Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản trận quân Sở.

Đứng trên vọng xe cao ngất ngưởng nhìn xuống, hai vạn bộ binh trọng giáp quân Sở cùng với bốn ván kỵ binh tả hữu hai cánh đã giao hội cùng một chỗ. Hai vạn bộ binh hợp thành một khối trông giống như đầu tiễn sắc nhọn, còn bốn vạn kỵ binh phía sau đan xen vào nhau hình thành một đuôi tiễn khổng lồ, nói là Phong Thỉ trận, kỳ thực giống như trận địa hình tam giác.

Nhìn chiến trường khói lửa cuồn cuồn, Ngu Tử Kỳ không hiểu nói:

- Vệ Tướng Quân, đại chiến. . . Bắt đầu rồi!

Tất Thư gật gật đầu, hỏi:

- Tử Kỳ Tướng Quân, ngươi thực sự lo lắng quân ta bây giờ sẽ thất bại sao?

Ngu Tử Kỳ không ngay mặt trả lời, mà tìm cách nản tránh, nhẹ nhàng nói:

- Vệ Tướng Quân, nhưng mà Hàn Tín là đại binh gia thời nay.

- Hàn Tín tất nhiên là đại binh gia thời nay, nhưng quân ta cũng không phải không có cơ hội thủ thắng.

Tất Thư ngừng lại một chút, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ ra xa, thản nhiên nói:

- Trận chiến này, quân ta có ba cơ hội. Thứ nhất sĩ tốt kiêu hùng, sắc bén, thân thể khỏe mạnh vả lại được huấn luyện có bài bản, trang bị đầy đủ, có thể nói vượt xa tề quân, tất nhiên lúc đầu quân ta chiếm hết ưu thế.

Ngu Tử Kỳ yên lặng gật đầu, Vệ Tướng Quân lời nói đều rất chính xác, ngược lại muốn xem Hàn Tín hóa giải như thế nào.

Hai quân trước trận, hai mười lượt mưa tên qua lại, từ hai vạn Sở giáp tạo thành một mũi công kích thật lớn mạnh mẽ đánh vào phần giữa Nhạn Hành trận của Tề Quốc, chỉ trong chốc lát, hai quân tiếp cận lẫn nhau tiếng binh khí va vào nhau vang lên mãnh liệt, quân sĩ hai bên chém giết lẫn nhau, trước khi chết kêu lên thảm thiết. . .

- Giết!

Tử Xa Sư mang theo vũ tiên bên người, trong tay cầm hoành đao nổi trận lôi đình, bất chợt chém xuống, ngay lập tức trước mắt hắn một tên thuẫn binh Tề quân bị chém thành hai mảnh, không đợi xác teen tiểu giáo Tề quân ngã xuống, Tử Xa Sư đã bước nhanh tới phía trước, thân hình đã chìm vào trong trận dày đặc Tề quân.

Xoẹt! Một gã tiểu giáo Tề quân chưa kịp vung kiếm, liền bị Tử Xa Sư đâm cho dựng ngược lên.

Dường như cùng lúc đó, hai lưỡi trọng kiếm giống như con rắn phun lọc độc hướng tới hai bên cạnh sườn Tử Xa Sư, hộ vệ phía sau Tử Xa Sư là Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt nhanh như chớp cầm đại thuẫn trong tay chắn về phía trước, hai mũi kiếm liền đâm thẳng vào mặt trên đại thuẫn trượt đi, Tử Xa Sư thuận thế chuyển hoành đao sang một chút, hai viên Tư Mã Tề quân lập tức chết ngay tại chỗ.

- Hoa Hạ thật lớn!

Tử Xa Sư giơ hoành đao nhuốm máu, giống như mãnh thú trong núi rừng gào thế, rung động lòng người.

- Tử Sĩ oai hùng!

Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt phụ thuẫn đi theo, vừa dùng đại thuẫn ngăn kiếm , kích đâm tới hướng Tử Xa Sư, vừa rướn cổ dũng mãnh hô lớn.

- Huyết bất lưu can!

Tử Xa Sư rít gào, lại dương đao xông vào trong trận Tề quân.

- Chết không ngừng chiến!

Đầu tiên là huynh đệ Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt, tiếp sau đó là ba trăm thân quân, cuối cùng, là hai vạn bộ binh Sở quân đồng thanh hò hét, thế lực có thể rung chuyển núi rừng.

Quân Sở sĩ khí hừng hực, thế công như nước, so với Tề quân, bất kể là sĩ khí, tố chất từng binh sĩ, hay là trang bị, trình độ, rõ ràng đều kém hơn rất nhiều. Hai quân vừa tiếp cận, ngay lập tức Tề quân liền tục lùi lại phía sau, nhất là Tử Xa Sư tự minh dẫn đầu trận Phong Thỉ, lại càng sắc bén không thể đỡ được, chỉ trong chốc lát, đã đột tiến lên phía trước bốn năm mươi bước!

Bản trận Tề quân.

Chỉ trong chớp mắt nửa canh giờ đã trôi qua, không ngờ quân Sở đột tiến về phía trước bốn, năm mươi bước!

Nếu không phải quân trọng giáp phía trước liều chết ngăn cản, e rằng toàn bộ Nhạn Hành trận sớm đã tan thành từng mảnh nhỏ!

Thấy quân Sở hung uy như vậy, Lâu Kính lập biến đổi sắc mặt, Trình Hắc tuy rằng từng ở chiến trường Cai Hạ tận mắt chứng kiến một trăm nghìn quân tiên phong tinh nhuệ Hạng Võ, nhưng lúc này trong lòng cũng vô cùng lo lắng, tuy rằng quân Sở trước còn kém một trăm nghìn quân tinh nhuệ Hạng Võm nhưng cũng không kém xa lắm, đại loại giống vậy!

- Đại Vương, quân Sở sắc bén, quân trọng giáp phía trước không thể ngăn được!

Lâu Kính vô cùng lo lắng.

- Việc này cũng dự tình đã dự tính trước.

HànTín thản nhiên mỉm cười, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía trước, bình tĩnh nói:

- Truyền lệnh, tiền quân lui lại phía sau, tử sĩ phương trận tiến về phía trước!

- Tiền quân lui lại phía sau, tử sĩ phương trận tiến về phía trước!

Lệnh kỳ hình tam giác trên được treo ngất ngưởng trên xe, ngay sau đó, Tề quân trước trận đang liều chết chém giết bộ binh trọng giáp quân Sở đều lui lại phía sau, một đội thân quân khoác cát ý, tóc búi, tay cầm đoản đao đi nhanh về phía bộ binh trọng giáp quân Sở.

Hai quân trước trận, Tử Xa Sư phân ra, xung đột qua lại.

Tử Xa Sư thân thể cường tráng, sức khỏe như trâu, nhưng thân thể hắn cũng bằng máu thịt, bây giơ hai quân đánh giáp lá cà, tuy rằng thời gian trôi qua không đến nửa canh giờ, nhưng thế lực hắn gần như đã cạn kiệt, Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt cùng với mấy trăm thân binh phía sau tất cả mồ hôi đều chảy như mưa, thở hổn hển như trâu.

Bỗng nhiên, Tề quân đang cùng Sở quân liều chết chém giết, đột nhiên lùi lại phía sau.

Tử Xa Sư không muốn đánh mất cơ hội, lúc này liền giơ hoành đao lên ý muốn đuổi binh đánh lén. Một đội Tề quân thân khoác cát ý, tóc búi nhanh chóng đi lên, tuy rằng Tề quân bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng đầu trận tuyến chưa loạn, nhất là các quân giữa các bộ thay thế đúng vị trí, biến trận thay đổi không chê vào đâu được

Hiển nhiên, các cấp tiểu giáo Tề quân đều lão tướng trải qua trăm trận chiến.

Hít mạnh một hơi thật sâu, không khí đầy mùi máu tươi, Tử Xa Sư khóe miệng bỗng nhiên nỗi lên một tia sát khí dữ tợn, từ từ giơ hoành đao lên, ngửa mặt lên trời hô lớn:

- Các huynh đệ Đại Sởm giết sạch bọn quân Tề quốc, lấy đầu bọn chúng đi lĩnh thưởng, đổi lấy tước vị, đổi lấy kiều thê mỹ thiếp, nhà đẹp. . . Giết!

- Giết, giết, giết, vì tước vị, vì kiều thê mỹ thiêó, vì nhà đẹp. . . Giết!

Tiếng hét vang lên như thủy triều, khiến quân trọng giáp Sở quân đã vô cùng mỏi mệt thoáng chốc đã chấn hưng tinh thần, lại khởi hoàn thủ đao, giống như hổ lang đi theo phía sau Tử Xa Sư, mãnh liệt hướng về phía tử sĩ Tề quân.

- Xông lên!

Tử Xa Sư quát lớn một tiếng, cầm đao xông thằng tới trước mặt tử sĩ Tề quân.

Chỉ nghe qua một tiếng, Tử Xa Sư cầm hoành đao trong tay liền đâm xuyên qua ngực một tử sĩ Tề quân, Tử Xa Sư theo bản năng cảm thấy không ổn, bởi vì tử sĩ tề quân đúng là không tránh né, ngược lại như là có ý định chụi chết! Một lát sau, Tử Xa Sư vội rút đao về phía sau, cũng là đã muộn.

Chỉ thấy tên tử sĩ Tề quân kia hai tròng mắt đột nhiên trông rất mãnh liệt, vốn ở phía sau hai tay có hai thanh đoản đao chói lọi. Tên tử sĩ Tề quân cầm song đao, giống như là mang kéo, nhanh như chớp cắt vào tia cổ Tử Xa Sư. Tên Tề quân này một lòng muốn chết, vì chỉ có như vậy mới có thể ra tay một đòn sấm sét!

Nhưng Tử Xa Sư không hổ danh là tướng già đã trải qua trăm trận, suýt xảy ra biến có, đột nhiên trở mình người về phía sau, đồng thời dữ tợn đạp vào bụng tên tử sĩ

Tề quân, chỉ nghe ‘ xoẹt’ một tiếng, hai thanh đoản đao của tên tử sĩ Tề quân để lại hai vết xước trên giáp của Tử Xa Sư, chỉ một chút xíu nữa cắt đứt cổ họng Tử Xa Sư.

Dường như cùng lúc đó, Tử Xa Sư đã đạp thật mạnh vào bụng tên tử sĩ Tề quân, chỉ nghê ‘ phốc’ một tiếng, nội tạng tên tử sĩ Tề quân bị phá nát toàn bộ, lập tức há mồm ra, trong giây lát cả người bây lên trời, như lá úa bay trong gió nhẹ nhàng hướng về phía ngoài.

Tử Xa Sư thoát khỏi hiểm họa, vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy hàng trăm bộ binh Sở quân cũng đã nằm trong vũng máu.

Mấy trăm bộ binh quân Sở tất cả đều theo tử sĩ Tề quân đồng quy vu tận, không có một ngoại lệ, ngươi đâm ta một đao, ta còn cho ngươi hai đao, một mạng đổi một mạng, rất rõ ràng!

Những tử sĩ quân Tề rõ ràng đều là tử tù, tù nhân, phần lớn gia quyến bọn đều được Tề Vương Hàn Tín đối đãi tử tế, cho nên bọn họ mới có thể hung hãn như thế, vừa tới trước trận đã lĩnh mệnh thi triển đấu pháp, quân Sở hung ác, nhất quán liền lấy mạnh đổi mạng, lúc này, cũng bị thiệt hại nặng nề.

Chỉ có Tề quân đáng được ăn mừng, Tề quân tử sĩ số lượng không nhiều lắm, chí có gần ba trăm năm mươi người.

Chỉ trong chốc lát, ba trăm năm mươi tên Tề quân tử sĩ đã bị bộ binh quân Sở chém giết hầu như không còn, nhưng mà, sau một lúc ngừng lại, thể lực dư thừa, sĩ khí Tề quân dâng lên, bộ binh trọng giáp Tề quân đã chăn đường đi Sở quân, thoáng chốc trong mắt Tử Xa Sư hiện lên vẻ lo lắng, trước chỉ muốn đánh tan bộ binh trọng giáp Tề quân, nhưng thực sự không dễ dàng như vậy.

Bản trận Tề quân.

Nhìn biến trận Tề quân, rốt cục cũng chặn được Sở quân tiên phong, Lâu Kính, Trình Hắc không kìm nổi, thở dài một hơi.

Hàn Tín khóe miệng nổi lên nụ cười đắc ý, nói:

- Quân Sở trước mắt so với một trăm nghìn quân tinh nhuệ Hạng Võ cũng không kém quá xa, nhớ tới ngày đó, một trăm nghìn tinh binh Hạng Võ đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi. Đại kỳ trung quân của quả nhân cũng vì vậy nhượng bộ lui quân, trước mắt, tuy rằng quân Sở sắc bén, nhưng thiếu đi viên mãnh tướng, làm tăng sĩ khí tướng sĩ. Không có mãnh tướng như Hạng Võ làm gương cho tướng sĩ, dù quân Sở sắc bén khó đỡ, tuyệt đối cũng không có khả năng làm lay động đại kỳ trung quân của quả nhân.

Lâu Kính gật đầu, lại nói:

- Nhưng Đại Vương, quân Sở vẫn chiếm ưu thế.

Hàn Tín khẽ lắc đầu, nói:

- Quân Sở có uy thế quân Sở, ưu thế của bọn họ chính là vũ khí sắc bén, sĩ tốt hùng tráng, trong khoảng thời gian ngắn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng quân ta cũng có ưu thế của quân ta, ưu thế của quân ta chính là binh nhiều tướng mạnh, một khi cuộc chiến diễn ra giằng co, quân ta sẽ phát huy được uy thế của binh lực nhiều, khiến cục diện có phần ngang nhau.

Bản trận quân Sở.

Trước mắt quân Sở thế công giảm bớt, đột nhiên tốc độ cũng chậm lại, Ngu Tử Kỳ chau mày, có chút suy nghĩ nói:

- Vệ Tướng Quân, theo lời ngài nói, quân ta sĩ tốt kiêu hùng, sắc bén, thân thể khỏe mạnh, được huấn luyện có bài bản, trang bị đầy đủ nhưng Tề quân cũng có uy thế binh nhiều tướng mạn, chỉ dựa vào điều này, e rằng không thể đánh bại Tề quân.

- Đúng Vậy.

Tất Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại giơ ngón giữa tay phải lên, nói:

- Cơ hội thứ nhất đã đanh mất, nhưng quân ta còn có cơ hội thứ hai, đó chính là đại quân Bành Thành Hoài Nam quốc!

Ngừng lại một chút, Tất Thư lại nói tiếp:

- Không có gì xảy ra quá bất ngờ, đại quân Hoài Nam quốc bây giờ đã khởi xướng hướng tới đại doanh Tề quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK