- Đại sư huynh chạy...
Cách đó không xa,Sa Tăng đang chăm sóc cho Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới thấy vậy, kêu lên.
Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua thân thể của Đường Tăng, tuy rằng nghi ngờ nhưng không suy nghĩ nhiều:
- Chắc hẳn đại sư huynh sợ bị sư phụ trách phạt. Cũng không biết đại sư huynh thế nào, chờ sư phụ tỉnh lại rồi hãy nói, chúng ta bảo vệ tốt sư phụ và nhị sư huynh bọn họ là được rồi.
...
Sau khi Hồng Hài Nhi rời khỏi Thông Thiên Hà, vẫn không lập tứcc chạy về Nam Hải.
Nàng ở trên trời laonhanh như tên bắn, giống như một đạo hồng quang, bay về phía Hỏa Diễm sơn.
Không bao lâu, Hồng Hài Nhi đi tới Hỏa Diễm sơn.Nhưng lúc này, Hỏa Diễm sơn đã hoàn toàn biến dạng, tuy rằng vẫn có ngọn lửa lớn thiêu đốt vĩnh viễn không tắt, nhưng đã sụp đổ chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Bất kỳ kẻ nào liếc mắt đều có thể nhìn ra được, ở đây đã từng bị người ra lực phá hủy.
Chỉ có điều, Hồng Hài Nhi chỉ có chút kinh ngạc, vẫn chưa suy nghĩ nhiều, nàng tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã dừng lại trên không trung của động Ba Tiêu.
- Động Ba Tiêu bị phá hủy rồi sao?
Hồng Hài Nhi nhìn thấy được động Ba Tiêu phía dưới đã biến thành đống đổ nát, chân mày hơi nhíu lại:
- Nương đi đâu?
Hồng Hài Nhi có chút mê man, trước đây tuy rằng quan hệ giữa nàng và Ngưu Ma Vương không tính là quá tốt, nhưng vẫn xem Ngưu Ma Vương là phụ vương của mình.
Hiện tại, “phụ vương” lại trở thành người muốn giết chết nàng, mẫu thân cũng không biết tung tích.
- Đường Tăng!
Hồng Hài Nhi nắm chặt đôi bàn taynho nhỏ trắng như phấn, trong lòng vô cùng căm hận Đường Tăng, kẻ chia rẽ gia đình nàng.
Đừng thấy nàng thực lực cường đại, hơn nữa sinh ra đã có hơn ba trăm năm, nhưng đối với rất nhiều chuyện nhận thức của nàng cũng không chênh lệch với người trưởng thành là bao nhiêu, thậm chí còn vượt trội, nhưng trên thực tế trong lòng của nàng cũng chỉ bảy tám tuổi mà thôi, tuổi so với bề ngoài không khác biệt lắm.
Ngoại trừ nghịch ngợm gây sự, coi trời bằng vung, thật ra nàng vẫn còn là một tiểu nữ hài, cũng không thật sự độc lập.
- Quan Âm Bồ Tát hẳn phải biết nương ta ở đâu.
Hồng Hài Nhi quyết định đi tìm Quan Âm Bồ Tát.
Đúng lúc này, trong hư không phía trước lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện một bóng dáng, đó là một người thanh niên mặc trường sam xanh nhạt, một mái tóc dài màu xanh đen.
Cho dù lấy tâm tính của Hồng Hài Nhi, trong nháy mắt khi nhìn thấy được người thanh niên kia, nàng cũng không nhịn được ngẩn người một lát.
Người thanh niên kia giống như là không thuộc về nơi đây, khí chất lúc ẩn lúc hiện, tung bay giống như tiên, giống như dung hợp với toàn bộ thiên địa này.
Nếu không phải nhìn được bằng mắt thường, Hồng Hài Nhi còn tưởng rằng đây chỉ là một ảo ảnh.
- Ngươi là người nào?
Hồng Hài Nhi chợt sử dụng Hồng Anh Thương chỉ vào người thanh niên mờ ảo, lớn tiếng khẽ lên, đầy vẻ đề phòng.
Không biết có phải là ảo giáchay không, Hồng Hài Nhi không ngờ cảm thấy người thanh niên kia có chút quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ ra được mình từng gặp một người thanh niên khí chất lúc ẩn lúc hiện vậy lúc nào.
- Tiểu nha đầu, lẽ nào nàng còn không biết, vô duyên vô cớ sử dụng thương chỉ vào người khác là chuyện rất không lễ phép hay sao?
Người thanh niên mờ ảo không vui không giận, thả nnhieen mở miệng, âm thanh có kỳ ảo.
- Đừng vội nói sang chuyện khác, bản đại vương hỏi, ngươi ngươi vẫn chưa trả lời!
Hồng Hài Nhi khẽ kêu nói.
- Bản đại vương?
Người thanh niên mờ ảo nhíu mày.
- Nghe cho kỹ, bản đại vương chính là Thánh Anh Đại Vương, Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi ngạo nghễ nói:
- Ngươi cuối cùng là người nào? Đừng có giả thần giả quỷ nữa, hãy nhanh xưng tên ra đi!
- Thánh Hài Nhi? Quả thật, ngươi chỉ có bước vào Thánh cảnh mới có thể trưởng thành.
Người thanh niên mờ ảo mỉm cười, vẫn chưa trả lời vấn đề của Hồng Hài Nhi.
- Tên yêu nhân nhà ngươi, không dạy dỗ cho ngươi một trận, ngươi là không biết được sự lợi hại của bản đại vương!
Hồng Hài Nhi nổi giận, chợt một thương đâm về phía người thanh niên mờ ảo.
Nhưng quỷ dị chính là bất kể nàng tăng nhanh tốc độthế nào, vẫn không có cách nào tới gần được người thanh niên mờ ảo này, vị trí của người thanh niên mờ ảo vẫn chưa biến hóa, nhưng giữa hai người giống như cách một tinh không xa xôi như vậy.
- Nha đầu nhà nàng thật sự là coi trời bằng vung.
Người thanh niên bất đắc dĩ cười, trong mắt lóe lên một sự thương yêu, sau đó hắn vung tay lên, một đạo hỏa quang bao phủ lấy Hồng Hài Nhi.
- Oong!