Đứng dưới trời nắng suốt hai canh giờ, ta chẳng suy nghĩ nổi nhiều nữa, nhanh chóng bước lên kiểm tra, hy vọng có thể sớm về phòng nghỉ ngơi. Dẫu vậy, trong lòng vẫn là có chút lo lắng, hồi hộp. Tay ta đặt lên quả cầu, cảm nhận cái lạnh của nó, chăm chú quan sát hiện tượng. Thế rồi…quả cầu từ từ sáng lên. Ta vui mừng mỉm cười. Trung niên nhân thấy vậy gật đầu. “Như vậy được rồi, tới đó nhận thẻ gỗ đi.”
Ta buông tay, chạy tới cầm lấy chiếc thẻ gỗ được bày sẵn phía sau rồi rời đi. Lúc ta trở lại, Hải bá cùng mọi người đang dùng bữa trưa. Hải bá gọi ta tới ăn cùng, ta vui vẻ khoe với bá ấy thẻ gỗ mới toanh. Hải bá gật đầu, dùng truyền ầm bí mật nói với ta. “Quả cầu đó chỉ có thể xác định xem ai có thể tu chân, ai không. Nếu cậu tò mò, lúc gặp chủ nhân có thể bảo cô ấy kiểm tra lại một cách chi tiết hơn, xem xem thiên phú của bản thân ở mức nào.”
Ta ồ một tiếng, gật đầu cảm ơn Hải bá.
Vòng thứ hai diễn ra ngày kế tiếp, số lượng người tham gia giảm rõ rệt, từ năm mươi tám hàng giảm xuống còn bảy hàng. Đề mục so với vòng thứ nhất thậm chí còn đơn giản hơn. Một trung niên nhân đi qua từng hàng, dùng thực lực bản thân kết hợp với bắt mạch để xem xét kinh mạch từng người. Đi theo y là một tiểu đồng nhỏ tuổi. Nếu trung niên nhân gật đầu, tiểu đồng sẽ đưa cho người đó một lệnh bài mới. Nếu lắc đầu, người kia phải trả lại thẻ gỗ rồi rời đi. Có lẽ bởi thiên phú và kinh mạch phần nào liên hệ với nhau, số người bị loại ở vòng hai ít hơn hẳn vòng một. Một hàng qua đi chỉ có đúng ba người bị loại. Nhờ có Mạc tỷ, Đặng thúc, ta nhẹ nhàng vượt qua vòng kiểm tra này, tâm trạng hào hứng lên không ít, thầm nghĩ ngày mai nếu qua được, nhất định phải viết thư về cho mẫu thân.
Vòng thứ ba được định sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Ta tranh thủ thời gian rảnh đi tìm một vài tư liệu nói về những lần khảo nghiệm trước, đọc qua chút ít. Thế nhưng mỗi lần khảo nghiệm một khác nhau, độ khó dễ tùy thuộc chủ yếu vào đạo giả tiến hành khảo nghiệm. Ta cảm thấy lo lắng nhiều cũng không phải biện pháp, dành toàn bộ thời gian còn lại đảo qua một vòng những nơi ta và Mạc tỷ từng đến, thử đồ ăn ở những quán mới.
Số người trụ lại tới vòng thứ ba vừa tròn còn đúng năm mươi. Đạo giả ra đề khảo nghiệm gật đầu, tỏ vẻ ưng ý. “Ít hơn lần trước. Tốt.”
Đạo giả lấy ra một viên ngọc nhỏ, tay bắt ấn, một vòng tròn từ từ mở ra trong không trung, dẫn tới một địa phương khác. Cánh cổng đó tương tự như cánh cổng ta gặp phải khi ở cùng Mạc tỷ, mang lại chút cảm giác thân thuộc. Bất quá, khung cảnh đằng sau cánh cổng vẫn là khác biệt một trời một vực. Nếu như ngày trước là một đường hầm tối tăm chẳng thấy gì thì giờ lại là một đồng cỏ mênh mang bao la rộng lớn.
Đạo giả chỉ vào lối đi, giải thích. “Đây là Chuyển Không Môn, có thể dẫn mọi người tới một địa phương khác. Qui tắc rất đơn giản. Trong thời gian một canh giờ, ai có thể tìm được lối ra, người đó vượt qua khảo nghiệm. Có thắc mắc gì không?”
Nam tử đứng cạnh ta giơ tay. “Đạo giả, liệu có nguy hiểm gì trong đó không?”
Đạo giả lắc đầu. “Không có. Nhiệm vụ các ngươi chỉ là tìm lối ra, đơn giản vậy thôi. Nhớ kĩ, chỉ có tám Chuyển Không Môn, mỗi cổng chỉ có thể cho một người đi qua.”
Chờ một lúc sau không thấy ai nói gì, đạo giả gật đầu. “Được rồi, nếu không ai thắc mắc gì nữa, bước vào đi. Bắt đầu tính thời gian.”
Ta theo dòng người nhanh chân chạy vào không gian kia, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không gian mỹ lệ đằng sau cánh cổng. Không khí trong lành, mát mẻ, đồng cỏ rộng thênh thang, ôm lấy con sông nhỏ uốn lượn. Xa xa là một ngọn núi lớn cùng rừng cây um tùm. Đây quả thực là một nơi yên bình, thích hợp để nghỉ chân thư giãn. Phía xung quanh, mọi người bắt đầu tản đi khắp mọi phía, dáo dác tìm cổng ra. Ta cũng theo dòng người, hối hả đi tìm. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại, mọi thứ trên đồng cỏ đều có thể thấy rõ, chẳng có chút dấu hiệu nào của Chuyển Không Môn. Một vài người bắt đầu chạy tới khu rừng ở đằng xa, vài người lại bất chấp tất cả nhảy xuống sông.
Ta tìm một tảng đá ngồi xuống, thầm nghĩ nhất định xung quanh đây phải có manh mối nào đó. Đề khảo nghiệm vốn là kiểm tra khả năng phán đoán, Chuyển Không Môn không thể nào xuất hiện ở những nơi dễ dàng tìm thấy tới vậy.
Khung cảnh thoáng đãng tới vậy, dấu hiệu chắc hẳn phải là thứ gì đó người ta chẳng thể ngờ tới. Ta đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh một hồi, tìm xem trong khoảng không gian này có thứ gì có thể là dấu hiệu.
Cỏ, đất, đá, sông.
Cỏ mọc um tùm như vậy, thiết nghĩ chẳng thể là dấu hiệu gì có ích. Bề mặt đất có chút ẩm ướt, một khi bước qua sẽ để lại dấu chân. Nếu thực sự có dấu hiệu, họa chăng cũng bị đoàn người phá nát hết cả. Khả thi nhất cũng chỉ còn đá với sông.
Ta nhìn tảng đá mình vừa ngồi lên, đi tới xem xét nó một hồi, nhấc thử lên xem phía dưới có giấu đồ vật gì không. Tìm không được manh mối gì, ta lại chạy tới hòn đá khác tìm thử. Tới hòn thứ tư, ta rốt cuộc tìm được một dòng chữ viết bằng mực ở bề mặt tiếp giáp với mặt đất của hòn đá. “Phía dưới, hai tấc.”
Có được đầu mối quan trọng xong, ta lẩm nhẩm mấy lần rồi lập tức dùng tay áo lau đi, đặt hòn đá sang bên cạnh bắt đầu đào đất. Thế nhưng đào mãi đào mãi, ta thủy chung vẫn chẳng tìm được gì khác. Ta đoán chắc sẽ có một manh mối khác, tiếp tục kiểm tra những hòn đá còn lại. Quả nhiên ở một hòn đá cách đó không xa, trên bề mặt có hai từ. “Ở giữa”
Ta không vội suy nghĩ, chạy đi tìm ở những hòn đá khác. Kết quả chẳng có gì thêm.
“Phía dưới hai tấc” và “ở giữa”. Chuyển Không Môn khẳng định có liên quan tới hai gợi ý này.
Vấn đề ở chỗ, cột mốc để xác định “phía dưới” và “ở giữa” là thứ gì? Thứ tự gợi ý ra sao? Nếu ở giữa là vị trí của cổng ra, tức là hai vật cần tìm nằm ở phía dưới thứ gì đó hai tấc. Nếu phía dưới hai tấc là vị trí, ở giữa hẳn sẽ là cột mốc xác định. Lối suy nghĩ thứ hai có vẻ hợp lí hơn.
Ta lại nhìn xung quanh, tìm xem có thứ gì đó có thể là cột mốc được không. Ánh mắt chạm tới hai tảng đá ban nãy đưa ra kí hiệu. Lẽ nào…?
Ta ngẩng đầu, thấy chẳng còn ai loanh quanh khu vực đó, vội tiến đến, ước lượng địa phương nằm chính giữa hai hòn đá, ngồi xuống từ tốn đào, tránh gây ra động tĩnh. Chưa đào được bao lâu, một vòng sáng lờ mờ xuất hiện. Ta dẫu vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục đào. Mới đào được hơn một nửa vòng tròn một chút, ta chợt nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy lại. Hóa ra là họ thấy được ánh sáng của cánh cổng nên chạy lại. Ta sợ bị họ chiếm mất cổng ra, chẳng suy nghĩ gì nhiều lập tức nhảy xuống, cũng không rõ có vừa nổi không. May sao bản thân vẫn lọt qua được.
Chân vừa chạm đất, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, một tiểu đồng đã tới trước mặt, hai tay nâng miếng lệnh bài bằng đồng. “Chúc mừng tiểu ca vượt qua vòng khảo nghiệm cuối cùng, mời nhận lấy lệnh bài.”
Ta bấy giờ mới thở phào một hơi.
Đạo giả công bố luật chơi bước tới, nói. “Ba ngày sau cầm lệnh bài này trở lại trường đấu, chúng ta xuất phát tới Bối Hải. Đến lúc đó, nếu có trưởng bối trong tông nguyện ý nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi mới chính thức trở thành đệ tử Lam Khinh môn.”
Ta vui vẻ nhận lấy lệnh bài, cúi người cảm ơn đạo giả rồi trở lại phòng trọ, lập tức mài mực viết phong thư cho mẫu thân. Nhờ tiểu nhị chuyển thư xong, Hải bá cũng vừa lúc trở lại phòng trọ, chúc mừng ta vượt qua khảo nghiệm.
Hải bá lấy ra bốn lượng bạc đưa cho bốn hộ vệ, từ tốn nói. “Ba ngày sau Chiến thiếu cùng ta sẽ đi tới Bối Hải, e rằng mọi người không thể theo được. Chút ngân lượng này là để hỗ trợ bốn vị trên đường về phủ. Hi vọng bốn vị nhận lấy.”
Bốn hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải. Ta thấy vậy lên tiếng trấn an. “Bốn vị huynh đệ đừng quá lo lắng, ta đã viết thư cho mẫu thân nói qua tình hình, chẳng bao lâu sẽ có hồi âm. Lúc đó hẳn sẽ có lệnh từ phụ thân ta.”
Chưa đầy một ngày sau, mẫu thân đã hồi âm trở lại. Mẫu thân chúc mừng ta vượt qua khảo nghiệm, nhắc nhở ta trên đường cẩn thận, tới Bối Hải phải hành xử cẩn thận, không được có nửa điểm bất kính. Người cũng nói phụ thân đã truyền lệnh để bốn hộ vệ quay lại, đồng thời gửi thư nhắc ba vị ca ca chiếu cố ta lúc tới đó. Ta đối với văn phong của mẫu thân hết sức quen thuộc, thành thử đối với bức thư này cảm giác có điểm kì lạ. Mẫu thân dường như có khúc mắc gì đó khi viết lá thư này. Là việc ta giấu người tham gia khảo nghiệm sao? Ta vốn định viết một phong thư giải thích nhưng lại nhận ra chẳng thể nhắc tới Mạc tỷ, chần chừ lúc lâu rồi lại thôi, định bụng lúc gặp Mạc tỷ sẽ hỏi
ý kiến tỷ ấy rồi về giải thích với mẫu thân sau.
Ngày tiếp theo ở Dự Nguyệt thành, sau khi hoàn thành luyện võ buổi sớm, ta nhàn rỗi tản bộ trên phố, chợt chú ý tới một tiệm sách nhỏ nằm ở góc khuất của con ngõ nhỏ. Lão bản là một phụ nhân chừng ngoài sáu mươi, nét mặt lam lũ. Phụ nhân thấy ta tới thì đi ra đón tiếp, nhiệt tình giới thiệu những cuốn sách mà mụ có. Qua được một hàng sách, phụ nhân chợt hỏi. “Cậu là người ngoại thành sao?”
Ta gật đầu, lễ phép trả lời, mở cuốn sách về binh pháp ra coi thử. Phụ nhân chợt kéo ta vào gian trong. “Tiểu thiếu gia, lão thấy những cuốn sách trong này đối với cậu rất có ích.”
Nói rồi mụ chỉ vào mấy cuốn sách gần đó. “Cuốn này dạy cậu cách để kết giao bằng hữu. Cuốn này dạy cách hành xử hợp lí…”
Phụ nhân giới thiệu qua một lượt, nhìn ta đang ngây người thì thở dài, bước tới chọn lấy hai quyển sách đặt lên tay ta. “Hai cuốn năm đồng.”
Hai cuốn sách đã ngả vàng, phía ngoài lại chẳng đề tên. Ta cũng ngại từ chối lòng tốt của phụ nhân, ra ngoài chọn thêm hai cuốn nhỏ về lịch sử rồi đưa mụ một lượng bạc. Phụ nhân khăng khăng bảo ta chờ mụ một lát để mụ trả lại. Ta cảm thấy một lượng bạc đó hoàn toàn xứng đáng với công sức mụ bỏ ra, nhân lúc mụ vào trong lấy tiền liền viết lên tờ giấy trên bàn mụ hai từ “cảm tạ” rồi rời đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK