Lạc Tinh bấy giờ mới ngộ ra, ngơ ngác hỏi. “Là lễ vật tặng sinh thần mẫu thân sắp tới ư?”
Đông Phương sư tỷ liếc mắt. “Nếu không đệ nghĩ bọn ta bỏ ra món tiền lớn như vậy làm gì?”
“Bên đệ còn năm viên bát cấp, các tỷ cứ thoải mái dùng.”
Nguyệt nhi ánh mắt thâm trầm, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Giá đấu vẫn tiếp tục tăng lên.
“Mười viên bát cấp.”
“Mười viên bát cấp thêm sáu viên thất cấp.”
Hồ li ngồi lên tay ghế của ta, hướng Nguyệt nhi, xảo quyệt nói. “Nguyệt nhi, hay là ta cho nàng thêm mấy viên bát cấp tinh hạch nhé?”
Ta bực mình đẩy hồ li ra.
Hồ li quay đầu, liếm mép nói. “Nhân loại, ngươi có thù địch gì với ta à?”
Nguyệt nhi chỉ vào hồ li, thong thả lên tiếng. “Một viên cửu cấp kèm theo con hồ li này.”
Hồ li bị Nguyệt nhi dùng nguyên lực trói lại, không thể cử động, bĩu môi nói. “Nguyệt nhi thật là…”
“Nhìn kia, thực sự là hồ li!”
“Y chẳng phải là vật đấu giá ban nãy sao?”
“Biết vậy ta đã mua y rồi!”
“Phải đó.”
Hồng y nữ tử sững người, ngập ngừng. “Đó là vật phẩm tiểu thư vừa mua lại…thế này có chút…”
Chợt một tiểu đồng chạy tới, nói thầm mấy tiếng vào tai hồng y nữ tử.
Hồng y nữ tử mở lớn mắt, gật đầu rồi ngay lập tức trở lại dáng vẻ thường thấy, mỉm cười. “Vị tiểu thư này ra giá cửu cấp tinh hạch và một con hồ li, còn vị nào muốn tăng giá?”
“Điên à? Cửu cấp tinh hạch vô giá đã được mang ra, chúng ta sao địch lại chứ?’
“Phải đó. Đây là lần đầu tiên ta nghe nói có người mang cửu cấp tinh hạch ra trả giá!”
“Lôi Long Phục Thiên Ngọc tuy đối với tu luyện có hiệu quả lớn nhưng luận về giá trị, nó sao bì được cửu cấp tinh hạch?”
…
Hồng y nữ tử quan sát xung quanh một lượt, tuyên bố. “Chúc mừng tiểu thư đấu giá thành công! Bởi giá trị của giao dịch lần này, ta cùng thủ hạ sẽ đích thân tới phòng của tiểu thư, thỉnh người chờ trong giây lát.”
Một hồng y nữ tử khác xuất hiện trên sàn đấu giá thay thế nữ tử ban đầu, tiếp tục tiến hành giao dịch tiếp theo.
Chừng một chén trà thời gian sau, hồng y nữ tử lúc trước hai tay bưng hộp gỗ cùng tám thuộc hạ xuất hiện ở gian ngoài. Mọi người đồng loạt đứng dậy tiến ra.
Hồng y nữ tử nhìn hồ li bị trói trên cột, mỉm cười. “Tiểu thư thật có nhãn quang, nhìn thấu được con hồ li này.”
Nguyệt nhi không nói gì, lấy từ không gian nhẫn giới ra một chiếc hộp nhỏ.
Hồng y nữ tử dâng hộp gỗ cho Ái Tư rồi cầm lấy chiếc hộp trên tay Nguyệt nhi, mở ra xác nhận. “Giao dịch thành công. Để đảm bảo tính an toàn, tám thủ hạ của trường đấu sẽ hộ tống tiểu thư về nơi nghỉ ngơi.”
Lạc Tinh nhận được tín hiệu từ Ái sư tỷ, gật đầu. “Lão bản, hẹn gặp lại.”
Năm vòng xoáy màu tím chợt xuất hiện dưới chân năm người bọn ta, sáng bừng lên.
Hồng y nữ tử cúi người. “Cung tiễn các vị.”
Ta vừa chớp mắt, khung cảnh trước mặt đã thay đổi, trở lại bàn ăn bên trong khách điếm.
Lạc Tinh vẫn ngồi bên cạnh ta, chỉ có ba người kia là không thấy bóng dáng đâu.
Tứ sư tỷ tò mò hỏi. “Mọi người vừa đi đâu vậy?”
Lạc Tinh không chớp mắt trả lời. “Hóng gió.”
“Hóng gió? Đi gì mà lâu vậy chứ?”
“San nhi, mau ăn đi còn đi nghỉ.”
Bởi số lượng phòng tại khách điếm có hạn nên tối hôm đó, ta cùng đại sư huynh phải dùng chung một phòng. Tiểu Vân nằng nặc đòi cùng ngủ cùng sư nương. Ta khuyên nhủ nó một hồi, sư phụ đứng bên cạnh liếc nó mấy cái, nó vẫn chẳng đổi ý. Rốt cục, sư nương vui vẻ bế tiểu Vân lên phòng cho nó ngủ cùng. Sau khi về phòng rồi, ta lại thấy hai nam nhân cao lớn ngủ chung một giường thì không ổn bèn bảo đại sư huynh rằng ta muốn tu luyện xuyên đêm. Đại sư huynh trước thì bất ngờ, sau nhìn ta một hồi, giật mình hỏi. “Đệ đột phá ngũ cấp rồi sao? Ta nhìn không thấu thần hải của đệ nữa rồi.”
Ta chẳng biết giải thích với huynh ấy ra sao, đành nói qua loa. “Đệ may mắn gặp được kì ngộ, để sư huynh chê cười rồi.”
“Đệ…quả thực tốt số mà.”
Sư huynh thở dài tiếc rẻ một hồi. “Phàm là tu chân giả, tu luyện từ nhất cấp đến ngũ cấp chỉ là vấn đề thời gian. Thiên phú càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh thì đạt tới ngũ cấp càng sớm. Bất quá từ ngũ cấp lên lục cấp lại là một chuyện khác. Không gặp được kì ngộ thì vĩnh viễn chẳng thể nào đột phá được. Tỷ như ta dậm chân ở ngũ cấp đã mười ba năm.”
Đại sư huynh nhập môn năm chín tuổi, tới nay vừa tròn ba mươi mốt.
Ta không biết an ủi sư huynh thế nào, cúi đầu nhìn ly nước trên tay.
Đại sư huynh hít một hơi, cười kể tiếp. “Đệ đã đột phá ngũ cấp, sau này nên ra ngoài thường xuyên làm nhiệm vụ, biết đâu sẽ gặp được kì ngộ. Các chi khác ít nhiều đều có vài ba người đạt tới lục cấp, chỉ có riêng đồ đệ chi ta là toàn ngũ cấp tu chân giả. Thực làm mất mặt sư phụ.”
Ta im lặng không nói. Nếu đại sư huynh biết được Nguyệt nhi đã đột phá cửu cấp chắc sẽ kinh hãi lắm.
Giọng đại sư huynh nhỏ dần, ẩn giấu sự nuối tiếc. “Nếu còn nhị đệ, ngũ đệ thì tốt biết mấy. Hai đệ ấy đều đã đột phá Lục cấp, ít nhất cũng khiến sư phụ nở mày nở mặt. Mà thôi, chuyện này đệ không biết thì hơn.”
Từ ngày nhập môn tới nay, ta chưa từng một lần gặp mặt nhị sư huynh, ngũ sư huynh. Thế nhưng khi nhớ tới vẻ mặt của tứ sư tỷ trong ngày đầu tiên khi tới Bán Kì chi, ta đoán rằng sự tình trong đó hẳn rất phức tạp nên cũng cố gắng né tránh, không đề cập tới hai người họ.
“Đệ mới chỉ luyện bí kĩ Tứ Trọng thôi phải không? Lại đây, ta dạy đệ thêm một bộ bí kĩ cơ bản nữa của tông môn.”
“Dạ, sư huynh.”
Theo như lời của đại sư huynh, Lam Khinh tông có mười hai bí kĩ cơ bản tương ứng với bốn cấp bậc khác nhau là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Các đệ tử từ nhất cấp đến tứ cấp sẽ học ba bí kĩ Hoàng cấp là Tứ Trọng, Tam Trọng, và Nhị Trọng. Kế đó, từ ngũ cấp đến thất cấp là ba bí kĩ Huyền cấp Nhất Trọng, Loạn Vân, và Giải Thuật. Từ bát cấp tới cửu cấp là Địa cấp bí kĩ Linh Trụ, Dẫn Vật, và Lục Hà. Còn về Thiên cấp bí kĩ, tới thời điểm hiện tại cũng mới chỉ có tông chủ và hai vị trưởng lão là đã đọc qua.
Đêm đó, sư huynh tường tận giảng giải cho ta hai cuốn Tam Trọng và Nhị Trọng, đồng thời biển diễn một lượt, chỉ ra những điểm khó cần chú ý. Ba bí kĩ Hoàng cấp kì thực không khó, mục đích chủ yếu là giúp tu chân giả học cách kiểm soát pháp lực của bản thân. Cuốn Tứ Trọng đầu tiên là dễ nhất, mỗi chiêu thức có thể chênh lệnh lượng pháp lực cần dùng tới bốn phần. Tương tự, để luyện thành Tam Trọng, lượng pháp lực cho mỗi thức không thể chênh lệch quá ba phần so với yêu cầu. Hoàn thành ba cuốn bí kĩ này xong, đoán chừng học các bí kĩ khác cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bất quá khi đem so sánh với Song Vị Tam Thức, mấy bí kĩ này lại chẳng thấm vào đâu. Khi còn ở Song Mộ Tường Minh cổ địa, ta chỉ mới vừa đột phá ngũ cấp, pháp lực chẳng có được bao nhiêu, nếu không chắt chiu pháp lực thì không cách nào thi triển nổi ba thức trong một lượt.
Vậy nên lần này, ta chỉ mất có một đêm để thuần thục Tam Trọng và Nhị Trọng. Đại sư huynh kinh ngạc mãi không thôi, vừa sáng ra đã chạy sang phòng sư phụ để kể chuyện.
Sư phụ đưa cho ta một cuốn sách nhỏ, thở dài. “Cả đám các ngươi hợp lại cũng chưa chắc đánh bại được tiểu Vân.”
Đại sư huynh cúi đầu. “Đồ đệ vô năng.”
Tứ sư tỷ từ ngoài chạy vào, hào hứng. “Phụ thân, con có chủ ý này.”
Sư nương vừa lúc vén rèm đi từ gian trong ra, nhíu mày. “Nữ nhi lớn rồi, nên ra dáng một chút. Cả ngày tung tăng nhảy nhót còn ra thể thống gì?”
Tứ sư tỷ cười hi hi chạy lại, vòng ra sau bóp vai cho sư phụ. “Không phải phụ thân thường kêu ca chuyện chi ta không có ai vào nổi vòng mười sáu người ở Chiến Luận sao? Chi bằng lần này … để Lục đệ chính thức nhận tiểu Vân làm đệ tử. Thực lực của tiểu Vân ít nhiều cũng ngang ngửa thất cấp pháp sư mà!”
Sư phụ im lặng không nói gì.
Sư nương trừng mắt. “Vớ vẩn.”
Tiểu Vân dường như bị âm thanh phía ngoài làm cho thức giấc, mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ra, dụi mắt, ngái ngủ nói. “Tiểu Vân có thể lập khế ước tạm thời mà.”
Linh thú hệ pháp sư là những pháp sư duy nhất có thể dựa vào máu huyết bản thân mà tạo nên mối liên kết với linh thú. Pháp sư và linh thú có thể tùy lúc mà trao đổi suy nghĩ với nhau, thậm chí là sử dụng pháp lực của đối phương. Thế nhưng kể cả khi đã có liên kết, linh thú vẫn sẽ giữ bản tính độc lập thường ngày của chúng, hành động không theo kế hoạch của chủ nhân, thành thử trong khi chiến đấu, pháp sư luôn phải hao tổn một lượng pháp lực nhất định để cường hóa liên kết, chủ động kiểm soát mọi hành vi của linh thú. Chính vì vậy nên số lượng linh thú mà mỗi pháp sư sở hữu sẽ có giới hạn, tùy thuộc vào cấp bậc của linh thú và pháp sư.
Liên kết tạm thời là một dạng liên kết không bền vững, thông thường chỉ có thể duy trì trong một tháng thời gian. Mọi thuộc tính của liên kết vẫn giống hệt như liên kết thông thường, chỉ khác ở điểm liên kết không thể cường hóa, cũng tức là pháp sư sẽ không thể hoàn toàn điều khiển linh thú trong trận đấu.
Sư phụ nhìn tiểu Vân, gật gù. “Chủ ý này không tồi.”
Sư nương vẫn kiên quyết phản đối. “Không được.”
Tứ sư tỷ cười nịnh. “Tiểu Vân thông minh như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cái đầu nhỏ của tiểu Vân gật lên xuống liên tục. “Phải đấy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK