Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Kính đang ở trong thư phòng buồn rầu uống rượu, mấy ngày gần đây gần như là y ở lì trong nhà không ra ngoài. Cũng hết cách, trong khoảng thời gian này thật sự là quá nhạy cảm, Tất Thư đang kích động thế gia cường hào ở đất Tề tạo áp lực cho Tề Vương. Để tránh khiến cho Hàn Hạp non kém mẫn cảm tức giận, Lâu Kính cũng không dám đi tiếp xúc với Tất Thư.

Lão quản gia bỗng nhiên tiến vào bẩm báo:

- Gia chủ, Thừa tướng nước Hán Bạch Mặc vừa đưa thiếp tới muốn gặp ngài.

- Bạch Mặc đã đến Lâm Truy ư? Cục diện này càng lúc càng phức tạp đây.

Lâu Kính khẽ nói vài câu, rồi căn dặn lão quản gia:

- Ngươi ra nói bổn tướng có bệnh nặng không thể tiếp khách.

- Vâng.

Lão quản gia khom người đáp lời rồi ra khỏi thư phòng.

Nhìn theo bóng dáng lão quản gia đi xa, Lâu Kính khẽ thở dài, tự nói:

- Ôi, nếu Bạch Mặc đã tới Lâm Truy rồi, xem ra cứ trốn cũng không phải là lựa chọn tốt.

Lâu Kính tuyệt đối là một chính trị gia cao minh, y biết rõ, nếu muốn hai mặt cùng lấy lòng Hán Sở, kết quả cuối cùng chính là sẽ bị Hán Sở vứt bỏ.

Cho nên, Lâu Kinh nhất định phải có một lựa chọn.

***

Cùng lúc đó, Tề Vương Hàn Hạp nhíu mày nhìn tấu chương đầy bàn trước mặt.

Những tấu chương này đều là của những gia tộc cường hào trên đất Tề, ngôn từ kịch liệt, hoặc nhẹ nhàng, hoặc thẳng thắn hoặc bóng gió, nhưng tất cả tấu chương đều chỉ biểu đạt một ý, đó chính là gia nhập đồng minh hợp tung với nước Sở, tuyệt đối hông được gia nhập đồng minh liên hoành với nước Hán, nếu không sẽ đưa mối họa tới cho nước Tề.

Tiếng bước chân dồn dập vọng đến, Triệu Tịch bước vào Thiên Điện.

Tại trận chiến Tứ Thủy, một trăm năm mươi ngàn đại quân nước Tề đã bị giết sạch, các tướng quan trọng trong quân như Tiết Âu, Trình Hắc, Lã Khanh, Hứa Chương gần như toàn bộ đã bỏ mình. Là một lão tướng duy nhất còn lại, Triệu Tịch là người duy nhất được lựa chọn là Thượng Tướng Quân nước Tề.

Quân thần đáp lễ xong, Hàn Hạp nói:

- Thượng Tướng Quân, Sứ giả Hán Bạch Mặc đã tới Lâm Truy rồi, ta lo lắng sứ giả Sở Tất Thư sẽ câu kết với Tướng quốc đối với y bất lợi, cho nên ngươi hãy phái ngươi nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của Sở doanh và phủ đệ Tướng quốc. Quân thường trực trong thành ngoài thành bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Triệu Tịch giật mình kinh hãi, nói:

- Tất Thư dám ám sát Bạch Mặc ngay tại Lâm Truy sao?

Hàn Hạp hừ một tiếng:

- Thượng Tướng Quân nghĩ xem, nếu Bạch Mặc chết ở Lâm Truy, vậy thì nước Tề chúng ta cũng chỉ có một con đường là đi theo nước Sở, việc này sao không để tâm chứ? Về phần Tướng quốc có câu kết với Tất Thư hay không cũng chỉ là võ đoán của quả nhân, nhưng có câu nói cẩn tăc vô áy náy, cần phải chuẩn bị mới có thể tránh được nạn, ngươi đi đi.

- Vâng. Thần quay về chuẩn bị.

Triệu Tịch vái chào, lĩnh mệnh đi.

***

Trong Tam Lý Đình phía đông thành Lâm Truy đã xếp xong bàn cờ, Tất Thư mặc y phục trắng ngồi ở bên tay trái bàn cờ, lúc này đang nhìn hơn mười chín đường cờ bày ngang dọc trên bàn cờ không biết đang suy nghĩ cái gì, Hô Diên thì liên tục di chuyển ở bốn góc đình, miệng không ngừng chỉ bảo gì đó với Tiểu giáo Thiên Lang vệ đi theo bên mình.

Nhân lúc Hô Diên đi vào đình một lát, Tất Thư khuyên nhủ:

- Hô Diên, không cần phải thế đâu, phạm vi cách Tam Lý Đình vài dặm đều là cánh đồng mênh mông bát ngát, căn bản là không giấu được người dưới đó, để Thiên Lang vệ mang nỏ tay cũng vô dụng. Chu Quan Phu và Phiêu kỵ quân Hán sẽ không để người của ngươi tiếp cận đình được. Tóm lại, ở trong này ám sát Bạch Mặc là không có khả năng.

Hô Diên nói:

- Mặc kệ nói thế nào, đây là cơ hội khó gặp, mạt tướng cứ thử xem.

Tất Thư nói:

- Ngươi muốn thử cứ thử, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng ôm ly vọng quá lớn.

Hô Diên xoay người lại đi ra đình, sai người đào mười hố ở bốn phía cách đình không xa, sau đó chôn nỏ tay xuống đó, rồi lại sai Thiên Lang vệ rải cỏ từ xa đến để ngụy trang thật tốt, lúc này mới nhe răng cười độc ác về tới trong đình. Có mười tay nỏ này, nếu Bạch Mặc dám đến đây thì đừng nghĩ còn sống trở về.

Tất Thư chỉ có thể cười cười, nghĩ Hô Diên chỉ dựa vào mấy cỗ nỏ tay mà có thể giết được Bach Mặc, vậy thì quá ngây thơ rồi. Tuy nhiên người này có câu lại nói đúng, mặc kệ thế nào, đây cũng là cơ hội tốt khó gặp, sư huynh hắn nếu đã đến đây, vậy thì đừng mong sống sót quay về Quan Trung, truyền nhân Quỷ Cốc cũng nên quyết phân ra thắng bại.

Hô Diên vừa mới chuẩn bị xong thì có Thiên Lang vệ tới báo, Bạch Mặc đã đến!

Tất Thư, Hô Diên nghe vậy cùng ngẩng lên, quả nhiên thấy bên trong cánh cửa phía đông thành Lâm Truy có hơn trăm kỵ quân Hán đang như gió cuốn mây tan xông ra, kiêu tướng quân Hán đi đầu mặc quân trang, lưng cắm song kích, đó rõ ràng là Quan Quân Hầu Chu Quan Phu. Thấy Chu Quan Phu, trong con ngươi Hô Diên thoáng chốc nổi lên hai ngọn lửa sâu thẳm, thiêu đốt lên ham muốn chiến đấu trong lồng ngực.

Đối mặt với Phiêu kỵ quân Hán đang cuồn cuộn lao đến, Hô Diên đột nhiên vung tay lên, Thiên Lang vệ đang canh giữ bên ngoài đình tựa như làn sóng dữ phân nứt ra thành một thông đạo, Phiêu kỵ quân Hán phóng ngựa tiến thẳng vào, Chu Quan Phu đến tận thềm đình mới hung hãn ghìm cương ngựa, ngựa Xích Long dưới hông lập tức hí lên tiếng dài, móng ngựa bốc dựng lên không trung.

Ghìm giữ Xích Long mã xong, lại ngăn trở Phiêu kỵ phía sau dừng lại, lúc này Chu Quan Phu mới đưa ánh mắt giống như chim ưng hung tợn dừng ở trên người Tất Thư đang ngồi ngay ngắn bên trái bàn cờ. Dưới ánh mắt tràn ngập thù hận của Chu Quan Phu, Tất Thư trong nháy mắt như rơi xuống hố băng, cả người khẽ rùng mình, một sự lạnh buốt khó hiểu từ trong lòng mạnh mẽ trào dâng.

Đương nhiên Hô Diên sẽ không trơ mắt nhìn Chu Quan Phu uy hiếp Tất Thư, liền tiến lên nửa bước chặn tầm mắt của Chu Quan Phu, cười gằn nói:

- Chu Quan Phu, con mẹ nó đừng giả bộ trước mặt lão tử, mắt của ngươi lớn lắm sao? Hừ, mấy tháng trước dưới Hổ Lao quan đã để ngươi chạy thoát, tuy nhiên lần này ngươi sẽ không may mắn như thế nữa đâu.

Chu Quan Phu chẳng tỏ ra không chút yếu kém, phản bác lại:

- Dưới Hổ lao quan nếu không phải có lũ hổ ngu xuẩn kia, chỉ dựa vào ngươi, tên sói gầy lông mốc mà đòi thẳng lão tử ư? Nằm mơ đi!

Dù rằng Chu Quan Phu rất muốn giết Tất Thư để báo thù cho phụ thân, nhưng trong lòng y hiểu rất rõ, chỉ cần có tên ác lang Hô Diên ở đây, y rất khó mà đạt được ý nguyện.

Hô Diên cười ha hả nói:

- Lão tử không nhiều lời vô nghĩa với ngươi, Thừa tướng nhà ngươi đâu?

- Thừa tướng ở phía sau.

Chu Quan Phu xoay người xuống ngựa, lãnh đạm nói:

- Tuy nhiên trước khi Thừa tướng tiến vào đình, lão tử cần phải kiểm tra mặt cỏ bốn phía đình này một lần, đừng hòng giở trò tiểu nhân trước mặt lão tử. Hừ!

Hô Diên tự tin mình ngụy trang rất tốt, nói:

- Con mẹ nó nếu ngươi không tin, vậy thì xin mời.

Lúc này Chu Quan Phu dẫn theo mười mấy Phiêu kỵ quân Hán bắt đầu cẩn thận kiểm tra đình và bốn phía mặt cỏ xung quanh đình. Hô Diên trên thảo nguyên chuyên làm cạm bẫy, việc ẩn dấu nỏ tay dưới mười hố đất được ngụy trang không chút dấu vết, Chu Quan Phu kiểm tra nửa ngày không tìm được bất luận hố đất gì. Thấy Chu Quan Phu tay không trở về, khóe miệng Hô Diên hiện lên nụ cười độc ác.

Tuy nhiên, sau đó Chu Quan Phu lại nói một câu khiến Hô Diên thẹn quá hóa giận. Chu Quan Phu nói:

- Tên sói gầy lông mốc, hãy sai người của ngươi cùng người của lão tử lui ra khoảng hơn trăm bước, nơi này ngoại trừ Thừa tướng với Thượng Tướng Quân nhà ngươi thì cũng chỉ có ngươi và ta được ở lại thôi.

Hô Diên tức giận nói:

- Lão tử dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi?

Nếu dể Thiên Lang vệ rút lui hơn trăm bước, vậy thì mấy nỏ tay chôn dưới hố đất kia thì còn có tác dụng rắm thối gì? Hô Diên gã được canh giữ bên cạnh Thượng Tướng Quân, căn bản không có cơ hội đi lấy nỏ tay, mà nỏ tay rõ ràng còn không tiện bằng Nguyệt Kiếm trên tay.

Chu Quan Phu mỉm cười nói:

- Thế nào, không phải là sói gầy lông mốc nhà ngươi sợ ta đó chứ?

- Sợ ngươi? Nực cười!

Hô Diên nghe vậy giận giữ, rút Nguyệt Kiếm chĩa về phía Chu Quan Phu. Chu Quan Phu cũng gỡ song thiết kích trên vai xuống, kiêu ngạo đỡ một cái liền phát ra tiếng “keng” vang dội.

- Hô Diên!

Rõ ràng hai người rất muốn sống mái với nhau, Tất Thư bất đắc dĩ đành phải ngăn cản.

Hô Diên hậm hực thu kiếm vào vỏ, lui trở lại bên cạnh Tât Thư, đợi Chu Quan Phu mang theo Phiêu kỵ quân Hán lui hơn trăm bước, Hô Diên cũng lệnh cho Thiên lang vệ lui hơn trăm bước, tận đến khi trong đình chỉ còn lại hai người Tất Thư và Hô Diên, cuối cùng Bạch Mặc mới xuất hiện, sau đó dưới sự bảo vệ của Chu Quan Phu đi vào trong đình.

- Sư huynh, đã lâu không gặp?

Tất Thư đang quỳ ngồi dậy, mỉm cười hành lễ.

- Sư đệ, vẫn khỏe chứ?

Bạch Mặc ngồi vào vị trí, chắp tay đáp lễ.

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời lập tức cất tiếng cười to, cho dù hai người đều vì chủ của mình, cho dù rất có thể ngày nào đó sẽ phải phân ra thắng bại sống chết, nhưng ít nhất vào giờ khắc này, trong lòng hai người chỉ có tình cảm vui mừng vì lâu ngày gặp lại, năm xưa khi hai người còn học nghệ tại sư môn, tình cảm huynh đệ cũng rất tốt đẹp.

Đợi Bạch Mặc ngồi vào vị trí, Tất Thư cười vang nói:

- Nói là muốn mở tiệc chiêu đãi sư huynh, nhưng tiểu đệ lại chỉ chuẩn bị một bàn cờ, không có rượu không có thịt, sư huynh không trách tiểu đệ keo kiệt chứ?

Bạch Mặc cười nói:

- Rượu thịt không cần, có cờ là đủ rồi.

Lập tức Bạch Mạc lại phát hiện bàn cờ trước mặt có chút lạ thường, nhìn kỹ đã có mười chín rãnh tung hoành, lập tức ngạc nhiên nói:

- Sư đệ, bàn cờ này hình như có chút khác thường?

Tất Thư khẽ mỉm cười, ẩn ý nói:

- Sư huynh không biết đó thôi, đây cũng là Vương ta sáng chế ra. Vương ta từng nói, bàn cờ như bao hàm toàn bộ thiên hạ, chỉ tung hoành mười bảy rãnh, vận mệnh quá nhỏ, vì thế đã thêm vào hai rãnh biến thành mười chín rãnh tung hoành. Chỉ một chút thay đổi nhỏ này đã khiến cho bàn cờ tăng thêm biến hóa. Sư huynh có cảm thấy khí thế rộng lớn hơn nhiều không?

Trong lòng Bạch Mặc run sợ, những lời này của Tất Thư đã thầm nói Sở Vương khí vũ hơn người. Tuy nhiên Bạch Mặc sẽ không để mình yếu thế, lập tức mỉm cười lắc đầu:

- Theo như lời sư đệ nói, bàn cờ giống như bao hàm toàn bộ thiên hạ, cái gọi là vạn vật đều đã định quy tắc, Sở Vương có thêm chút thay đổi, thật là quá kiêu ngạo, ngông cuồng.

- Haizz.

Tất Thư khoát tay, nói:

- Cái gọi là quy tắc chính là dùng để phá vỡ. Năm xưa nếu không có Vệ Ưởng cải cách, thì làm sao nước Tần cường mạnh dẫn binh nuốt sáu nước? Nay không có Vương ta đứng đầu, nước Sở cường mạnh sao có thể càn quét các lộ chư hầu? Sư huynh ở Quan Trung nỗ lực thực hiện cải cách, không sợ cũng bị bó hẹp trong các quy tắc cũ ư?

- Lời lẽ của sư đệ vẫn sắc bén như vậy, tiểu huynh bái phục.

Bạch Mặc khẽ mỉm cười, lại nói:

- Cũng được, vậy hãy dùng mười hình rãnh cờ tung hoành trên bàn cờ này để đi, tiểu huynh là sư huynh, làm lễ đi đầu.

Bạch Mặc nói xong liền đem giỏ đựng quân cờ màu trắng đặt trước mặt, chiếu theo quy tắc, đi trước dùng cờ trắng.

- Ấy, thân là sư huynh, đương nhiên phải là đệ trước mới đúng.

Tất Thư biết rõ tầm quan trọng của việc nắm giữ cờ trắng, lập tức không chút khách khí đoạt lại giỏ đựng quân cờ trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK