• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạc tỷ cường đại tới vậy sao?”

Bảo Bảo huých ta một cái đau điếng, nhỏ giọng. “Ngươi không biết chuyện sao?”

“Chuyện gì?”

Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn ta rồi kéo ra một góc vắng người, kể. “Tam sư tỷ là thân sinh nữ nhi của sư phụ ta, thiên phú nguyên thủy ngàn năm có một…”

Ta nghe không hiểu, đành ngắt lời Bảo Bảo. “Thiên phú nguyên thủy? Là gì vậy?”

“Chính là có thiên phú ở cả tám hệ cơ bản!”

Ta kinh ngạc, tròn mắt nhìn Bảo Bảo. “Còn có dạng thiên phú này sao?”

“Tất nhiên rồi! Tam sư tỷ từ khi mới bốn tuổi đã tu luyện dưới sự chỉ dẫn của sư phụ. Dù là yêu cầu khó đến mấy, tỷ ấy vẫn có thể hoàn thành, chưa từng làm sư phụ thất vọng bao giờ. Ta nghe các vị sư tỷ trong chi kể lại, tỷ ấy mười năm trước đã tiến tới lục cấp rồi!”


“Chẳng trách mọi người ở đây kính trọng tỷ ấy như vậy.”

“Tỷ ấy thực lực cường đại, mẫu thân lại là chi chủ, ai dám vô lễ chứ? Chưa kể mọi người đều chứng kiến trận khiêu chiến đó…”

“Trận đó?”

Bảo Bảo kéo vai ta xuống, áp sát tai nói thầm. “Bốn năm trước nhị sư huynh Lạc Tiễn của Tước Vi chi ngỏ lời cùng Lục sư tỷ của ta nhưng bất thành, trước mặt mọi người buông lời sỉ nhục tỷ ấy. Tam sư tỷ tình cờ đi ngang qua, bảo huynh ấy vô dụng bất tài, không có tư cách sánh đôi với Lục sư tỷ. Lạc sư huynh tức giận khiêu chiến Tam sư tỷ. Sư tỷ chẳng buồn suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý. Hai người lôi nhau tới Cự Đỉnh trường, quyết chiến một trận sống còn. Lạc sư huynh nhập môn sớm hơn Tam sư tỷ những mười lăm năm, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều hơn. Ai nấy đều lo lắng Tam sư tỷ thắng không nổi. Kết quả thì sao? Chưa đầy một nén nhang thời gian, Lạc sư huynh đã rơi vào trận đồ của Tam sư tỷ, bị ác linh truy đuổi. Tam sư tỷ chỉ đứng một lên, dựa cột quan sát. Lạc sư huynh không trụ được bao lâu thì kiệt sức, bị ác linh cắn nát bả vai, tay chân, ngực, bụng, máu me nhuốm khắp người, không có chỗ nào lành lặn. Y cầu xin Tam sư tỷ dừng tay, tỷ ấy lại phớt lờ không nghe thấy. Trưởng bối trong Tước Vi chi đến ngăn cản, tỷ ấy thản nhiên lập kết giới cản lại. Cổ chi chủ biết chuyện, tức giận lao tới đòi trừng phạt sư tỷ. May sao sư phụ ta tới kịp thời. Sau trận đó, tam sư tỷ bị cấm túc ba tháng, lạc sư huynh thì trọng thương, mất tới hơn ba năm mới có thể hồi phục.”

Ta nghe xong, há hốc mồm kinh hãi.

Bảo Bảo nói xong cũng phải nhìn ngó xung quanh, khuyên. “Cho nên ngươi nhất định không được trái lời tỷ ấy, nếu không sẽ không có kết cục tốt.”

Ta gật đầu. “Biết rồi.”

Bảo Bảo thở phào một hơi, vỗ vai ta. “Nhưng ngươi yên tâm. Tỷ ấy với sư phụ ta rất giống nhau. Chỉ cần không làm tỷ ấy phật ý, tỷ ấy khẳng định sẽ đối tốt với ngươi.”
Điều này thì ta hiểu được. Trước kia quen biết chả được bao nhiêu, tỷ ấy còn sẵn lòng tặng ta Hắc Nhật, lại giải cấm chú chữa khỏi kinh mạch cho ta…

Ta đại khái biết thêm được một phần về Mạc tỷ, vui vẻ kéo Bảo Bảo chen chân vào những gian hàng xem xét. Ở đây có binh khí, có pháp khí, có bùa chú, có đan được,…Giá cả mỗi gian một khác, nơi rẻ nơi đắt. Phàm là nơi càng rẻ, số người tập trung lại càng nhiều. Ta đi được một vòng, không biết thứ gì đáng mua thứ gì không, hoàn toàn phụ thuộc vào Bảo Bảo. Bảo Bảo bên cạnh năng lượng tràn trề, cứ thấy đan dược liền lao vào mặc cả, kết quả ôm về một bọc lớn. Thế nhưng từ đầu đến cuối, Bảo Bảo đều tự lấy ngân lượng và tinh hạch của bản thân ra trả giá, không hề đụng vào hai viên ngũ cấp tinh hạch mà Mạc tỷ đưa cho.

Ta nhìn Bảo Bảo cất bọc lớn đan dược vào không gian nhẫn giới, cảm thấy chiếc nhẫn đó thật tiện lợi, hỏi. “Bảo Bảo, ở đâu có bán không gian nhẫn giới?”

“Không gian nhẫn giới có lẽ được bán ở tầng hai. Nhưng chỉ có lục cấp tu chân giả trở lên mới có thể lên đó.”

Ta thở dài. “Vậy là không mua được rồi.”

Bảo Bảo vỗ vai ta an ủi. “Đừng lo, đợi mấy tháng nữa ta về nhà, xin phụ thân một cái cho ngươi là được.”

Ta vui mừng gật đầu. “Vậy hết bao nhiêu, ta hoàn lại Bảo Bảo là được.”

Ta chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của đại sư huynh, quay đầu tìm quanh rồi chạy tới, giơ tay. “Đại sư huynh.”

Đại sư huynh nghe được, vẫy tay. “Lục đệ, ở đây.”

Tới gần rồi ta mới phát hiện thì ra huynh ấy đang nói chuyện với một sư tỷ khác, cúi người chào hỏi. “Tiểu đệ Chiến Huyền bái kiến sư tỷ.”

“Hoa Diệu bái kiến Quân sư huynh, Lục sư tỷ.”

Vị sư tỷ kia mỉm cười lên tiếng. “Sư đệ sư muội không cần đa lễ.”

Trong đầu ta ồ một tiếng, thì ra chính là vị sư tỷ trong câu chuyện.

Vừa thẳng người đứng dậy, Bảo Bảo đứng bên cạnh đã véo ta một cái đau điếng. Ta khó hiểu nhìn Bảo Bảo, thắc mắc. “Gì vậy?”

Nét mặt Bảo Bảo không được tự nhiên cho lắm, lại huých ta thêm một cái nữa.

Đại sư huynh nhìn quanh, hỏi. “Tứ sư muội cũng vừa tới, đệ chưa nhìn thấy muội ấy sao?”

“Tứ sư tỷ cũng ở đây?”

Bảo Bảo kéo tay ta lôi đi, hướng lục sư tỷ mỉm cười. “Muội dẫn Tiểu Huyền đi dạo quanh chút, hai người cứ tự nhiên.”

Ta miễn cưỡng bị kéo đi, khó hiểu nói. “Ban nãy đã đi hết rồi mà?”

Bảo Bảo tức giận, ghé tai ta nói. “Tình nhân lâu ngày không gặp, có biết bao nhiêu chuyện cần nói, ngươi xen vào làm gì?”

Ta bấy giờ mới hiểu rõ tình huống, gãi đầu. “Cũng may Bảo Bảo kéo ta đi kịp thời. Không thì rắc rối rồi.”

Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy Mạc tỷ đang đi tới chỗ đại sư huynh, nhìn Bảo Bảo lo lắng hỏi. “Mạc tỷ ở đó…sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Bảo Bảo lắc đầu, khẳng định. “Không đâu. Lần trước có chuyện chẳng qua là do lời lẽ mạo phạm của Lạc sư huynh thôi.”

Quả nhiên Mạc tỷ chỉ qua đó chào hỏi mấy câu, đưa cho lục sư tỷ thứ gì đó rồi đi tới trước mặt ta và Bảo Bảo. “Mua được gì chưa?”

“Muội mua được vài viên đan dược, Tiểu Huyền thì không mua gì.”

Mạc tỷ lấy ra một bình dược nhỏ đưa cho Bảo Bảo rồi lại ném cho ta một không gian nhẫn giới. “Lượm được vài thứ, cho hai người.”

Khỏi cần nói cũng biết Bảo Bảo cảm kích tới mức nào, rối rít nói. “Tiểu muội cảm tạ sư tỷ.”

Ta nhìn chiếc không gian nhẫn giới được chạm trổ cầu kì, cảm giác so với không gian nhẫn giới của Bảo Bảo còn cao cấp hơn nhiều, vốn định từ chối nhưng lại nhớ tới lần trước, đành cúi đầu. “Chiến Huyền cảm tạ sư tỷ.”

“Trong đó còn vài vật nữa, đối với việc tu luyện của ngươi hẳn có ích. Ta còn có việc, đi trước đây.”

“Sư tỷ đi thong thả.”

“Sư tỷ đi thong thả.”

Đợi bóng lưng Mạc tỷ khuất rồi, Bảo Bảo mới dám hỏi ta. “Tiểu Huyền làm sao quen biết tam sư tỷ vậy? Tỷ ấy trước giờ chưa bao giờ tặng đồ đệ tử khác chi cả.”

Ta sợ làm Mạc tỷ phật ý, không dám kể nhiều, chỉ nói là quen biết ở Dự Nguyệt thành.

“Tiểu Huyền may mắn thật nha. Quen biết Mạc tỷ, lại được tỷ ấy tặng đồ, cũng không khác sư tỷ muội trong chi là bao rồi.”

Ta giật mình, huých Bảo Bảo một cái. “Nói gì vậy.”

Lượn lờ xung quanh thêm một lúc, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Hôm qua ta không ngủ, thành thử hôm nay có chút mệt mỏi, vội cáo biệt Bảo Bảo rồi một mình đi về phòng, vật xuống giường thiếp đi.

Ta bị tiếng gõ cửa của đại sư huynh làm cho thức giấc, vội đi ra mở cửa. “Sư huynh, huynh tìm đệ sao?”

Đại sư huynh nhìn dáng vẻ của ta, mỉm cười khuyên. “Lần sau không thấy sư nương ăn tối, đệ nên ăn nhanh rồi trở về phòng thì hơn.”

Ta cũng rút được bài học kinh nghiệm, nghiêm túc gật đầu. “Đệ biết rồi.”

“Rửa mặt rồi đi ăn tối nào. Đừng để mọi người chờ.”

Ta gật đầu, nhanh chóng sửa soạn rồi đi cùng đại sư huynh tới phòng bếp. Được một lúc thì sư phụ, sư nương, và tứ sư tỷ cũng tới nơi.

Tứ sư tỷ thấy ta, hào hứng ngồi xuống bên cạnh hỏi. “Nghe nói đệ đi vào đại viện của Mạc chi chủ rồi?”

Đại sư huynh trợn mắt. “Có chuyện này sao? Đệ không việc gì chứ?”

Sư nương lên tiếng giải thích. “Là Nguyệt nhi dẫn vào, đương nhiên không có việc gì.”

“Lục đệ quen biết Nguyệt tỷ tỷ sao?”

Ta gật đầu. “Trước đây đệ ở Dự Nguyệt thành gặp qua Mạc tỷ, có chung đường một thời gian.”

Tứ sư tỷ híp mắt, cười ẩn ý. “Nhưng mà Nguyệt tỷ tỷ còn tặng đệ thất cấp nhẫn giới nha. Chắc không phải chỉ là quen biết thông thường chứ?”

Ta bất giác nhìn xuống nhẫn giới trên ngón giữa, mơ hồ không hiểu.

Đại sư huynh hảo ý giải thích. “Nhẫn giới là pháp khí thiết yếu của tu chân giả, được chia thành các cấp từ nhất cấp đến cửu cấp. Cấp càng cao, không gian lưu trữ bên trong càng lớn. Của đệ là thất cấp, đại khái cũng chứa được một tòa tửu lâu.”

Tứ sư tỷ bất mãn nói. “Ta tu luyện tới mức này, mẫu thân bất quá cũng chỉ cho ta dùng tứ cấp nhẫn giới thôi.”

Ta không ngờ nhẫn giới Mạc tỷ tặng ta lại quí giá tới vậy, ngập ngừng. “Hay là đệ đổi với sư tỷ nhé?”

Tứ sư tỷ rùng mình xua tay. “Không được. Nguyệt tỷ tỷ ghét nhất là quà mình đem tặng bị đưa cho người khác. Đệ làm vậy hại chết ta mất!”

Ta ngớ người, nhớ ra Mạc tỷ cũng từng nhắc với ta chuyện này.

Tứ sư tỷ chưa gì đã vui vẻ trở lại, hào hứng nói. “Xem ra cảm tình của Nguyệt tỷ tỷ với Lục đệ không tồi. Nói không chừng sắp tới ta cũng được hưởng phúc lây nha.”

Sư phụ ngắt lời mọi người, nói ăn xong có việc trọng đại cần thông báo.

Sư phụ, sư nương dùng bữa xong rời đi trước tiên. Mọi người cũng nhanh chóng ăn uống, lập tức tới đại điện tập trung. Bốn vị sư thúc chẳng biết tới từ bao giờ, đã an vị mỗi người một ghế.

Ta theo đại sư huynh cúi người, hướng các sư thúc hành lễ. “Đệ tử bái kiến các vị sư thúc.”

Vị sư thúc dáng người mập mạp ngồi ghế đầu bên phải nhìn ta, hỏi. “Ngươi chính là đồ đệ mới được chi chủ sư huynh thu nhận sao?”

“Dạ phải, sư thúc.”

“Chưa tới hai tháng đã có thể đột phá tam cấp, tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK