngay cả phủ đệ của họ Trần cũng không bằng một phần năm nơi này. Thiếu niên nắm tay Hắn dẫn đi thật nhanh qua các Đại sảnh ốp đá hoa văn Mỹ Thuật tuyệt đẹp, trên đường có nhiều nam, nữ thị vệ thấy cảnh này cũng chỉ hành lễ...

Dừng trước một toà nhà cao lớn trên bảng hiệu có ghi dòng chữ “ Chủ Thành”.
Thiếu niên liền đến nói với Lính canh “ Vô báo với Lão Gia rằng, Tam thiếu gia đã trở về”.

Tên lính nghe lời này mặt đầy kinh hãi liền vâng lời vô trong. Chưa đầy năm phút, hắn trở ra và mời hai người vô trong Toà nhà.

Bên trong Toà nhà, một mùi hương thơm nhẹ nhàng của thảo mộc sộc vào mũi khiến cho tâm hồn bình an đến lạ thường.

Vô trong đến phòng khách thì một người thấy một Lão già mặc Quan bào, tay cầm quyển sách đứng quay lưng, mái tóc búi cao đã ngã màu trắng xoá...

“ Tiểu Kiên ra mắt Lão gia, hôm nay Cháu bắt gặp được Tam thiếu gia trên đường phố, nên đưa về. Xin Lão gia đừng giận nữa mà hãy tha lỗi cho Tam thiếu gia” Thiếu niên nhanh nhẹn quỳ xuống nói lòng đầy thành khẩn.

Lão nhân vẫn tay cầm sách, mắt không rời đi nói “ Tiểu Kiên ra ngoài đi, ta sẽ trò chuyện với Tam thiếu gia một chút và sẽ thưởng cho con Thanh kiếm Trúc Vân”.
Tiểu Kiên vui mừng cảm tạ, quay lại nhìn Huỳnh Thắng cười vui rồi chạy nhanh ra ngoài.

Huỳnh Thắng cảm thấy không khí trong phòng yên tĩnh đến nổi cây Kim rơi cũng có thể nghe thấy. Hắn không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu nên cũng đứng bất động.

Nữa nén hương nặng nề trôi qua. “ Giống, giống lắm... Trên đời này lại có người giống Mai Nguyên Khang đến vậy” Lão nhân thốt lên một câu rồi quay người đặt sách lên bàn, lướt nhẹ ngồi trên ghế.

Một bầu không khí yên tĩnh lại bao trùm trong phòng. Nhưng chỉ vài hô hấp thì phá vỡ bởi âm thanh ồn ào bên ngoài tràn vào “ Khang nhi, con đã trở về sao? Con không đến thăm mẹ sao?”.

Sau ồn ào đó là “ Rầm” tiếng cửa bị đạp mạnh bung ra. Một người nữ tử dáng người cao thon, tóc muối tiêu đi vội nhanh vào. Dù đã lớn tuổi mà thiếu phụ này vẫn toát ra một sắc đẹp còn sót lại của tuổi trẻ hay nói cách khác là đẹp lão.

Nàng nhìn lướt qua Huỳnh Thắng rồi lao đến ôm chầm lấy hắn mà không thèm để ý đến lão nhân trước mặt. Nàng nỉ non nói “ Khang Nhi con sao ra nông nổi này, Phụ mẫu rất lo cho con, ngày nào Phụ mẫu cũng cầu nguyện cho con, đã bảy năm rồi...!”.

Nàng khóc như một đứa trẻ giống như tìm lại báu vật đã đánh mất từ lâu lắm rồi.
“Phu nhân hãy kìm chế cảm xúc, nhìn không ra thể thống gì” Lão nhân tằng hắng nhắc nhở.

Nàng nghe lời này xong liên quay người lại chỉ vào Lão nhân trách mắng “ Ông còn đủ tư cách nói chuyện với tôi sao? Nhờ Ông ban phước mà Mẹ con tôi rơi vào tình cảnh này. Chắc Ông còn nhớ cách đây sáu năm Ông đã hại chết hai đứa con ruột của Tôi chứ?”

Nghe lời này Huỳnh Thắng cảm thấy chột dạ nên đã lén dùng [ Vô Thiên Nhãn ] tìm hiểu lịch sử gia đình này thì thở phào nhẹ nhõm. [ Vô Thiên Nhãn ] không cần linh lực chỉ cần Linh hồn đủ mạnh là có thể dùng, trong thời gian qua Linh hồn của hắn cũng đã phục hồi được vài phần.

Lão nhân nghe lời này cũng không phản bác, chỉ im lặng quay lưng chỗ khác.

Nàng quay lại Huỳnh Thắng định nói tiếp thì bị hắn ngăn lại nói “ Con đã về, Con xin lỗi vì đã làm Mẹ và Cha lo lắng. Con có việc nói chuyện với Cha một chút. Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi, khi nào xong chuyện con sẽ qua thăm mẹ”.

Nàng nghe hắn nói thế liền lau Nước mắt âu yếm dặn dò “ Con nhớ qua Mẹ nhé, Ông ấy không đáng làm Cha con đâu”.

Nói xong nàng liếc nhìn Lão nhân rồi bước ra ngoài phòng và đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người.

“ Tiểu bối Ngươi tên gì? Từ đâu đến đây?” Lão nhân hỏi.

“ Vãn bối tên Huỳnh Thắng từ Đại Thổ Nam Vực đến đây. Vãn bối không có ý mạo danh” Huỳnh Thắng đáp.

Lão nhân gật đầu đánh giá hắn vài lần rồi nói tiếp “ Thê tử của ta rất mềm lòng, nhưng nàng là Tri kỷ của ta. Việc này chỉ hai người chúng ta biết.

Nàng có Tâm bệnh nên buồn phiền sẽ không tốt cho sức khỏe. Ta rất tiếc ngươi là Phàm Nhân nhưng dường như có gì không đúng vì trong Đan điền của Ngươi ta thấy vô số mảnh vỡ của Nguyên Anh... Chỉ có thể kết luận Ngươi bị ai đó Phế võ công hoặc bị trọng thương”.

Nhận xét của Lão nhân rất chính xác. Một năm trôi qua Huỳnh Thắng cũng cảm nhận được mảnh vỡ Nguyên Anh bay hỗn loạn trong Đan điền. Nhìn hỗn độn nhưng để ý kỹ nó có quỹ đạo của nó.

Huỳnh Thắng cũng biết tu vi Lão nhân này so với Nguyên Tinh chỉ mạnh hơn chứ không yếu, đã đạt cấp Thánh một sao đỉnh phong. Hắn nhìn ra được là hồi nãy dùng [ Vô Thiên Nhãn ].

Nhìn Huỳnh Thắng im lặng, Lão nhân đến gần vỗ bờ vai nhẹ nhàng nói “ Ta muốn nhận con làm Nghĩa tử, quá khứ con trước kia ra sao ta không quan tâm. Chỉ cần Con đồng ý làm Nghĩa tử và an ủi Thê tử của ta thì ta xem như con ruột. Ta sẽ cố gắng giúp Con phục hồi Nguyên Anh dù tỷ lệ thành công không cao.”
Nghe những lời chân tình này, Huỳnh Thắng trong lòng lai dâng lên cảm xúc không thôi. Hắn gật đầu đồng ý.
“ Tốt, tốt lắm từ nay con là Khang nhi, con hãy tắm rửa thay đồ rồi qua thăm Phụ mẫu đi” Lão nhân phất tay để hắn đi.
Huỳnh Thắng cảm tạ rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng của Hắn rời đi Mai Hưng vuốt râu cười mỉm thầm nghĩ “ Tiểu tử này Đạo tâm rất tốt, nếu đổi người khác có lẽ không chịu nổi”.
Mai Hưng cũng biến mất tại chỗ không biết đi nơi nào.

Ngày hôm đó, Huỳnh Thắng cũng đã tắm rửa sạch sẽ và thay bộ áo trắng mới đi qua Phụ mẫu. Hai người trò chuyện đến tận khuya, hắn mới cáo từ về Phòng.

Quay lại phòng cũ của Mai Nguyên Khang, nơi đây rất rộng và trang trí vô cùng giản dị. Dù không người ở nhưng vẫn được không có một chút bụi bẩn có lẽ được lau dọn thường xuyên.

Huỳnh Thắng ngã lưng lên giường suy nghĩ miên man về Họ Mai. Qua nói chuyện với Diệp Trúc Vân tức là Phụ mẫu của Mai Nguyên Khang cũng biết thêm nhiều điều. Trong đó đa số là hắn đã biết trước.
Tóm tắt lại là Mai Nguyên Khang có hai người anh trai được xếp thiên phú đệ nhất nhân. Hai người này đã được Mai Hưng chọn lựa vào Quân đội cách đây sáu năm để diệt trừ Yêu ma trổi dậy ở biên giới.

Một lần không may cả hai bị Yêu ma phục kích và đã hy sinh. Còn Mai Nguyên Khang thiên phú kém nên hay bị Mai Hưng la mắng và đày khổ tu, hắn hận Cha nên đã bỏ nhà đi mà không từ biệt ai.

Trong thời gian ngắn mất đi ba người con trai nên Diệp Trúc Vân mắc Tâm bệnh, nàng còn sống đến giờ là ý chí kiên định rằng Mai Nguyên Khang còn sống.

Thật tế thì trong trí nhớ Mai Hưng thì Mai Nguyên Khang đã chết do Sơn tặc hãm hại, Mai Hưng biết được là do các Tình báo đưa về.

Chính vì vậy Mai Hưng giấu việc này và đã xuất Quân lên tiêu diệt hết sơn tặc để báo thù cho Nhi tử...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:14
Do bị lỗi bên web Tangthuvien nên không đăng được. Hiện tác giả đang liên hệ Ban quản lý Tangthuvien để chỉnh lỗi.
toibet
21 Tháng mười một, 2020 11:13
Còn chứ Bác, nhưng bị lỗi không cho đăng nữa. đang liên hệ bên Quản Lý Tàng thư viện.
Thien Nguyen
21 Tháng mười một, 2020 10:12
Bộ còn ra ko bác
toibet
16 Tháng mười, 2020 09:04
Chúc anh em có một ngày hạnh phúc
Trần Công Hiếu
15 Tháng chín, 2020 22:25
Có ra đâu mà theo dõi
toibet
19 Tháng tám, 2020 08:10
còn ai theo dõi truyện này ko ta?
toibet
10 Tháng tám, 2020 11:31
Cám ơn các đạo hữu đã xem và ủng hộ. Đây đúng là tác phẩm đầu tay. Nhưng nó mang rất nhiều Tâm huyết tác giả đã gửi vào đó. Mình sẽ xem thật kỹ cách trình bày trước khi đăng. Một lần nữa Tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến các đạo hữu đã xem và đóng góp ý kiến quý báu để góp phần xây dựng bộ truyện có Hồn hơn!
toibet
04 Tháng tám, 2020 09:27
Theo tôi thì mỗi thế giới mỗi khác. Mình phải chịu Quy Tắc của nó. Vị dụ nơi Đại lục nơi Huỳnh Thắng ở cấp độ cao nhất làn Chân Thánh 7 sao. Nếu muốn vượt qua phải phá hủy quy tắc hoặc đi qua một Giao diện khác. Mà mình thấy cũng Phi thân và bay đoạn ngắn ( Như Gà) không thể bay như chim được, mà cho dù bay được như Chim cũng không dám bay vì cực kỳ hao Linh lực
Hieu Le
03 Tháng tám, 2020 22:44
truyện đọc cho vui thì dk chứ nhiều vấn đề quá. kết đan, nguyên anh rồi mà chưa biết bay thì cũng lạ thật
toibet
21 Tháng bảy, 2020 11:24
Đi ngang nhà cũ chiều nay/ Tần ngần đứng lại, mắt cay lệ trào/ Để rồi lòng thấy nao nao/ Hiện về kí ức, biết bao vui buồn …/ Cái thời đi bắt chuồn chuồn/ Đi câu cá diếc…ở truồng tắm mưa…
Bác Rắn
20 Tháng bảy, 2020 01:16
muốn cmt thì đầy mà
toibet
19 Tháng bảy, 2020 11:30
cám ơn bạn đã góp ý.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 09:15
chi tiết dẫn dắt thiếu hợp lý.tình huống ko trôi chảy.Có thể là tác phẩm đầu tay.
Phạm Duy
19 Tháng bảy, 2020 08:17
mới nhập gian hồ.
toibet
18 Tháng bảy, 2020 09:16
Các đạo Hữu ai còn theo dõi truyện này thì cho một comment nha :D
toibet
17 Tháng bảy, 2020 17:44
Nghe đồn, Tác giả mải mê viết truyện. Bê tha chuyện gia đình bị Vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.
Trần Công Hiếu
17 Tháng bảy, 2020 17:20
Hơn tuần rồi mới ra chương cũng Thiếu thuốc như truyện khác thôi
toibet
17 Tháng bảy, 2020 07:11
Đang làm nha bạn#@
Bác Rắn
16 Tháng bảy, 2020 23:46
không có ai làm tiếp bộ này à
toibet
03 Tháng bảy, 2020 22:19
máy tính bị hư, có lẽ ngày mai xong sẽ up chương mới cho anh em.
toanho0167
03 Tháng bảy, 2020 19:39
Sao drop mất r
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
toibet
29 Tháng sáu, 2020 09:56
Dịch bệnh nước ngoài rất phức tạp. Tuy nhiên mình sẽ đốc thúc. Cám ơn Đạo hữu đã quan tâm
Trần Công Hiếu
28 Tháng sáu, 2020 21:05
Truyện ra chậm thế này thi chẳng mấy ai đọc đâu
toibet
25 Tháng sáu, 2020 08:33
Hi vọng có bạn nào đó kinh nghiệm có thể chau chuốt thì hay biết mấy :D
BÌNH LUẬN FACEBOOK