Nguyệt nhi vứt nam hài cho ta xong, quay đầu cảnh cáo nó không được đuổi theo rồi đằng không lướt đi.
Ta đặt nam hài xuống đất, hỏi chuyện nó. “Tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Nam hài lắc đầu. “Ta không biết, mẫu thân chỉ gọi ta hai tiếng tiểu Vân.”
“Ngươi ở đây một mình sao, còn ai khác không?”
“Không có ai cả.”
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Nam hài lắc đầu. “Ta không biết.”
Trò chuyện gần hai canh giờ, ta rốt cuộc hiểu được tình hình của nó.
Thủy Vực Yêu Ngư là thiên bẩm yêu thú, khi sinh ra đã có pháp lực tương đương với một thất cấp tu chân giả, thọ mệnh ngàn năm. Chúng là loài có tính tự lập cao, khi hài tử tròn mười tuổi, Thủy Vực Yêu Ngư mẹ sẽ bỏ đi, để Thủy Vực Yêu Ngư con tự lực sinh tồn, dựa vào thực lực bản thân mà sống sót. Mẫu thân tiểu Vân có lẽ đã bỏ nó tại vùng biển vắng lặng này rồi ra đi. Nguyệt nhi vừa hay lại có dáng vẻ giống với nhân hình của mẫu thân của tiểu Vân, khiến nó nhận nhầm.
Ngoại hình tiểu Vân chỉ tương đương với một hài tử năm tuổi loài người, non nớt yếu ớt, khiến ta không nỡ lòng nào nói ra sự thật với nó, đành tìm Nguyệt nhi bàn bạc. “Chúng ta hay là … để tiểu Vân theo cùng? Ta thấy nó còn nhỏ, ở đây lại không có ai, sợ là ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của nó.”
Nguyệt nhi bị tiểu Vân làm phiền, lại tìm mãi không được Chuyển Không Môn, tâm tình rất không tốt, lườm ta. “Chàng có thể chăm sóc nó?”
Tính ra, tiểu Vân là một thất cấp tu chân giả, so với ta còn lớn hơn hai bậc. Thế nhưng để nó ở lại đây một mình, ta lại không đành lòng, gật đầu khẳng định. “Có thể.”
Nguyệt nhi nhìn về phía tiểu Vân đang nấp sau bụi cây rồi nhắm mắt, thỏa hiệp. “Tùy chàng.”
Ta vui mừng, vẫy tay gọi. “Tiểu Vân, lại đây.”
Tiểu Vân dường như vẫn còn bị hành động trước đó của Nguyệt nhi làm cho sợ hãi, rón rén bước lại.
Ta không biết nói với nó thế nào, đành dùng cách dễ hiểu nhất để truyền đạt. “Mẫu thân ngươi cho ngươi đi cùng rồi!”
Tiểu Vân mở tròn mắt, nhoẻn miệng cười, lao vút tới ôm cổ Nguyệt nhi, hôn má nàng. “Mẫu thân, con biết người vẫn thương con mà.”
Ta giật mình kéo nó lại, bế lên. “Mẫu thân cho ngươi theo cùng rồi, ngươi có thể nói ra vị trí của Chuyển Không Môn không?”
Tiểu Vân gật đầu lia lịa. “Có thể.”
Nó nói rồi đưa tay lên giựt một cọng tóc, thổi đi. Cọng tóc hóa dài rồi uốn thành vòng tròn, hiện nguyên hình là một Chuyển Không Môn.
Thảo nào Nguyệt nhi tìm lâu tới vậy mà không thấy Chuyển Không Môn đâu, hóa ra là nó vẫn luôn ở bên cạnh tiểu Vân.
“Tiểu Vân, nếu ngươi có Chuyển Không Môn, tại sao không đi ra tìm mẫu thân?”
“Phía bên kia toàn là đường cụt, ta không đi được.”
Ta đang định hỏi thêm thì thấy Nguyệt nhi đã đi vào Chuyển Không Môn, vội bế tiểu Vân chạy theo sau.
Cổng ra của Chuyển Không Môn không ngờ lại là một thông đạo rộng rãi, khác hẳn với những thông đạo phía trước.
Như vậy mà dễ dàng vượt qua chướng ngại thứ bảy rồi?
Tiểu Vân trên tay nhìn ta một lúc lâu rồi khẳng định. “Ngươi đi cùng mẫu thân, vậy nhất định là phụ thân của tiểu Vân rồi!”
Ta không biết phụ thân tiểu Vân là ai. Bất quá nếu nó đã gọi Nguyệt nhi là mẫu thân, gọi ta là phụ thân cũng chẳng sai. Nghĩ vậy, ta bèn gật đầu.
Tiểu Vân vui mừng hô lên, dụi đầu vào cổ ta. “Phụ thân, sao bây giờ người mới tìm tiểu Vân?”
Ta không biết trả lời thế nào, lôi từ không gian nhẫn giới ra một viên Tụ Nguyên Đan đưa cho nó. “Tiểu Vân, cho ngươi.”
Tiểu Vân chẳng suy nghĩ gì nhét luôn viên đan dược vào mồm, nuốt xuống. Ta bị hành động của nó làm cho bật cười, xoa đầu. “Giỏi lắm.”
Ta nhìn căn phòng cuối cùng trống trơn, không vội tìm hiểu mà chạy tới bia đá đọc hướng dẫn.
Cổng đá được kích hoạt bằng máu tu chân giả. Mỗi người chỉ có thể mở ra một cổng duy nhất. Cổng đá chính giữa dẫn lối tới Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng. Cổng đá bên phải là Chuyển Không Môn dẫn tới hang động của Đế Vương Yêu Thú, không có cổng ra. Cổng đá cuối cùng bên trái là lối thoát, một khi được lựa chọn, Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng sẽ bị hủy. Yêu cầu duy nhất chính là muốn mở ra cổng đá dẫn tới Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng cần có một người khác cùng lúc tiến vào cổng đá dẫn tới Đế Vương Yêu Thú.
Ta nhớ trong cuốn sổ Nguyệt nhi đưa ta cũng có nói rằng muốn lấy được Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng cần đối đầu một yêu thú cường đại, chỉ không ngờ rằng nó lại là yêu thú cấp bậc Đế Vương. Lời gợi ý trên bia đá chưa từng sai, lần này có lẽ cũng vậy. Ý chính bắt buộc phải có một người hi sinh sao?
Ta nhìn sang, thấy Nguyệt nhi lặng im không nói gì. Lời hứa lúc trước văng vẳng vang lên trong đầu ta.
“Đệ nhất định giúp tỷ có được Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng.”
Người tạo ra cổ địa này cũng thật ác quá mà…
Ta hạ quyết tâm, đặt tiểu Vân xuống đất, đi tới trước cổng đá bên phải, cắn ngón tay nhỏ máu vào bệ đá trước cổng, mỉm cười. “Nguyệt nhi, đi nào, lấy Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng.”
Tiểu Vân không hiểu chuyện, chạy tới nắm tay ta. “Phụ thân đi đâu vậy? Tiểu Vân cũng muốn đi!”
Ta buông tay, đẩy nó về phía Nguyệt nhi. “Ngươi đi cùng mẫu thân đi.”
Nguyệt nhi nhìn ta, chậm rãi hỏi. “Chàng chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Nguyệt nhi thở dài tiến tới. Ta nắm chặt hai tay, nhìn cổng đá lạnh lẽo trước mặt. Nam tử hán đại trượng phu, nói được nhất định làm được.
Ta nghe tiếng cổng đá phía sau ầm ầm mở ra, hít một hơi chuẩn bị tinh thần.
Cổ áo đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo đi, chèn vào cổ. Ta ngỡ ngàng quay đầu. “Nguyệt nhi…nàng làm gì vậy?”
Nguyệt nhi một tay kéo cổ áo ta, một tay dắt tiểu Vân, bình thản. “Về Lam Khinh tông.”
Ta bị ánh sáng phát ra từ lối đi bên trái làm cho chói mắt, nhíu mày. “Ta đã hứa sẽ giúp nàng lấy được..”
“Không có cũng chẳng sao.”
Tiểu Vân nhảy cẫng lên, hào hứng. “Mẫu thân giỏi quá, tìm được lối ra rồi.”
“Mỗi người chỉ có thể kích hoạt một cổng. Chàng không có lựa chọn khác đâu, trở về nào.”
Khóe mắt ta chợt nóng lên.
Tiểu Vân sốt ruột giục. “Phụ thân, người mau lên đi.”
Ta bật cười, bước tới nắm tay Nguyệt nhi, hôn má nàng. “Được, chúng ta trở về nào.”
Tiểu Vân chạy sang, giơ hai tay đòi bế. Ta liền vui vẻ bế nó lên. “Có thêm tiểu Vân, chuyến đi này coi như cũng không uổng a?”
Ta một tay bế tiểu Vân, một tay nắm tay Nguyệt nhi bước vào thông đạo.
Đi mãi tới cuối cùng, thông đạo thế mà lại chia thành hai ngả? Trước hai ngã rẽ, hai chữ lớn được khắc phía trên, phân biệt là nam và nữ.
Ta không rõ đây là chuyện gì, quay sang hỏi. “Nguyệt nhi, làm thế nào?”
Nguyệt nhi cũng không hiểu, nói. “Ta không cảm nhận được gì nguy hiểm, chi bằng cứ đi theo chỉ dẫn, phân ra hai ngả.”
“Theo ý nàng.”
Tiểu Vân thấy Nguyệt nhi không đi cùng nữa, lo lắng hỏi. “Phụ thân, mẫu thân đi đâu vậy?”
“À, lối đi này chỉ dành cho nam tử. Mẫu thân con là nữ tử, đương nhiên phải đi lối khác.”
Tiểu Vân ồ một tiếng, gật đầu. “Tiểu Vân hiểu rồi.”
Đi chừng chục trượng, ta liền bước vào một căn phòng nhỏ hình tròn, bán kính chỉ bằng hai cánh tay người trưởng thành cộng lại. Ở chính giữa căn phòng có một bệ đá, bên trên đặt một phong thư đề ba từ “gửi hậu bối”.
Tiểu Vân chỉ vào phong thư, thắc mắc. “Phụ thân, đó là gì?”
Ta cũng tò mò tiến tới, lôi ra đọc. Đây có lẽ là lời nhắn với người tới được nơi này.
Ta kinh hãi đọc hết dòng này tới dòng khác, đọc xong liền ôm tiểu Vân chạy một mạch theo thông đạo ra ngoài.
Nguyệt nhi một thân bạch y đứng trên thảo nguyên rộng lớn, tay cầm cây trượng màu vàng tinh xảo cao tới hơn nửa đầu mình, mỉm cười. “Lấy được rồi!”
Ta bật cười, giơ phong thư trên tay lên, từng bước đi tới. “Chủ nhân cổ địa này vô tình có được Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng. Trùng hợp thay, người mà ông ta thầm yêu cũng đang tìm vật này. Ông ta liền sáng tạo nên cổ địa này, tạo ra tám tầng chướng ngại rồi rủ người đó tới đây cùng hoàn thành. Đây…căn bản là một kế hoạch để chiếm đoạt nữ nhân! Hai người họ sau đó trở thành phu thê, sống tới đầu bạc răng long, trước khi mất liền dựng lại nơi này, để lại manh mối chờ cặp tình nhân tiếp theo tới phá giải.”
Ta tới trước mặt Nguyệt nhi, vui vẻ. “Xem ra ta gặp may rồi.”
Nguyệt nhi đồng dạng lấy ra một bức phong thư, mỉm cười. “Vị nữ tiền bối kia vốn cũng yêu chủ nhân cổ địa này, dù đã biết trước tất cả nhưng vẫn phối hợp làm theo.”
Ta không ngờ tới bước này mà vẫn có điều bất ngờ, tròn mắt. “Nói vậy…”
“Người bị lừa vốn không phải nữ tiền bối mà là chủ nhân của cổ địa.”
“Người bị lừa vốn không phải nữ tiền bối mà là chủ nhân của cổ địa.”
Tiểu Vân hết nhìn Nguyệt nhi lại nhìn ta, thắc mắc. “Sao hai người lại nói cùng một câu vậy?”
Nguyệt nhi mở ra Chuyển Không Môn, tự mình bước vào trước, nói vọng lại. “Trở về thôi.”
“Phụ thân, mau đi thôi! Người lạc mất mẫu thân bây giờ!”
“Được, được, chúng ta đi nào!”
Cũng giống như khi tới cổ địa, ta cùng Nguyệt nhi, thêm cả tiểu Vũ vượt qua nhiều Chuyển Không Môn khác nhau để trở lại. Trên đường về, ta có ghé vào một tiểu trấn mua ít y phục cho tiểu Vân, phát hiện mới qua có ba ngày để từ khi ta rời sư môn.
Nguyệt nhi lại chẳng bất ngờ cho lắm, giải thích. “Cổ địa vốn nằm trong một chiều không gian đặc biệt được tạo ra nhờ không gian hệ pháp sư, dòng thời gian có chút đặc biệt cũng là thường thấy.”
Ta nhìn tiểu Vân nhồm nhoàm ăn con vịt nướng mới mua, chợt nhớ ra tới khi về Lam Khinh tông, ta và Nguyệt nhi phải ở hai nơi riêng biệt, chủ động nói. “Ta sẽ mang tiểu Vân về Bán Kì chi với ta.”
Nguyệt nhi gật đầu. “Nếu chàng bảo ta mang nó về Diệp Lan chi, ta sẽ không ngần ngại mang nó vứt đi.”
Tiểu Vân đang ăn nghe được chữ có chữ không, mắt lại ươn ướt. “Mẫu thân, người chẳng phải đã nói sẽ mang tiểu Vân theo cùng rồi sao?”
Trở về rồi, ta trước mặt mọi người phải kêu Nguyệt nhi ba tiếng “Mạc sư tỷ”. Tiểu Vân gọi ta hai tiếng phụ thân, nếu lại gọi Nguyệt nhi là mẫu thân, việc chẳng phải hỏng bét hay sao?
Ta thương lượng với tiểu Vân một hồi, rốt cuộc bắt được nó hứa từ nay về sau lúc có ngoại nhân sẽ gọi Nguyệt nhi là Mạc sư bá, hài lòng mua thêm cho nó ba bánh bao.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK