Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện đó là không thể nào!

Lưu Bang đã lấy lại tinh thần, đứng bật lên nói:

- Tuyệt đối không thể nào!

Anh Bố cũng đứng bật dậy theo, thất thanh nói:

- Hạ Hầu Anh ngươi có nhầm hay không? Lý Tả Xa, Cận Hấp nắm trong tay những năm mươi ngàn đại quân, hơn nữa bọn họ đều là những vị tướng tinh nhuệ đã trải qua không dưới trăm trận chiến, trong khi quân Sở chỉ còn không đến mấy ngàn tàn quân! Ngươi nói là tàn quân của quân Sở tiêu diệt hết năm mươi ngàn đại quân của Lý Tả Xa, việc này, việc này làm sao có thể sảy ra được?

- Đúng vậy, sao lại có thể như thế?

Lưu Bang cũng lạc giọng nói theo.

Các chư hầu Bành Việt, Trương Nhĩ, Hàn vương Hàn Tín cũng gật đầu lia lịa, tất cả đều không chịu tin đây là sự thật.

- Ôi!

Hạ Hầu Anh thở dài một hơi, rồi đem đầu đuôi lý do thất bại của Lý Tả Xa, Cận Hấp ra kể lại một lượt.

Lưu Bang nghe xong im lặng hồi lâu, lát sau mới hỏi bằng một giọng mơ hồ:

- Bị nước dìm? Quân Sở dám xả lũ?

Các chư hầu đưa mắt nhìn nhau hoảng sợ, bọn họ đều không lạ gì với kế sách dùng nước dìm quân địch, nhưng việc có kẻ dám biến nguyên cả một vùng đất rộng mấy trăm dặm thành một vùng ngập lụt, thì trước giờ chưa hề nghe nói qua! Thằng nhãi Hạng Trang này quả thật là nhẫn tâm! Cả một quận Cửu Giang với mấy trăm ngàn dân Sở, thế mà hắn nói dìm là dìm? Đúng là tên đồ tể lòng lang dạ sói!

Mất một lúc lâu sau, Trương Lương mới nói:

- Lúc trước là dùng hỏa công đại phá Phàn Khoái, bây giờ lại dùng nước đại phá Lý Tả Xa, cái tên Hạng Trang này trở nên giảo hoạt như vậy từ khi nào?

- Cũng trở nên kiêu dũng hơn trước nhiều rồi!

Trần Bình trầm giọng nói.

- Cái tên Hạng Trang này cũng được lắm.

Hàn Tín nói rồi liền đứng lên có ý xin lĩnh quân đi đánh.

Chợt nghe “rầm” một tiếng, đã thấy Lương vương Bành Việt đập bàn đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Hán vương, tiểu vương nguyện dẫn theo mười vạn tinh binh của mình, lập tức đuổi đánh đến Thọ Xuân, thề giết bằng được tên tiểu tử Hạng Trang!

Thấy Bành Việt đã nhanh chân xin dẫn quân đi đánh, Hàn Tín khẽ nhíu mày rồi bèn ngồi xuống lại.

Lưu Bang trầm ngâm không nói, khẽ liếc mắt nhìn xuống Trương Lương, Trần Bình đang ngồi bên mé phải.

Trần Bình chỉ lắc đầu, còn Trương Lương vừa lắc đầu vừa làm một động tác xua tay, Lưu Bang ngầm hiểu, y rút thanh kiếm mang theo bên mình chém mạnh xuống chiếc bàn trước mặt, chỉ nghe sợt một tiếng, chiếc bàn rượu nguyên lành đã bị phạt mất một góc, Lưu Bang giơ thanh kiếm, nói:

- Quả nhân sẽ đích thân dẫn đại quân đi thảo phạt, các chư hầu có thể xuất chinh cùng ta.

- Rõ!

Các chư hầu Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố đều bật đứng cả dậy, lớn tiếng đáp rõ.

Trong lúc Lưu Bang đang chỉnh đốn đại quân chuẩn bị thân chinh, thì Hạng Trang đã dẫn theo quân Sở vào trong núi sâu.

Ngoảnh nhìn lại phía sau, thành Thọ Xuân đã hoàn toàn trở thành một vùng đất ngập, từ đó về sau trên bản đồ Trung Quốc mãi mãi không có địa danh nào tên là Thọ Xuân nữa, thay vào đó rất có thể sẽ là đầm Thọ Dã hoặc Thọ hồ.

Nhẩm tính thời gian thì có lẽ giờ này Lưu Bang đã nhận được tin thua trận của Lý Tả Xa rồi.

Tiếp theo, chắc là sẽ đến lượt Hàn Tín ra tay? Hay là đích thân Lưu Bang dẫn quân xuất chinh?

Nghĩ đến đây, Hạng Trang không khỏi thấy tâm trạng nặng nề, nếu đem ra so sánh với Hàn Tín hoặc Lưu Bang thì Lý Tả Xa chỉ là hạng tôm tép, Phàn Khoái lại càng không đáng nói tới. Điều khiến hắn tuyệt vọng nhất là một khi Hàn Tín hoặc Lưu Bang đến, nhất định còn mang theo đội quân hùng hậu lên tới hàng trăm ngàn người, đó là lực lượng mà quân Sở không thể trực tiếp đối đầu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải chính Hạng Trang muốn như thế hay sao?

Từ lúc chỉnh đốn quân ngũ ở Đông Thành, Hạng Trang đã vạch ra chiến lược cho quân Sở sau này.

Bước thứ nhất: đánh úp giành lấy Thọ Xuân, thu lấy lương thực, quân giới để bù đắp cho nhu cầu cấp bách.

Bước thứ hai: lấy Thọ Xuân và vùng núi lân cận làm điểm tựa, đánh vài trận thắng ròn rã, một là cổ vũ khí thế quân Sở, vực lại tinh thần chiến đấu, hai là đánh cho quân Hán thua đau, dụ Hàn Tín hoặc Lưu Bang dẫn đại quân ra!

Bước thứ ba: lấy vùng núi Đại Biệt rộng lớn làm điểm tựa, đánh du kích với quân của Hàn Tín, Lưu Bang. Đợi đến khi đại quân của Hàn Tín, Lưu Bang mệt mỏi, rệu rã, ăn hết lương thực, buộc phải rút quân, rồi mới đưa quân trở về Giang Đông!

Giờ đây, hai bước chiến lược đầu tiên đã hoàn thành, chỉ còn lại nước cờ sau cùng, cũng là nước cờ quan trọng nhất.

Tuy nhiên, Hạng Trang cứ cảm thấy ba bước chiến lược mà mình vạch ra dường như có vấn đề gì đó, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì nhất thời hắn cũng không nghĩ ra, chỉ là cảm giác mơ hồ vậy thôi. Mặc dù Hạng Trang là một linh hồn của tương lai vượt thời gian quay về thời đại này, kiến thức mà hắn có được vượt xa người đương thời những hai ngàn năm, nhưng kiến thức nhiều không đồng nghĩa với con mắt chiến lược sáng suốt.

Cái thứ gọi là “con mắt chiến lược” này dường như là thứ trời phú, sinh ra đã có, chứ không phải là thứ mà kiến thức có thể thay thế được.

Thấy trời đã chạng vạng tối, Hạng Trang bèn hạ lệnh dựng trại nghỉ lại, rồi gọi Vũ Thiếp, Úy Liêu tới phía trước.

Hạng Trang cố ý nói với hai người bọn họ về ba bước chiến lược của mình, rồi hỏi Vũ Thiếp:

- Tiên sinh, nếu quân ta có thể may mắn giữ được sau cuộc bao vây của mấy trăm ngàn quan của Lưu Bang, Hàn Tín , buộc bọn họ phải rút binh, rồi kéo quân trở về Giang Đông, thì có phải nước Sở ta sẽ có cơ hội phục hưng hay không?

- Việc này…

Vũ Thiếp lung túng nói:

- Hy vọng thì đương nhiên là có.

Ngoài miệng thì Vũ Thiếp nói là có hy vọng, nhưng giọng nói rất không chắc chắn, thấy rõ là y không hề tin vào khả năng quân Sở có thể sinh tồn được dưới sự vây ráp của mấy trăm ngàn đại quân của Hàn Tín, Lưu Bang.

Tuy nhiên, người mà thực ra Hạng Trang muốn hỏi không phải là Vũ Thiếp mà là Úy Liêu.

Trong lúc hỏi Vũ Thiếp, đồng thời Hạng Trang cũng liếc mắt để ý biểu cảm trên nét mặt Úy Liêu. Khi Vũ Thiếp vừa đáp dứt lời, Hạng Trang thấy rõ thấy khóe miệng Úy Liêu khẽ nhếch lên một cái, rõ ràng đó là một cái cười khẩy, biểu thị Úy Liêu không hề xem trọng Hạng Trang, càng không xem trong năm ngàn tàn quân này của quân Sở.

Hạng Trang bèn hỏi:

- Úy Liêu tiên sinh nghĩ sao?

Trên mặt Úy Liêu không có chút biểu cảm nào, dường như không hề nghe thấy Hạng Trang đang hỏi mình.

Hạng Trang không khỏi cảm thấy rối trí, không phải nghi ngờ gì nữa, rõ ràng Úy Liêu chính là bậc thầy dùng binh cỡ Tôn Vũ, Ngô Khởi. Hắn không chỉ là nhà chiến thuật mà còn là nhà chiến lược lớn, Úy Liêu nhất định biết được chỗ khiếm khuyết trong ba bước chiến lược của Hạng Trang, chỉ đáng tiếc là Úy Liêu không hề có ý muốn làm việc cho hắn, cũng không muốn bày mưu tính kế gì cho nước Sở.

Không được, nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải khiến cho Úy Liều bày mưu tính kế cho nước Sở!

Cái chính là con người ta ai cũng có điểm yếu, cho dù Úy Liều có là bậc thầy dùng binh đi chăng nữa thì y cũng có điểm yếu, chỉ cần tìm ra được điểm yếu của y thì chắc chắn có thể thuyết phục được, chỉ có điều điểm yếu của Úy Liêu là gì?

Nữ sắc? Úy Liêu đã ngoài sáu mươi, chẳng lẽ còn bị mê hoặc bởi nữa sắc?

Công danh? Lúc còn trẻ Úy Liêu đến nước Tần, phò tá Doanh Chính thu phục sáu nước, công danh đó còn chưa đủ lớn hay sao?

Lợi lộc? Úy Liêu từng làm đến Thái úy ở nước Tần, lúc đó gia sản ngàn vạn, còn để ý gì đến lợi lộc?

Hiển nhiên, nhưng điều mới kể trên đều không thể là điểm yếu của Úy Liêu, vậy rốt cục điểm yếu của Úy Liêu là gì?

Đang lúc rối bời, ánh mắt của Hạng Trạng chợt dừng lại trên người Kinh Thiên, trên vai Kinh Thiên đang đeo một chiếc bao tải căng phồng, trong đó là ba mươi hai tập “Úy Liêu Tử” do Úy Liêu biên soạn.

Hạng Trang hốt nhiên rúng động trong lòng, đúng rồi, điểm yếu của Úy Liêu chính là ba mươi hai tập “Úy Liêu Tử”.

Lập tức Hạng Trang ra lệnh cho Kinh Thiên gỡ bỏ cái bao trên vai xuống, rồi cầm lên một cuốn binh thư, nói với Úy Liêu:

- Úy Liêu tiên sinh, ta mời người gia nhập quân ta cũng đã được một thời gian rồi, thiết nghĩ ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ, bây giờ, ta trịnh trọng hỏi ngươi một lần, ngươi có nguyện làm việc cho nước Sở hay không?

Úy Liêu vuốt vuốt chòm râu dài, lạnh nhạt nói:

- Không đồng ý.

- Được.

Hạng Trang gật gật đầu, lạnh lùng nói:

- Vậy đừng trách bản tướng quân độc ác!

- Thượng tướng quân là muốn lấy cái chết ra uy hiếp?

Úy Liêu mỉa mai nói:

- Lão hủ đã sống gần bảy mươi năm, từ bỏ thế gian chỉ là chuyện trong một sớm một chiều mà thôi, lẽ nào lại để ý chuyện sống chết, ha ha ha.

Thấy Hạng Trang và Úy Liêu càng nói càng gay, Vũ Thiếp không khỏi sốt ruột, khuyên Hạng Trang mà rằng:

- Thượng tướng quân, tuyệt đối không được thất lễ với Úy Liêu tiên sinh.

Nói đoạn lại quay sang Úy Liêu, khuyên:

- Úy Liêu tiên sinh, thượng tướng quân cũng chẳng qua là nóng vội mà nói ra những lời như thế, tuyệt đối không cố ý mạo phạm đâu, mong tiên sinh đừng trách…

Hạng Trang dùng tay gạt Vũ Thiếp sang một bên, lạnh lùng nói:

- Quân ta không nuôi người nhàn rỗi.

Nói đoạn, Hạng Trang ném quyển binh thư đang cầm trong tay cho Kinh Thiên, quát:

- Kinh Thiên, trói lão già này dưới gốc cây đằng kia, mặc cho lão tự sinh tự diệt, mấy chục cuốn binh thư này đem đốt cả đi, dù sao có để cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc đầu Úy Liêu còn cười nhạt, đến khi nghe thấy Hạng Trang nói đốt binh thư thì mặt liền biến sắc.

Kinh Thiên đương nhiên là chẳng thèm để ý nhiều, lập tức dẫn người đem Úy Liêu đến trói dưới một gốc cây lớn, rồi dốc ngược bao đổ mấy chục cuốn binh thư rơi lả tả ra đất, đoạn dùng đá lửa quẹt cháy mồi lửa, chuẩn bị đưa đến đốt sách. Úy Liêu thấy vậy lập tức cuống cả lên, lão tuyệt đối không sợ chết, nhưng lão lại sợ ba mươi hai tập “Úy Liêu Tử” bị thất truyền, đó dù sao cũng là tâm huyết cả đời của lão!

- Khoan đã, dừng tay!

Thấy tình hình như thế Úy Liêu cuống đến mức dậm chân liên hồi,

- Mau dừng tay, không được đốt!

Hạng Trang khẽ giơ tay lên, mồi lửa trong tay Kinh Thiên lập tức dừng lại, lúc này mồi lửa chỉ còn cách đống sách chừng gang tấc.

Đến lúc này Úy Liêu mới thở phào ra một hơi, rồi đổi giọng cầu xin nói với Hạng Trang:

- Thượng tướng quân, người có thể giết lão hủ, nhưng xin đừng hủy đi tâm huyết một đời của lão hủ, bộ ba mươi hai cuốn “Úy Liêu Tử” này là tác phẩm cuối đời của lão, không những có sửa đổi nhiều so với những phần trước, mà riêng cuốn thứ ba mươi hai còn chưa truyền tụng ra ngoài, người không thể đốt được!

- Ha ha ha..

Hạng Trang cười lớn, nói:

- Tiên sinh, cuối cùng người cũng chịu nhận mình là Úy Liêu sao?

Úy Liêu lặng im, việc đến nước này lão có muốn không nhận cũng không được nữa rồi, quan trọng là giữ lại được khối tâm huyết cả đời của lão. Úy Liêu tuyệt nhiên không nghĩ là Hạng Trang chỉ dọa lão, người này chắc chắn là một kẻ thủ đoạn tàn độc, toàn bộ tráng đinh trong thành Thọ Xuân mà y nói chém là chém, hai trăm mấy ngàn dân Sở ở quận Cửu Giang mà y nói dìm là dìm, thì trên đời này làm gì còn có chuyện gì mà hắn không dám làm?

Hạng Trang lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Không đốt binh thư cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với bản tướng quân một điều kiện.

- Ngươi!

Úy Liêu nhướng cao đôi mày, có chút không vui nói:

- Thượng tướng quân, người làm thế này chẳng phải làm khó người khác sao?

- Vậy người nói xem, tại sao ngươi không chịu góp sức cho nước Sở?

Hạng Trang lạnh lùng nói:

- Có phải vì nước Sở ta đã tiêu diệt nước Tần? Cho nên ngươi ôm hận trong lòng?

Úy Liêu lặng im, đây tuy không phải là lý do chính nhưng cũng là một trong những lý do.

Hạng Trang lại nói:

- Hay ngươi lo rằng mối thù truyền kiếp giữa Sở và Tần chưa được hóa giải, căm hận chưa hết, một khi nước Sở phục hưng thì dân chúng của nước Tần cũ sẽ phải chịu nạn diệt tộc?

Úy Liêu đột nhiên rùng mình, lời này của Hạng Trang qua thực đã đánh trúng điểm quan trọng nhất.

Mối thù giữa nước Tần và nước Sở, theo như nhìn nhận của Úy Liêu là không cách gì hóa giải được. Lúc trước là nước Tần tiêu diệt nước Sở, rồi dòng họ Hạng còn sót lại của nước Sở lại tiêu diệt nước Tần, đến nay di dân của nước Tần lại giúp Hán vương đánh cho Hạng Sở tan tác; Tương lai, một khi Hạng Sở phục hưng, thì đời nào lại dễ dàng bỏ qua cho di dân nước Tần? Thân là một trong những di dân của nước Tần, đời nào Úy Liêu lại chịu giúp cho kẻ thù?

Nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Úy Liêu, Hạng Trang biết là mình đã nói đúng, chuyện tình cảm thì ra là vậy!

Tuy nhiên, muốn xóa tan nhưng lo ngại của Úy Liêu lại không phải chuyện dễ.

Trên thực tế, mối thù hằn giữa hai nước Tần Sở quả thật là đã kết quá sâu, muốn hóa giải được không phải chuyện dễ, cho dù Hạng Trang có là thượng tướng quân, thậm chí là Sở vương thì cũng rất khó xóa bỏ mối hận thù Tần Sở. Có thể Hạng Trang hắn không để tâm đến đến mối thù Sở Tần, nhưng còn những tướng sỹ dưới trướng hắn thì canh cánh trong lòng, di dân nhà Tần lại càng không thể quên được món nợ máu chồng chất mà Hạng Vũ gây ra ở Quan Trung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK