- Hầu ca, chuyện gì thú vị?
Trư Bát Giới lập tức cảm thấy hứng thú.
- Đại sư huynh, chẳng lẽ có yêu quái hay sao?
Sa Tăng hỏi.
Tiểu Bạch Long thì im lặng, tại sao ba sư huynh đệ này nghe thấy chuyện thú vị thì nghĩ tới yêu quái đầu tiên?
- Hắc hắc...
Tôn Ngộ Không cười nói:
- Sư phụ còn nhớ Ngưu Ma Vương hay không?
- Ngưu Ma Vương?
Trư Bát Giới kinh ngạc nói:
- Không phải con ma ngưu kia tiến đánh Thiên đình hay sao?
- Chẳng lẽ Ngưu Ma Vương ở phía trước?
Sa Tăng cũng ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ bầu trời không tối là vì Ngưu Ma Vương?
Tiểu Bạch Long suy đoán nói.
- Hắc hắc, các ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổ Ngưu Ma Vương ở phía trước làm cái gì.
Tôn Ngộ Không phi thường cao hứng, trong lòng hắn không còn cảm giác cô đơn và áp lực nữa.
- Ngộ Không, ngươi nói mau, Ngưu Ma Vương ở phía trước làm cái gì?
Đường Tăng không thể chờ đợi được hỏi, hắn đã nhìn thấy thực lực Ngưu Ma Vương, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Tôn Ngộ Không, không thể không phòng.
- Đúng vậy, Hầu ca ngươi nói nhanh đi, lão Trư ta cảm thấy nội tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Trư Bát Giới cũng thúc giục.
- Hắc, sư phụ, đi theo hướng này khoảng năm trăm dặm, nơi đó có một ngọn núi, ngọn núi kia bộc phát hỏa diễm bất diệt, sư phụ ngài đoán xem, đại ca kết bái Ngưu Ma Vương của ta đang làm gì ở đó?
Tôn Ngộ Không cười nói, hắn lộ ra một tin tức: Ngưu Ma Vương đang ở trong phạm vi ngọn núi kia.
- Hỏa Diệm sơn?
Đường Tăng kinh ngạc nói:
- Lão bà của Ngưu Ma Vương chính là Thiết Phiến công chúa, nàng cư ngụ ở gần Hỏa Diệm sơn, chẳng lẽ Ngưu Ma Vương đang yêu đương vụng trộm tại Hỏa Diệm sơn, bị Thiết Phiến công chúa bắt tại trận?
Đường Tăng nhanh chóng phát hiện không đúng, trong lộ tuyến Tây Du, sau khi vượt qua Xa Trì quốc còn chưa tới gần Hỏa Diệm sơn mới đúng.
Hắn lại nghĩ tới, Tây Du Ký kiếp trước có rất nhiều phiên bản, thế giới Tây Du hiện tại cũng xuất hiện lộ tuyến sai biệt.
- Ách...
Tôn Ngộ Không nghe vậy, lập tức cười đau cả hông, hắn không ngừng lộn mèo:
- Ha ha ha ha, sư phụ, nếu Ngưu Ma Vương nghe được lời của ngài nói, ta khẳng định vẻ mặt của hắn rất đặc sắc. Là như thế này, sư phụ, Hỏa Diệm sơn có hình dáng năm ngón tay, sư phụ đã nhìn thấy ngọn núi như vậy, sư phụ, nghĩ đến cái gì không?
- Ngũ Chỉ sơn?
Đường Tăng nghe vậy thì ngạc nhiên:
- Ngộ Không, chẳng lẽ ngươi nói Ngưu Ma Vương bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn hay sao?
- Đúng thế, đúng thế, ha ha, hắc hắc... Hỏa Diệm sơn hình dáng năm ngón tay chỉ lên trời, còn có ấn ký pháp lực của Như Lai, chắc hẳn Ngưu Ma Vương cũng ưa thích xen vào việc người khác nên bị Như Lai trấn áp.
Tôn Ngộ Không cười nói.
Năm đó hắn bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, hắn cảm giác mình cô độc cỡ nào, hiện tại, hắn lại cảm giác mình không còn cô độc.
Tôn Ngộ Không xem ra, Như Lai Phật tổ là hỗn đản thích xen vào việc người khác, nếu năm đó không có Như Lai Phật tổ xen vào việc của người khác, hắn cũng không bị trấn áp.
- Ngưu Ma Vương bị Như Lai Phật tổ trấn áp?
Trư Bát Giới sinh ra hứng thú:
- Đi, đi mau, chúng ta nhanh đi xem, ha ha, Ngưu Ma Vương thật ngu ngốc, không ngờ hắn lại bị Như Lai Phật tổ trấn áp, lão Trư ta đã không thể chờ đợi được muốn đi xem dáng vẻ của hắn hiện tại.
Năm thầy trò nhanh chân tiến lên, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bởi vì Đường Tăng đã không còn là phàm nhân, trên đường đi lấy kinh lại trải qua rất nhiều việc, mặc dù không cần pháp lực nhưng dễ dàng trèo đèo lội suối, buổi tối không nhất định phải nghỉ ngơi, có thể đi mãi như thế thật lâu.
Đường Tăng không biết tại sao lại như vậy, hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, lấy kinh mà thôi, tại sao lại trải qua nhiều thứ như thế, trực tiếp bay qua không được sao?
Trong khoảng thời gian này, Đường Tăng dần dần phát hiện, mỗi đoạn đường trên lộ trình của hắn, hắn phát hiện trên người mình nhiễm thứ gì đó rất khó giải thích, việc này làm cho hắn cảm thấy con đường đi lấy kinh không có đơn giản như vậy.