Lúc ta trở về chi, trời hẵng còn sớm. Ta không muốn kinh động tới giấc ngủ của mọi người, lặng lẽ dắt tiểu Vân trở về tiểu viện. Trên đường ta đụng phải đại sư huynh cùng tứ sư tỷ, phục trang tựa hồ như chuẩn bị đi đâu đó.
Tiểu Vân ngẩng đầu, tò mò hỏi. “Phụ thân, đó là ai vậy?”
Đại sư huynh kinh ngạc nhìn tiểu Vân. “Lục đệ, đệ có nhi tử khi nào vậy?”
Tứ sư tỷ ngắm nghía một lúc, bối rối. “Nhìn không giống đệ chút nào a?”
Ta nói qua về sự việc của Chuyển Không Môn, tình hình của tiểu Vân, lí do mang nó theo, cố hết sức né tránh những vấn đề liên quan tới cổ địa và Nguyệt nhi.
Đại sư huynh nghe xong, ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, giục. “Hàng năm sư phụ đều dẫn mọi người về Dạ tộc một chuyến, sắp khởi hành rồi, đệ mau chuẩn bị đồ đạc đi.”
“Đại sư huynh thật là, Lục đệ đi mấy ngày liền như vậy, đồ đạc đều ở trong không gian nhẫn giới cả rồi, chuẩn bị gì nữa chứ?”
“Cũng phải a. Vậy chúng ta đi nào, đừng để mọi người chờ.”
Tiểu Vân thấy sư phụ sư nương, nghe lời ta cúi đầu hành lễ, gọi mấy tiếng thái sư phụ, thái sư nương. Nó trên đường mấy lần bỏ tay ta, tự mình rón rén bước lại gần sư nương. Sư nương phát hiện, mỉm cười nắm lấy tay nó dắt đi.
Đi được chừng nửa ngày, tứ sư tỷ mới giật mình nói. “Mẫu thân, có phải hay không cảm thấy tiểu Vân rất giống tam ca a?”
Tam sư huynh hiếm hoi lắm mới lên tiếng được một câu, phủ định. “Không giống.”
Sư nương cúi người ngắm nghía tiểu Vân một lúc rồi bế bổng nó lên, nhìn sư phụ. “Sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Sư phụ liếc qua một cái, quay đầu đi tiếp. “Không giống.”
Tiểu Vân vốn quen với thái độ lạnh nhạt của Nguyệt nhi, nay tự dưng lại được sư nương yêu chiều, vui vẻ ôm cổ sư nương, tựa đầu lên vai người lim dim.
Tứ sư tỷ chạy tới bên cạnh tiểu Vân, nghiêng đầu nhìn nó hồi lâu. “Rất giống mà! Mẫu thân người xem, mắt mũi miệng, tất cả đều giống!”
Sư nương mỉm cười. “Tiểu Vân khả ái đáng yêu, đâu giống ai đó khi nhỏ, cả ngày chẳng nói được lời nào, đến cười cũng chẳng cười.”
Kì thực ta cũng cảm thấy tiểu Vân có điểm giống tam sư huynh. Bất quá tiểu Vân là Thủy Vực Ác Ngư, làm sao có chút quan hệ nào với tam sư huynh được?
Dạ tộc là một thế gia nổi tiếng trị vì Cực Vinh thành và hai thành trì khác. Có tới hơn phân nửa những hàng quán có mặt trong ba thành trì này thuộc sở hữu của Dạ tộc, ngoài ra còn có một vài nhánh nhỏ tập trung ở các thành trì khác như Dự Nguyệt thành, Trì An thành.
Nghe đại sư huynh kể, Dạ tộc đã tồn tại qua gần ngàn năm, cùng các thế gia khác có mối quan hệ cực kì mật thiết, là một trong những thế tộc quan trọng bậc nhất đế quốc. Dạ tộc hiện tại có tổng cộng mười hai nhánh. Sư phụ là nhi tử duy nhất của trưởng nhánh thứ tám.
Đang nghe đại sư huynh kể chuyện, ta chợt nhìn thấy Mạc chi chủ dẫn theo rất nhiều sư tỷ ở đằng xa, trong đó có cả Lục sư tỷ, ngắt lời. “Sư huynh, Lục sư tỷ ở đằng đó.”
Trùng hợp thay, Lục sư tỷ cũng nhìn về hướng này, chạm ánh mắt của đại sư huynh thì mỉm cười, ra hiệu gì đó rồi theo Mạc chi chủ đi mất. Ta nhìn đại sư huynh cười ngây ngô, nhịn cười. Tứ sư tỷ bên cạnh chẳng ái ngại gì, cười lớn. “Ai da, sắp tới chi ta lại có thêm thành viên mới nha.”
Đại sư huynh thu hồi ánh mắt, hắng giọng. “Đừng làm loạn.”
Tứ sư tỷ cười híp mắt. “Cháo nấu thành cơm rồi, ngần ngại gì nữa?”
Sư nương đi trước nghe chuyện, quay đầu lại cười. “Chuyện đã vậy rồi, đừng để người ta chờ lâu. Qua Luận Chiến, nếu hai đứa cùng đồng ý, sư nương sẽ ra mặt giúp.”
Đại sư huynh mừng rỡ nói. “Cảm tạ sư nương.”
“Ừm. Không còn sớm nữa, chúng ta mau tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.”
Hỏi qua bốn quán trọ liên tiếp đều hết phòng, ta cùng đại sư huynh bèn tách ra, theo các hướng khác nhau đi tìm phòng trống. Ta chạy qua một lượt các quán trọ lớn, kết quả không một nơi nào nào có phòng trống. Ta bèn trở về, thấy đại sư huynh đã ở đó tự lúc nào, lắc đầu. “Bên đệ không có.”
“Bên ta cũng không có.”
Tứ sư tỷ rón rén nhìn sư phụ, chỉ về hướng Nam. “Bên đó…có…”
Sư phụ hừ một tiếng. Sư nương lườm sư phụ một cái, dắt tay tiểu Vân đi về phía Nam. “Cũng chỉ còn nơi đó thôi, đi nào.”
Ta thấy dáng vẻ khác thường của sư phụ, nhỏ giọng hỏi sư tỷ. “Sư phụ làm sao vậy?”
Tứ sư tỷ chờ sư phụ đi xa mới dám trả lời. “Nơi đó là khách điếm thuộc sở hữu của Diệp Lan chi. Dịp này hàng năm, khách điếm không nhận khách, giành chỗ làm nơi nghỉ chân cho Mạc sư bá và mọi người.”
“Mạc chi chủ cùng các sư tỷ đi làm nhiệm vụ sao?”
Tứ sư tỷ thở dài, kiễng chân lên xoa đầu ta. “Đệ sau này nên ở bên cạnh ta nhiều một chút, ta từ từ kể cho đệ từng chuyện. Nói thế nào nhỉ? Mạc sư bá đại khái chính là thê tử của Ngũ bá ở nhánh thứ ba. Theo thông lệ của gia tộc, các thành viên sẽ dẫn đệ tử cùng trở về phủ mỗi năm một lần.”
“Đại khái?”
“Ta cũng chẳng biết giải thích cho đệ thế nào. Nói chung, mối quan hệ giữa Ngũ bá và Mạc sư bá rất phức tạp!”
Ta lại nhận ra điểm không đúng, thắc mắc. “Mạc sư tỷ… sao lại mang họ của Mạc sư bá?”
Tứ sư tỷ nhún vai. “Chịu.”
Chân ta còn chưa bước vào đã nghe tiếng Bảo Bảo gọi, dướn người nhìn vào trong, quả nhiên thấy Bảo Bảo đang ngồi ở góc, vẫy tay.
Các sư tỷ trong Diệp Lan thấy sư phụ sư nương tiến vào, đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Mạc chi chủ đi từ trên lầu xuống, nhướn mày. “Làm gì thế?”
Sư nương tiến tới nói nhỏ với Mạc chi chủ mấy câu, Mạc chi chủ liền hừ một tiếng, liếc qua sư phụ rồi quay lưng, bước tới bàn trống ở góc. Sư phụ đứng im tại chỗ, lộ rõ vẻ không nguyện ý. Sư nương nháy mắt ra hiệu, đại sư huynh đành cười gượng, dẫn mọi người tới chiếc bàn lớn còn trống góc bên phải.
Tứ sư tỷ vừa ngồi xuống, liếc thấy Lục sư tỷ liền đứng bật dậy, vui vẻ chạy tới ngồi xuống bên cạnh, thì thầm to nhỏ. Đại sư huynh cùng các sư tỷ bên Diệp Lan chi nói mấy lời khách sáo, chợt nhận ra ai đó, vẫy tay. “Lạc Tinh, ở đây.”
Ta theo ánh mắt đại sư huynh nhìn lên cầu thang thì thấy một nam tử trẻ tuổi vận hắc y đang bước xuống, dáng dấp cao lớn, bất quá ngoại hình không có gì nổi bật. Nam tử đang phàn nàn chuyện gì đó, nghe đại sư huynh gọi, bật cười chạy xuống. “Dạ thúc, Quân sư huynh, lâu lắm không gặp.”
Đại sư huynh lên tiếng giới thiệu. “Lạc Tinh, đây là đồ đệ sư phụ ta mới nhận, tên Chiến Huyền. Lục đệ, đây là Mạc Lạc Tinh Mạc sư đệ bên chi Vô Tự. Y là nhi tử của Mạc chi chủ, song sinh đệ đệ của Mạc sư muội.”
Đến bấy giờ ta mới biết thì ra Nguyệt nhi còn có một đệ đệ, đứng dậy bắt tay. “Mạc sư huynh, hân hạnh gặp mặt.”
Lạc Tinh nhìn ta, cười. “Đều là người một nhà, không cần khách sáo.”
Người một nhà?
Đại sư huynh thấy ta cùng Lạc Tinh vẫn đứng, ra hiệu tay. “Ngồi xuống đi, từ từ nói.”
Trò chuyện được một lúc thì sư nương trở lại bàn ngồi. Lạc Tinh chẳng hề có ý định di chuyển, mỉm cười. “Thẩm a di, lâu lắm không gặp, a di quả thực càng lúc càng xinh đẹp a.”
Sư nương bật cười. “Ta cũng ngần này tuổi rồi, Tinh nhi không nên dùng từ xinh đẹp nữa.”
Tứ sư tỷ chạy lại, ngồi xuống cạnh Lạc Tinh, hào hứng. “Biểu ca, hôn thê của huynh lần này có tới không?”
“Có.”
“May quá, muội đang có mấy chuyện cần nhờ tỷ ấy.”
Sư nương lườm sư tỷ một cái. “Đừng có gây rối.”
Tứ sư tỷ bĩu môi. “Gây rối gì chứ, sớm muộn gì cũng là người trong nhà cả.”
Lạc Tinh chợt quay sang hỏi chuyện ta. “Nghe nói ngươi có thiên phú tam hệ?”
Ta gật đầu. “Dạ phải sư huynh.”
“Không gian và chiến sĩ là sự kết hợp không tồi, đáng bồi dưỡng.”
“Sư huynh quá lời.”
“Nhập môn có muộn hơn mọi người một chút, bất quá chăm chỉ lên chút thì vẫn đuổi kịp, không đáng ngại lắm.”
Ba bóng người uyển chuyển chợt lướt qua phía sau lưng Lạc Tinh, ta đưa mắt nhìn theo, ngây người. Ba tuyệt thế mĩ nữ khí chất bất phàm vận hắc y bước ra ngoài, nhịp chân giống nhau y hệt. Ta nhận ra người đi cuối cùng là Nguyệt nhi.
Lạc Tinh quay đầu, tò mò. “Mấy tỷ ấy đi đâu vậy?”
Tứ sư tỷ hào hứng. “Ba tỷ ấy đi cùng nhau, khẳng định sắp có chuyện hay.”
Sư phụ trừng mắt. “Ngồi im.”
Mạc chi chủ dường như cũng không biết ba người đó đi đâu, lên tiếng gọi. “Tinh nhi, con đi theo xem.”
Lạc Tinh gật đầu, chợt quay sang nói với ta. “Ngươi là Chiến Huyền phải không? Đi cùng đi.”
Ta quay sang thấy sư phụ cùng sư nương không nói gì, cúi đầu xin phép rồi chạy theo Lạc Tinh.
Ba mỹ nữ cùng lúc xuất hiện ngoài đường lập tức thu hút sự chú ý của người dân. Nhiều nam tử thậm chí còn tiến sát tới, tỏ ý muốn bắt chuyện, sau đó lại giật mình lùi lại.
Lạc Tinh đi bên cạnh, giải thích. “Người đi đầu là đồ đệ đầu tiên của mẫu thân ta - đại sư tỷ Ái Tư. Người bên trái là nhị sư tỷ Đông Phương Ngọc. Người bên phải thì ngươi biết rồi.”
Đi được một quãng, Lạc Tinh lại nói. “Nhanh chóng đạt tới cửu cấp, đừng để tỷ ấy chờ lâu.”
Ta giật mình. Chẳng nhẽ Lạc Tinh đã biết chuyện?
“Không cần ngạc nhiên. Tỷ ấy trước giờ chưa giấu ta chuyện gì.”
Lạc Tinh ngừng một lát, nói tiếp. “A Nguyệt tính tình lãnh đạm, lại hay giấu mọi chuyện trong lòng. Sau này ta thành thân rồi, không thể cả ngày nghe tỷ ấy phàn nàn được nữa. Trông cậy cả vào ngươi.”
Hai tay ta nắm chặt, gật đầu. “Ta biết rồi, nhất định sẽ cố gắng nhanh chóng đột phá.”
“Ta cũng là không gian hệ pháp sư, nếu cần giúp đỡ thì tới Vô Tự chi tìm ta.”
“Cảm tạ sư huynh.”
“Không có gì.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK