Mẫu thân nói còn hai tháng nữa là tới đại thọ tám mươi của phụ thân, bảo ta chuẩn bị một phần lễ vật tặng người, không cần quá cầu kì, đủ thể hiện thành ý là được. Thế nhưng bản thân ta lại nghĩ, đời người chả được mấy lần đại thọ, không thể sơ sài như mọi lần. Ba vị ca ca của ta có vẻ như cũng có chung ý nghĩ, từ hai tuần trước sớm đã ra ngoài thành bắt đầu đi tìm lễ vật.
Hễ là người dân Trì An thành đều sẽ biết, Chiến phủ có một vị thiếu gia bất tài vô dụng, hàng năm sinh thần phụ thân chỉ biết tặng mấy món đồ tầm thường như bút lông, y phục,… Và đương nhiên, vị thiếu gia bất tài vô dụng kia chính là ta – Tứ thiếu Chiến Huyền.
Nghe mẫu thân kể lại, cơ thể người vốn không thích hợp hoài thai, năm đó phải dùng rất nhiều dược liệu mới có thể giữ ta lại được. Thế nhưng khi chưa tròn tám tháng, ta đã đòi chui ra ngoài, báo hại Chiến phủ một phen gà bay chó chạy. Khi đó là giữa đông, tiết trời đặc biệt lạnh. Chả qua được mấy tuần, ta liền nhiễm phong hàn, nghiêm trọng tới mức suýt nữa không giữ nổi mạng. Hoa thúc tới kịp thời, kéo được cái mạng nhỏ của ta từ quỷ môn quan về nhưng rốt cuộc phải đổi lại bằng những tổn thương vĩnh viễn trên kinh mạch. Giấc mộng tu chân của ta cũng chấm dứt từ đó.
Là người duy nhất trong Chiến gia không thể tu luyện, ta đương nhiên chịu rất nhiều đả kích. Dân chúng thành Trì An thường lấy ta làm đề tài trò chuyện mua vui, hạ nhân trong phủ xì xầm bàn tán to nhỏ, người thương cảm, người chế giễu. Các vị ca ca chẳng để ta vào trong mắt, phớt lờ mỗi khi ta đi ngang qua. Đại nương, nhị nương cũng vậy. Ngoại trừ phụ thân mẫu thân, người quan tâm tới ta trong phủ này cũng chỉ còn Liễu An a di, Liễu Giang a di, và Chiến Tục bá bá.
Phụ thân đối với ta tốt như vậy, đại thọ tám mươi của người, ta dĩ nhiên chẳng thể làm sơ sài. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thành Trì An này chẳng có thứ gì phụ thân ta chưa từng thấy qua. Khả thi nhất cũng chỉ có cách xuất thành.
Ta muốn xuất thành, mẫu thân dĩ nhiên không đồng ý. Người nói ngoại thành quá nguy hiểm, không phải địa phương mà một người phàm như ta nên lui tới. Ta nhân lúc người đi vắng, lấy đi lệnh bài của người dưới gối rồi âm thầm lập tức xuất thành, chỉ kịp mang theo vài bộ y phục, hơn chục lượng bạc, cùng mấy tờ ngân phiếu.
May mắn là cùng thời điểm đó, có một vị nông phu vừa từ thành trở về thôn đồng ý cho ta theo cùng. Nhờ vị nông phu, ta thuận lợi tới thôn làng nhỏ nằm cách Trì An thành ba dặm về phía Tây, sau đó lại cùng một tiểu ca khác đi tới Dự Nguyệt thành cách hơn hai mươi dặm. Ai dè đang đi được nửa quãng đường, tiểu ca kia đuổi theo một con gấu lớn, kết quả bị giết ngay tức khắc. Ta đành đơn thân độc mã đi nốt nửa quãng đường còn lại.
Ta lo lắng bước đi trong khu rừng dưới bầu trời đen kịt, thi thoảng sợ hãi ngoái về sau kiểm tra. Chưa được mấy bước, mùi hương thơm ngát của thịt chín đã sộc vào mũi, ta mừng rỡ vội chạy về hướng đó. Ánh lửa phía xa bập bùng, hiển lộ rõ ràng bóng dáng một nữ tử mặc lam y cùng hai con gà vàng óng đặt trên lửa. Ta cẩn thận bước tới từng bước, khi còn cách nữ tử chừng bảy, tám bước thì dừng lại, ấp úng không biết nói gì cho phải. “Cô..cô nương…”
Thấy nữ tử không phản ứng gì, ta liền đi vòng qua bên trái, như cũ duy trì khoảng cách an toàn với nữ tử, vừa vặn thấy được nửa gương mặt mịn màng không tì vết. Nữ tử thoạt nhìn so với ta không lớn hơn bao nhiêu, chỉ chừng hai ba, hai tư tuổi là cùng.
Nữ tử rõ ràng biết ta có ở đó nhưng lại chẳng thèm lên tiếng, chỉ chăm chú để ý tới hai con gà trước mặt.
Ta đành mở lời, tự giới thiệu bản thân trước. “Tiểu đệ Chiến Huyền, không may đi lạc trong rừng, không biết có thể ngồi đây cùng tiểu thư không?”
Nữ tử chống tay đỡ cằm, quay đầu nhìn ta. Ánh mắt của nữ tử khiến ta phần nào liên tưởng tới cái nhìn nghiêm khắc của phụ thân, theo bản năng sợ hãi cúi đầu. Ánh nhìn không giận mà uy ấy, chắc chắn chỉ có thể là một tu chân giả.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ của buổi đêm, thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng vang lên, xoa dịu sự lo lắng trong lòng ta. “Ngồi đi.”
Ta rốt cuộc thở phào một hơi, cởi tay nải trên lưng xuống rồi ngồi phệt xuống đất. Còn chưa biết mở lời xin miếng ăn ra sao, tiếng rột rột từ bụng đã vang lên, ta chỉ đành xấu hổ cười trừ.
Nữ tử nghiêng đầu ra hiệu, ý nói ta có thể ăn. Ta liền vui vẻ đưa tay tới xé lấy một bên cánh ăn nhồm nhàm. Mất vị tiểu ca kia hai ngày, tròn sáu bữa ta không có gì ăn. Chẳng mấy chốc, con gà đã mất tới hơn một nửa. Thế nhưng nữ tử kia vẫn thủy chung không ăn miếng nào, làm ta ngại ngùng dừng lại. “Tiểu thư…không định dùng sao?”
Nữ tử vẫn chống cằm nhìn con gà, lơ đễnh nói. “Ta họ Mạc, gọi Mạc tỷ được rồi.”
Ta gật đầu, nhắc lại. “Mạc tỷ không định dùng sao?”
“Hết hứng rồi, ngươi ăn hết đi.” Mạc tỷ thở dài thốt ra một câu như vậy rồi đi tới, nằm xuống tấm vải đã được rải sẵn, lại kéo thêm một lớp chăn mỏng đắp lên người, quay lưng lại với ngọn lửa nhắm mắt.
Ta dù lấy làm lạ nhưng chẳng thắc mắc nhiều, một mình đánh sạch bay hai con gà rồi cũng nằm thẳng xuống đất, lấy tạm một bộ y phục ra đắp lên người ngủ lấy sức. Chả được mấy canh giờ, trời đã hửng sáng. Ta không ngủ được khi có ánh sáng, thành ra từ sớm đã thức giấc. Ngọn lửa bên cạnh chẳng biết đã tắt từ khi nào, chỉ sót lại những cành củi cháy sạm.
Thấy Mạc tỷ phía đối diện vẫn đang ngủ ngon lành, ta liền bước qua, quan sát một lúc rồi lấy mấy thanh củi cùng chiếc áo khoác làm thành một màn chắn ngăn ánh sáng chiếu vào mắt tỷ ấy. Xong xuôi mọi việc đâu vào đấy, ta lượn một vòng nhỏ xung quanh, tiện thể tìm xem có thứ gì ăn được. Kết quả chưa đầy nửa canh giờ sau, ta hoàn toàn bị lạc, không xác định nổi phương hướng xung quanh. Giữa lúc đang ngơ ngác ngó lên ngó xuống ấy, thanh âm của Mạc tỷ lại vang lên từ phía sau. “Không định mang đồ theo à?”
Vừa quay đầu lại, tay nải của ta đã được ném vào ngực, vội đưa tay ôm lấy, mỉm cười. “Mạc tỷ, chào buổi sáng.”
Mạc tỷ thuận miệng ừ một tiếng, đi lướt qua. “Đi thôi.”
Ta đoán Mạc tỷ biết ta lạc đường nên muốn cho ta theo cùng, vui vẻ cảm ơn mấy tiếng rồi chạy theo sau. Đoạn đường phía sau càng lúc càng dốc, chính là ngọn núi mà lúc trước tiểu ca kia nhắc tới. Mạc tỷ thân là người tu luyện, đương nhiên chẳng gặp phải khó khăn gì, ung dung băng băng tiến về phía trước, chỉ có ta phía sau là chật vật leo lên. Cũng may, Mạc tỷ dẫu không nói gì nhưng mỗi lần cách nhau quá xa đều cố ý chậm lại chờ ta, thành ra ta mới miễn cưỡng theo kịp. Có một người phàm là ta đồng hành, tốc độ đi chẳng thể nhanh nổi, mất tới gần bốn ngày mới vượt qua được ngọn núi kia. Ta không biết làm đồ ăn, phụ thuộc hết vào Mạc tỷ. Mạc tỷ nướng thịt lúc nào, ta ăn lúc bấy giờ, không dám đòi hỏi gì nhiều. Vậy nên trong bốn ngày ấy, ta chỉ ăn được đúng năm bữa.
Đến ngày thứ năm, ta cùng Mạc tỷ bắt gặp một con sông, ta liền mừng rỡ cởi áo ngoài, áo trên rồi nhảy xuống. Mạc tỷ nằm xuống bãi đất cách sông không xa, nhắm mắt đi ngủ.
Mẫu thân nói tu chân giả cấp bậc càng cao, những nhu cầu thường ngày càng giảm, tỷ dụ như ăn uống, nghỉ ngơi, hoặc đi ngủ. Thế nhưng thời gian Mạc tỷ ngủ so với ta còn nhiều hơn mấy canh giờ, cũng không hiểu là do tỷ ấy muốn như vậy hay có nguyên nhân gì khác.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, ta mới lên bờ, lại chợt nhớ ra y phục vẫn nằm trong tay nải bên cạnh Mạc tỷ, đành vác toàn thân ướt sũng qua đó, thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã để lại quần phía dưới.
Tay nải ở phía bên phải của Mạc tỷ, ta lại từ bên trái tiến đến, buộc phải đi vòng qua để lấy. Khi còn cách Mạc tỷ chừng một trượng, tỷ ấy liền mở mắt, dường như bị làm phiền tới giấc ngủ, nghiêng đầu nhìn ta. Tỷ ấy nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt rồi với tay, ném tay nải qua phía ta, tiếp tục nhắm mắt. “Quần thấm nước, lộ hết rồi kìa.” Giọng nói hết sức bình tĩnh, chẳng có chút gì lúng túng.
Ta cúi đầu nhìn xuống, lập tức đỏ mặt. Vốn lúc lên bờ ta đã kéo quần ra để không dính vào người nữa, ai dè lúc di chuyển lại bị dán vào. Quần ta màu trắng, ngấm nước xong chẳng khác nào tấm vải trong suốt dán chặt vào cơ thể.
Mạc tỷ xoay lưng về phía ta, nhàn nhã. “Thoải mái thay đồ đi, ta không nhìn đâu.”
Ta không dám nói gì thêm, nhanh chóng thay một bộ quần áo mới. Giữa lúc ta đang mặc áo ngoài, Mạc tỷ chợt ngồi dậy, nhìn về phía bờ sông một cách chăm chú. Ta cũng tò mò nhìn theo.
Một vòng tròn màu đen chẳng biết từ đâu xuất hiện nằm lơ lửng giữa không gian, cách mặt đất chừng nửa thước, tựa như một cách cổng dẫn tới đâu đó. Khung cảnh phía trong vòng tròn dần hiện rõ, là một đường hầm tối tăm sâu hun hút với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc hai bên.
Mạc tỷ xoay cổ một lúc rồi đứng dậy, chỉ vào con đường phía xa xa. “Đi hết đoạn đường đó, qua một sâm lâm là tới Dự Nguyệt thành. Khoảng nửa tháng đi đường.”
Ta khá ngạc nhiên trước lời nói Mạc tỷ, hỏi lại. “Tỷ đi đâu?”
Mạc tỷ chỉ vào cánh cổng kì lạ phía trước. “Tìm bảo vật. Ngươi không nên vào thì hơn.”
Nghe tới hai từ “bảo vật”, tâm tình ta liền phấn chấn hơn hẳn, dù sao mục đích tới Dự Nguyệt thành của ta vốn là đi tìm thứ gì đó mới lạ, nếu đi cùng Mạc tỷ, cơ hội chắc chắn cao hơn nhiều. “Đệ đi cùng tỷ.”
Vốn tưởng Mạc tỷ sẽ không đồng ý vì sợ ta làm vướng chân, ai dè tỷ ấy chỉ nhàn nhạt đáp. “Thích thì đi. Nhưng ta nói trước, ta không thể đảm bảo an toàn cho ngươi.”
“Không sao. Chúng ta đi nào.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK