• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đạc ta không mang theo nhiều, thành thử thu dọn cũng nhanh. Trên đường, Quân sư huynh có nói qua về tình hình của Lam Khinh tông để ta hiểu thêm chút ít.

Tông chủ Lam Khinh tông đương thời là “Tam Phục” Tống Nguyên Long, mấy năm trước vừa đột phá Thiên Nguyên cấp, trở thành một trong mười cường giả đứng đầu đế quốc. Dưới tông chủ là tám vị trưởng lão cùng mười tám chi chủ đứng đầu mười tám chi. Mỗi năm, Lam Khinh tông tổ chức hai buổi tuyển chọn để các chi chủ nhận thêm đệ tử mới. Mặc dù số lượng đệ tử được chọn trong những lần ấy rất ít nhưng số lượng đệ tử mỗi chi vẫn cực kì lớn bởi ngoài chi chủ, mỗi chi đều có hàng chục, thậm chí hàng trăm tiền bối khác cũng nhận đệ tử. Chỉ khác ở chỗ, các tiền bối khác muốn nhận đệ tử phải tự mình tìm kiếm rồi được sự cho phép cho chi chủ.

Nghe sư huynh kể lại, chi của ta được gọi là Bán Kì, trước giờ vẫn luôn ít người, đặc biệt là từ khi sư phụ Dạ Hành lên nắm quyền. Tiền bối trong chi chỉ có sư phụ cùng bốn vị sư thúc. Tính tới hiện tại, số lượng đệ tử trong chi mới chỉ có vỏn vẹn mười lăm người, trong đó có chín người là đệ tử của bốn vị sư thúc. Sư phụ cùng sư nương có hai người con, phân biệt là Tam sư huynh Dạ Luân và Tứ sư tỷ Dạ Linh San.

Quân sư huynh dẫn ta về thủ phủ của Bán Kì chi, lại chọn cho ta một căn phòng rộng rãi hướng về vườn hoa, thoải mái nói. “Chi ta neo người nên ai cũng có một tiểu viện riêng. Sau này đây sẽ là tiểu viện của đệ. Tiểu viện của ta nằm ở ngay cạnh, nếu cần gì đệ có thể qua tìm ta.”

Ta gật đầu cảm tạ sư huynh, hào hứng nhìn quanh, chợt nghe tiếng giọng nói gấp gáp của ai đó. “Đại sư huynh, không hay rồi.”

Người vừa chạy tới là một thiếu nữ chỉ chừng hai mươi, hai mốt tuổi, dáng người dong dỏng cao, ngũ quan xinh xắn. Thiếu nữ nhìn Quân sư huynh, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an. “Ngũ đệ truyền tin về…nói đã đi theo Nhị sư huynh mất rồi…”

Ta đoán thiếu nữ vừa tới chính là Tứ sư tỷ Dạ Linh San, cúi người. “Sư đệ Chiến Huyền ra mắt sư tỷ.”

Ai ngờ, sư tỷ chẳng để ý tới ta, vội vàng. “Phụ thân bảo huynh lập tức qua đó.”

Đại sư huynh ừ một tiếng, quay đầu dặn ta vào phòng nghỉ ngơi trước rồi cùng Tứ sư tỷ chạy mất.

Ta bước vào phòng, xắn tay áo dọn dẹp lại toàn bộ một phen. So với căn phòng lúc trước thì căn phòng này rộng rãi hơn nhiều, cũng nhiều đồ đạc hơn. Căn phòng chia làm hai gian, gian ngoài giống như một thư phòng thu nhỏ, có bàn trà, giá sách, chỗ treo thư pháp,…Gian thứ hai là phòng ngủ, gồm một chiếc giường cỡ lớn, một chiếc bàn nhỏ với gương bên cạnh, một tủ đựng y phục, và một hòm gỗ để những vật dụng linh tinh. Ta quét sàn, quơ mạng nhện, lau lại đồ đạc rồi bài trí theo ý thích bản thân, xếp những đồ mang theo vào. Phải qua đến gần hai canh giờ, ta mới hoàn thành mọi việc, thở phào một hơi cầm lấy y phục ra ngoài tìm chỗ đi tắm.

Ta vừa mở cửa định bước ra, đại sư huynh đứng ngay phía ngoài, tò mò thò đầu vào. “Đệ dọn xong rồi à? Nhanh vậy?”

“Sư huynh tới lúc nào vậy? Mau vào đi, đệ đang định đi tắm một lát.”

Quân sư huynh đưa cho ta một viên ngọc nhỏ màu lam rồi chỉ về phía Đông. “Nhà tắm ở hướng đó. Đây là Thủy Ngọc, đặt vào tảng đá có một chỗ lõm phía trong, bồn nước sẽ được đổ đầy. Ta ở đây chờ đệ, lát nữa cùng đi tới phòng ăn.”

Ta cảm ơn sư huynh một tiếng rồi tức tốc chạy đi tắm. Tiểu viện ta ở vốn dành cho tám người ở, thành thử phòng tắm cũng to đủ để mức tám người có thể tắm cùng lúc. Ta không dám để sư huynh đợi lâu, đặt Thủy Ngọc lên tảng đá, ngạc nhiên nhìn bồn nước tự động đầy lên, nhanh chóng kì cọ.

Tắm rửa xong xuôi, ta thay một bộ y phục mới, để bộ y phục cũ lại nhà tắm, định bụng lúc trở về sẽ mang đi giặt.

Đại sư huynh đang nhàn nhã ngồi ở gian ngoài, thấy ta chạy về liền đứng dậy. “Đi nào, tới phòng ăn.”

Đại sư huynh nói qua về bài trí của nơi ở chi Bán Kì với ta, dặn ta nhớ kĩ đường tới những địa điểm quan trọng như Bán Kì điện, sân luyện tập, thư các, phòng ăn,…Tu luyện càng cao, nhu cầu ăn uống tu chân giả càng giảm. Tuy nhiên ở chi Bán Kì, mỗi ngày mọi người đều tụ tập lại ăn tối cùng nhau. Còn về những bữa khác, nếu muốn ăn có thể tự tới phòng bếp nấu ăn, dụng cụ và nguyên liệu thì dùng Chuyển Không Môn tại phòng bếp tới phòng bếp tổng của tông môn lấy thoải mái.

Các sư thúc cùng đệ tử của họ tháng trước đã ra khỏi Bối Hải đi làm nhiệm vụ, tới giờ vẫn chưa trở lại, thành thử bữa tối chỉ có sư phụ, sư nương, đại sư huynh, tam sư huynh, và tứ sư tỷ.

Sư phụ Dạ Hành của ta tuy cả dáng người và dung mạo đều hết sức bình thường nhưng lại vô tức toát ra cỗ uy áp khiến người khác không sợ mà run. Sư nương Thẩm Dao ngồi bên cạnh lại hiền hòa, thấy ta tới liền mỉm cười, bảo ta mau ngồi xuống. Sư nương và Tứ sư tỷ ngoại hình đặc biệt giống nhau, từ nét mặt cho tới dáng người. Tam sư huynh lãnh đạm, ít nói, chỉ ừ một tiếng rồi chăm chú ăn cơm.

Tứ sư tỷ tò mò hỏi sư phụ. “Phụ thân, sao lần này lại nhận đồ đệ vậy?”

Chẳng hiểu sư phụ có chuyện gì khó chịu, hừ một tiếng đáp lại. “Đây sẽ là lần cuối cùng.”

Sư nương Thẩm Dao nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho Tứ sư tỷ dừng lại.

Tứ sư tỷ lại quay sang ta. “Tiểu sư đệ, ngươi tên gì? Người ở đâu tới? Năm nay bao nhiêu tuổi”

“Đệ gọi Chiến Huyền, là người Trì An thành, năm nay mười chín.”

“Vậy là kém ta một tuổi. Thiên phú tu luyện của đệ loại nào?”

Ta không hiểu ý tứ sư tỷ, chưa biết trả lời ra sao thì đại sư huynh đã nói giúp. “Ngày mai ta giúp đệ ấy kiểm tra lại một chút.”

“Sao lại là ngày mai, lát nữa muội giúp đệ ấy kiểm tra luôn!”

Sư nương Thẩm Dao huých tay tứ sư tỷ, nhắc nhở. “Ăn cơm đi.”

Sư phụ ăn xong rời đi trước tiên, kế đó là tam sư huynh cùng sư nương. Tứ sư tỷ ăn xong giục. “Mạnh bá, bá ra dọn giúp Linh San với. Sư đệ, nhanh đi kiểm tra nào.”

“Từ từ, để đệ ấy ăn xong đã, muội vội làm gì chứ?”

Ta cũng tò mò thiên phú tu luyện của ta thuộc dạng nào, nhanh chóng ăn nốt chỗ cơm còn lại, lau miệng đứng dậy. “Đệ ăn xong rồi, chúng ta đi nào.”

Đại sư huynh và tứ sư tỷ dẫn ta tới Bảo Pháp Các là nơi cất giữ bảo vật của Bán Kì chi, leo lên tầng hai lấy ra tám viên ngọc.

Đại sư huynh chỉ vào từng viên ngọc một, giải thích kĩ càng. “Mỗi tu chân giả khi tu luyện đều sẽ chọn cho mình một phương hướng thích hợp. Để tránh việc chọn lựa nhầm lẫn, mỗi đệ tử trong tông đều sẽ được dùng tám viên ngọc như vầy để kiểm tra. Dùng máu huyết của bản thân để nhỏ lên mỗi viên ngọc, viên nào sáng màu tức đệ có thiên phú thuộc dạng ấy. Đây là ngọc thuộc hỏa hệ, thủy hệ, phong hệ, thổ hệ, lôi hệ, linh thú hệ, không gian hệ và chiến sĩ hệ. Đệ thử đi.”

Ta đưa ngón tay lên miệng cắn, nặn máu nhỏ lên từng viên ngọc, chăm chú quan sát.

Trong số tám viên ngọc ấy, có một viên từ từ sáng màu.

Tứ sư huynh mừng rỡ nhảy cẫng lên. “Đại sư huynh, là linh thú hệ kìa!”

Đại sư huynh nhìn ta, giải thích. “Linh San sư muội cũng là linh thú hệ, vừa hay đệ có thể học từ muội ấy.”

Ta ồ một tiếng, quay sang nói với tứ sư tỷ. “Sư tỷ, sau này nhờ tỷ dạy dỗ đệ nhiều hơn.”

Tứ sư tỷ gật đầu, khẳng định nói. “Chắc chắn sẽ dạy dỗ đệ tử tế, ít nhất cũng phải đánh bại được tên Chiến Mông Vân kia!”

Đại sư huynh “a” lên một tiếng, ta theo ánh mắt huynh ấy nhìn xuống, nhìn thấy hai viên khác cũng từ từ sáng màu. “Đây là…”

Đại sư huynh chẳng nói gì, cầm luôn ba viên ngọc sáng màu chạy đi. “Ta đi báo cho sư phụ.”

Tứ sư tỷ vỗ vai ta đánh bốp một tiếng. “Hóa ra là thiên tài khó gặp nha! Không ngờ lại có thiên phú cả ba hệ!”

Ta còn chưa kịp nhớ ra hai hệ còn lại là gì, ngập ngừng hỏi lại. “Hai hệ kia…tỷ có nhìn thấy không?”

“Sáng như vậy sao lại không thấy? Là không gian hệ và chiến sĩ hệ. Phụ thân ta cũng là chiến sĩ hệ, nói không chừng sẽ đích thân dạy dỗ đệ cũng nên”.



Sáng hôm sau, ta theo lời sư tỷ có mặt ở sân tập từ sớm. Được chừng một chén trà thời gian sau, đại sư huynh xuất hiện, tay cầm theo hai lá bùa, giơ tay gọi ta. “Sư đệ, chờ lâu không?”

“Đệ cũng vừa tới nơi.”

“Chúng ta bắt đầu nào. Trước tiên ta dạy đệ cách thu thập linh khí đã, đệ ngồi xếp bằng xuống đi.”

Ta theo lời huynh ấy ngồi xuống, nhắm mắt.

“Thả lỏng tinh thần, đừng suy nghĩ gì nhiều, hít thở chậm rãi….Đệ cảm nhận được gì không?”

Ta ngồi một lúc lâu, mơ hồ cảm giác được những hạt linh khí nhỏ đang bay lượn xung quanh cơ thể, gật đầu.

“Kinh mạch của người giống như ống dẫn vậy, tất cả rồi sẽ đều đổ về thần hải là nơi lưu trữ pháp lực của tu chân giả. Hấp thụ những hạt linh khí kia, dẫn chúng qua kinh mạch rồi tụ lại thần hải. Tưởng tượng như đệ có một cánh tay vô hình, kéo những hạt linh khí đó lại cơ thể…”

Ta cố gắng làm theo lời đại sư huynh nói, sau hơn nửa canh giờ mới có thể kéo một hạt linh khí vào kinh mạch nơi lòng bàn tay nhưng khi kéo được nửa chừng, kinh mạch như có gì đó tắc nghẽn, không tài nào kém thêm được. Ta mở mắt, thở dốc. “Đại sư huynh, đệ không làm được.”

Đại sư huynh bật cười, an ủi. “Năm đó ta phải mất hơn một tuần mới có thể kéo được hạt linh khí đầu tiên vào kinh mạch, đệ cứ từ từ. Dần dà khi quen rồi, làm sẽ nhanh hơn nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK