• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, mọi người lại lần nữa lên đường.

Mạc chi chủ dẫn đầu đoàn người, kế tiếp là sư phụ, sư nương rồi các vị sư tỷ. Đại sư huynh cố tình nán lại phía sau để đi ngang hàng với Lục sư tỷ. Ta nhìn quanh một lượt chẳng thấy Nguyệt nhi đâu, lui lại đi gần cuối cùng để nói chuyện với Bảo Bảo. Lạc Tinh đi cạnh tam sư huynh, thi thoảng nói vài ba câu. Tứ sư tỷ đi bên cạnh Ái Tư đại sư tỷ, vui vẻ hỏi chuyện linh tinh.

Khung cảnh tấp nập lạ thường trên con phố đang đi thu hút sự chú ý của ta. Cực Vinh thành đất chật người đông, dẫu có đông đúc nhưng vẫn có thể đi lại. Thế nhưng giờ đây, nguyên một đoạn đường trước mặt chật kín người, ai nấy đều là tu chân giả, tay cầm theo hộp lớn hộp nhỏ, vài người còn khiêng cả một rương gỗ tới. Ta tụ pháp lực vào nhãn mục nhìn mấy người, kết quả phát hiện bọn họ đa phần đều là tứ cấp tu chân giả, những người còn lại ta nhìn không thấu. Càng lạ hơn nữa, dù cho rương gỗ có nặng tới đâu, bọn họ cũng chẳng mảy may dùng tới pháp lực.

Các vị sư tỷ phía trước đột nhiên chuyển hướng, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ta tò mò hỏi Bảo Bảo. “Ở đây có chuyện gì vậy?”

Bảo Bảo à một tiếng. “Các thế gia tại đây mỗi ba tháng lại dâng tặng lễ vật một lần để nhận được sự bảo hộ tuyệt đối từ Dạ tộc. Một trong các lần đó là vào thời điểm này.”

Ta hết nhìn mấy chục đoàn người vừa tới lại nhìn những người phía trên đang kiên nhẫn nhích từng bước một, cảm thán. Dạ tộc quả nhiên uy vũ a!

Mọi người theo sau Mạc chi chủ đi qua hai con ngõ nhỏ, rốt cuộc bắt gặp một cánh cổng lớn nguy nga tráng lệ. Hai tu chân giả mà ta nhìn không thấu tu vi tay cầm gậy gỗ đứng nghiêm trang hai bên cổng vào. Bọn họ vừa thấy Mạc chi chủ tới liền cúi người, dõng dạc nói lớn. “Cung nghênh phu nhân trở về.”

Thế rồi hai người họ lập tức đứng thẳng người, tiến tới đẩy cổng lớn, lộ ra khoảng sân vườn rộng rãi cùng lối đi được trải đá ngọc bích. Hạ nhân phục vụ trong phủ đứng thành hai hàng bên lối đi, cúi thấp đầu. Ta đếm sơ qua, đại khái cũng được gần năm mươi người.

Cảm giác đi giữa hai hàng người đang cúi đầu khiến ta có chút ngượng ngùng không thoải mái. Bảo Bảo đi kế bên dường như cũng không quen, liên tục cười gượng.

Thủ phủ của Dạ tộc nằm ở phía Nam Cực Vinh thành, vừa vặn chiếm lấy một phần tư diện tích của cả thành trì, tính ra chẳng kém Lam Khinh tông là bao. Thủ vệ canh phòng Dạ phủ cực kì cẩn mật, cứ mỗi một khắc lại có một tốp thủ vệ đi tuần ngang qua. Xung quanh còn được gia cố thêm nhiều trận pháp khác nhau, ngăn cản tác động bất chợt từ pháp lực. Nói cách khác, dù có xảy ra xung đột, ngoại cảnh cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Cổng mà Mạc chi chủ dẫn mọi người đi vào có lẽ là một cổng phụ bên sườn phía Tây của Dạ phủ. Từ cổng phụ tới khuôn viên chính cần đi qua hai mươi tư cánh cổng nữa, mỗi cổng đều cần một lệnh bài kích hoạt riêng biệt. Ta nhìn số lượng lệnh bài mà Mạc chi chủ cầm trên tay, ngạc nhiên không thôi.

Bảo Bảo ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. “Dạ tộc tộc qui nghiêm cấm mọi người sử dụng pháp lực trong phạm vi Dạ phủ. Tiểu Huyền nhớ chú ý.”

Ta gật đầu.

Cũng theo lời Bảo Bảo, tộc chủ đương thời của Dạ tộc Dạ Hành chính là một Đế Vương hạ giai cao thủ xếp hàng thứ hai trong Thập Đại tu chân giả của đế quốc, so với Lam Khinh tông tông chủ thì cao hơn năm bậc. Đại trưởng lão của Dạ Tộc cũng là một tu chân giả trong nhóm Thập Đại, xếp ngay sau tông chủ của bản môn với tu vi Thiên Nguyên trung giai. Ngoài ra, Dạ tộc còn có mười hai Thiên Nguyên hạ giai tu chân giả, phân biệt là tám trưởng lão, nhánh chủ nhánh thứ nhất, thứ ba, thứ tư và thứ sáu. Các nhánh chủ còn lại hiện tại đều đang là cửu cấp thượng giai tu chân giả, bao gồm cả sư phụ ta. Nếu tính thêm cả những người không mang họ “Dạ” trong tộc như thê tử của các vị nhánh chủ, trượng phu của Dạ tộc nữ nhi, tổng số cửu cấp tu chân giả phải lên tới con số gần một trăm.

Và dĩ nhiên với nhân lực cường đại như vậy, Dạ tộc chính là một trong ba thế gia đứng đầu của đế quốc bên cạnh Âu Dương gia và Vân tộc.

Mạc chi chủ và sư phụ phía trên đột nhiên chia thành hai ngã rẻ phân biệt. Ta vội chào tạm biệt Bảo Bảo rồi theo sau đại sư huynh.

Ta thấy tứ sư tỷ vẫn đang đi cùng Ái Tư sư tỷ, tò mò hỏi sư huynh. “Sư huynh, sư tỷ không đi cùng chúng ta sao?”

“Linh San sư muội có hẹn cùng hôn thê của Lạc Tinh sư đệ nên qua chỗ của y trước.”

Mọi người theo sau sư phụ vượt qua mười hai cánh cổng khác nữa, rốt cuộc tới được một khuôn viên xa hoa thu hút ánh nhìn. Từ cổng gỗ bước vào là một con cây cầu hẹp bắc qua hồ cá lớn, phía dưới nuôi một bầy cá thân màu trắng xám. Tiểu Vân đi cạnh sư nương mắt sáng lên, ngồi sụp xuống, nhìn đàn cá nhỏ nước dãi.

Hình như bọn chúng là món ăn ưa thích của Thủy Vực Ác Ngư?

Sư nương thấy vậy chỉ mỉm cười không nói gì.

Bốn nữ tì đang quét dọn sân vườn thấy sư phụ tới, cung kính cúi người. “Cung ngênh chủ nhân, phu nhân trở lại.”

Đại sư huynh ra hiệu cho ta và tam sư huynh đứng lại, chờ sư phụ sư nương về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Vân thấy sư nương ở phía xa, lon ton chạy lại bám đuôi.

Đại sư huynh thở phào ra một hơi. “May quá tiểu Vân không bám theo đệ. Đi nào!”

“Đi đâu vậy sư huynh?”

Đại sư huynh thần bí cười. “Địa điểm quen thuộc của mọi người mỗi lần về đây.”

Tam sư huynh thường ngày chỉ ở trong phòng hôm nay lại bất ngờ đi cùng. Qua được ba cánh cổng, Lạc Tinh cùng một nam tử trẻ tuổi nữa xuất hiện, vui vẻ chào hỏi mọi người rồi đi theo.

Đại sư huynh chỉ vào ta, giới thiệu. “Đây là Chiến Huyền, đồ đệ sư phụ ta mới thu nhận.”

Nam tử trẻ tuổi lạ mặt phe phẩy chiết phiến trên tay, cười. “Ta họ Dạ, tên Bắc Phong, là nhi tử thứ hai của trưởng nhánh thứ sáu. Ngươi cứ gọi Bắc Phong huynh được rồi.”
Ta gật đầu, gọi y ba tiếng Bắc Phong huynh.

Thế rồi một nhóm năm người cùng nhau ra khỏi Dạ phủ, đi vào một gian nhà cỡ nhỡ bên góc phố. Căn nhà gồm bốn tầng lầu, tựa như một khách điếm thông thường, được chiếu sáng hoàn toàn bởi đèn lồng. Khung gian nhờ ánh sáng đỏ mà trở nên ấm áp lạ thường.

Một nữ nhân đứng tuổi cầm khăn tay thư thả bước tới, hỏi. “Các vị muốn dùng gì?”

Đại sư huynh lấy từ thắt lưng ra mấy lượng bạc bỏ vào tay nữ nhân, trả lời. “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.”

Nữ nhân mỉm cười nhận bạc, chỉ vào gian phòng trên lầu ba. “Năm gian đó là của các vị, thời gian nửa canh giờ.”

Đại sư huynh quay đầu ra hiệu cho mọi người đi lên. Bắc Phong, Lạc Tinh, và Dạ Luân lần lượt bước vào phòng. Đại sư huynh để cho ta căn phòng thứ tư, nhắc. “Vào đó cởi áo để thân trên trần rồi nằm sấp xuống giường. Mọi chuyện để bọn họ lo liệu. Đệ nhắm mắt hưởng thụ là được rồi.”

Nói xong huynh ấy liền nhanh chân bước vào căn phòng cuối cùng, nét mặt hào hứng.

Ta nhìn khung cảnh mờ ám xung quanh, trong lòng dậy lên chút nghi ngờ. Đây … sẽ không phải là kĩ viện chứ?

Thế rồi ta cũng bước vào căn phòng nhỏ, cởi áo rồi nằm lên chiếc giường cỡ nhỏ được đặt ở chính giữa căn phòng. Nếu thực sự là kĩ viện, chiếc giường này cũng quá nhỏ rồi? Nó căn bản không đủ lớn để hai người có thể lăn lộn bên trên.

Tiếng mở cửa kéo ta khỏi dòng suy nghĩ, ngoái đầu nhìn xem người tới là ai. Hai nữ tử tư sắc bình thường thân mặc hồng y bước vào. Người đi đầu đi tới cạnh giường, tay đặt trên bụng, cúi người. “Khách quan, chúng ta bắt đầu được chưa?”

Ta nhìn nữ tử còn lại ôm cây đàn tranh ngồi xuống chiếc nệm ở xa xa, bối rối. “Được.”
Mùi tinh dầu nhè nhẹ chợt lan tỏa trong không khí. Bên tai, tiếng đàn trầm bổng êm đềm vang lên. Khung cảnh êm ái vô cùng.

Hai tay hồng y nữ tử đặt lên vai ta, nhẹ nhàng nắn bóp. Từng thớ cơ theo chuyển động tay của nữ tử mà giãn ra, cảm giác khoan khoái vô cùng. Ta thả lỏng cơ thể, nhắm mắt hưởng thụ, mơ hồ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK