Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao? - Khuôn mặt Hạng Trang hơi chút biến sắc, nói - Tất cả hơn năm mươi thành trì của đất Ngụy lại có thể đều nhờ truyền hịch mà có thể đánh hạ được sao?!

- Lần này, rõ ràng là Hạng Trang đã không theo kịp được tư duy nhanh nhạy của lão già Úy Liêu. Vừa đây còn đang bàn thảo xem có nên phóng hỏa đốt sạch kê lương ở Ngao Thương không rồi sau đó Đông tiến tấn công Đại Lương thì trong chớp mắt lão già này lại nói, toàn bộ hơn năm mươi thành trì của nước Ngụy lại có thể chỉ dựa vào truyền hịch mà có thể đánh hạ, điều này có quá xa vời không?

Sắc mặt Vũ Thiệp thay đổi trông thấy, đầy hoài nghi nói: - Quân...quân...quân sư, không phải ngài đang nói giỡn đấy chứ?!

Các tướng còn lại Quý Bố, Ngu Tử Kỳ, Tiêu Khai, Cao Sơ, Kinh Thiên đều đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tin, Hoàn Sở lấy tư cách là người lớn tuổi nhất không chút kiêng nể nói: - Quân sư, ngài không thể nói nhảm?

Cũng khó trách Vũ Thiệp và các tướng lại có phản ứng như vậy, bởi vì trên đất Ngụy quân Sở không có căn cơ nào đáng kể dù là năm xưa khi Hạng Vũ khởi binh chống Tần đã từng xây dựng một số thành trì trên đất Ngụy! Ngoài ra, nếu nói bách tính nước Ngụy không có thiện cảm với quân Hán thì đối với quân Sở lại là căm ghét đến tận xương tủy. Ấy vậy mà Úy Liêu lại nói có thể truyền hịch để bình định đất Ngụy, điều này sao có thể?

Trước sự hoài nghi của các tướng lĩnh cũng như ánh mắt như đang chờ đợi lời giải thích, Úy Liêu chỉ khẽ cười rồi đưa tay vuốt vuốt bộ râu dài được chăm chút rất cẩn thận của mình, một lúc sau mới ung dung nói: - Thượng tướng quân, ngài còn nhớ kế hoạc ban đầu của chúng ta là hành quân ngàn dặm tiến đánh Ngao Thương rồi đánh về phía Đông tới Đại Lương chứ?

- Đương nhiên là nhớ, chẳng phải là muốn ép vua nước Lương là Bành Việt phải về kinh để tự cứu mình sao?

- Tốt, vậy lão xin hỏi thượng tướng quân, việc đánh chiếm toàn bộ đất Ngụy có thể ép Bành Việt hồi kinh hay không?

- Cái đó còn phải nói sao? Nếu quân ta có thể đánh chiếm toàn bộ đất Ngụy thì Bành Việt e rằng chỉ còn nước tức tốc mà hồi kinh, khi đó ngay cả Lưu Bang cũng khó mà ngăn cản được ông ta! - Nói đến đây Hạng Trang ngừng lại rồi lại nói: - Nhưng vấn đề là ở chỗ, khắp nơi trên đất Ngụy đều do quân Lương hoặc quân Hán kiểm soát, làm thế nào mà truyền hịch để bình định đây?

Vũ Thiệp cũng hoài nghi tột độ nói: - Tuy tinh binh đất Ngụy đã bị Bành Việt rút đi hết nhưng vẫn có thể gom được khoảng dăm ba vạn tàn binh già yếu, còn quân ta thì không quá năm ngàn, nếu hai bên đánh nhau tinh binh của ta tuy có thể một chọi mười nhưng nếu quân Lương dựa vào thành mà cố thủ thì e là quân ta cũng không thể làm gì được?

- Cái này cứ từ từ nghe lão phu nói đã. - Úy Liêu cười nói: - Trước hết nói về năm thành trì là Kinh Ấp, Sách Ấp, Quảng Vũ, Thành Cao, Huỳnh Dương, năm thành này là lá chắn của Ngao Thương, lại có thành cao hào sâu, nếu Thượng tướng quân cho quân đánh chiếm lần lượt từng thành một, thì không chỉ hao tốn thời gian và công sức mà còn có thể tử thương vô số, nhưng có được ấn tín của Trần Hy rồi thì đánh chiếm năm thành này thật dễ dư trở bàn tay!

- Dễ như trở bàn tay!? Các tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Kinh Thiên, Cao Sơ, Tiêu Khai lại đưa mắt nhìn nhau.

Hạng Trang, Ngu Tử Kỳ sắc mặt không chút biến động, họ đã lờ mờ đoán ra suy nghĩ của Úy Liêu, chuyện này cũng cần có chút bài bản.

Kiếp trước Hạng Trang đã từng đọc “ Tam Quốc Diễn Nghĩa “ , thấy trong đó có đoạn như thế này, sau giành thắng lợi trong trận tập kích Nam Quận Gia Cát Lượng đã lấy binh phù ấn tín của Tào Nhân và dễ dàng điều động lực lượng phòng ngự của Kinh Châu, Tương Dương đi chỗ khác, sau đó cho Trương Phi, Quan Vũ, Triệu Vân tấn công và đánh chiếm được Kinh Châu và Tương Dương. Điều này tuy là câu chuyện hư cấu trong diễn nghĩa nhưng tác dụng của binh phù ấn tín thì không phải là hư cấu!

Quả nhiên, nói xong Úy Liêu liền lấy ra ấn đồng đặt lên mặt bàn, cười nói: - Trần Hy đã đốt lửa hiệu ở Ngao Sơn, là hộ thành của thành Ngao Thương, năm thành Kinh Ấp, Sách Ấp, Quảng Vũ, Thành Cao, Huỳnh Dương tất sẽ hay tin mà điều động lực lượng quân phòng thủ chạy đến cứu viện, khi đó việc phòng bị của năm thành đó chắc chắn sẽ bị sơ hổng, chỉ cần năm bức công hàm quân ta sẽ có thể một mạch đánh hạ năm thành này dễ như bỡn!

Hạng Trang nghe vậy thì mừng rỡ, vội nói lớn: - Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ, Cao Sơ nghe lệnh!

- Có mạt tướng! Năm tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ, Cao Sơ đồng thanh lên tiếng tiến lên trước, xếp thành một hàng ngang.

Hạng Trang lại lệnh cho Vũ Thiệp khẩn trương soạn năm bức thư gấm, rồi kêu Úy Liêu đóng ấn niêm phong của Ngao Thương Lệnh, sau đó lần lượt giao cho năm người bọn Hoàn Sở. Úy Liêu dặn dò cẩn thận bọn Hoàn Sở men theo đường nhỏ mà tiến quân, đồng thời tăng cường lực lượng thám báo, tuyệt đối không được giáp mặt với viện binh của quân địch, lại lần lượt rỉ tai từng người, lúc đó năm người mới lĩnh mệnh rời đi.

Đợi cho năm người bọn Hoàn Sở đi khỏi, Hạng Trang lại nói: - Quân sư, ngài nói tiếp đi, truyền hịch bình định đất Ngụy như thế nào!

Úy Liêu gật đầu, nói tiếp: - Thượng tướng quân, sau khi năm tướng Hoàn Sở, Quý Bố... giả mạo đại quân của Long Thư, Phạm Tăng đánh chiếm được Kinh Ấp, Sách Ấp, Quảng Vũ, Thành Cao, Huỳnh Dương thì lực lượng phòng thủ năm quận Dĩnh Xuyên, Trần Quận, Đãng Quận, Đông Quận, Tam Xuyên chắc chắn sẽ vô cùng kinh sợ, cái này gọi là kế nghi binh!

- Hay cho kế nghi binh! - Hạng Trang vỗ tay khen nói - Cứ như vậy thì chừng nào lực lượng phòng thủ các quận trên còn chưa làm rõ thực hư của quân ta thì tuyệt đối không dám tùy tiện tiến đến tấn công rồi!

Úy Liêu gật đầu, lại nói: - Mà quân của Lưu Bang và các lộ chư hầu còn đang ở rất xa ngoài sông Hoài Tứ, chí ít trong vòng nửa tháng không thể về tới đất Ngụy, như vậy quân ta ít nhất có được nửa tháng, thượng tướng quân, trong nửa tháng đó chúng ta có thể làm được rất nhiều việc! Việc truyền hịch bình định đất Ngụy thì có gì đáng nói chứ?

Bình tĩnh như Hạng Trang lúc này cũng đã nhận thấy tim mình đang đập thình thịch!

Vũ Thiệp không nhịn được cắt ngang lời Úy Liêu, nói: - Nhưng vấn đề là các quận trên đất Ngụy cũng có thể tăng cường phòng bị?

- Dù có tăng cường phòng bị thế nào cũng vô ích! - Úy Liêu nói, - Tôn Tử nói, thuật dụng binh dùng mưu mới là thượng sách, sau đó đến ngoại giao, tiếp theo là dùng đến quân lính và cuối cùng là hạ sách công thành, do vậy nếu đem quân đánh chiếm từng thành trì một của đất Ngụy chỉ là hạ sách! Một là, thời gian không cho phép, hai là quân số của ta ít, không thể trụ được những trận chiến kiểu bên nào nhiều quân bên ấy thắng được.

- Quân sư! - Kinh Thiên vội nói, - ngài đừng úp mở nữa, rốt cuộc là đánh như thế nào?

- Đã nói, đã nói, haha. - Úy Liêu khoát tay cười nói - Bành Việt thống trị đất Ngụy mới được vài năm, căn cơ còn ít, trong khi đó tất cả cường hào, thế tộc và dân đen đất Ngụy vẫn hướng về nước Ngụy xưa, lúc này nếu có thể có hậu duệ của Ngụy Vương đứng ra kêu gọi, lại thêm có được Đại Sở và lương kê ở thành Ngao Thương làm hậu thuẫn thì cường hào, thế tộc và dân đen đất Ngụy sẽ như mây mà quy tụ lại!

- Hậu duệ của Ngụy Vương? - Vũ Thiệp ngạc nhiên nói, - Cả nhà Ngụy Báo đã bị giết, nhà Ngụy Cữu thì..., nước Ngụy còn có Vương duệ sao?

Chỉ thấy Hạng Trang vui mừng đắc chí, nói là hậu duệ Ngụy Vương nhưng không nhất thiết phải là hậu duệ của Ngụy Cữu hay Ngụy Báo, mà có thể là người đi đường này hoặc là người đi đường khác, thậm chí cũng có thể là Trần Hy, kẻ đang bị vây khốn trên đỉnh Ngao Sơn. Chỉ cần anh nói giống và người khác tin như thế thì người đó là hậu duệ của Ngụy Vương!

Còn về tầng lớp hào cường thế tộc trên đất Ngụy, tuy một bộ phận đã quy thuận đi theo Bành Việt đến Hoài Tứ, nhưng số buồn chán thất chí cũng không ít, những người không được Bành Việt chia sẻ lợi ích đó có sự ăn rơ rất cao, một khi có người đứng ra cầm đầu, bọn họ chắc chắn sẽ răm rắp làm theo mà tiến hành khởi nghĩa vũ trang.

Thử hỏi, trong lịch sử có cuộc tạo phản nào mà không có sự tham gia của cường hào thế tộc?

Cho dù là đám quê mùa như Trần Thắng, Ngô Quảng cũng có một lượng lớn cường hào thế tộc quy thuận dưới trướng, huống hồ là Vương duệ chân chính của Ngụy quốc đứng ra khởi binh?

Bởi vậy, chỉ cần có người mang danh hậu duệ Ngụy Vương đứng ra khởi binh thì dù thân phận của người đó là thật hay giả, số cường hào thế tộc trên đất Ngụy đến đầu quân chắc chắn không ít.

Nếu hậu duệ Ngụy Vương đó có thêm sự hỗ trợ của Đại Sở thì số cường hào thế tộc trên đất Ngụy đến đầu quân sẽ càng nhiều hơn.

Và nếu hậu duệ Ngụy Vương đó có thể đem số kê lương ở Ngao Thương viện trợ cho bách tích đất Ngụy thì có lẽ không chỉ có mình tầng lớp cường hào thế tộc đất Ngụy quy thuận mà có khi là toàn bộ bách tính đất Ngụy sẽ răm rắp đi theo!

Nếu như vậy, khắp đất Ngụy chẳng phải là sẽ trở thành thế Phong Hỏa Liệu Nguyên (khắp đồng lửa cháy - ND) sao?

Và nếu như vậy, các thành trì Trần Quận, Đãng Quận, Đông Quận, Dĩnh Xuyên, Tam Xuyên trước đây vốn thuộc nước Ngụy căn bản sẽ không cần phải đưa quân đến đánh nữa, những cường hào thế tộc răm rắp một lòng kia tuyệt đối sẽ không mềm lòng nương tay, bọn họ chắc chắn sẽ kích động bách tính giết chết các Huyện trưởng, Huyện lệnh, thậm chí là Quận thủ, sau đó dâng thành đầu hàng!

Nghĩ đến đây, Hạng Trang không kìm được nữa liền vỗ bàn khen: - Quân sư, tính toán hay lắm!

Úy Liêu mỉm cười, nói: - Thượng tướng quân, để nâng cao khả năng uy hiếp đối với quân phòng ngự trên đất Ngụy và cải thiện thanh danh của Đại Sở trên đất Ngụy một cách tốt nhất, đừng ngại đem quân đóng giả làm Tiên Vương, lấy danh nghĩa của Tiên Vương mà hù dọa viện quân các thành phải rút lui, sau đó mở kho Ngao Thương đem số kê lương phát hết cho bách tính Ngụy, thì bách tính Ngụy tất sẽ vứt bỏ hiềm khích trước kia mà ca tụng Tiên Vương nhân nghĩa!

Vũ Thiệp, Kinh Thiên lại một lần nữa biến sắc, thầm nghĩ không biết quân sư đang muốn làm gì? Cho người đóng giả Tiên Vương ư?

Hạng Trang thì không hề có chút hờn giận, chỉ chau mày nói: - Nhưng đi đâu tìm người đó bây giờ?

Úy Liêu chỉ vào Công Tôn Toại lúc này đang đứng trang nghiêm ở ngoài cửa, nói: - Thượng tướng quân, Công Tôn Toại thì thế nào?

- Công Tôn Toại? Hạng Trang bỗng quay đầu, chỉ thấy Công Tôn Toại đang ôm đao đứng ngoài cửa, thân cao tám thước, thân thể cường tráng, diện mạo cũng cực kỳ oai hùng, trước giờ Hạng Trang quả thật không để ý, bây giờ nhìn nhận tỉ mỉ mới phát hiện Công Tôn Toại có vài phần giống Hạng Vũ, chỉ có thiếu bộ râu dài cứng cáp!

Úy Liêu nghĩ ngợi rồi nói tiếp: - Thượng tướng quân, về việc hậu duệ của Ngụy Vương, vẫn nên phái người đi tìm, tốt nhất là tìm được dòng dõi Vương thất cố Ngụy, xa bao nhiêu đời không thành vấn đề, đương nhiên, nếu thật sự không tìm được thì tìm đại một người cũng được, dù gì thì chuyện này cường hào thế tộc đất Ngụy cũng đã có tính toán trước.

Hạng Trang gật gật đầu, liền dặn dò Kinh Thiên: - Kinh Thiên, việc này giao cho ngươi vậy!

- Rõ! Kinh Thiên đáp cái rập, lĩnh mệnh bước ra.

Hạng Trang lại nói với Vũ Thiệp: - Vũ Thiệp tiên sinh, phiền ngài lấy danh nghĩa Tiên Vương và Ngụy Vương thảo một bảng cáo thị, nói là Đại Ngụy đã phục quốc, Đại Sở Bá Vương và Ngụy Vương sẽ mở kho Ngao Thương, lấy kê lương trong kho cứu tế dân đói, rồi hãy tìm thêm người chép thành nhiều bản, trong vòng ba ngày phải dán khắp các quận huyện!

- Rõ! Vũ Thiệp vái chào, lĩnh mệnh bước đi.

Hạng Trang lại ngẩng đầu nói lớn: - Công Tôn Toại, ông vào đây!

Công Tôn Toại đáp lời bước vào, chắp tay nói: - Thượng tướng quân có gì căn dặn ạ?

Hạng Trang nhìn cái cằm trơn nhẵn của Công Tôn Toại, bỗng nhiên nói: - Đi, mau phái người đi lấy ít tóc về đây, để quân sư giúp ông làm bộ râu giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK