• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta từ nhỏ chỉ ở trong Chiến phủ, chẳng mấy khi ra ngoài, phần lớn thời gian chỉ dùng để đọc sách, vậy nên khái niệm “bảo vật” với ta là thứ gì đó khá mơ hồ. Càng đi dần vào phía trong, đường hầm càng nhỏ lại, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng trong trẻo từ những viên ngọc vương vãi khắp nơi. Ta đoán chừng giá trị của chúng không nhỏ nên có nán lại một lúc lóng ngóng quan sát. Mạc tỷ có lẽ thấy được, giải thích. “Là Bạch Ngọc minh châu, giá trị không tồi, đại khái một viên cũng đủ mua một tửu lâu.”

Ta lập tức cúi người, nhặt mấy viên minh châu bỏ vào túi. Mạc tỷ vẫn bước đều về phía trước, nhắc. “Phía trong vẫn còn, không cần lo. Để lại một ít lát nữa còn trở ra.”

Ta gật đầu rồi lẽo đẽo theo sau. Năm viên minh châu này sẽ là lễ vật lớn nhất mà ta từng tặng phụ thân.

Đi chừng nửa canh giờ sau, ta cùng Mạc tỷ rốt cuộc tới được một căn phòng nhỏ. Ở chính giữa căn phòng có một bệ đá, bên trên đặt một chiếc trâm màu vàng thiết kế vô cùng tinh xảo, phát ra ánh sáng lờ mờ màu vàng. Ta cảm giác được phía bên trong chiếc trâm có vật gì đó màu cam di chuyển, dù rất lờ mờ.

Mạc tỷ đứng ở cửa quan sát một hồi, rốt cuộc quay đầu nhìn ta. “Ta cần vật thế thân.” Nói rồi chỉ tay vào mô đất cao bên phải bệ đá. “Ngươi đứng lên đó.”

Ta không biết Mạc tỷ định làm gì nhưng chắc chắn tỷ ấy cần ta giúp, lập tức cởi tay nải sau lưng xuống bước tới đứng lên trên.

Mạc tỷ hai tay đặt trước ngực, tạo ấn quyết, lần đầu tiên trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười thoáng qua. “Tìm được thứ gì thì bám vào, chờ một lúc.”

Ta chưa kịp hỏi tỷ ấy ý câu nói là gì, phía dưới chân bỗng hẫng một nhịp, vùng đất dưới chân như đất lở thụt sâu xuống phía dưới. Trong khoảnh khắc ấy, ta liền hiểu ý Mạc tỷ. Thế nhưng với một người trần mắt thịt như ta, việc nắm lấy những mảnh đá nhô ra khi rơi tự do là điều không thể, đặc biệt là trong điều kiện không có ánh sáng như thế này. Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, mấy lần cố gắng bám lấy vật gì đó nhưng bất thành, tay thậm chí bị góc sắc nhọn của đá cứa ra một đường đau rát. Phía trên đầu không ngừng truyền lại âm thanh đổ vỡ, như thể hang động đó đang sụp đổ.

Thế rồi trong lúc sợ hãi ấy, phía dưới chân lại truyền tới ánh sáng chói mắt. Thì ra thông đạo đó có hai cổng, cổng vào và cổng ra. Cổng vào mở ra bên bờ sông, cổng ra lại đặt lơ lửng giữa trời. Xui ở chỗ, bên dưới cổng ra không phải sông mà là núi.

Ta rơi khỏi thông đạo, mắt nhìn ngọn núi “cứng cáp” mà bản thân chuẩn bị đáp xuống lại càng hoảng loạn, sợ hãi. Ta không dám nhìn tiếp, vội nhắm mắt lại, nghe tiếng gió vun vút bên tai. Thế rồi cổ áo chợt bị ai đó xách lấy, cơ thể cũng không còn cảm giác bị rơi xuống nữa. Còn chưa kịp mở mắt, chân đã chạm xuống đất.

Mạc tỷ xách cổ áo ta đặt xuống đất rồi cũng đáp xuống trước mặt ta, trên đầu đã cài chiếc trâm phụng hoàng kia, ung dung nói. “Đi thôi, tới Dự Nguyệt thành.” Ngữ khí tựa hồ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ta đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch, xác nhận mình vẫn sống thì thở dài một hơi.

Mạc tỷ đưa lại tay nải cho ta rồi tiếp tục đi.

Ta kiểm tra, thấy năm viên minh châu vẫn còn ở đó thì an tâm, không suy nghĩ gì nhiều nữa đi theo. Lễ vật coi như đã có, bất quá đã mất công xuất thành, vẫn nên đi dạo chơi một thời gian rồi trở lại cũng không muộn.

Đi được một đoạn, Mạc tỷ chợt hỏi. “Ngươi không giận?”

Ta thành thực trả lời. “Không giận. Đệ không làm sao, tỷ có được thứ mình muốn, không có gì đáng để giận.”

Từ nhỏ ta bị các ca ca ức hiếp đã quen, sau lại đọc nhiều sách, bản thân liền cảm thấy nếu không gặp phải chấn thương gì quá lớn tất cả đều có thể cho qua, lâu dần trở thành thói quen. Chí ít thì nhờ nó mà ta luôn có được sự thanh thản trong tâm trí, chẳng bao giờ phiền muộn quá nhiều.

Có Mạc tỷ dẫn đường, chưa tới năm ngày sau ta đã tới được Dự Nguyệt thành.
Lần đầu tiên xuất hiện ở một tòa thành khác, ta đương nhiên phấn khích, hào hứng đi loanh quanh khám phá mọi người. So với Trì An thành thì nơi đây lớn hơn nhiều, số lượng tửu lâu, tửu điếm, hàng quán lại càng nhiều vô số kể. Mạc tỷ dẫn ta tới một quán ăn trong một ngõ nhỏ, nói rằng là quán của một người quen. Thịt vịt quay của quán đó vô cùng xuất sắc, hương vị đậm đà, thịt mềm không dai, nêm nếm vừa phải. Cộng thêm bình Diệc Lưu Hương mà Mạc tỷ chẳng biết từ đâu mang tới, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Mạc tỷ hỏi ta tiếp theo muốn đi đâu, ta nói muốn lưu lại đây chừng nửa tháng rồi trở lại Trì An thành. Trùng hợp thay, Mạc tỷ nói tỷ ấy cũng cần tới Trì An thành vào thời gian ấy, nói ta có thể theo cùng. Ta đương nhiên vui vẻ nhận lời.

Suốt nửa tháng ấy, Mạc tỷ dẫn ta tới rất nhiều nơi, thậm chí tới cả những địa phương mà chẳng mấy người biết đến như trường đấu giá dưới lòng đất, kĩ viện nằm ở góc khuất đô thành,…Ta thực sự bị bất ngờ trước những hiểu biết của tỷ ấy về Dự Nguyệt thành, đồng thời cũng rất vui khi một người lạ như tỷ ấy lại dành nhiều thời gian cho ta đến vậy. Vậy nên suốt nửa tháng ấy, ta rất vui vẻ tự giác chi trả toàn bộ chi phí cho hai người.

Trường đấu giá dưới đất kia quả thực là nơi chỉ dành cho đại thương gia cùng các tu chân giả cấp cao. Chỉ riêng một viên đan dược liệu đã có giá ngang với một tòa phủ đệ tầm thấp tại Trì An thành. Đã vậy, tại đó còn có những nơi gọi là gian phòng thượng đẳng nằm ở lầu hai có tầm nhìn bao quát khắp trường đấu giá dành riêng cho những nhân vật có địa vị cao. Tất nhiên, ta cùng Mạc tỷ chỉ có thể bon chen dưới lầu một, cố gắng lắm mới nhìn được vật đấu giá trên sàn.

Vốn định ở lại có nửa tháng, Mạc tỷ lại bảo sắp tới có vật đấu giá giá trị, muốn nán lại. Ta cũng không vội vàng trở lại nên quyết định lưu lại cùng Mạc tỷ.

Sáng hôm nay ta cùng Mạc tỷ hết thời hạn thuê phòng ở quán trọ bèn ra tửu lâu ăn uống rồi tìm một quán trọ ở vị trí gần trường đấu giá hơn. Kết quả toàn bộ đã bị thuê hết, đành phải quay lại khu cũ tìm phòng. May mắn sao còn sót lại một gian duy nhất với giá gấp đôi.

Mạc tỷ nói có vẻ ngày mai sẽ đấu giá luôn vật phẩm kia, bảo ta ngủ sớm mai còn tới chọn chỗ. Ta gật đầu, lôi chiếc chăn mỏng được tiểu nhị chuẩn bị ra rải xuống đất nằm ngủ, để Mạc tỷ nằm trên giường, thầm nghĩ tính tình Mạc tỷ thực phóng khoáng, khác hẳn với những nữ tử ta thường gặp.

Mạc tỷ luôn giữ phong thái điềm tĩnh dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chẳng bao giờ để ý tới lời ra tiếng vào của người đi đường, bỏ qua hết những việc nhỏ nhặt, đối xử cực tốt với một nam tử lạ mặt là ta và đặc biệt là chẳng ngại bị hiểu nhầm. Có vài người bán hàng tươi cười hỏi liệu ta cùng Mạc tỷ có phải phu thê, trong khi ta cuống cuồng giải thích thì tỷ ấy chỉ nhàn nhạt tập trung mua đồ, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ ý tán thành để tránh mất công giải thích. Điển hình như bây giờ, tỷ ấy đối với việc cô nam quả nữ ở chung phòng chẳng ý kiến gì, mặc cho ánh mắt nghi ngờ của tiểu nhị.

Đang vẩn vơ suy nghĩ, giọng nói của Mạc tỷ chợt vang lên phía sau lưng. “Ngươi ngủ chưa?”

Ta thành thật đáp lại. “Đệ chưa ngủ được.”

“Ngươi không tò mò về thân phận của ta sao?”

Ta dẫu chẳng nhìn thấy tỷ ấy nhưng vẫn lắc đầu, khẳng định. “Không tò mò. Đệ gặp được tỷ là duyên phận, có thể chung đường một tháng này, đệ rất vui. Bất kể tỷ có thân phận gì, tỷ vẫn là Mạc tỷ tốt bụng mà ta biết.”

Mạc tỷ cười nhẹ một tiếng. “Không cần căng thẳng. Ta chỉ là một nhân khách du ngoạn, chẳng có gì đặc biệt. Ngược lại ta rất hiếu kì về ngươi, một phàm nhân sao lại xuất hiện trong khu rừng đó? Phải chăng là người Trì An thành?”
Đây là lần đầu tiên Mạc tỷ hỏi về thân phận của ta, ta đương nhiên cũng hào hứng kể lại. “Đệ ấy ạ? Đệ là Chiến Huyền, phụ thân là Chiến gia chủ Chiến Phong, mẫu thân là Tam phu nhân Bạc Vân Ánh. Trên đệ còn có ba ca ca là Chiến Nam Kiến, Chiến Mông Vân, và Chiến Tam Trung. Các huynh ấy hiện đều đang là môn đệ Lam Khinh môn, một năm chỉ về phủ có hai lần.”

“Ồ? Xem ra thân phận của ngươi không đơn giản nhỉ?”

Nghe Mạc tỷ nói vậy, ta xấu hổ kể tiếp. “Không có… Kì thực đệ là người kém cỏi nhất phủ, vì một trận thương hàn hồi nhỏ mà tổn thương kinh mạch, không cách nào tu luyện. Mẫu thân đệ vẫn luôn tự trách bản thân vì chăm sóc đệ không cẩn thận dẫn đến sự việc không may ấy, phụ thân thì hết lòng bảo hộ, yêu thương đệ...Sắp tới là đại thọ tám mươi của phụ thân, đệ muốn tặng người một lễ vật bất ngờ nên mới xuất thành, chẳng ngờ bị lạc trong khu rừng ấy, may sao gặp được tỷ.”

Mạc tỷ im lặng một lúc, chợt hỏi. “Ước nguyện lớn nhất của ngươi là gì?”

Nói về ước nguyện, ta có rất nhiều. Ta mong bản thân cởi bỏ được nút thắt trong lòng mẫu thân năm xưa, kéo người khỏi sự day dắt dai dẳng kia. Ta mong có thể tu luyện được giống ba vị ca ca, có thể bảo vệ mẫu thân,… “Đệ…không biết nữa. Còn tỷ?”
“Tìm một người.”

Ta “ồ” một tiếng rồi không gặng hỏi thêm gì nữa, lơ đãng chuyển chủ đề. “Vật đấu giá ngày mai quan trọng với tỷ lắm sao?”

“Chỉ là hiếu kì thôi.”

Thấy Mạc tỷ không muốn nói chuyện thêm nữa, ta liền chúc tỷ ấy ngủ ngon rồi nhắm mắt, vẩn vơ nghĩ ngợi lung tung, chợt nhớ ra tháng vừa rồi chưa hề viết thư cho mẫu thân, người nhất định sẽ lo lắng lắm. Cơn buồn ngủ nhanh chóng bay mất, ta ngập ngừng hỏi Mạc tỷ. “Mạc tỷ, đệ chợt nhớ ra phải viết thư cho mẫu thân, có thể… thắp đèn lên không?”

Mạc tỷ ừ một tiếng, loạt xoạt trở mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK