Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Bang nói:

- Tử Phòng, ngươi muốn nói dụng binh đối với Hung Nô?

Nói thực ra, đối với người Hung Nô Lưu Bang vẫn là khá sợ sệt, nguyên nhân chủ yếu chính là người Hung Nô đều là kỵ binh thảo nguyên đi lại như gió, mà đa số Hán quân đều là bộ binh, một khi hai bên đánh nhau dữ dội, Hán quân về chiến lược sẽ nằm vào thế bị động, cho nên, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Lưu Bang quả thực không muốn chủ động chọc giận người Hung Nô.

Trương Lương không đáp hỏi ngược lại:

- Đại vương không cảm thấy hiện tại đang là cơ hội tốt để dụng binh Hà Tây sao?

Bởi vì sự xuất hiện của người vượt qua như Hạng Trang đây, làm cho Lưu Bang đối với kỵ binh có chút nhận thức sâu sắc, lại thêm vào thế lực lớn của thiên hạ cùng với sự chênh lệch cực lớn phát sinh trên lịch sử, khiến cho Lưu Bang không thể không tự mình đối mặt với sự uy hiếp của Hung Nô, do đó, từ sau khi người Hung Nô Nam hạ Quan Trung lần thứ nhất, Lưu Bang liền tăng cường dối với Hung Nô, phòng bị của Nguyệt Thị và thâm nhập.

Lúc này Quan Trung, mặt đông là Hàn Quốc, Lương quốc, phía nam là Ba, Thục Nhị quận, có thể bình chân như vại.

Biên giới phía Tây của người Nguyệt Thị cùng với phía bắc của người Hung Nô đều có thể cấu thành uy hiếp đối với Đại Hán, nhưng mà nói tóm lại, sự uy hiếp của người Hung Nô phải rộng lớn hơn người Nguyệt Thị.

Trên thực tế, người Nguyệt Thị cuộc sống hiện tại cũng không khá giả lắm.

Cách đây không lâu, bộ lạc Hưu Chư và bộ lạc Hồn Tà bắt ngang giữa người Hung Nô và người Nguyệt Thị đều đầu hàng người Hung Nô, người Nguyệt Thị phải đối mặt với sự uy hiếp của người Hung Nô, nghe nói, Hung Nô Thiền Vu Mạo Đốn đã vài lần phái sứ giả đi tới vương đình Nguyệt Thị, uy hiếp người Nguyệt Thị làm theo hai bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, thần phục dưới chân người Hung Nô.

Người Nguyệt Thị cũng là một bộ lạc lớn, mang giáp hơn mười vạn, tự nhiên sẽ không dễ dàng thần phục.

Trương Lương cho rằng, một khi người Nguyệt Thị cùng người Hung Nô khai chiến toàn diện, Đại Hán quốc thì đang nhân cơ hội này kết hảo người Nguyệt Thị, hung hăng đả kích người Hung Nô, đã không thể đánh tàn hoàn toàn người Hung Nô. Ít nhất cũng phải đánh cho bọn họ không dám Nam hạ dân chăn nuôi, kể từ đó, Đại Hán quốc có thể vừa giải quyết đến từ biên giới phía Tây, uy hiếp hai đại Bắc Cương, có thể nói là một công đôi việc.

Hơn nữa đối với tình hình này, Trương Lương, Trần Bình cũng đã phân tích qua nhiều lần rồi.

Lưu Bang cũng có chút ý động, lại nói:

- Tử Phòng. Ngươi cảm thấy trận này có thể đánh?

Trương Lương nói:

- Đại vương, Hà Tây chi chiến, quân ta có ba trận thắng mà Hung Nô có ba trận bại, cho nên cược chiến này có thể đánh!

- Quân ta có ba trận thắng mà Hung Nô có ba trận bại?

Lưu Bang thêm vào chút hứng thú, hỏi han:

- Tử Phòng, nói cụ thể chút.

Trương Lương nói:

- Hành lang Hà Tây láng giềng gần Lũng Tây, đất Bắc hai quận, quân ta dùng khỏe ứng mệt, đây là thắng một; người Nguyệt thị đối mặt với sự uy hiếp tồn vong sinh tử, ắt phải đồng tâm hiệp lực với ta, cùng nhau chống lại Hung Nô; thắng thứ hai; kỵ quân ta dĩ nhiên đã luyện thành. Có thể gọi là binh hùng tướng mạnh, khí giới sắc bén Hung Nô cũng không sánh bằng, đây cũng là cái thắng thứ ba.

Trần Bình khẽ mỉm cười, nói tiếp:

- Cửu Nguyên cách xa hành lang Hà Tây, người Hung Nô ủy lạo chiến sĩ dùng tập kích từ xa, đây là cái bại thứ nhất; Hưu Chư, Hồn Tà mới hàng, lòng người không ổn định, khó mà đồng tâm hiệp lực với Hung Nô, liên binh tác chiến, đây là cái bại thứ hai; trước mắt vẫn chỉ là giữa hè. Người Hung Nô chưa béo lên, ngựa không cường tráng, lại không thể triệu tập toàn bộ đại binh của bộ lạc xuất chinh, đây là cái bại thứ ba.

Trương Lương lại nói:

- Quân ta có tam thắng mà Hung nô có tam bại, trận này tại sao không thể đánh?

Lưu Bang nghe được tim đập thình thịch, lập tức hung hăng gõ nhịp nói:

- Tốt. Đánh!

Dừng một chút, Lưu

Bang lại nói,

- Như vậy, lại nên lấy ai làm tướng, nên xuất động bao nhiêu kỵ binh?

Trương Lương, Trần Bình liếc nhau, mỉm cười không nói.

Hán vương đã là người sắp sáu mươi tuổi, xương cốt sớm đã không thể so với năm đó được nữa, hơn nữa kỵ quân tác chiến, động một tí là tiến nhanh bay nhanh hơn nghìn dặm, xương cốt già cỗi của Hán vương thật sự đang trên mức nguy hiểm, vậy có thể không được rồi! Cho nên nói trận này chỉ có thể vái một viên đại tướng lĩnh quân xuất chinh, về phần ai xuất chinh, cũng không thể trì hoãn.

Kỵ quân Hán vốn dĩ không nhiều, ngoại trừ Quán Anh cũng chính là Lã Đài.

Đổi lại một năm trước, phái ai xuất chinh còn phải suy xét. Tuy nhiên bây giờ thôi, lại căn bản không phải điều tất yếu nữa, năm trước Bạch Vu Sơn một trận đại chiến, Lã Đài đã lấy được toàn thắng, lại bắt sống được hộ vệ tay trái của Hung Nô. Quán Anh lại ở Phu Thi chịu khổ bại tích, hai người ai hơn ai kém đã rõ. Lã Đài tuy rằng tuổi trẻ, nhưng khả năng lãnh binh tác chiến lại trên Quán Anh!

Nếu nói Lưu Bang còn băn khoăn, đó chính là Lã Trạch đứa con cả của Lã Đài, lại là cháu trai ngoại của Lã Hậu, lại là biểu huynh của Thái tử Lưu Doanh, một khi Lã Đài lập chiến công lớn, trở thành Đại Hàn quốc hoặc trụ cột không thể thiếu, thì Lưu Bang lại muốn phế truất Lưu Doanh sửa lập Lưu Như Ý làm Thái tử, thì phải cực kỳ cân nhắc phản ứng của Lã thị.

Tuy nhiên Trương Lương, Trần Bình cũng không đồng ý Lưu Bang phế truất Lưu Doanh, cho nên đều muốn do Lã Đài lãnh binh.

Lưu Bang suy xét nhiều lần, cuối cùng cảm thấy phế truất Thái tử còn có thể bàn bạc kỹ hơn, mà uy hiếp người Hung Nô lại là vô cùng cấp bách, lập tức lấy quyền, quay đầu lại chỉ bảo Trương Lương nói

- Tử Phòng, lập tức nghĩ ra một chiếu lệnh, đề bạt Giáo Úy Lã Đài là Phiêu Kỵ tướng quân, Thống soái Lũng Tây, và hai vạn tinh binh Hàm Dương, kỳ hạn triệu tập đến Hà Tây!

- Vâng!

Trương Lương vui vẻ đồng ý, xoay người lĩnh mệnh đi.

Trương Lương vừa mới bước chân đi, Tiêu Hà bổng nhiên mệt mỏi nhanh chóng xông vào.

- Tướng quốc?

Lưu Bang ngạc nhiên nói,

- Ngươi sao lại từ Lũng Tây đến đây?

- Đại vương.

Tiêu Hà vái chào Lưu Bang thở hổn hển nói,

- Mau, mau theo thần hồi Hàm Dương

- Hồi Hàm Dương?

Lưu Bang trong lòng nhảy loạn xạ, mặt biến sắc nói,

- Tướng quốc, có phải là đã xảy ra chuyện lớn gì?

- Ách, không phải.

Tiêu Hà khẩn trương lắc đầu, sau đó nói,

- Là như thế này, mấy ngày trước thần trong lúc vô ý gặp một sĩ tử du học Quan Đông, người này học thức hơn người, cách nói năng lại không tầm thường, tuyệt đối là nhân tài mà Đại vương cần, chỉ có điều, với thân phận của thần, sợ là không đủ để chiêu nạp người này, cho nên, Đại vương vẫn phải nhanh chóng trở về Hàm Dương một chuyến.

- Nhân tài?

Lưu Bang vẻ mặt khẽ nhúc nhích, đối với con mắt nhìn người của Tiêu Hà, Lưu Bang xưa nay khá tin phục, Tiêu Hà nói người này là nhân tài, vậy nhất định là nhân tài, nếu là nhân tài, Lưu Bang tất nhiên không muốn bỏ qua, lập tức Lưu Bang nói:

- Được, quả nhân liền quay về Hàm Dương!

Hàm Dương tây giao, Trường Nhạc Doanh.

Ngày tàn khốc như lửa, thủy triều giống như trong tiếng gót sắt, một đội ước chừng bốn năm trăm kỵ quân Hán giống như gió lao đi, hướng về phía viên môn Trường Nhạc Doanh mà đến, khó khăn lắm mới tiếp cận viên môn, tiểu tướng mặc hồng bào giục ngựa phi nhanh trước nhất giơ tay phải lên, phía sau ào ào bốn năm trăm kỵ binh lập tức hai bên tả hữu nhanh chóng mở rộng ra.

Gần như là cùng lúc, viên môn Trường Nhạc Doanh cũng ầm ầm mở ra, một đội quân kỵ binh Hán khác từ trong viên môn ào ào kéo ra, hai bên quân Hán vào, tốc độ nhanh chóng trì hoãn, thẳng đến cách xa không đến mười bước đều ghì ngựa, từ trong Trường Nhạc Doanh nghênh đón ra là nhóm quân Hán, cầm đầu là một viên tiểu tướng quân Hán.

- Tướng!

- Thắng!

Đứng song song trong nháy mắt, tiểu tướng cầm đầu hai viên quân Hán đồng thời chắp tay cười to.

Hai viên tiểu tướng quân Hán này chính là Lã Đài, Chu Quan Phu, Lã Đài tự Tương Chi, Chu Quan Phu tự Thắng Chi, tất cả đều là Hán Vương Lưu Bang ban cho, Lã Đài, Chu Quan Phu và Vương Khởi cũng xưng Quan Trung tam tuấn, chỉ tiếc là trận chiến Đại Biệt Sơn, Vương Khởi chưa kịp lễ đội mũ liền chiết ở dưới tay Hạng Trang, lại nói tiếp thật là làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.

- Thắng Chi, ngươi không luyện binh trên quận, về Hàm Dương làm gì?

Lã Đài dứt lời ghìm ngựa xoay người, và Chu Quan Phu cũng đi, phía sau xếp thành hàng mấy trăm Hán kỵ liền hướng về tả hữu hai sườn phần phật còi địa phát ra, thông đạo viên môn.

Chu Quan Phu lắc lắc trong tay roi ngựa, tức giận nói:

- Ở trên quận mỗi ngày bắn cây cỏ nhân, nhiều nhất chính là thú săn bắn, đến trong núi bắn mấy chỉ con thỏ gà rừng, cuộc sống này thực sự nhàm chán, đều nhanh mờ nhạt đi đến đây, đúng lúc ta cũng luyện mấy trăm kỵ binh, liền mang đến Hàm Dương để tỷ thí với Trường Nhạc Doanh của người, xem ai yếu hơn ai.

Lã Đài mỉm cười lắc đầu, nói:

- Ngươi vẫn còn tính này sao, ha ha .

Chu Quan Phu tức giận nói:

- Tương Chi, ngươi nói thẳng, so hay là không so?

- So, đương nhiên so.

Lã Đài cười khổ lắc đầu, lập tức lại tự tin tràn đầy nói,

- Đấu tướng một mình đấu, ta còn thực không bằng ngươi, tuy nhiên nếu là tỷ thí dưới trướng kỵ binh cưỡi ngựa bắn cung thôi, không phải ta khoe khoang, mấy trăm kỵ binh của ngươi tuy rằng thoạt nhìn cũng khá hồi sự như vậy, thật phải đến sa trường, hay thật là không đủ nhìn.

Chu Quan Phu hừ một tiếng nói:

- Múa mép khua môi ai không biết, lên sa trường đi rồi sẽ biết cuối cùng thế nào!

Lã Đài lắc lắc đầu, lại nói:

- Như vậy đi, ngươi ở xa tới là khách, ta cũng không ức hiếp ngươi, ta Trường Nhạc Doanh hạt hạ luôn luôn mười sáu khúc tinh cưỡi, ngươi tùy tiện chọn một khúc với ngươi này mấy trăm kỵ binh so với, thế nào?"

Chu Quan Phu nói:

- Được, hàng ngũ, cưỡi ngựa bắn cung, thêm đoạt dê, ba thắng hai!

Khi nói chuyện, hai người liền đã giục ngựa đi tới bên sân Trường Nhạc Doanh, khi Lã Đài đang muốn kích trống tụ binh, trạm canh gác ở trên viên môn lại thổi kèn vang dội.

Lã Đài, Chu Quan Phu quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy mấy trăm Hán kỵ đang đi tới ngoài viên môn, khi nài ngựa cầm một cây đỏ thẫm mầu đại kỳ, mặt trên thêu chữ “Hán”, Lã Đài, Chu Quan Phu vừa thấy mặt liền biến sắc, đây là…Hán vương đại kỳ! Hán vương ngự giá tới rồi!

Lập tức Lã Đài, Chu Quan Phu lại cố ý không tỷ thí lần lượt xoay người xuống ngựa vọt ra ngoài viên môn.

Không lâu sau, từ tiền phương bay nhanh mà đến mấy trăm Hán kỵ liền vọt tới viên môn ngoại, cưỡi ngựa phía trước không đúng là Hán vương? Phía sau Hán vương còn có một gã tiểu tướng mặc hồng bào mười sáu mười bảy tuổi đi theo, tiểu tướng hồng bào bộ dạng giống như lãng tinh, mặt như thoa phấn, nhìn qua vẫn còn có tính trẻ con, có thể nhìn quanh binh khí kỹ lang vòng cổ.

- Đại vương!

- Đại vương!

Lã Đài, Chu Quan Phu cùng với tướng sĩ quân Hán xếp thành hàng phía sau đều quỳ một gối xuống đất, đại lễ tham kiến.

- Tương Chi bình thân, Thắng Chi cũng bình thân, còn có các tướng sĩ, đều hãy bình thân.

Lưu Bang xoay người

xuống ngựa, tự mình nâng ã Đài, Chu Quan Phu dậy, lại giơ tay ra hiệu tướng sĩ phía sau đứng dậy.

Lập tức Lưu Bang tay trái lôi kéo Lã Đài, tay phải nắm Chu Quan Phu thẳng vào viên môn.

Nhìn quanh hai bên, nhìn từ thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nhuệ khí kinh người Lã Đài, Chu Quan Phu, lại quay đầu lại nhìn ưng nhìn kỹ lang cố, kiêu hùng khí độ Lưu Tị, Lưu Bang liền ảm đạm thần thương, sao Lã Trạch, Chu Bột còn có Nhị ca Lưu Hỉ đều sinh đứa con quý hóa, duy độc hắn Lưu Bang lại sinh không giống đứa con?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK