Mục lục
[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người lập tức trở lại đại sảnh, Hạng Trang tự tại ngồi xuống ghế.

Hắn mời Ngụy Duyệt ngồi vào vị trí, Ngụy Duyệt đáp lễ ngồi xuống ghế bên phải Hạng Trang, Úy Liễu thì ngồi xuống phía bên trái, Đông Bá ấn kiếm đứng ngay phía sau Ngụy Duyệt.

Sau khi chủ khách đã ngồi hết, Úy Liễu đột nhiên hỏi:

-Nghe giọng nói, Duyệt nương hình như là người nước Ngụy?

Ngụy Duyệt thản nhiên nói:

-Tổ tiên tiểu nữ ngày trước có di cư tới Ngụy quốc, đến nay đã được hơn hai trăm năm rồi.

Úy Liễu gật gật đầu, lại nói với Ngụy Duyệt vài câu không đâu vào đâu, sau đó lại hỏi:

-Không biết công chúa điện hạ lần này tới Ngao Thương, là vì có việc gì?

-Chi nữ mất nước, đâu dám nhận làm công chúa!

Ngụy Duyệt nói tới đây, bỗng dưng ý thức được không đúng.

Úy Liễu cùng Hạng Trang nhìn nhau cười, thân phận của Ngụy Duyệt đích thị là công chúa, không có gì nghi ngờ cả.

Ngụy Duyệt khẽ thở dài, biết ngay thân phận của mình đã bại lộ, lập tức đứng dậy hướng về phía Hạng Trang, Úy Liễu nhẹ nhàng thi lễ, nói:

-Mất nước chi nữ, thân phận ra sao không quan trọng, lần này ta sở dĩ liều mình tới Sở doanh, chỉ có một chuyện muốn nhờ, mong rằng thượng tướng quân có thể thương tiếc Ngụy dân, bớt tạo ác nghiệt.

-Thương tiếc ngụy dân, ít tạo ác nghiệt?

Hạng Trang lạnh lùng thốt:

-Bản tướng quân sao phải nghe ngươi?

Ngụy Duyệt lại thở dài tiếp lời:

- Thượng Tướng Quân nếu có thể đáp ứng, Vô Ương tình nguyện làm trâu làm ngựa, nô tỳ nguyện không hề oán hận. “

-Công chúa.

Đông Bá nghe vậy lập tức thay đổi sắc mạnh, bước lên hai bước.

Ngụy Duyệt chỉ khe khẽ lắc đầu, Đông Bá đành phải thu tay rút về phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, hắn quyết chí thề bảo hộ Công chúa, hiện tại lại phải trơ mắt nhìn Công chúa điện hạ trở thành nô tì củaThượng Tướng Quân Sở quốc! Giờ khắc này, Đông Bá đã âm thầm quyết định, chỉ cần chờ mọi chuyện ổn thỏa, sẽ tự sát để tạ ơn tiên vương.

Hạng Trang lạnh lùng nói:

-Vì cứu Ngụy dân, hi sinh lớn như vậy, có đáng không?

Ngụy Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

-Thượng Tướng Quân người sai rồi, việc này không phải có đáng hay không, chỉ là có đồng ý hay không thôi.

-Hay, nói rất hay, câu không phải là có đáng giá hay không, mà là có đồng ý hay không rất hay. Công chúa trọng tình cảm như vậy, thật khiến người khác khâm phục.

Hạng Trang bỗng nhiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng bước đi thong thả vài bước, bỗng đột nhiên bước quay đầu lại, nghiêm nghị nói:

-Công chúa có tin không, bản tướng quân không chỉ không muốn tạo sát nghiệp ở đây mà còn muốn phát lương thực của Ngụy dân cơ.

Ngụy Duyệt sắc mặt biến đổi:

-Nói vậy, chẳng phải đây là cái phúc của Ngụy dân sao?

-Tuy nhiên

Hạng Trang nói tiếp:

-Công chúa hãy đáp ứng bản vương một điều kiện.

Ngụy Duyệt chân thành đứng dậy, hướng về phía Hạng Trang đáp lễ, nghiêm túc nói:

-Chỉ cần Thượng tướng quân đối tốt với Ngụy dân, Vô Ương điều kiện gì cũng bằng lòng.

Ngoài thành Ngao Thương, Huỳnh Dương, Quãng Võ, Tác Ấp và ba lộ quân Hán già yếu đã hợp binh lại một chỗ, đồng thời hướng về phía Ngao Thương vội vàng cấp tiến, ba đường viện quân, Huỳnh Dương Tư Mã Tín binh lực nhiều nhất có khoảng một nghìn năm trăm quân già yếu, Tư Mã Tín lại là thân tín của Quận thủ Tam Xuyên Lã Trạch, đương nhiên sẽ là chủ tướng của ba lộ quân.

Trên đường gấp rút tiếp viện Ngao Thương, đám người Tư Mã Tín cứu giúp không ít dân đói, không ngờ đám dân đó lại luôn miệng một lời nói là có một đường quân Hán quyết chiếm Ngao thương, điều này khiến Tư Mã Tín cảm thấy khó hiểu, Ngao thương có quân Hán đóng giữ, tại sao quân Hán lại tiến công chiếm thành chứ. Như vậy chẳng phải người nhà đánh người nhà sao?

Cũng may Ngao thương không còn ở xa, chân tướng sẽ sớm được sáng tỏ thôi.

Ba lộ quân Tư Mã Tín mới chạy tới ngoài thành Ngao Thương, bên trong thành liền kéo lên những tiếng kèn không ngừng, cửa thành chợt mở rộng, một đội quân áo giáp mở cửa đi ra, từ xa nhìn vào, chỉ thấy trong thành bây giờ có tới rất nhiều quân Hán thân thể cường tráng, cùng với mấy ngàn thị chúng.

Quảng Võ thất thanh nói:

-Những binh lính cường tráng trên Lương quốc chẳng phải đã bị Lương vương triệu tập hết rồi sao?

Tác Ấp nhíu nhíu mày, đoán:

-Chẳng nhẽ đám quân này là quân Hán tinh nhuệ từ Quan Trung triệu tập tới sao?

Tư Mã Tín trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

-Để ta lên hỏi rõ xem, không nên cái gì cũng không rõ như vậy.

Lập tức Tư Mã Tín giục ngựa đi ra, tới hai quân trước trận, cao giọng quát hỏi:

-Tại hạ Huỳnh Dương Tư Mã Tín, không biết đối diện là vị tướng quân nào? Xin giới thiệu cho tại hạ được biết.

Tư Mã Tín vừa dứt lời, trận kì của quân Hán phía đối diện liền mở ra, viên đại tướng từ từ trong đám võ tướng kia đi ra, chỉ thấy viên tướng kia cưỡi một con ngựa đen, một con tuấn mã bốn vó màu tuyết trắng, trên người khoác áo giáp lóng lánh, đầu đội kim tử quan, cầm trong tay đại thiết kích sáng lóa.

Tư Mã Tín khẽ nhíu mày, người này có chút quen quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó.

Tư Mã Tín là thân tín của Lã Trạch, ở Hàm Dương có gặp qua Hạng Võ, lúc đó khoảng cách quá xa, cho nên nhìn không rõ, bằng không hắn đã sớm nhận ra.

Tuy nhiên, Tư Mã Tín không nhận ra chứ không phải người khác cũng không nhận ra.

Trong lúc Tư Mã Tín còn đang suy nghĩ, Quảng Võ cùng các tác ấp bỗng chốc thay đổi sắc mặt, sau đó quay đầu ngựa vội vã bỏ chạy.

Tư Mã Tín ôm quyền trên lưng ngựa, chào nói:

-Xin hỏi, tôn tính đại danh của tướng quân?

Võ tướng phía đối diện mỉm cười, quát to:

-Quả nhân họ Hạng, tự Võ, ngươi là ai?

-Hạng…Hạng Võ?

Tư Mã Tín lập tức thay đổi sắc mặt, ấp úng nói:

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi là Hạng Võ?

-Còn không mau khai danh tính nhà ngươi?

Võ tướng trước mặt giơ cao thiết kích, điềm nhiên nói:

-Quả nhân ta quyết không giết người vô danh tính.

Tư Mã Tín sắc mặt trắng bệch…Hạng Võ? Không ngờ lại là Hạng Võ?

Chả phải Hạng Võ đã bị Quán Anh chém chết bên bờ Ô Giang sao? Tại sao lại chưa chết chứ?

Tư Mã Tín trong lòng vô cùng hoảng sợ, đã tính tới việc thúc ngựa bỏ chạy, nhưng cũng bởi vì quá sợ hãi nên chân mềm nhũn ra, lao từ trên lưng ngựa xuống đất, hai gã quân Sở tiến lên đỡ y, Tư Mã Tín ngóc đầu nhìn lên thì chỉ thấy đám quân mình đã sớm bỏ chạy hết.

Chính cái gọi là, người có tên, cây có bóng! Hạng Võ hiển hách hung danh, thật quả không sai chút nào!

Nghe nói đối diện là Hạng Võ, Huỳnh Dương, Quảng Võ và tứ ngàn quân Hán già yếu sớm đã bỏ chạy, chúng còn ném cả binh khí đi mà chạy, giờ khắc này, bọn họ chỉ hận không có thêm đôi cánh bay cho nhanh. Trước sau chưa tới nửa khắc, đám quân Hán già yếu đã chạy sạch trơn, đến cái bóng cũng chả thấy đâu nữa.

Trên đỉnh núi, Trần Hi đang chờ kì tích xảy ra nhìn thấy cảnh tượng đó, y sớm đã tức giận hộc máu mồm rồi.

Trương xuân, Hầu Sưởng và mười mấy môn khách khẩn trương tiến lên đỡ Trần Hi, y tỉnh dậy, thở dài nói:

-Việc đã đến nước này, không còn đường nào khác để đi , chư vị, không bằng ta hàng quân Sở đi? “

Chúng môn khách đều ôm quyền nói:

- “ Ta thề sống chết đi theo đại nhân. “

Sáng sớm cùng ngày, Thành Cao lệnh người mang tin tới Lạc Dương.

Kêu mở cửa thành, người đưa tin liền một mạch thúc ngựa tới chỗ của Quận thủ tam xuyên Lã Trạch, hai gã quân Hán giáp sĩ bỗng nhiên nhìn cái tướng mạo phong trần mệt mỏi của người đàn ông đang chạy tới kia, lập tức tiến mình lên trước quát to:

-Người kia mau dừng lại, đây là trọng địa của Quận thủ nha công sở, còn dám tiến lên, lập tức giết không tha.

-Ngao Thương, cấp, cấp báo…

Người đưa tin nói không ra hơi, liền ngã bổ nhào xuống đất.

Hai gã giáp sĩ quân Hán mau chóng tiến lên nâng dậy, mang người đưa tin đã bất tỉnh nhân sự kia vào.

Hai gã quân Hán không dám chậm trễ, khẩn trương mang người đàn ông đó tới chỗ người gác cổng nghỉ ngơi, sau đó mang bức thư tín bằng tre nặng trên lưng y gỡ xuống, mang thẳng tới hậu nha.

Thư phòng hậu nha, Lã Trạch đang phê duyệt các công văn được đệ trình.

Quận Tam Xuyên lưng y Hàm Cốc, nhanh ách Hổ Lao, Tỷ Thủy là vùng đất hay xảy ra tranh chấp, hơn nữa, điều khó tránh được là quận Tam Xuyên lại có Lạc Thủy, Y Thủy ngang qua, đất đai phì nhiêu, tưới tiêu tiện lợi, dưới sự thống trị của Lã Trạch, quận Tam Xuyên đã trở thành vùng đất màu mỡ thứ 3 sau Quan Trung và Ba Thục.

Lã Trạch là thê huynh của Lưu Bang, là anh của Vương Hậu Lã Trĩ.

Người đời chỉ biết tới ba vị hào kiệt nhà Hán và ba vị danh tướng nhà Hán, chứ không biết Lã Trạch cũng là một đại tướng văn võ song toàn.

Năm thứ hai Sở Hán tranh bá, sáu trăm nghìn đại quân của Lưu Bang bị ba mươi nghìn tinh binh của Hạng Võ đánh bại, y một mình trốn về Huỳnh Dương, nếu không phải Lã Trạch cứu giúp, chỉ sợ Lưu Bang sớm đã bị Hạng Võ giết chết. Dưới trướng Lưu Bang có nhiều mãnh tướng, như Cận Hấp, Đinh Phục, Phó Khoan, Cổ Gặp, Quách Mông, Chu Chẩn, họ đều là bộ hạ cũ của Lã Trạch.

Đang phê duyệt công văn, chợt có tên lính tay cầm phong tre hoang mang đi tới, bởi vì hoảng hốt, y thậm chí còn vấp ngã ngay bậc cửa, Lã Trạch có chút không hài lòng, thầm nghĩ không biết xảy ra chuyện gì mà phải hoảng tới vậy?

Tên lính lại lật đật bò lên, đêm thẻ tre tới trước, không kịp chào lắp bắp:

-Đại nhân, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.

-Hoảng cái gì? Trời sắp sụp sao?

Lã Trạch tức giận nói:

-Nói từ từ.

Tên lính hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, sau đó nói:

-Khoái mã báo lại, Tây Sở Thượng Tướng Quân Long Thả lĩnh ngũ vạn tinh binh đã lấy Huỳnh Dương , còn có Phạm Tăng cũng đã chiếm được thành cao, còn còn còn nữa, tây Sở bá vương hạng Hạng Võ, đã đã đã đã lấy lấy lấy ngao Ngao Thương !

-Ngươi nói sao? Hạng Võ?

Lã Trạch bỗng nhiên đứng dậy, quá sợ hãi nói,:

-Hạng Võ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK