Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, Hạng Trang cũng không vào ở trong Trường Lạc cung, chỉ là chiếm phủ Thừa tướng của Tiêu Hà.

Câu chuyện Câu Tiễn nằm gai nếm mật lưu truyền thiên cổ, là một người xuyên thời gian, Hạng Trang hiểu thấu một câu danh ngôn, cuộc sống từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo thì khó. Hiện giờ quân Sở khó giữ được vương triều, ngày phục hưng của quân Sở cũng xa xôi ngàn trùng, há có phải lúc để ham vui hưởng lạc chứ? Nói thật, Hạng Trang hiện giờ thậm chí còn không mấy hứng thú với nữ sắc.

Đại sảnh phủ Thừa Tướng, Hạng Trang, Úy Liễu, Vũ Thiệp cùng ngồi trên chiếu dùng tiệc.

Hàm Dương đã bị quân Sở chiếm đóng rồi, toàn bộ Quan Trung cũng đã mở rộng vòng tay đối với quân Sở, mặc cho quân Sở muốn làm gì làm, bây giờ là lúc nên nghe thử kế hoạch tiếp theo của lão già Úy Liễu rồi.

Úy Liễu lắc lắc ống tay áo, nói:

- Thượng Tướng Quân, hiện giờ quân ta có ba nhiệm vụ lớn khẩn cấp!

Nói xong, Úy Liễu lại duỗi một ngón tay ra, nói:

- Thứ nhất, hiện giờ đã là sáu tháng hơn mười ngày, lương thực mùa hạ ở Quan Trung sắp chín rồi, đống lương thực mùa hạ này nhất định phải giành thu gặt trước, tuyệt đối không thể để lại cho Lưu Bang, nếu như Quan Trung không có lương thực, Lưu Bang chỉ còn cách điều lương thực từ phía Mong, Thục trở về Quan Trung, lại công thêm việc lương thực đều vào tay ta, quân Hán lại không có lương thực, chí ít trong hai năm tới sẽ không có cách nào tiến thành chinh chiến với qui mô lớn.

Hạng Trang gật gật đầu, đây là điều cần thiết rồi, lương thực mùa hạ năm nay, một hạt cũng không thể để lại cho lão già Lưu Bang.

Vũ Thiệp lập tức nói:

- Điều này dễ làm, phái hai quân Tiêu Khai, Điền Hoành giả dạng quân Hán đi cưỡng thu là được!

Úy Liễu gật gật đầu, lại nói:

- Nhiệm vụ khẩn cấp thứ hai, chính là phái quân giả dạng quân Hán cướp sạch các huyện ở Quan Trung, sau đó lại phái một đội quân thay lại phục trang và áo giáp của quân Sở, truy kích đuổi theo từ phía sau, để khôi phục danh tiếng của quân Sở ở Quan Trung.

Đây chủ yếu là làm cho bá tánh Quan Trung xem, còn về phần hào cường thế tộc ở Quan Trung, sợ là không thể gạt được.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, việc này vẫn là phải làm, bất kể là có tác dụng hay không, chỉ cần có thể mang lại chút phiền phức cho Lưu Bang, chỉ cần giữ chân quân Lưu Bang phía sau, thì quân Sở nhất định phải dốc hết sức mình!

Vũ Thiệp lại nói:

- Chuyện này cũng có thể giao cho quân của Tiêu Khai và Điền Hoành làm chung một lần.

Úy Liễu dừng lại một chút, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lại nói:

- Nhiệm vụ khẩu cấp thứ ba, cũng rất cần thiết đó chính là bái tế lăng của Thủy Hoàng để lôi kéo các đường hào cường thế tộc ở Quan Trung.

Đối với vận mệnh của Quan Trung, Úy Liễu có thể nói là nắm rất cặn kẽ, nước Tần trước lúc thống nhất thiên hạ, thế tộc ở Quan Trung chiếm phần đông đều là thế tộc già cõi của nước Tần, nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, lại có không ít thế tộc ở Quan Đông trước sau chạy đến sống ở Quan Trung, từ đó về sau, vận mệnh thế lực của hào tộc Quan Trung liền trở nên vô cùng phức tạp.

Sau khi Tần vương mất đi, một bộ phận hào tộc quyền quý cũng biến mất theo.

Một bộ phận hào tộc như Mã Thị thì đầu quân dưới trướng của Lưu Bang.

Tuy nhiên vẫn còn một số hào tộc vẫn đang không cầm quyền, đứng giữa quan sát, nguyên nhân mà bọn họ không muốn tùy tiện đầu quân dưới trướng của Lưu Bang, đó chính là do Lưu Bang hoàn toàn phủ nhận Tần Thủy Hoàng và cả chế độ của Tần. Bởi vì số hào tộc này đã quen với chế độ của Tần vương, có thể nói đã là người hâm mộ trung thực của chế độ Tần thì há có thể dễ dàng thay đổi lề lối?

Nếu như Hạng Trang thật sự có thể bái tế lăng của Thủy Hoàng, thì không thể nghi ngờ gì đây là một tín hiệu mạnh mẽ!

Vũ Thiệp nghe xong liền giật mình biến sắc, nếu không phải Úy Liễu là quân sư quân Sở, gã chỉ e là đã trợn trừng mắt mà giận dữ rồi!

Đối với người thời xưa mà nói, lăng mộ không thể tùy tiện mà bái tế đâu, nhất là khi Hạng Trang giờ đã là Thượng Tướng quân của Đại Sở, sau này thậm chí có khả năng trở thành Sở vương, lại làm sao có thể bái tế lăng của Thủy Hoàng? Bởi vì trong mắt của Vũ Thiệp, Tần Sở là kẻ thù truyền kiếp, tướng Sở Hạng Yến chính là chết trong tay của tướng Tần là Vương Tiễn, Hạng Trang thân là con cháu của Hạng Yến, nếu đi bái tế lăng của Thủy Hoàng, chẳng phải là nhận giặc làm cha hay sao?

Lời này của Úy Liễu nếu như nói với Hạng Võ, chỉ e rằng đã bị Hạng Võ ném vào nồi chảo mà nấu chín rồi.

Tuy nhiên Hạng Trang nghe xong vẻ mặt vẫn bình thản, hắn vốn đã rất sùng bái Thủy Hoàng, cho nên đối với hắn mà nói, việc bái tế lăng của Thủy Hoàng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.

Hơn nữa Hạng Trang cũng hiểu rất rõ, việc bái tế lăng Thủy Hoàng mang ý nghĩa to lớn!

Người Hoa Hạ ở Trung Nguyên từ xưa đến nay đã sùng bái tổ tiên, cho nên tông miếu lăng tẩm có một ý nghĩa đặc biệt, tình huống thường thấy là, Hoàng đế của các hoàng triều đời sau rất ít khi bái tế lăng tẩm của các hoàng đế tiền triều đã bị thay thế, trong lịch sử phong kiến hơn hai ngàn năm ở Hoa Hạ, việc này dường như chỉ xảy ra một lần, chính là hoàng đế Khang Hi Mãn Thanh đã bái tế hiếu lăng của triều Minh là Chu Nguyên Chương.

Lúc Khang Hi bái tế hiếu lăng đời Minh, thì Mãn Thanh cướp lấy thiên hạ nhà Hán không bao lâu, thiên hạ chưa quy thuận, nhất là thành phần người có học của nhà Hán, vẫn chưa thừa nhận hoàng triều Mãn Thanh là hợp pháp chính thống. Cho nên, Khang Hi mới không thể không tỏ thái độ đó, chứng tỏ tộc Mãn sẽ không đoạn tuyệt quan chức nhà Hán, cũng dùng hành động này để lôi kéo người có học của nhà Hán.

Từ đó, hoàng triều Mãn Thanh duy trì suốt hơn hai trăm năm, thời gian dài lâu hơn nhiều so với Mông Nguyên dẫn quân làm chủ Trung Nguyên.

Đây không phải hoàn toàn nhờ vào công của Khang Hi bái tế hiếu lăng Minh, nhưng tuyệt đối là một yếu tố quan trọng không thể xem thường!

Cho nên, nếu như Hạng Trang bái tế Thủy Hoàng, thì chẳng nghi ngờ gì đó là đang chiếu cáo với thiện hạ, Hạng Trang hắn vô cùng sùng bái Tần Thủy Hoàng, mà Đại Sở do hắn dẫn dắt, cũng sẽ tiếp thu chế độ quan chức của Đại Tần. Điều này đối với các hào tộc Quan Trung đang quy ẩn mà nói, không thể nghi ngờ đó là một niềm an ủi vô cùng lớn, hoàn toàn có thể thấy được, sau khi tin tức được lan truyền, các đường hào tộc nhất định sẽ lần lượt đến xin đầu quân!

- Không được!

Không đợi Hạng Trang tỏ thái độ gì, Vũ Thiệp đã quả quyết phản đối nói:

- Tại hạ kiên quyết phản đối, Thượng Tướng Quân tuyệt đối không thể bái tế lăng của Thủy Hoàng, tuyệt đối không thể!

Hạng Trang ngạc nhiên, thái độ phản đối kịch liệt của Vũ Thiệp nằm ngoài dự đoán của hắn.

Úy Liễu im lặng, ông ta đương nhiên biết hành động này sẽ dẫn đến việc phản đối kịch liệt của các tướng cũ quân Sở, đang dưới trướng Thượng Tướng Quân, nhưng mà, Úy Liễu càng biết rằng đây là mấu chốt giúp xoay chuyển cục thế giữa Sở Hán, nói một cách không khách khí, nếu như Hạng Trang không thể mượn thế lực của hào tộc nước Tần, chỉ dựa vào sức lực còn sót lại của quân Sở, chỉ sợ vẫn là đấu không lại Lưu Bang thôi.

Thấy Hạng Trang không nói lời nào, Vũ Thiệp nóng nảy nói:

- Thượng Tướng Quân, Tần Sở là kẻ thù truyền kiếp mà!

Nói xong một hồi, Vũ Thiệp nước mắt nước mũi rồng rồng nói:

- Người thân là Thượng Tướng Quân nước Đại Sở, lại làm sao có thể bái tế tên bạo quân Tần Vương Doanh Chính chứ? Làm như vậy là đoạn tuyệt tông miếu nhà mình, là nhận giặc làm cha đó!

Hạng Trang lập tức thở dài, có chút không biết làm sao nhìn về phía Úy Liễu.

Thành thật mà nói, việc bái tế lăng Thủy Hoàng này, Hạng Trang là ngàn vạn lần đồng ý, nhưng làm thế nào để thuyết phục Vũ Thiệp và các thuộc cấp già cõi thì khó khăn rồi, nhất là đám tướng sĩ già cõi như Quỹ Sở, Quý Bố. Nếu chẳng may xử lý không khéo, làm loạn cả lên, thế thì sẽ làm cho lòng quân, sĩ khí của quân Sở bị đả kich nghiêm trọng, còn làm trò cười cho lão già Lưu Bang nữa.

Do đó chuyện này không thể miễn cưỡng, có thành hay không còn nhờ vào tài hùng biện của Úy Liễu rồi.

Úy Liễu hoàn toàn hiểu rõ cái khó của Hạng Trang, lập tức chấn tĩnh tinh thần nói với Vũ Thiệp:

- Vũ Thiệp tiên sinh, lão già có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, không biết có được hay không?

Vũ Thiệp giọng điệu chẳng nể nang gì, nói:

- Nguyện nghe cao kiến của quân sư.

Đối với Úy Liễu, Vũ Thiệp cũng rất là tôn kính, nhưng hôm nay Úy Liễu nói đến việc bái tế Thủy Hoàng, lại khiến cho trong lòng Vũ Thiệp thấy rất khó chịu, gã ta cho rằng, Úy Liễu đây chẳng phải là nói càng làm bậy sao? Tần Vương Doanh Chính là ai? Đó chẳng phải là tên bạo quân tuyệt thế đã một tay tiêu diệt mất Đại Sở ư, để cho Thượng Tướng Quân bái tế tên bạo quân này, làm cho đám di tộc nước Sở này khó lòng chấp nhận mà?

Úy Liễu lại không hề để tâm đến giọng điệu không khách khí đó, cười nói:

- Giữa hai nước Tần và Sở có thù với nhau, cũng là mối thù của một nước, phải vậy không?

Vũ Thiệp im lặng, đối với điều này gã cũng không phủ nhận, giữa Tần Sở là có mối thù của một nước, chứ không phải mối thù cá nhân.

Úy Liễu lại nói:

- Nếu như đã là mối thù một nước, thì bây giờ hoàng đế nước Tần đã bị diệt vong, thế thì thù hận giữa hai nước Tần Sở cũng không còn cơ sở để tồn tại nữa rồi, lão đây thực sự không hiểu được, tại sao tiên sinh lại mang lòng thù hận với một hoàng đế đã chết như vậy? không lẽ Thượng Tướng Quân bái tế hoàng lăng, có thể khiến cho hoàng đế Thủy Hoàng sống lại, có thể phục hồi lại đế quốc Tần được sao?

- Đương nhiên không thể.

Vũ Thiệp chau mày, lại nói:

- Nhưng nếu đổi lại là quân sư người, sẽ đi bái tế lăng mộ của kẻ đã giết chết cha mình sao?

Nói xong một hồi, Vũ Thiệp lại nói:

- Nếu quân sư thật sự đi bái tế kẻ thù đã giết chết cha mình, không biết cha người ở dưới suối vàng sẽ có cảm nghĩ gì?

Úy Liễu nói:

- Tiên sinh lại quan điểm nhầm lẫn rồi, vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, Tần Sở là mối thù một nước, không là mối thù cá nhân, cho nên ví dụ này của tiên sinh không thỏa đáng…

Vũ Thiệp nói:

- Quốc gia, quốc gia, có quốc thì mới có gia, quân phu, quân phu, có quân thì mới có phu, cho nên, quốc chính là gia, quân chính là phu (cha). Nước Tần tiêu diệt nước Sở, chính là đã hủy hoại gia đình của người Sở, chính là giết chết tất cả người cha của dân Sở, đây chẳng phải là mối thù không đội trời chung, lại há có thể dùng một câu nói nhẹ nhàng là gạt phăng đi được?

Úy Liễu nín khe, bàn về mưu lược Vũ Thiệp thua xa gã, nhưng luận về hùng biện, ông ta lại thua xa lắc Vũ Thiệp.

Thấy Úy Liễu nói hai câu là đã bị biện ngã, Hạng Trang không khỏi chau mày lại, lăng Thủy Hoàng hắn là nhất định phải bái tế rồi, đây không phải chỉ là vì lôi kéo thế tộc cũ của nước Tần, càng là vì đẩy mạnh cho chuẩn bị hệ thống chiến đấu bảo đảm về kinh tế lẫn lực lượng cho mai sau, Vũ Thiệp nghĩ không thông, cũng chưa có trở ngại gì, nhưng nếu Hoàn Sở, Quý Bố làm loạn cả lên, vậy là đại sự không hay rồi.

Lập tức Hạng Trang quay đầu lại quát lớn:

- Tấn Tương.

Tấn Tương sải bước vào trong, chắp tay thi lễ nói:

- Thượng Tướng Quân có căn dẵn gì ạ?

Hạng Trang nói:

- Tức khắc phi ngựa đến Hàm Cốc Quan, lệnh cho Hoàn Sở, Quý Bố lập tức đến Hàm Dương, đại quân dưới trướng tạm thời giao cho tả Tư Mã Bàng Ngọc của Hàm Trận Doanh thống lĩnh.

Cũng trong sáng hôm nay, hơn sáu ngàn tàn quân của Hoàn Sở, Quý Bố và cả hơn hai trăm lính già nua của Bàng Ngọc đã rút lui đến Hàm Cốc Quan, tin Kinh Thiên tử trận cũng truyền đến, khiến cho Hạng Trang không khỏi kích động.

- Vâng!

Tấn Tương ầm ầm dạ vâng, đang lúc đinh xoay người rời đi, Hạng Trang lại nói:

- Chờ một chút.

Tấn Tương ngạc nhiên quay đầu lại, Hạng Trang lại nói:

- Lại sai người thông báo hai vị tướng quân Tiêu Khai, Điền Hoành, lệnh cho bọn họ lập tức vào thành.

Tấn Tương lần nữa dạ vâng, lĩnh mệnh rời đi.

Hổ Lao Quan bị đốt suốt hai ngày đêm, cuối cùng cũng bị một trận mưa lớn dập tắt rồi.

Đại quân Lưu Bang lập tức tiến vào quân Tam Xuyên, nhưng hiện ra trước mắt Lưu Bang lại là một quận Tam Xuyên tan tành rách nát. Một số lượng lớn thành phố thị trấn bị hủy, vố số nhà dân bị đổ nát, bá tánh lang thang không nơi trú ngụ, mười căn đã có chín căn là trống, khắp nơi đều là dân đói chạy nạn, điều khiến Lưu Bang không hiểu được là, đám dân đói này sau khi thấy được quân Hán, không ngờ lại có vẻ mặt thù hận.

Thành Lạc Dương cũng đã hóa thành đống hoang tàn, lương thực và vũ khí mà Lã Trạch đã cất giữ trong kho, không phải bị quân Sở cướp đi thì là bị phóng hỏa đốt sạch. Lần này, thậm chí cả việc nuôi sống mấy chục ngàn đại quân cũng là vấn đề khó khăn, nói không chừng, cũng chỉ có thể cưỡng đoạt trưng thu lương thực từng xung quanh huyện ở quận Tam Xuyên thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK