Ta cầm bình nước bên cạnh tu ừng ực một hơi, tò mò nhìn hai lá bùa. “Hai lá bùa này để làm gì vậy sư huynh?”
Đại sư huynh “à” một tiếng, bảo ta đưa hai tay ra rồi niệm phép, dán hai lá bùa vào cổ tay ta. “Cái này là sư phụ bảo ta đưa cho đệ, dặn đệ trước khi đạt tới tam cấp tuyệt đối không được tháo ra.”
Hôm qua ta ở thư các có đọc qua chút tư liệu, đối với cách phân chia cấp bậc của tu chân giả hiểu được phần nào. Tu chân giả tổng cộng được chia thành mười hai cấp, bao gồm từ nhất cấp đến cửu cấp, Thiên Nguyên cấp, Đế Vương cấp, và Thần cấp. Mỗi cấp lại được chia thành ba giai là hạ giai, trung giai, và thượng giai. Thực lực của một đệ tử tầm trung ở Lam Khinh tông là tứ cấp trung giai.
Ta nhìn miếng bùa bằng giấy, ngập ngừng. “Lúc đệ đi tắm…chẳng phải sẽ ướt hết sao?”
Đại sư huynh cười nói. “Yên tâm, loại bùa cao cấp này nước thường chẳng làm ướt nổi đâu. Phải rồi, đây là danh mục những việc đệ cần hoàn thành mỗi ngày mà sư phụ soạn ra. Đệ theo đó luyện tập, qua ba tháng sư phụ sẽ có chỉ dẫn kế tiếp. Ta có việc phải sang Diệp Lan chi nên đi trước, đệ ở lại luyện tập đi nhé.”
Ta cầm lấy tờ giấy, cúi chào sư huynh. “Sư huynh đi thong thả.”
Đợi sư huynh đi rồi, ta cúi xuống đọc một lượt những đề mục có trong tờ giấy, sợ đến đứng người.
“Chạy một vòng quanh địa phận Bán Kì chi.
Đứng tấn một nén nhang thời gian.
Chổng đẩy một trăm cái.
Đứng lên ngồi xuống hai trăm cái.
Đứng tấn nửa canh giờ.”
Ta lật mặt sau của tờ giấy, nhìn thấy một tấm bản đồ thu nhỏ của Bán Kì chi cùng lối chạy được định sẵn, há hốc mồm. Hoàn thành những việc này phỏng chừng hết hơn ba canh giờ là nhanh?
Nhìn mặt trời đã lên ngang tầm, ta vội vàng bắt đầu, không thể để sư phụ thất vọng được. Thực tế chứng minh dự đoán của ta chẳng hề sai chút bởi chỉ riêng yêu cầu đầu tiên kia thôi đã mất gần hai canh giờ để hoàn thành, chưa kể tới thời gian nghỉ ngơi hồi sức. Kết cục, ngày đầu tiên, ta làm trong tổng cộng năm canh giờ.
Về tiểu viện luyện lại một lần chín mươi tư thức rồi đi tắm rửa, vừa đúng lúc tới bữa tối.
Đại sư huynh sang gọi ta đi cùng huynh ấy, cười. “Thế nào, biết được tác dụng của lá bùa chưa?”
Ta vươn vai, nghe xương kêu rắc một tiếng. “Đệ cảm giác cơ thể nặng hơn rất nhiều, đồ vật cầm trên tay cũng thế.”
Đại sư huynh giật mình. “Xem ra hoàn thành được không dễ dàng a.”
Dùng bữa tối xong, ta lại trở về phòng mình, đóng cửa ngồi xếp bằng trên giường, thử dẫn hạt linh khí vào kinh mạch. Thế nhưng cũng giống như lần đầu tiên, hạt linh khí đi được nửa đường thì ngưng lại, không cách nào tiến vào sâu. Ta thử thêm mấy lần, kết quả vẫn vậy. Có lẽ là do kinh mạch của ta vẫn chưa thực sự hồi phục.
Ta thử thêm hai lần rồi nằm xuống, nhắm mắt đi ngủ.
Kể từ hôm đó, mỗi ngày ta đều luyện chín mươi tư thức kia ba lần, khi thức dậy, khi hoàn thành đề mục và trước khi đi ngủ, hi vọng có thể nhanh chóng gỡ bỏ cấm chú kia. Mỗi ngày ta đều vô cùng bận rộn, hùng hục luyện tập từ sáng tới tối mịt. Kiên trì chừng hai tuần, ta rốt cuộc hấp thu thành công được hạt linh khí đầu tiên!
Ngày kế tiếp, đại sư huynh đột nhiên đưa cho ta một bình sứ chứa khoảng gần ba chục viên đan dược, nói là của sư phụ đưa cho, dặn ta uống vào trước khi hấp thụ linh khí. Có lẽ là nhờ tác dụng của viên đan dược ấy, tốc độ hấp thụ linh khí của ta tăng lên đáng kể, ngày sau lại nhiều hơn ngày trước. Cứ thế qua được ba ngày, đại sư huynh bỗng ngạc nhiên nói với ta. “Tiểu sư đệ, đệ đột phá nhị cấp rồi ư? Nhanh quá a."
Lại thêm ba tuần nữa trôi qua, khi mà ta dùng hết viên đan dược cuối cùng, ta cảm nhận được thần hải có sự thay đổi rõ rệt. Pháp được dồn nén phía trong không ngừng đè ép, nới rộng bao chứa. Một phần pháp lực thậm chí còn hòa vào bao chứa ấy, tạo điều kiện cho sự mở rộng. Khi sự thay đổi ấy kết thúc, kích cỡ thần hải của ta vừa vặn tăng gấp đôi, không hơn không kém. Thần hải lớn hơn, lực hút hạt linh khí cũng lớn hơn, khiến cho việc hấp thụ dễ dàng hơn nhiều.
Ta thở phào một hơi, mở mắt bước ra gian ngoài, định sẽ uống một ngụm trà rồi đi ngủ.
Phía ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là một bóng đen uyển chuyển. Ta tưởng tứ sư tỷ tới tìm ta, vội chạy ra mở cửa. “Sư tỷ tìm đệ sao?”
Chẳng ngờ người tới không phải là tứ sư tỷ mà là Mạc tỷ đã lâu không gặp.
Ta thấy Mạc tỷ tới, bao cảm xúc chợt ùa về. Ngạc nhiên có, vui mừng có, cảm kích cũng có. “Mạc tỷ, là tỷ à? Mau vào đi!”
Mạc tỷ hiện giờ chẳng khác gì so với tỷ ấy của một năm trước, vẫn là dung nhan khuynh quốc khuynh thành cùng phong thái ung dung ấy.
Mạc tỷ bước vào phòng, nhìn quanh một lượt. “Xem ra ngươi ở đây đã quen rồi nhỉ?”
Ta chạy vào buồng trong, lấy từ hòm gỗ ra cuốn sổ đã cầm gần năm nay đưa cho tỷ ấy. “Mạc tỷ, đây là bản dịch tỷ cần.”
Mạc tỷ cầm lấy cuốn sổ, đọc lướt qua một lượt rồi bất ngờ hỏi ta. “Thiên phú tu luyện của ngươi là gì?”
“Của đệ là chiến sĩ hệ, không gian hệ, và linh thú hệ.”
“Đưa cổ tay cho ta.”
Mạc tỷ nắm lấy cổ tay ta chẩn mạch, gật đầu. “Cấm chú được gỡ bỏ rồi, sau này không cần luyện lại chín mươi tư thức kia nữa.”
Ta đứng dậy, hướng Mạc tỷ cúi người. “Chiến Huyền cảm tạ Mạc tỷ đã giúp đỡ. Ân tình của tỷ, đời này kiếp này Chiến Huyền vĩnh viễn không quên.”
Mạc tỷ mỉm cười, lấy ra một bình sứ nhỏ đặt xuống. “Không cần khách sáo, ngươi cứu mạng ta, lại dịch cho ta cuốn sổ này. Ta chỉ giúp ngươi giải cấm chú, chả đáng là gì. Ở đây ta có một bình Tụ Nguyên Đan, tặng cho ngươi.”
Ta từng nghe đại sư huynh nhắc qua, đan dược mà sư phụ ban cho ta là tiền thân của Tụ Nguyên Đan, dù chưa hoàn chỉnh nhưng cũng đã giúp cho tu chân giả hấp thu linh khí hiệu quả hơn hai, ba lần. Giá một viên tiền thân như vậy đã là năm trăm lượng bạc, vậy bình Tụ Nguyên Đan kia sẽ có giá trị tới mức nào?
Ta không dám nhận bình Tụ Nguyên Đan từ Mạc tỷ, khéo léo từ chối. “Vật giá trị như vậy, tiểu đệ không thể nhận được. Mạc tỷ vẫn nên giữ lại cho bản thân thì hơn.”
Mạc tỷ đặt chiếc bình xuống bàn, đứng dậy. “Đồ ta đã tặng, lí nào còn thu lại? Nếu ngươi không dùng có thể vứt đi.”
Nói rồi tỷ ấy quay đầu bước ra ngoài thi triển ngự không thuật bay đi. Ta gọi với theo tỷ ấy cũng không nghe, dường như đã thực sự tức giận.
Ta quay đầu nhìn bình Tụ Nguyên Đan, thở dài. Mạc tỷ đối với ta tốt như vậy, ta lại khiến tỷ ấy tức giận, thật không phải. Ta cũng coi như đây là một bài học cho bản thân. Nếu lần sau tỷ ấy còn tặng ta thứ gì, ta nhất định sẽ vui vẻ nhận lấy rồi nghĩ cách tặng lại tỷ ấy thứ gì đó.
Ta hướng về phía tỷ ấy đã khuất bóng, nói lớn. “Cảm tạ Mạc tỷ.”
Kì thực chính bản thân ta cũng tò mò không biết công dụng của Tụ Nguyên Đan ra sao, lấy một viên ra nuốt xuống, cẩn thận đặt lọ sứ dưới tấm nệm đầu giường rồi lại ngồi xếp bằng, tiếp tục hấp thu linh khí.
Rõ ràng hơn bao giờ hết, ta cảm nhận được sự chuyển động của từng hạt linh khí và thần hải đang mỗi lúc một nóng hơn. Sức hút của nó lớn tới mức như thể muốn đem toàn bộ hạt linh khí có trong không gian thu vào vậy. Nếu như đan dược tiền thân chỉ giúp tốc độ hấp thu linh khí tăng hai, ba lần thì viên Tụ Nguyên Đan giúp tăng tới gần hai mươi lần! Ta không biết bản thân ngồi như vậy bao lâu, chỉ đến khi cảm thấy công dụng Tụ Nguyên Đan đang mất dần, ta mới dừng lại, đổ người xuống giường thiếp đi.
Ngày hôm sau khi mở mắt, mặt trời đã lên tới đỉnh. Ta vội vàng bật dậy, chạy vào phòng tắm làm vệ sinh, mặc y phục rồi đi chạy. Vốn tưởng hôm nay sẽ không hoàn thành kịp bữa tối, ai ngờ lại thấy cơ thể hết sức nhẹ nhàng, tốc độ, và độ bền tăng lên đáng kể. Ta làm một mạch hết từ đề mục này tới đề mục khác mà chẳng cần nghỉ ngơi, còn cách bữa tối hai canh giờ đã hoàn thành.
Ta nhìn lá bùa trên cổ tay, tìm vật gì đó nhấc thử lên, kết quả không thấy có gì khác biệt, chạy tới tiểu viện tìm đại sư huynh.
Đại sư huynh đang chuẩn bị đi đâu đó, thấy ta tới, hỏi. “Tìm ta có chuyện sao?”
Ta nhấc tay giơ lá bùa lên, ngượng ngùng. “Lá bùa này, hình như đệ làm hỏng mất rồi?”
Đại sư huynh bước tới, cầm cổ tay ta xem xét kĩ lá bùa, xoay đi xoay lại. “Nhìn không hư hại gì cả.”
Ta cũng nhìn lại nó một lượt, thắc mắc. “Đệ cũng không thấy gì bất thường, chỉ là tác dụng của nó không còn nữa.”
Đại sư huynh quay lại đóng cửa. “Ta đang định tới chỗ sư phụ hỏi vài việc, đệ đi cùng luôn nhé?”
Gần hai tháng này, ngoại trừ lúc ăn cơm, gần như ta chẳng gặp sư phụ cùng sư nương thêm lần nào, thành thử đối với việc đi gặp có chút ngại ngùng.
Đại sư huynh nhìn ta vẫn đứng im, chỉ ra ngoài. “Đi thôi!”
“Đệ tới đây.”
Đại viện nơi sư phụ, sư nương ở và tiểu viện của ta vừa hay chính là hai đầu Bán Kì viện. Đại sư huynh nói rằng là do sư phụ không thích bị làm phiền nên cố tình sắp xếp cho các đệ tử ở thật xa, chỉ khi nào có việc mới gọi đến nói vài câu.
Lúc ta và đại sư huynh tới thư phòng của sư phụ, người đang đứng ngắm bức thư pháp trên tường.
Ta cúi người. “Đồ đệ Chiến Huyền bái kiến sư phụ.”
Sư phụ thấy ta đột ngột xuất hiện cũng không ngạc nhiên, quay lại ra dấu cho sư huynh cùng ta ngồi xuống, hỏi. “Có chuyện gì?”
Sư huynh nhìn ta. “Đệ nói trước đi.”
“À…lá bùa sư phụ đưa con hình như hỏng rồi, không còn tác dụng gì nữa.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK