- Tại sao tâm lực của Ngộ Không lại hạ thấp như vậy?
Đường Tăng cảm thấy kỳ quái, trước kia, tâm lực của Tôn Ngộ Không đạt tới 10, nhưng bây giờ biến thành 9.
- Chết!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không lông đỏ cực lớn đấm ra một quyền.
- Không tốt!
Sắc mặt Đường Tăng thay đổi, Tôn Ngộ Không lại trực tiếp ra tay, trong tình thế cấp bách, hắn vội vàng mang theo mấy tên đồ đệ vào Tiên giới tùy thân.
Oanh...
Hư không nổ vang, không gian sụp đổ, một lỗ đen xuất hiện, không gian bị một quyền của Tôn Ngộ Không đánh nát.
Thiên đình, vô số thần tiên thông qua tiên thuật nhìn thấy cảnh này, bọn họ run sợ, toàn thân lạnh như băng.
- Tại sao lại có lực lượng lớn như thế?
- Một quyền đánh nát không gian, tạo thành lỗ đen, này, tối thiểu cũng vô hạn gần tới Thánh Nhân a?
- Làm sao đánh? Chúng ta không thể đánh thắng hắn.
- Chẳng lẽ tựu không có người nào có thể đánh bại yêu hầu hay sao?
- Tề Thiên đại thánh đã không còn là đại thánh lúc trước, nó đã bị hung thần nhập vào thân.
Những thần tiên kia cảm thấy tuyệt vọng.
- Nghĩ biện pháp nhờ Như Lai Phật tổ ra tay đi, chỉ cần Như Lai Phật tổ ra tay là có thể thu phục yêu hầu này.
Một thần tiên nói ra.
Lúc này mọi người vô ý thức nhìn về phía Vương Mẫu nương nương.
- Vô dụng.
Vương Mẫu nương nương lắc đầu:
- Hắn đã nhận định việc gì, không ai có thể bức bách hắn cải biến chủ ý.
Vương Mẫu nương nương biết rõ suy nghĩ của những thần tiên kia nhưng nàng cũng không thể trách được, nàng cũng không có quan hệ với Như Lai như các thần tiên vẫn nghĩ, có thể nói là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mặt mũi của nàng không có lớn đến như vậy.
...
Trên đại thảo nguyên bao la, Tôn Ngộ Không một quyền đánh nát không gian, hắn hơi khó hiểu và thu tay trở về.
- Không ngờ có thể tránh một quyền của lão Tôn, thật không hỗ là sư phụ ta!
Trong đôi mắt đỏ rực của Tôn Ngộ Không lại hiện ra ý cười, nói:
- Thịt Đường Tăng thật sự có thể gia tăng đạo hạnh sao?
Nói xong, hắn liếm bờ môi, nói:
- Đi nơi nào đây? Không ngờ có thể biến mất tại chỗ, lại có thể tránh thoát cảm giác của lão Tôn.
Trong Tiên giới tùy thân, Đường Tăng xuyên thấu qua qua cửa ra vào thế giới quan sát vẻ mặt của Tôn Ngộ Không bên ngoài, hắn cảm giác mình hít thở không thông.
- Hầu tử chết tiệt lại muốn ăn ta.
Đường Tăng mắng to trong lòng, đồng thời cũng có cảm giác nguy cơ rất lớn.
Tôn Ngộ Không sau khi nhập ma, lý trí vẫn còn nhưng như vậy càng thêm nguy hiểm, ác ma không có linh trí cũng không đáng sợ, ác ma có linh trí hơn nữa còn phi thường thông minh mới là ác mộng!
- Xem ra sư phụ còn có bí mật mà ta không biết.
Tôn Ngộ Không cất bước rời đi, hắn nhanh chóng xuyên qua sơn mạch, đi tới khu vực đám người Đường Tăng biến mất lúc trước, hắn không ngừng cảm ứng và cố gắng quan sát, dường như muốn tìm Đường Tăng đang ẩn nấp.
Nhưng làm hắn thất vọng, hắn tìm mỗi tấc đất trong khu vực ngàn dặm và cảm ứng từng tấc không gian, hắn không tìm được tung tích của Đường Tăng, ngay cả khí tức cũng biến mất, dường như trên thế giới không tồn tại Đường Tăng, hắn không thể truy tung.
- Rống!
Cuối cùng Tôn Ngộ Không to lớn gào thét, hắn quay người rời đi:
- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!
Tôn Ngộ Không bước nhanh rời đi, một bước vượt qua trăm dặm, hắn nhanh chóng biến mất khỏi đại thảo nguyên, hắn vượt qua đại thảo nguyên to lớn và tiến vào rặng núi lớn.
Tôn Ngộ Không rời đi một lúc lâu, Đường Tăng mới xuất hiện tại khu vực vừa biến mất, sắc mặt hắn phi thường lúng túng:
- Lần này gặp phiền toái lớn, hệ thống, ngươi có biện pháp giải quyết hay không?
- Chủ nhân có thể thử Kim Cô Chú.
Hệ thống nói ra.