Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bến tàu Mạt Lăng, một con thuyền lớn thu hút rất nhiều người tò mò đến xem.

Đây là con thuyền lớn của tông sư nghề mộc Công Thâu Xa cùng với ba trăm gỗ thủ công mà ông mất hơn nửa năm tạo thành, xét về tính ưu việt, những lầu lớn của thuyền Cố Tần rất khác và ưu việt, boong tàu của thuyền có xây dựng rất nhiều tầng, thậm chí xếp thành thành lũy, hơn nữa thuyền này lại có ba cái cột buồm cao vút tầm mây.

Những thuyền lớn này là do Hạng Trang sai Công Thâu Xa chế tạo ra, thậm chí đến sơ đồ phác thảo cũng là do Hạng Trang tự tay làm.

Ban đầu mục đích của Hạng Trang muốn chế tạo con thuyền này rất đơn giản, chỉ muốn dùng nó đi thăm thú viễn dưỡng, nếu như đội tàu Đại Sở có thể đi xa khỏi bán đảo Đông Dương thậm chí đến Việt nam, có thể từ trong tay dân địa phương bản xứ trao đổi được nhiều hạt giống, một khi những hạt giống của vùng đất đó tiến nhập vào vùng Trung Nguyên, có thể cải tiến rất lớn kết cấu y phục của người dân Trung Nguyên.

Nếu đội tàu của nước đại Sở có thể đi đến tận Trung Đông, thì sẽ có thể đến nhập được ngựa của Ả Rập.

Một khi có thể nhập được ngựa của Ả Rập, thì có thể cải thiện được giống ngựa của Mông Cổ, chỉ trong vài năm tới, quân Sở sẽ có một đại đội chiến mã tốt, kế hoạch xây dựng một đại đội kỵ binh sẽ không còn là kế hoạch quá xa vời nữa!

Trong lịch sử, nước Nhật cũng đã từng như vậy, trước Minh Trị Duy Tân, kỵ binh trong thời chiến tranh Nhật Bản đều là giống ngựa Mông Cổ chân thấp, trông gần giống như con lừa kỵ binh, sau khi Minh Trị Duy Tân, cải tiến bằng gen ngựa Ả Rập, đã cải tiến ra giống ngựa Dương đại xuất hiện trong chiến tranh nước Nhật.

Nếu tàu của nước Sở có thể đặt chân lên Thái Bình Dương kéo dài đến Châu Mỹ, thì nó còn có thể đi xa hơn thế nữa, dân tộc Trung Hoa có thể mất gần hai nghìn năm để thích ứng với năng suất sản xuất và thu hoạch cực kì cao của các loại thực vật như khoai tây, khoai lang, cây ngô…. Về sau, quân nước Sở không cần phải đau đầu về vấn đề lương thực nữa, dân chúng nước cũng không cần lo sợ bị đói bụng nữa.

Nói tóm lại, một viễn cảnh tươi đẹp của đội tàu không còn xa vời, chính vì thế mà Hạng Trang mới nóng lòng như thế, vừa đó mà đã tập trung liên quân từ bốn phương tám nhất tề nhanh chóng hướng về Giang Đông, Hạng Trang cũng không dám làm gì làm gián đoạn công trình này, dưới bàn tay của hơn ba trăm thợ thủ công trong hơn sau tháng trời gian khổ cố gắng, cuối cùng thì chiếc thuyền đầu tiên của nước Sở cuối cùng cũng đã thành hình.

So với thuyền lầu, thuyền của nước Sở rộng , ngắn, thấp hơn nhiều. Trọng tâm của thuyền giấu ở dưới nước, cho nên thích hợp với đi đường biển xa, trong khi đó thuyền lầu trọng tâm ở quá cao, chỉ có thể đi trong các hồ mà thôi, hơn nữa rất hay xảy ra sự cố chìm tàu khi gặp gió lớn. Một khi rời bến tàu rồi, thuyền lầu chỉ có đi không có về.

Công Thâu Xa ra lệnh, hơn một trăm quân trên thuyền nhất tề hô to lên kéo dây thừng lên cao, một cánh buồm lớn từ từ được kéo căng lên, kêu phần phật, chỉ một thoáng sau cả cánh buồm to lớn đã được căng hết, thân tàu cũng bắt đầu thuận gió nghiêng người trôi đi. Lúc này chỉ cần tháo bỏ sợ dây thừng thì đây có thể là lần thử thuyền đầu tiên.

Khi Hạng Trang đang chuẩn bị lên thuyền, thì một loạt tiếng chân ngựa dồn dập sau lưng, quay đầu lại nhìn lên bờ chỉ thấy Bách Lý Hiền, Bách Lý Mậu, Do Uyên đang phi ngựa vào bến tàu, Hạng Trang lập tức ra lệnh bảo Công Thâu Xa tạm dừng thử hàng, sau đó xoay người ra đó, cách xa đó hơn mười bước chân Bách Lý Hiền xoay người xuống ngựa, Hạng Trang nhẹ nhàng chỉ bảo miễn lễ.

- Đại vương, Tử Xa Sư có tin tức.

Sau khi bái kiến, Bách Lý Hiền đem một bức mật thư đưa cho Hạng Trang.

- Haha, Tử Xa Sư đúng là không phụ sự kỳ vọng của trẫm, mới đi có vài ngày mà đã có kết quả báo về rồi?

Hạng Trang cười nhận lấy bức mật thư.

Bách Lý Hiền cũng cười nói:

- Đại vương cũng biết Tử Xa Sư hiện đang làm gì sao?

- Hắn đang làm gì?

Hạng Trang mở phong bì, vừa hỏi vừa mở bức mật thư.

Bách Lý Hiền lắc lắc đầu, nói:

- Cái con người này. Mới đi huyện Sơn Âm ngày đầu tiên đã sa ngay vào một quán rượu rồi, hắn định làm làm người bán rượu ở đây chắc.

-Làm người bán rượu ở đây?

Hạng Trang tiện miệng nói luôn:

- Như thế không phải là để đẹp lòng cho Tư Mã Tương Như à.

- Tư Mã Tương Như?

Bạch Lý Hiền ngạc nhiên hỏi:

- Đại vương, Tư Mã Tương Như là người như thế nào?

- À….

Hạng Trang không biết phải nói thế nào. Lúc này mới đột nhiên bất giác kinh ngạc, theo như lịch sử thì Tư Mã Tương Như không phải mấy chục năm nữa mới sinh ra sao?

Khi nói chuyện, Hạng Trang đã viết bức mật thư ra chữ khải lên tờ giấy trắng, viết về kết quả việc nhập hộ khẩu toàn dân ở huyện Sơn Âm, kết quả này có một chút nằm ngoài dự đoán của Hạng Trang, huyện lệnh Sơn Âm báo lại con số nhập hộ khẩu là 2090 hộ, nhưng kết quả thống kê cho thấy có hơn hai 20000 hộ!

Hơn 20000 hộ, ít hơn mười mấy nghìn hộ, không ngờ huyện lệnh Sơn Âm lại chỉ khai báo có hơn hai nghìn hộ, còn dư hơn tám nghìn hộ!

Không ngờ dòng họ Sơn Âm lại có gan lớn đến như vậy? Mặt Hạng Trang lập tức chùng xuống, không còn tâm trạng nào để tham dự thử thuyền nữa, liền cùng với Bách Lý Hiền chạy suốt đêm về Ngô Trung, huyện Sơn Âm nhập hộ khẩu đã có kết quả, tiếp theo sẽ bắt tay vào trừng trị, mà phải trừng trị dòng họ Sơn Âm, vì thế mà Hạng Trang mới điều binh đến.

Huyện Sơn Âm, tại cây đào ổ.

Khi Tử Xa Sư đang ở trong phòng lật xem “ luật hộ khẩu toàn dân” , Ngọc nương đã đi vào, trong đôi bàn tay nhỏ bé còn có một bình rượu gạo, vừa tiến đến cửa Ngọc Nương đã cười tình tứ nói:

- Công tử, người khát nước rồi phải không? Nào! Đến uống một ngụm rượu gạo đi nào, vừa mới được trần qua nước giếng đó.

Tử Xa Sư liền khẽ mỉm cười, tiện tay đem “ luật hộ khẩu toàn dân” vào trong vụ án này.

Ngọc nương quỳ thấp người quỳ gối bên bàn, vừa mới cầm trong tay hộp rượu cùng mấy đồ ăn trong giỏ đặt lên trên vụ án này. Tử Xa Sư đặt bàn tay lên chiếc eo nhỏ nhắn của Ngọc nương, Ngọc nương vừa ăn vừa cười không hề cảm thấy ngại, tuy rằng đến bây giờ nàng vẫn không biết Tử Xa Sư rốt cuộc đang làm gì, nhưng chuyện này đâu có gì to tát đâu cơ chứ? Chỉ cần hai bên cung vui vẻ ân ái là đủ rồi.

Tử Xa Sư nhẹ nhàng ôm trọn Ngọc nương, Ngọc nương liền nằm xuống, Tử Xa Sư hơi cúi đầu xuống, vừa lúc đang định đỡ lấy Ngọc nương, thì nàng ấy đã mở to đôi mắt, xuống chút nữa là cặp môi đỏ mọng bốc lửa, bản tính anh hùng của hắn có chút phản ứng lại.

Cảm nhận được phản ứng từ cơ thể nam nhân, Ngọc nương lần nữa lại cười phá lên.

Rất nhanh Tử Xa Sư đã dường như đã trở nên bình tĩnh trở lại, vén bộ râu dài của mình qua một bên hôn lên bờ vai mảnh dẻ trắng nõn của Ngọc nương, sau đó dần dần tiến đến hai ngọn núi đôi, dùng bàn tay của mình thăm dò hết tất cả ngõ ngách trên người Ngọc nương, sau đó tiến sâu hơn vào bên trong.

- Công Tử ! Công tử!...

Đôi môi hồng chúm chím của Ngọc nương nhẹ nhàng nói, giọng giống như khéo léo từ chối, lại giống như ở mời, càng giống như kiểu khiêu khích, giọng nói vô cùng phong lưu, tất cả đều được biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc nương, cùng với hai gò má ửng hồng thật là vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Trong tình cảnh như thế này làm sao mà Tử Xa Sư có thể kiềm chế được cơ chứ?

Tử Xa Sư nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo nhở nhắn và thân thể đẫy đà của Ngọc nương, Ngọc nương hôn nhẹ lên môi của Tử Xa Sư, trong khi đó đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng cởi bộ bào gấm cho Tử Xa Sư, chỉ một lát sau toàn người của Ngọc nương đã bị thân thể của Tử Xa Sư lấp hết.

- Công tử! Công tử!...

Ngọc nương nỉ non, cảm thấy như đang lên chốn bồng lai, hai chân nàng lên xuống nhẹ nhàng theo bản năng tự nhiên để giúp chàng vào dễ dàng hơn, Tử Xa Sư đột nhiên phát ra tiếng kêu gần như tiếng một con dã thú đang gầm nhè nhẹ, sau đó hắn đỡ lấy hai chân của Ngọc nương rồi đột nhiên ngồi lên đó.

Ngay sau đó, Tử Xa Sư bế Ngọc nương đặt lên một chiếc bàn, sau đó cúi thấp người xuống, bắt đầu lại từ đầu từ từ đi sâu hơn vào thân thể của Ngọc nương, Ngọc nương hơi thở dồn dập hai tay vòng ra ôm lấy đôi vai trần rộng lớn của Tử Xa Sư, hai tấm thân trần này giống như làn nước hòa tan vào nhau….

Trong khi Tử Xa Sư đang vui vẻ mây mưa trong phòng thì ở Thạch Gia mọi người đã tụ tập đầy đủ họp bàn.

- Nói như vậy thì huyện úy huyện Sơn Âm sẽ lập tức đến nhận chức sao?

Người nói chính là một ông lão chừng năm mươi tuổi, tóc đen, khuôn mặt hồng hào, người này không phải ai khác mà chính là lão tộc hộ Thạch- Thạch Trọng, hơn nữa đã hơn bẩy mươi tuổi nhưng vì có sự chăm sóc tốt nên nhìn qua trông giống như chư đến năm mươi tuổi.

Ngồi dưới chỗ mấy tên hạ thủ Thạch Uẩn nói:

- Nghĩ lại lời của phụ thân, sớm thì ba ngày muộn nhất thì mười ngày tên Tử Xa Sư sẽ đến nhận chức huyện úy huyện Sơn Âm.

Thạch Trọng nhíu mày nói:

- Lai lịch của cái tên Tử Xa Sư này là thế nào?

Thạch Uẩn lắc đầu nói:

- Việc này… Con cũng không được rõ lắm.

- Cái gì, không rõ ràng lắm?

Thạch Trọng nổi giận mắng:

- Mau phái người đi Ngô Trung thăm dò người này, nếu hắn không có gia thế gì đặc biệt thì thôi, có thế lôi kéo thì lôi kéo, không thể được thì làm như với tên tiền nhiệm trước của hắn, tùy tiện chọn cho hắn một cái chết, nếu như là gia đình mất đi một đứa con đứa cháu thì coi như có cơ hội sinh một đứa khác vậy.

Thạch uẩn đáp một tiếng rồi quay đầu lại về phía Thạch Bình nói:

- Thạch Bình, ngươi khẩn trương phái người đi Ngô Trung thăm dò về Tử Xa Sư, nói với bọn chúng nhất định phải điều tra rõ về người này, nếu chưa điều tra rõ thì đừng có quay trở về.

- Vâng!

Thạch Bình mau chóng đứng dậy, hướng về phía Thạch Trọng, Thạch Uẩn cúi chào rồi lui ra.

Sau khi Thạch Bình rời đi, Thạch Uẩn do dự đắn đo mãi, cuối cũng cũng nói:- Phụ thân, còn chuyện này, Thiên Lang Giáo Úy Hô Duyên Chính và năm trăm quân Thiên Lang sắp tiến vào chiếm giữ huyện Sơn Âm, lúc này đại vương đột nhiên điều binh đến, rất có thể là nhằm vào dòng họ Sơn Âm nhà chúng ta, theo con nghĩ chúng ta có nên tỏ thái độ gì đó không?

- Tỏ thái độ gì?

Thạch Trọng không cho là như thế nói:

- Thái độ cái gì chứ?

Thạch Uẩn dừng một lát, nói tiếp:

- Phụ thân, con nghĩ việc chống lại với thanh tra của nhập hộ khẩu toàn dân không phải là một cách làm sáng suốt, chuyện của nhà khác chúng ta không cần đi quản làm gì, dòng họ nhà chúng ta có nên khai thêm một chút nhân khẩu, cũng không cần đăng trình toàn bộ, nhưng cũng nên trình một nửa hoặc kém….

- Mẹ kiếp!

Không đợi Thạch Uẩn nói xong, Thạch Trọng đã mắng:

- Dù gì ngươi cũng là huyện lệnh to nhất ở cái huyện này, đây là cái chủ kiến quái quỷ gì hả? Ngươi làm như thế không phải tự đánh vào mặt nhà chúng ta hay sao?

Dừng một chút, Thạch Trọng lại cất cao giọng nói:

- Hội Kê có mười lăm huyện, các dòng họ có muôn nghìn kế sách, ta không tin Hạng Trang có thể dám làm mạnh tay được, hừ!...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK