Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Sở dĩ Thánh Nhân cường đại, ngoại trừ pháp lực Thông Thiên, còn có Thánh Nhân ý chí.
Nhưng Thánh Nhân ý chí cũng không phải ý chí đơn thuần, chỉ là tu luyện tới trình độ nào đó thức tỉnh lực lượng, tối đa tương đương với mười bảy điểm, hoàn toàn không cách nào so sánh được với ý chí của Đường Tăng.
Vừa nghĩ, uy năng ý chí của Đường Tăng trực tiếp nghiền ép qua, Thánh Nhân ý chí không có pháp lực, ở trước mặt cỗ uy năng ý chí này, không có chút năng lực phản kháng nào.
- Phốc...
Cỗ Thánh Nhân ý chí kia liền bị chôn vùi.
- Đường Tam Tạng, bản tọa không để yên cho ngươi!
Một tiếng rống tức giận từ trong sâu xa truyền ra, nhưng chỉ giây lát liền biến mất.
- Ngươi và bần tăng đã sớm không chết không ngớt rồi.
Đường Tăng cười lạnh, cùng lúc đó, một đạo hào quang nhỏ yếu bị hắn kéo từ trong tượng Thái Thượng Lão Quân ra, nắm trong tay.
Theo đạo ánh sáng kia bị bóc ra, miếu thờ giống như trong nháy mắt trải qua năm tháng vô tận, chậm rãi hóa thành bụi mù, tan theo gió, giống như chưa hề xuất hiện qua.
Lưu Ngạn Xương kinh ngạc đến ngây người nhìn một màn trước mắt, thật lâu không nói nên lời.
Ở trong suy nghĩ của Lưu Ngạn Xương, Thái Thượng Lão Quân là Thần Tiên trong truyền thuyết, bài vị cao hơn rất nhiều Thần Tiên, nghe nói cực kỳ trâu bò.
Nhưng vị trước mắt này, vậy mà trực tiếp phá hủy Thần Miếu của Thái Thượng Lão Quân, còn từng giao thủ với Thái Thượng Lão Quân, hơn nữa tựa hồ là vị trước mắt này chiếm thượng phong.
- Hắn đến cùng là Thần Tiên nào a?
Lưu Ngạn Xương kinh nghi.
Mà lúc này, Đường Tăng đã từ trong đạo ánh sáng kia, đọc ra không ít tin tức hữu dụng.
Tia sáng này, có thể tính là một loại truyền thừa, nhưng đồ vật truyền thừa rất ít, đối với Đường Tăng mà nói, chút truyền thừa này, căn bản khó mà vào mắt, nhưng bên trong lại có rất nhiều kỹ xảo, để hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn đã có thể xác định, năng lực của Yến Xích Hà, là đạt được từ nơi này.
Cũng có lẽ là từ trong Thần Miếu của Thái Thượng Lão Quân ở địa phương khác đạt được.
Đương nhiên cái này không phải là điểm Đường Tăng chú ý, Đường Tăng xem trọng là, loại phương pháp mượn dùng pháp lực của Thần Tiên kia, đích thật là một loại vận dụng ý chí.
Tồn tại bị mượn dùng pháp lực, ý chí cũng không nhất định phải mạnh bao nhiêu, chỉ cần một chút tiểu kỹ xảo là được, người thi pháp cần đọc chú ngữ, dẫn động lực lượng trong sâu xa, đi dẫn dắt lực lượng của Thần Tiên cần mượn dùng.
- Nguyên lai đơn giản như thế.
Đường Tăng sợ hãi thán phục, không hổ là Thánh Nhân, thủ đoạn hoàn toàn chính xác không thể tưởng tượng nổi.
Trừ cái đó ra, Thái Thượng Lão Quân thiết định loại mượn lực này, còn có một loại phương pháp giống như tín ngưỡng.
Nếu có thể thành kính tín ngưỡng Thần Tiên nào đó, dưới tình huống Thần Tiên kia đồng ý, cũng có thể mượn lực, thậm chí có thể mượn đến lực lượng cường đại hơn bình thường vô số lần.
Bất quá phương thức như vậy cũng không phải tùy thời có thể thi triển, bởi vì lực lượng của Thần Tiên quá cường đại, không phải phàm nhân có thể tiếp nhận.
- A, ngươi là ai? Ngươi làm gì...
Bỗng nhiên ở nơi rất xa, có tiếng kêu sợ hãi truyền đến, tựa hồ thanh âm kia căn bản không phải thông qua không gian truyền tới, mà là ý chí trong sâu xa truyền thanh âm kia đến.
Cùng lúc đó, trước mắt Đường Tăng hiện lên một hình tượng, một nữ tử mỹ lệ đến không thể tưởng tượng nổi, bị lá cây che khuất bầu trời vây khốn.
- Hằng Nga?
Đường Tăng nhíu mày, sau một khắc liền hư không tiêu thất.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không nhanh chóng đi tới chỗ Đường Tăng, nháy mắt mấy cái, không hiểu tại sao sư phụ lại đột nhiên rời đi.
- Sư phụ đi đâu vậy?
- Tại sao lại không thấy?
Trư Bát Giới cùng Ngưu Ma Vương đều nói thầm.
- Sư phụ có thể gặp nguy hiểm hay không?
Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi.
- Sư phụ gặp nguy hiểm?
Ngưu Ma Vương liếc xéo Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Lục sư đệ ngươi không nên lo lắng, sư phụ cực kỳ lợi hại, coi như toàn bộ chúng ta gặp phải nguy hiểm, sư phụ cũng sẽ không nguy hiểm.
Trư Bát Giới cũng mở miệng.
- Sư phụ thật lợi hại như vậy?
Lục Nhĩ Mi Hầu kinh ngạc.
- Hắc hắc, đến lúc đó ngươi liền biết.
Tôn Ngộ Không cười nói.
...
Trên không một dãy núi, vô số lá cây giống như trống rỗng xuất hiện, hình thành một lồng giam to lớn.
Trong lồng giam, một nữ tử tuyệt mỹ vẻ mặt kinh hoảng, không ngừng phát ra pháp lực công kích những lá cây kia.
Nhưng những lá cây kia cực kỳ kiên cố, làm lồng giam không gì phá nổi.
Nữ tử này chính là Hằng Nga, nàng vừa đi Quan Âm Thần Miếu tế bái Quan Âm nương nương xong, đang chuẩn bị đi tìm Đường Tăng, trả Vô Danh hoa cho Đường Tăng.
Không nghĩ tới vừa tới trên không dãy núi này, liền bị những lá cây đột nhiên xuất hiện kia cuốn lấy.
- Bạch!
Hằng Nga đánh ra một đạo pháp lực, bổ về phía những lá cây kia.
Nhưng những lá cây kia chỉ chấn động một cái rất nhỏ, liền không có phản ứng gì, không những không thể phá vỡ lồng giam, ngược lại để lồng giam dần dần thu nhỏ, muốn triệt để trói nàng lại.
- Khặc khặc, không nghĩ tới thế gian lại có nữ tử tinh khiết như thế, bản tọa thật sự là gặp may.
Một thanh âm cực kỳ tà ác từ trong những lá cây kia truyền ra, các lá cây càng tăng nhanh tốc độ thu nạp.
- Ngươi đến cùng là ai? Muốn làm gì ta?
Hằng Nga quát hỏi.
Lúc này những lá cây kia đã tới gần thân thể Hằng Nga, lá cây hình thành lồng giam chỉ chừng hai mét, một cái lá vừa tiếp xúc đến làn da của Hằng Nga, liền bắt đầu thôn phệ lực lượng của nàng.
Hằng Nga hoảng sợ phát hiện, theo lực lượng của mình bị thôn phệ, tuổi thanh xuân của nàng dần dần trôi qua, tóc dần dần thành trắng, trên mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
- Khặc khặc, chỉ cần thôn phệ ngươi, bản tọa liền có thể khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh.
Thanh âm kia tiếp tục vang lên, tràn ngập hưng phấn cùng tham lam.
- Không muốn... Dừng tay, ngươi đến cùng là ai?
Hằng Nga hoảng sợ, bởi vì nàng căn bản không có biện pháp chống lại loại thôn phệ kia, càng không cách nào kéo đứt những lá cây hình thành lồng giam.
- Người sắp chết, không cần biết thân phận của bản tọa. Khặc khặc, bản tọa thật sự là quá may mắn, vừa xông ra Phong Ấn chi địa, liền gặp được Thần Tiên mỹ vị như vậy...
Thanh âm kia tràn đầy cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
Hằng Nga tuyệt vọng, chẳng lẽ mình phải chết sao? Thật không cam lòng, mình mỹ mạo có một không hai Tam giới, còn không có gặp được một nam nhân chân chính đối tốt với mình, chẳng lẽ lại phải chết sao? Chẳng lẽ mình thật sẽ rơi xuống kết cục bị thôn phệ sao?
- Yêu quái, nhận lấy cái chết...
Trong nháy mắt sắp hôn mê, Hằng Nga tựa hồ nghe được một thanh âm quen thuộc, một cỗ uy năng kinh thiên động địa bộc phát, trực tiếp thẩm thấu tiến vào lồng giam, che lại thân thể cùng Tiên Hồn của nàng.
Đồng thời cỗ lực lượng kia giống như nắng hạ chiếu lên băng phiến, lập tức để những lá cây kia hòa tan.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Vô số lá cây đồng thời phát ra âm thanh, tức giận mở miệng.
- Người giết ngươi!
Bên ngoài, Đường Tăng gầm thét, bỗng nhiên vươn tay, Bạo Liệt Hỏa Cầu bị hắn sửa chữa, hóa thành hỏa diễm phô thiên cái địa nổ tung.
Ở dưới uy năng ý chí gia trì, những nơi hỏa diễm nổ tung đi qua, hết thảy lá cây đều hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.
- Không... Bản tọa mới vừa xông ra Phong Ấn chi địa...
- Bản tọa không cam tâm...
Thanh âm tức giận cùng hoảng sợ từ trong lá cây bị đốt thành tro bụi truyền ra, nhưng rất nhanh liền hoàn toàn biến mất, bị ý chí của Đường Tăng chôn vùi, một chút cũng không còn lại.
Trên thực tế thực lực của yêu quái này cực kỳ cường đại, ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cũng chưa hẳn có thể chiến thắng.
Nhưng hết lần này tới lần khác ý chí của Đường Tăng quá thần kỳ, chuyên khắc chế loại yêu tà này, tăng thêm thực lực bản thân Đường Tăng cũng đã đạt tới Tiên Đế cảnh, gạt bỏ đại yêu tu vi cao hơn hắn bảy tám cấp này, đơn giản giống như uống nước.
Theo tất cả lá cây bị chôn vùi, Đường Tăng rốt cục thấy được Hằng Nga ở bên trong.