Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới Ngao Sơn , Bành Việt đang nhìn bầu trời đêm, lại nhìn Ngao Thương thành nảy sinh ác độc.

Lương quốc đại quân đối với Ngao Thương vây công đã giằng co suốt mười ngày, thương vong cũng đã vượt qua năm nghìn, lại thủy chung không có thể công thượng Ngao Thương đầu thành, kết quả như vậy khiến Bành Việt có chút tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác, Ngao Thương thành nguyên bản liền dễ thủ khó công, Trần Hi lại ỷ vào lương thực nhiều, không ngờ ở Ngao Thương bên trong thành tập kết mấy chục vạn dân cường tráng!

Vài lần, Lương quân tướng sĩ đều đã sát thượng Ngao Thương đầu thành, nhưng rất nhanh, này đó anh dũng tử sĩ đã bị vô cùng vô tận bạo dân bao phủ , bạo dân chết tiệt này, vì bảo vệ cho Ngao Thương, vì bảo vệ đồ ăn bọn họ, không ngờ một đám trở nên như thế dũng mãnh không sợ tử, lại thật sự có chút ngoài dự kiến của Bành Việt.

Một người liều mạng, mười người không chịu nổi, chết tiệt bạo dân.

Một trận nhỏ vụn tiếng bước chân bỗng nhiên theo phía sau truyền đến, quay đầu lại nhìn lên, là Khoái Triệt.

Nhìn Khoái Triệt một mình tiến đến, Bành Việt khóe miệng nhẹ nhàng mà co giật, lạnh giọng hỏi:

- Trần Hi tiểu nhi vẫn là không chịu đáp ứng?

Cường công không thành, Bành Việt liền nghĩ muốn chiêu hàng Trần Hi, Bành Việt đương nhiên không phải thật sự nghĩ muốn chiêu hàng Trần Hi, hắn chỉ muốn thu lương thực còn lại bên trong thành Ngao Thương mà thôi.

Khoái Triệt yên lặng gật đầu, trong lòng lại thở dài.

- Trần Hi tiểu nhi!

Bành Việt giận tím mặt:

- Không biết tốt xấu!

Khoái Triệt trầm ngâm một lát, chợt còn nói thêm:

- Đại vương, vừa rồi Hán Vương...

- Không có đại sự gì.

Bành Việt khoát tay áo, nói:

- Hán Vương nói, Hạng Trang tàn quân có khả năng lại chui vào Lương địa tác chiến, cho bổn vương tại Toan Tảo, Lâm Tế, Uyển Cù, Định Đào, Xương Ấp, Hồ Lăng dọc tuyến xây dựng trúc phong hoả đài, lại phái đại tướng lãnh binh đóng ở Định Đào, Toan Tảo hai nơi, một khi phát hiện tàn quân Hạng Trang, thì lập tức chặn giết!

Khoái Triệt sắc mặt khẽ biến, vội hỏi :

- Đại vương trả lời như thế nào?

- Hạng Trang tiểu nhi có bao nhiêu bổn sự, bổn vương ở Đại Biệt Sơn cũng đã lĩnh giáo rồi, không thể không phòng a.

Bành Việt nói:

- Hán Vương cũng là vì suy nghĩ cho Lương quốc, bổn vương đã phái Lưu Khấu, Hỗ Triếp mỗi người lĩnh tam vạn tinh binh đi tới Định Đào, Hồ Lăng bố trí phòng vệ, phong hoả đài cũng sẽ mau chóng xây dựng.

- Sai rồi!

Khoái Triệt dậm chân vội la lên:

- Đại vương ngươi sai lầm rồi!

Bành Việt nhíu mày không hài lòng nói:

- Sai lầm ? Tiên sinh có ý tứ gì?

Khoái Triệt vội la lên:

- Đại vương phái Lưu Khấu, Hỗ Triếp hai vị tướng quân lãnh binh đóng ở Định Đào, Hồ Lăng là không sai, dọc tuyến xây dựng trúc phong hoả đài cũng đúng, nhưng cũng không có thể thật sự đem Hạng Trang cùng quân Sở dư nghiệt đẩy lui, tương phản, Đại vương là âm thầm tạo ra một chỗ hổng, khiến Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân lại tiến vào Lương địa!

- Tiên sinh ngươi điên rồi?

Bành Việt giận dữ nói:

- Này không phải dẫn sói vào nhà sao?

Khoái Triệt lắc đầu, cười khổ nói:

- Tại hạ chỉ hỏi Đại vương một câu, Hạng Trang tàn quân ngàn dặm liên tục chiến đấu ở các chiến trường, liên tục bôn tập Lương địa, Tề địa là vì cái gì?

Bành Việt lắc đầu nói:

- Ai biết Hạng Trang tiểu nhi muốn làm gì?

- Đại vương …

Khoái Triệt thở dài nói:

- Hạng Trang là muốn thông qua liên tục chiến đấu ở các chiến trường Lương địa, Tề địa, thậm chí Triệu địa, Hàn địa, bức bách các lộ chư hầu điều quân trở về bổn quốc, do đó phá rơi đại thế chinh phục cả thiên hạ của Lưu Bang! Đại vương nếu có thể ở Lương địa buông ra một lỗ hổng, như vậy Hạng Trang tàn quân cũng rất khả năng dẫn binh Tây hướng, trực tiếp tấn công Quan Trung!

- Vậy càng thêm không được.

Bành Việt cả giận nói:

- Hạng Trang tàn quân thật muốn thông qua Lương địa, lẻn vào Quan Trung, Hán Vương có thể tha bổn vương sao?

- Hán Vương không chịu tha thứ Đại vương?

Khoái Triệt mỉm cười nói:

- Tới thời điểm kia, không phải Hán Vương có chịu hay không tha thứ Đại vương, mà là Đại vương có chịu hay không tha thứ Hán Vương !

Bành Việt lập tức sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:

- Tiên sinh, ngươi lời này có ý tứ gì?

Khoái Triệt nhìn quanh tả hữu không người, liền hạ giọng nói:

- Đại vương, Lưu Bang đại quân bên ngoài, Quan Trung phòng giữ hư không, nếu Hạng Trang tàn quân có thể được Lương quân âm thầm giúp đỡ, thì bắt quận Tam Xuyên, đánh vỡ Hàm Cốc Quan, chỉ là sớm tối ! Hạng Trang binh ít, vừa đánh hạ Quan Trung cũng thủ không được, nhiều nhất bắt người cướp của một phen phải chạy lấy người, mà Đại vương thì nhân cơ hội suất lĩnh đại quân tiến quan, lấy cớ quét sạch quân Sở thu thập dân tâm, tái phái đại tướng trấn trụ Hàm Cốc, khiến đại quân Lưu Bang không qua được cửa này, như thế, tám trăm dặm Tần Xuyên chính là của Đại vương ngài , Đại vương, đây chính là Bá Vương chi cơ a!

- Khoái Triệt!

Bành Việt giận dữ nói:

- Ngươi là muốn đẩy ta vào cảnh bất nhân bất nghĩa hay sao? Hán Vương với ta tình sâu nghĩa nặng, không chỉ phong ta làm Lương vương, còn đem cố Ngụy, cố Sở đại lượng thành trì đều phong thưởng cho ta, đây là loại nào cao thượng? Ngươi lại năm lần bảy lượt xúi giục ta, ngươi là muốn cho ta thân bại danh liệt, bị thiên hạ thóa mạ hay sao? Ngươi đến tột cùng là có rắp tâm gì?

- Đại vương!

Khoái Triệt vội la lên:

- Quan Trung là nơi màu mỡ, tám trăm dặm Tần Xuyên, chiếm được là thành sự thống trị, đây là trời thưởng ban cho ngươi lễ vật, ngươi nếu như không lấy, là vi phạm ý trời, vi phạm ý trời nha, Đại vương, nghịch thiên làm việc, thì tương lai tất nhiên phải gặp trời phạt, đại Vương suy nghĩ, suy nghĩ kỹ chưa!

- Đủ rồi!

Bành Việt hét lớn:

- Hán Vương là chư vương đứng đầu, ta sao lại có thể ruồng bỏ hắn?

Dừng một chút, Bành Việt lại nói:

- Nói sau Hán Vương nhân nghĩa, thiên hạ đều biết, các lộ chư hầu tất cả đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngươi bảo ta ruồng bỏ hắn, có phải hay không hy vọng thiên hạ chư hầu liên binh đến thảo phạt ta?

Lời này mới là Bành Việt đích thực tâm nói, hắn không phải không muốn thu Quan Trung, cũng không phải không nghĩ làm Hoàng đế, mà là hắn không có can đảm khiêu chiến Lưu Bang.

Khoái Triệt còn muốn khuyên nữa, Bành Việt lại không để ý tới hắn, trực tiếp xoay người đi.

Khoái Triệt buồn bã nhìn bầu trời xa xa, đêm hạ Ngao Thương thành, bất giác tinh thần có chút sa sút.

Nguyên tưởng rằng Hàn Tín có thể thành đại sự, kết quả phát hiện Hàn Tín ngoại trừ đánh giặc, phương diện khác tất cả đều rối tinh rối mù, căn bản là cái đầy tớ nhỏ, sau lại cảm thấy Bành Việt tốt hơn, rất có khí độ kiêu hùng, nhưng mấy tháng tiếp xúc, lại phát hiện Bành Việt kỳ thật cũng là cái người miệng cọp gan thỏ nhu nhược, hắn căn bản là không có dũng khí đi khiêu chiến Lưu Bang.

Khoái Triệt buồn bã nếu như mất cơ hội, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Quay đầu lại nhìn lên, cũng là Bành Việt trướng hạ khách khanh Điền Hoành, Điền Hoành là Tề vương hậu duệ, cùng hai vị huynh trưởng Điền Đam, Điền Vinh trước sau tự lập làm Tề vương, sau bị thuộc cấp Hàn Tín là Quán Anh đánh bại, liền mang theo tám trăm cũ bộ tìm nơi nương tựa Bành Việt, tuy nhiên, Bành Việt thuần túy là cái vũ phu, không có mắt, căn bản là không có ý thức Điền Hoành có thể mang đến cho hắn cái gì, cho nên vẫn không trọng dụng.

- Tiên sinh hảo hưng trí.

Điền Hoành chậm rãi đi đến phía sau Khoái Triệt nói:

- Đã trễ thế này còn ở nơi này ngắm phong cảnh?

- Ngắm phong cảnh?

Khoái Triệt cười khổ lắc đầu:

- Tại hạ hiện tại đến tử tâm đều có , làm sao còn có tâm tình ngắm phong cảnh?

- Là bởi vì Lương vương không chịu tiếp thu gián ngôn của tiên sinh sao?

Điền Hoành thản nhiên cười, lại nói:

- Không dối gạt tiên sinh, tại hạ đầu nhập dưới trướng Lương vương phải so với tiên sinh sớm mấy tháng, cho nên đối với Lương vương cũng có vài phần hiểu biết, Lương vương người này, chính là cái vũ phu, không thành được đại sự , tiên sinh nếu như thật muốn phụ tá vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, thành tựu một phen nghiệp lớn, vẫn là tìm Hán Vương đi thôi.

- Hán Vương?

Khoái Triệt cười khổ lắc đầu, hắn cũng biết Lưu Bang là vị vua có thể thành đại sự , có tài trí mưu lược, cũng muốn tìm nơi nương tựa Lưu Bang, chỉ tiếc Lưu Bang đã có Trương Lương, Trần Bình phụ tá, Khoái Triệt hắn nếu đến, cũng không có thể được trọng dụng, tốt nhất thì được theo phía sau Trương Lương, Trần Bình làm cái tiểu quan lại, Khoái Triệt tâm cao khí ngạo, lại đồng ý ăn theo sau người khác sao?

Điền Hoành nhìn tả hữu không người, lại hạ giọng nói:

- Tiên sinh nếu như không muốn đầu Hán Vương, vậy đi tìm Hạng Trang nương tựa đi!

- Hạng Trang?

Khoái Triệt mỉm cười lắc đầu nói:

- Hạng Võ đã chết, Hạng Trang cùng mấy ngàn tàn binh, có năng lực thành chuyện gì? Đầu nhập dưới trướng Hạng Trang, sớm muộn gì cũng bị Lưu Bang cầm sát, còn nói cái gì kiến công lập nghiệp.

Dừng một chút, Khoái Triệt lại hỏi ngược lại:

- Hay là tiên sinh cảm thấy Hạng Trang có thể được việc, tính toán tiến tìm đến nương tựa?

Điền Hoành vội vàng xua tay nói:

- Tiên sinh nói đùa, tại hạ cũng không có tính toán này.

Khoái Triệt lại thở dài, nhìn Ngao Thương thành xa xa không nói gì nữa , chỉ có điều trong lòng cũng giảm bớt chút bi thương, Trương Lương, Trần Bình có thể phụ tá Lưu Bang, Phạm Tăng tuy rằng bất hạnh, nhưng cũng phụ tá Hạng Võ diệt bạo Tần, nhưng hắn Khoái Triệt như thế nào tìm không ra một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất đáng giá phụ tá đâu? Đại trượng phu sinh gặp loạn thế, nên xây dựng một phen công lao sự nghiệp, sao lại có thể sống uổng một kiếp người chứ?

Nhưng, minh quân của hắn ở đâu đây?

Tế bắc quận, Cao Đường ấp và Viên ấp, giữa một tòa thị trấn lớn, năm nghìn quân Sở đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Cư dân nơi đây toàn bộ bị đuổi đi, tất cả nhà dân thành doanh trại.

Phía trước không xa đó là sông Hoàng Hà , vượt qua sông đó là Triệu địa , tái đi tây đó là Cự Lộc, Hàm Đan, hướng bắc thì đó là Nam Bì, Kế Huyện, cũng là yến địa .

Theo Lương địa bôn tập Tề địa, bởi vì phải ẩn nấp bộ dạng, cho nên ngày trốn đêm ra, tốc độ hành quân cũng rất chậm, theo Lương địa đến Lâm Truy không tới ngàn dặm, lại ước chừng đi mười ngày! Tuy nhiên sau khi rời khỏi Lâm Truy, cũng là không tất yếu ẩn nấp hình tung , cho nên tốc độ hành quân nhanh hơn nhiều, hai ngày liền tiến nhanh ba trăm dặm chạy tới Hoàng Hà.

Tuy nhiên, chính như theo như lời Trương Lương, quân Sở cùng quân Hán ở tình báo ủng hộ là không cùng đẳng cấp.

Lưu Bang và Trương Lương có thể thông qua Tề Hàn Triệu Lương tứ đại chư hầu tám trăm dặm thám báo, đúng lúc nắm giữ trạng thái chiến trường, mà Hạng Trang cùng Úy Liễu lại chỉ có thể dựa vào thám báo kỵ binh, nhiều nhất chỉ có thể nắm giữ địch tình phạm vi mấy chục lý, cho nên thẳng đến hiện tại, Hạng Trang, Úy Liễu đều còn không biết quân Tề, Triệu, Hàn kỳ thật đều đã điều quân trở về bổn quốc .

Nếu biết Triệu quân, Hàn quân đã điều quân trở về, quân Sở căn bản không cần phải lại đi Triệu địa, Hàn địa.

Dựa theo toàn bộ kế hoạch của Úy Liễu, quân Sở hiện tại nên chấp hành một bước trọng yếu nhất, trực tiếp cướp đánh Quan Trung !

Chỉ tiếc Hạng Trang, Úy Liễu không có thiên lý nhãn, càng không có Thuận Phong Nhĩ, bọn họ không biết Triệu quân, Hàn quân đã điều quân trở về, càng không biết Trương Lương đã mở ra tứ chính lục kỳ, thập diện mai phục, chờ quân Sở chui vào.

Tòa nhà lớn nhất trong Thôn trấn hiện tại đã thành hành dinh Hạng Trang, phía trên đại sảnh, Ngu Tử Kỳ hướng Hạng Trang bẩm báo tình hình:

- Thượng Tướng Quân, mạt tướng mang binh cướp sạch phụ cận mấy chục cái thôn, tổng cộng cướp được hơn hai trăm thuyền đánh cá lớn nhỏ, hiện tại toàn bộ đã tập trung tới ngoài trấn khẩu, đại quân bất cứ lúc nào cũng có thể qua sông.

Úy Liễu lập tức hướng Hạng Trang nói:

- Thượng Tướng Quân, việc này không nên chậm trễ, qua sông đi.

Hạng Trang gật đầu, quay đầu lại hướng Công Tôn Toại nói:

- Truyền lệnh, các quân tập kết, qua sông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK