- Ngộ Không biết thân thế của mình.
Đường Tăng nói.
- A? Ngộ Không không phải thiên địa sinh ra sao? Hắn có thể có thân thế gì?
Tử Lan kinh ngạc.
- Không, Ngộ Không chỉ là bị cải thiên hoán địa, bị cải biến huyết mạch, trên thực tế hắn vốn là hậu duệ của Hồng Hoang Thần Viên. Sau khi Ngộ Không biết được thân thế của mình, bị đả kích rất lớn...
- Hậu duệ của Hồng Hoang Thần Viên...
Tử Lan bị rung động đến sững sờ, cảm giác thế giới quan bị phá vỡ.
Đường Tăng nói sự tình mình biết cho Tử Lan, Tử Lan càng nghe càng giật mình, cuối cùng gương mặt xinh đẹp tái nhợt, không cách nào tin tưởng.
- Hung Thần? Ngộ Không biến thành Hung Viên Hồng Mao, một trong tam đại Hung Thần Thượng Cổ?
Tử Lan chấn kinh:
- Sau đó thì sao? Ngộ Không có bị thương không? Ngọc Đế không có hạ lệnh truy sát Ngộ Không chứ?
Đường Tăng cảm giác buồn cười, quả nhiên là Tử Lan a, quan tâm nhất vẫn là Tôn Ngộ Không, hắn nói:
- Ngộ Không đánh nổ Thiên Đình, làm trọng thương Ngọc Đế, giết Nhị Lang Thần, cuối cùng Quan Âm Bồ Tát cũng vẫn lạc, Nhân giới đã bị đánh nát, đoán chừng không lâu, hắn sẽ còn đánh lên Thiên Đình.
- Cái... Cái gì?!!
Tử Lan cả kinh rút lui, nếu không phải Đường Tăng kéo nàng, nàng tuyệt đối sẽ từ không trung rơi xuống.
- Dương Tiễn bị Ngộ Không giết? Quan Âm Bồ Tát cũng vẫn lạc? Đều là Ngộ Không làm?
Tử Lan không cách nào tin.
Tử Lan dùng cái tay còn lại che miệng, nước mắt chảy ròng, nàng vì hành vi của Tôn Ngộ Không mà cảm thấy đau lòng, không thể nào tiếp thu được Tôn Ngộ Không như vậy.
- Hiện tại chỉ có con có thể ngăn cản hắn, tình cảm của hắn đối với con, làm sư phụ ta cực kỳ tinh tường, chỉ cần con có thể sử dụng chân ái cảm hóa hắn, hắn khẳng định sẽ thu tay lại.
Đường Tăng nói.
Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc, tuy nói tình yêu không phân chủng tộc, ngay cả ma vương cũng sẽ có tình yêu, nhưng người nào biết hiện tại Tôn Ngộ Không còn là Tôn Ngộ Không lúc đầu hay không?
Ngộ nhỡ Tôn Ngộ Không bị Hung Thần ý chí khống chế ý thức, vậy coi như là Tôn Ngộ Không thật yêu Tử Lan, cũng vô dụng.
Đương nhiên lời này hắn không dám nói, lúc này trọng yếu nhất chính là cho Tử Lan lòng tin.
- Ừm, con nhất định sẽ ngăn cản hắn, nhất định sẽ không để cho hắn tiếp tục sai lầm.
Tử Lan kiên định nói, thấy chết không sờn.
- Tin tưởng mình, Ngộ Không nó nghe con nhất, nhất định phải dùng chân ái cảm hóa nó.
Đường Tăng khích lệ nói.
- Thế nhưng mà, ta không biết cái gì là chân ái.
Tử Lan nói.
- Ây...
Đường Tăng im lặng, hắn cũng không biết cái gì là chân ái a.
Tử Vi tiên tử ở bên cạnh nghe vậy, lại như có chút suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Nói xong nàng ở phía trước dẫn đường, tiến đến Dao Trì cung.
Lúc này bọn hắn đã đến Thiên Đình, Tử Lan nhìn thấy tiên đảo lúc trước hóa thành phế tích, lập tức trợn mắt hốc mồm, tay che miệng nhỏ, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
- Cái này... Đều là Ngộ Không làm?
Tử Lan không cách nào tin, Thiên Đình cường đại, nàng cực kỳ tinh tường, rất nhiều địa phương đều có đại trận thủ hộ.
Thế nhưng hiện tại những địa phương kia đều bị đánh nổ, biến thành phế tích.
Hơn nữa xem ra, tựa hồ những địa phương kia cũng không phải chiến trường chủ yếu, nói cách khác, những địa phương kia chỉ là bị lan đến gần.
Tử Vi tiên tử mang theo Đường Tăng cùng Tử Lan bay nhanh, hóa thành ánh sáng lấp lánh, lóe lên đã đến chân trời rất xa.
Rốt cục, bọn hắn đi tới nơi ở của Dao Trì.
Nơi này đã biến thành phế tích, có thể nhìn thấy một phiến khu vực rất lớn lún xuống, nơi này là lúc trước Tôn Ngộ Không độ kiếp tạo thành.
Nhưng mà ở trong phế tích, lại có một địa phương cực kỳ bắt mắt.
Kia là một đình viện nho nhỏ, dài rộng bất quá mấy trăm mét, bên trong còn có hoa cỏ rất đẹp, xem xét liền biết là địa phương nữ hài tử ở.
Đình viện nho nhỏ kia, ở nơi này như hạc giữa bầy gà, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.
- Chỗ ở của ta...
Tử Lan kinh dị nói:
- Vì cái gì tất cả kiến trúc chung quanh đều hủy, chỉ có nơi này của ta hoàn hảo không chút tổn hại?