Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như là cùng khi đó, ở cách xa ngìn dặm Hạng Trang cũng nhận được bồ câu đưa thư từ ô Mộc Nhai.

Lúc này Hạng Trang triệu tập Hạng Tha, Hạng Đà, Chu ân, Hoàn Sở, Quý Bố, Vũ Thiệp, Bách Lý Hiền và các đại thần đi tới hoàng cung dự tiệc. Cao Sơ đánh thắng trận lớn, tình thế nguy cấp tại Kinh Tương đã qua đi, lẽ nào còn không đáng được ăn mừng ?

Quá ba tuần rượu, Hạng Trang có chút xúc động nói:

- Cao Sơ, quả thật là một hổ tướng.

- Ai nói không phải?

Vũ Thiệp liên tục phụ họa nói:

- Bành Việt đúng là một đời kiêu hùng, dưới trướng có một trăm nghìn đại quân, lại còn có một đội quân hổ lang , nhưng một trận chiến ở đầm Lục Dã bị giết sạch, Cao Sơ Tướng Quân thật không hổ là một viên mãnh tướng.

Chu ân cũng vô cùng xúc động nói:

- Đại bại tại Kinh Tương, e là Lương Quốc xong rồi.

- Đó là chuyện khỏi cần phải nói.

Bách Lý Hiền nói:

- Trước tiên không nói đến chuyện Bành Việt có trốn được về Định Đào hay không, cho dù Bành Việt có thể trốn về được, Lương Quốc cũng là xu thế suy tàn khó cứu vãn, Lưu Bang, Hàn Tín, Anh Bố cũng đều là một đời kiêu hùng, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra năm quận, hơn sáu mươi huyện Lương Quốc có lẽ bị chia cắt.

Hoàn Sở nói:

- Đại Vương, chúng ta có nên chén một phần hay không?

- Haizz, tham nhiều nhai chẳng được.

Hạng Trang phẩy tay áo, nói:

- Đại Sở ta cốt phải đợi thời cơ thích hợp. Có lẽ nên nghĩ cách bảo vệ Ba Thục cùng với Kinh Tương sau đó từ từ chỉnh đốn, về phần Lương Quốc mặc cho bọn chúng tranh đoạt, nói cho cùng tuy rằng Bành Việt bại trận nhưng Lưu Bang sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, Ba Thục là kho lúa lớn, Lưu Bang tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Đại chiến trạch Lục Dã cuối cùng kết thúc, đại quân Sở Quốc toàn thắng.

Bắt tù binh quân Lương trong suốt ba ngày, hiển nhiên không chỉ dựa vào hai vạn thủy quân của Chung Ly Muội. Một trăm nghìn quân Lương này trong đó có không ít người trước kia theo Bành Việt làm thủy phỉ chém giết tại dã trạch kỹ năng bơi lộn rất tốt, tuy nhiên, khi bọn chúng mệt mỏi bò lên bờ, mới phát hiện còn có hàng loạt kỵ binh quân Sở chờ bọn họ trên bờ.

Trên đầu thành Giang Lăng, Cao Sơ đang ở cùng đám người Chung Ly Muội, Tử Xa Sư, Bộ Bỉ, Từ Khương đi tuần tra bảo vệ thành.

Quân Lương đã xong rồi, từ phương bắc tiến vào Kinh Tương chỉ có một con đường duy nhất cũng đã bị ngập, hơn nữa bây giờ là mùa mưa, đường nhỏ các huyện phần lớn cũng lầy lội khó đi, khả năng quân Hán quy mô tiến đánh cũng đã rất thấp, ít nhất khi mùa mưa chưa kết thúc quân Hán không có khả năng xâm phạm biên giới, nhưng Cao Sơ không lúc nào nơi lỏng.

Là Đại Tướng trấn giữ một phương, Cao Sơ hắn không thể phụ lòng tín nhiệm của Đại Vương.

Tiếng kèn kéo dài mãi không thôi, trên cánh đồng bát ngát ngoài thành lại xuất hiện kỵ binh quân Sở, đó chính là hơn một trăm kỵ binh áp tải ba bốn trăm tù binh quân Lương, uốn lượn hướng về thành Giang Lăng.

Cao Sơ quay đầu lại hỏi Từ Khương:

- Thuận Chi, đã bắt bao nhiêu tù binh?

Từ Khương vội vàng chắp tay thi lễ, nói:

- Hồi bẩm Tướng Quân, nếu mạt tướng không nhầm, lúc này bắt được trên bốn vạn tù binh.

Cao Sơ gật đầu thầm nghĩ Lương Quốc xem ra xong rồi, một trăm nghìn đại quân tinh nhuệ, bốn vạn quân đã bị bắt, một phần bị chết đuối, cuối cùng có thể sống trốn về Lương Quốc tuyệt đối sẽ không vượt qua một vạn quân, cho dù Lương Quốc còn có chút binh lực trấn giữ, nhưng năng lực có bao nhiêu? Vả lại bốn phía Lương Quốc, có Lưu Bang, Hàn Tín thậm chí còn có Anh Bố .

Đáng tiếc Đại Sở bỏ lỡ mất cơ hội, sau khi Đại Sở chiếm được Ba Thục, Kinh Tương trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng xuất binh tranh giành Trung Nguyên, cho nên bọn Lưu Bang, Hàn Tín, Anh Bố lại được hưởng lợi.

Từ Khương lại nói:

- Tướng Quân, bốn vạn tù binh này xử trí như thế nào?

Dựa theo quân chế quân Tần, không giết dân chúng địch quốc, cũng không lưu lại quân nhân, các nước phản lại Tần Mạt phần lớn đều noi theo quân chế Tần Quân, tuy nhiên ở phương diện giết người càng thêm bạo ngược, cho dù là Hạng Võ, Bành Việt hay là Hàn Tín, thậm chí cả Lưu Bang, trong sử sách ghi chép đều đã từng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, bất luận là quân dân, không phân biệt trai gái già trẻ, hết thảy đều giết sạch.

Tuy nhiên, từ khi Hạng Trang điều quân trở về Giang Đông và lên làm Sở Vương, tình hình Sở Quốc đã có nhiều thay đổi.

Bởi vì nhân khẩu Giang Đông không đủ, hơn nữa thiểu thốn tráng đinh, bởi vậy Hạng Trang nhất quán phản đối giết tù binh.Vì thế, Hạng Trang thậm chí còn đặc biệt ban hành cơ chế chiến công mới, theo quy định trảm định thủ chiến công chỉ bằng một nửa việc bắt giữ quân địch! Hạng Trang làm như vậy, cũng đã nghĩ thông suốt qua chiến tranh đoạt lấy tráng sĩ địch quốc, để làm lớn mạnh chính mình.

Lập tức Cao Sơ liền hồi đáp:

- Còn xử trí như thế nào nữa? Đương nhiên là áp tải đến Tỷ Lăng giao cho Lệnh Doãn phủ.

Từ Khương tuân lệnh ứng vâng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn thực sự có chút lo lắng bởi vì Cao Sơ chiến công quá lớn lao mà sinh lòng không thần phục, hơn bốn vạn tù binh Lương quân cũng không phải tù binh bình thường, thêm một thời gian huấn luyện sẽ trở thành một đội hổ lang chi sư, nếu Cao Sơ giữ bọn chúng lại Kinh Tương, chỉnh đốn tại đây, sự tình sẽ trở lên phiền phức.

Trong lúc tuần tra, Phá Quân bỗng nhiên đuổi theo, vẻ mặt quái dị nói:

- Tướng Quân, ngoài thành có sứ giả nước Hán cầu kiến.

- Sứ giả nước Hán?

Cao Sơ ngạc nhiên, lúc này hai nước Sở Hán đang ở trạng thái giao chiến, Lưu Bang phái sứ giả đến đây làm gì chứ? Chiêu Hàng? Hay cầu hòa? Tuy nhiên mặc kệ sứ giả nước Hán đến đây làm gì, bất luận thế nào đi nữa, Cao Sơ hắn chẳng lẽ còn sợ tên sứ giả sao? Lập tức lệnh cho Phá Quân, nói:

- Mau, mời sứ giả nước Hán đến đây, bản Tướng Quân ở trong này gặp hắn.

Phá Quân lĩnh mệnh đi, một lát sau, dẫn tên sứ giả kia lên đầu thành.

Sứ giả nước Hán kia cầm trong tay phù tiết, ngẩng đầu bước đi, nghênh ngang tự đắc bước tới trước mặt Cao Sơ cũng không thi lễ, ngạo nghễ nói:

- Lão phu là Lưu Giả, trong đám người các ngươi người nào là Cao Sơ?

- Lưu Giả? !

Cao Sơ gật đầu, lãnh đạm nói:

- Bản Tướng Quân vẫn nhớ rất rõ ngươi, ngươi là đường huynh của Lưu Bang, trước kia Chu ân chính là bị ngươi mê hoặc mới phản Sở đầu Hán, có đúng thế không?

- Chu ân?

Lưu Giả ngạo nghễ nói:

- Chính là Cửu Giang Quận Thủ Chu ân?

Cao Sơ buồn lòng hừ một tiếng, quát hỏi:

- Lão nhân Lưu Giả, bây giờ đến đây muốn gây nên chuyện gì?

- Phụng mệnh Hán Vương. . .

Lưu Giả hướng về chân trời phía tây bắc thở dài, nói:

- Ta đến Giang Lăng tuyên đọc chiếu lệnh, Cao Sơ còn không mau mau hồi phủ, tắm rửa thay quần áo, dọn dẹp hương án, quỳ nghênh chiếu lệnh của Hán Vương?

- Chiếu lệnh của Hán Vương?

Cao Sơ cười lạnh, nói:

- Ha ha, còn tắm rửa thay quân áo, dâng hương quỳ nghênh? Quả thực buồn cười! Bản Tướng Quân bận rộn quân vụ, không có thời gian nhàn rỗi, còn nói cái rắm gì, có gì thì mau nói đi, nếu không nói thì mau cút đi, trước khi bản Tướng Quân chưa thay đổi chủ ý, khẩn trương cút khỏi Giang Lăng.

- Ngươi? !

Lưu Giả giận dữ, tuy nhiên khi hắn trông thấy Phá Quân đeo ấn đao cùng hơn mười thân binh đứng nghiêm trang đứng phía sau Cao Sơ, mới nén lửa giận trong lòng, lập tức từ ống tay áo rút ra chiếu thư của Lưu Bang, cao giọng đọc:

- Đại Vương Lưu Bang có chỉ dụ: Cao Sơ bảo vệ đất đai có chiến công lớn. . . Nay phong làm Kinh Vương, đứng hàng chư hầu được người khác tôn sùng.

Yên tĩnh, trên đầu thành Giang Lăng thoáng chốc trở nên chết lặng, hai con mắt Cao Sơ trợn tròn không thể tin được.

Đám người Từ Khương, Chung Ly Muội, Tử Xa Sư, Bộ Bỉ cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đều không tin vào lỗ tai của chính mình, không ngờ lão nhân Lưu Bang sắc phong Tướng Quân làm Kinh Vương? Đứng hàng chư hầu?

Sau một lúc lâu, Cao Sơ rốt cục mới phục hồi tinh thần, cười to nói:

- Ha ha, Hán Vương quá coi trọng.

Đám người Từ Khương, Chung Ly Muội cùng Bộ Bỉ trong lòng trầm xuống, mặc kệ trước mắt Hán Vương phong Cao Sơ làm Kinh Vương có danh chính ngôn thuận hay không, nhưng nếu Cao Sơ thực sự không động tâm, làm theo năm đó Hán Tín thượng biểu Sở Vương mời phong Kinh Vương, kia đã có thể là chuyện phiền toái lớn, không nói đến chuyện Sở Quốc có thể tan rã như trước hay không, nhưng một trận nội loạn cũng khó có thể tránh khỏi.

Trong lúc mọi người đang lo lắng trong lòng, Cao Sơ đột nhiên trở mặt, lãnh đạm nói:

- Phá Quân ở đâu, ở chỗ nào?

Phá Quân mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí tiến lên, ngang nhiên nói:

- Có mạt tướng!

Cao Sơ chỉ tay về phía Lưu Giả, nói:

- Đem lão nhân này xuống dưới ‘chém’ đựng thủ cấp trong một hộp gỗ tốt!

- Rõ!

Phá Quân tuân lệnh hô lớn, vung tay lên, sớm có hai tên thân binh giống như hổ lang tiến đến vồ lấy, đè Lưu Giả xuống.

Lưu Giả kinh hãi, vội giãy dụa nói:

- Tiểu tử Cao Sơ, lão phu chính là sứ giả của Hán Vương, hai nước giao chiến không chém sứ giả, ngươi là người như thế nào có thể giết sứ giả, không thể, ngươi không thể giết lão phu. . .

- Không được chém sứ giả, con mẹ nó!

Cao Sơ lãnh đạm nói:

- Bản Tướng Quân muốn giết chính là sứ giả như ngươi vậy!

Còn chưa dứt lời, Phá Quân sớm dẫn theo hai gã thân binh mang Lưu Giả máy chém, lập tức một gã thân binh ấn trụ Lưu Giả, một thân binh khác giơ tay chém xuống, đầu Lưu Giả nhanh như chớp rơi xuống đầu thành, Phá Quân nhất đoán, xác không đầu của Lưu Giả giống như bao tải rơi xuống dưới thành.

Từ Khương thư thả nói với Cao Sơ:

- Tướng Quân, phong vương không phải là việc nhỏ, Tướng Quân cố nhiên là người quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, Đại Vương cũng có thêm tín nhiệm với Tướng Quân, nhưng, không dám chắc trong triều đình sẽ không có gian thần gây chuyện, cho nên Tướng Quân có nên mang đầu Lưu Giả tới Tỷ Lăng giải thích phần nào hay không?

- Không cần.

Cao Sơ vung tay lên, không cho là đúng:

- Giải thích cái gì? Có gì hay mà phải giải thích? Đại Vương anh minh cơ trí không ai sánh bằng, lão nhân Lưu Bang dùng kế ly gián há lại có thể gạt được người?

Ngừng lại một chút, Cao Sơ lại nói:

- Hơn nữa, cho dù Cao Sơ ta muốn xưng vương, nhưng trong tay ta không binh không tốt, lấy gì mà làm Vương?

Đám người Từ Khương, Chung Ly Muội, Tử Xa Sư, Bộ Bỉ đều trọn tròn mắt, lời này Cao Sơ cũng dám nói, đổi lại là người khác, giống như Bàng Ngọc trấn thủ một phương, vì tị hiểm cũng tuyệt đối không dám nói ra, tuy nhiên Cao Sơ nói cũng là lời thật, sau khi Sở Quốc thi hành cấm quân chế thêm chế độ phủ binh, đại tướng cầm binh không có binh quyền gì.

Thí dụ như Cao Sơ, mặc dù dưới trướng có năm vạn kỵ binh cộng thêm hai vạn thủy quân, nhưng trong đó mười nghìn binh là cấm quân tinh nhuệ trải qua trăm trận tuyệt đối trung thành với Sở Vương, chỉ có điều tạm thời chịu sự quản lý của Cao Sơ mà thôi, còn lại bốn vạn kỵ binh đều là thuộc các quân, nếu Cao Sơ thực dám xưng vương, chỉ cấn Chiết Xung Phủ viết một giấy quân lệnh, lập tức bốn vạn kỵ binh này sẽ rời bỏ Cao Sơ mà đi, thậm chí ngay cả Phá Quân cùng tám trăm thân binh dưới trướng Cao Sơ cũng không chắc sẽ đi theo, phản bội Sở Quốc.

Ngẫm nghĩ một chút, Từ Khương còn nói thêm:

- Nếu như vậy, không bằng tại hạ đi Tỷ Lăng một chuyến?

- Không cần.

Cao Sơ lắc đầu nói:

- Lão nhân Lưu Bang phong ta làm Kinh Vương, trong lòng muốn giết ta, nếu ta không giải thích sự tình sẽ trôi qua, nhưng nếu ta giải thích có lẽ sẽ to chuyện. Dù gian thần nịnh đồ trong triều có nói, Đại Vương tuy không tin nhưng cũng có phiền muội trong lòng, không bằng đơn giản không nói chi hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK