Tăng Tiểu Muội sửng sốt, nghi hoặc nhìn Đường Tăng.
- Tiểu Muội, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về phòng ngủ đi.
Tăng Thôi Nham đi tới nói, dường như đang rất đề phòng Đường Tăng.
Đường Tăng vội vàng lôi kéo Tăng Tiểu Muội vào phòng, vừa đi vừa nói với Tăng Tiểu Muội:
- Đúng, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta nhanh đi ngủ thôi.
- Đại sư... Tiểu Muội...
Sắc mặt Tăng Thôi Nham thay đổi rõ rệt.
- Ầm!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại khiến Tăng Thôi Nham bị dọa hết hồn.
- Loảng xoảng...
Sắc mặt thê tử của Tăng Thôi Nham cũng thay đổi, đánh đổ chén bát, nhưng nàng chẳng quan tâm tới đống chén bát đó mà vội vàng chạy tới gõ cửa:
- Nữ nhi à... Đại sư, thả nữ nhi của ta ra đi.
- Đại sư, xin bỏ qua cho tiểu nữ đi, nàng ấy vẫn còn nhỏ mà.
Tăng Thôi Nham cũng tiến lên gõ cửa, vẻ mặt tuyệt vọng.
Mặc dù đã được chứng kiến mặt khủng bố của Đường Tăng, nhưng phu thê hai người vẫn lo lắng nữ nhi bị cái tên tăng nhân ranh ma này chà đạp.
Tôn Ngộ Không thì chớp chớp mắt, đứng bên cạnh xem cuộc vui. Hắn dễ dàng biết được mọi hành động xảy ra trong phòng, dù sao sư phụ cũng không gặp nguy hiểm gì, hắn cũng lười để ý tới.
- Đại sư, hãy bỏ qua cho nữ nhi ta đi, van xin người...
Thê tử Tăng Thôi Nham mạnh mẽ quỳ trước cửa phòng, lớn tiếng kêu gào.
- Hắt xì...
Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Đường Tăng và Tăng Tiểu Muội cùng xuất hiện tại cửa phòng.
- Các vị đây là?
Đường Tăng ngạc nhiên nhìn tình huống trước cửa, vẻ mặt mờ mịt.
- Nương, người mau đứng lên đi.
Tăng Tiểu Muội vội vàng vịn mẫu thân của nàng đứng dậy.
Thê tử Tăng Thôi Nham vội vàng kiểm tra Tiểu Muội, lại phát hiện quần áo của nàng chỉnh tề, không có bộ dạng như bị ức hiếp.
- Đại sư, người...
Tăng Thôi Nham sợ hãi nghi hoặc nhìn Đường Tăng.
- Ngươi... khụ, thí chủ, nếu các vị không còn chuyện gì nữa thì bần tăng sẽ tiếp tục dạy tiểu nha đầu niệm kinh.
Đường Tăng nói dứt lời, sau đó lại muốn kéo Tăng Tiểu Muội vào phòng.
- Niệm kinh?
Tăng Thôi Nham sửng sốt.
- Đúng vậy ạ, cha, đại sư dạy con niệm kinh.
Giọng nói ấm áp của Tăng Tiểu Muội cất lên.
- Hả?
Tăng Thôi Nham và thê tử của hắn cùng sửng sốt.
- Ngã Phật từ bi, Tiểu Muội mau vào đi, sư phụ dạy ngươi niệm kinh.
Đường Tăng vươn một tay kéo Tăng Tiểu Muội lại vào trong phòng.
- Ầm!
Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại.
- Đại sư...
- Nữ nhi à...
Phu thê Tăng Thôi Nham đều trở nên khẩn trương.
Nhưng bên trong cũng không truyền ra tiếng kêu thảm thiết hay tiếng la khóc của Tăng Tiểu Muội, mặc dù bọn họ lo lắng, nhưng cũng không dám quấy rầy lần nữa.
...
Sáng hôm sau, Đường Tăng với tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng.
Bên ngoài cửa phòng, Tăng Thôi Nham và thê tử của hắn đều mang đôi mắt thâm quầng, nhìn thấy Đường Tăng đi ra, hai người vội vàng muốn vào trong.
Lúc này Tăng Tiểu Muội cũng đi ra, trên gương mặt Tăng Tiểu Muội ngập tràn hạnh phúc và ngọt ngào.
Phu thê Tăng Thôi Nham thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Tiểu Muội, con làm sao vậy?
- Nữ nhi, là nương có lỗi với con...
Phu thê Tăng Thôi Nham ôm nữ nhi của mình khóc rống lên.
- Cha, nương, các người làm sao vậy?
Tăng Tiểu Muội khó hiểu hỏi.
- Nữ nhi, đều là cha nương có lỗi với con, cha nương không bảo vệ được con tốt.
Tăng Thôi Nham áy náy nói.
- Cha, người không có lỗi với nữ nhi đâu.
Tăng Tiểu Muội nói.
Đột nhiên thê tử của Tăng Thôi Nham rốt cuộc tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát toàn thân của nữ nhi, phát hiện bộ dạng nữ nhi của mình cũng không giống người bị phá thân.
Vả lại độ tuổi của nữ nhi nhà mình nhỏ như vậy, nếu như bị làm nhục, hiện giờ chắc chắn sẽ không có bộ dạng như thế này, nói không chừng đến nửa ngày cũng không thể xuống giường được nữa ấy chứ.
- Nữ nhi, các người... tối hôm qua đã làm cái gì?
Suy nghĩ một chút, thê tử Tăng Thôi Nham vẫn miễn cưỡng hỏi.
- Niệm kinh nha.
Tăng Tiểu Muội cao hứng nói:
- Đại sư phụ dạy con niệm kinh, con đã học xong rồi.
- Niệm kinh?
Vẻ mặt phu thê Tăng Thôi Nham tức khắc trở nên mù mờ.
- Niệm cái gì kinh?
Hai người cùng hoài nghi nhìn Tăng Tiểu Muội.
- Hình như gọi là Tây Thiên Cực Lạc Hoan Hỉ gì gì đó, dù sao đại sư phụ cũng thật lợi hại.
Vẻ mặt Tăng Tiểu Muội ngập tràn hạnh phúc nói:
- Sau khi niệm kinh xong, lòng không còn tạp niệm nữa...
...
Đường Tăng đã dẫn theo Tôn Ngộ Không xuất phát, một đường đi thẳng về hướng Tây, tiếp tục con đường đi lấy kinh.
Tối hôm qua Đường Tăng truyền cho Tăng Tiểu Muội kinh Phật phàm cấp trong - Tây Thiên Cực Lạc Hoan Hỉ Bồ Đề Kinh-, bất ngờ là Tăng Tiểu Muội lại có thiên phú như vậy.
Loại kinh văn này sau khi niệm xong sẽ cảm thấy thế giới này tuyệt vời đến mức nào, dạy người ta cách hướng thiện.
Lúc này Tôn Ngộ Không từ ngọn núi cao đối diện bay tới, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Đường Tăng.
- Sư phụ, ăn quả.
Tôn Ngộ Không đưa hai quả dại tới.
Đường Tăng nhận lấy hai quả dại, mặc dù không biết loại quả dại này, nhưng hầu tử kia thích ăn hoa quả nhất, nên có lẽ sẽ không hái phải trái có độc đâu nhỉ.
- Crộp!
Cắn một miếng, hương vị của thịt quả thật ngọt ngào.
- Ừ, rất tốt.
Đường Tăng cười gật đầu, đồng thời xem xét số liệu trong đầu mình:
Kí chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 5 (0/160)
Điểm kinh nghiệm: 139
Kỹ năng: Kinh Phật phàm cấp toàn bản; Bạo Liệt Hỏa Cầu
Đạo cụ: Áo gấm cà sa, gậy tích trượng cửu hoàn, đai lưng, chủy thủ linh khí hạ phẩm
Trước khi thăng lên cấp năm vốn còn thừa lại 129 điểm kinh nghiệm, nhưng sau đó đã dùng mất 70 điểm kinh nghiệm Thuật Hỏa Cầu thành Bạo Liệt Hỏa Cầu, còn dư lại 59 điểm kinh nghiệm.
Lần này giết chết tám cường đạo, đạt được 80 điểm kinh nghiệm, tổng cộng là 139 điểm kinh nghiệm.
- Cách 160, còn có 21 điểm kinh nghiệm!
Đường Tăng âm thầm gật đầu.
Dựa theo nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, phía trước chắc hẳn là khe núi Ưng Sầu rồi, cũng chính là địa điểm đầu tiên mà Tiểu Bạch Long xuất hiện.
Nhưng Đường Tăng có chút sầu não, trong phim ảnh, sở dĩ Tiểu Bạch Long trở thành Bạch Long Mã của Đương Tăng chủ yếu bởi vì nó đã ăn thịt bạch mã của Đường Tăng.
Mà bây giờ bản thân lại không có bạch mã, lấy cái gì bắt Tiểu Bạch Long làm tọa kỵ của hắn bây giờ?
Hai mắt Đường Tăng nhanh chóng nhìn láo liên, đảo qua Tôn Ngộ Không, trong lòng lập tức có chủ ý.
...
Khe núi Ưng Sầu!
Đây là một khe núi khổng lồ, hai bên đều là vách núi đá rất cao, phía dưới là con sông rộng lớn.
Nơi này có tiếng là đến chim ưng cũng phải phát sầu, cũng bởi vì vách núi quá dốc, thẳng đứng, rất cao, khó có thể bay vọt lên được.
Khi Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đến nơi này thì đã là buổi chiều.
Nhìn dòng sông yên lặng trước mặt, Đường Tăng biết nơi này chắc hẳn là chỗ ở của Tiểu Bạch Long rồi.
Đột nhiên, một sinh vật khổng lồ từ trong nước xuất hiện.
Trong lòng Đường Tăng cả kinh, vội vàng vẫy tay, hét lớn:
- Bạo Liệt Hỏa Cầu!
Hỏa nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ hình thành một hỏa cầu màu đỏ không lớn mà cũng không nhỏ, sau đó bị Đường Tăng ném đi.
- Vút...
Hỏa cầu trực tiếp bay theo đường thẳng dài cả trăm mét, đánh trúng sinh vật xuất hiện trên mặt nước.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sinh vật kia bị nổ bay ra khỏi mặt nước.
Lúc này Đường Tăng mới nhìn thấy được rõ ràng đây chính là một con rùa khổng lồ.
- Quy Thừa tướng?
Đường Tăng kinh ngạc nói.
- Hửm? Ha ha ha ha...
Tôn Ngộ Không cười ha ha:
- Sư phụ, đây không phải là Quy Thừa tướng, đây chẳng qua chỉ là một con rùa trăm tuổi thôi.
- Thì ra không phải Quy Thừa tướng.
Đường Tăng thở dài một hơi, hắn còn lo lắng bản thân đã đánh nổ chết Quy Thừa tướng mất rồi.
Chẳng qua nếu thật sự là Quy Thừa tướng thì chắc hẳn hắn phải tìm đường mà chết thôi, nhưng điều này cũng không thể nào.
Đừng nói là nổ chết Quy Thừa tướng, vừa rồi hệ thống cũng không vang lên âm thanh nhắc nhở, hiển nhiên con rùa trăm tuổi này cũng chưa có chết.
Đường Tăng không khỏi sợ hãi than, con rùa trăm năm này có lực phòng ngự cường đại quá.
Đường Tăng không dám tới gần bờ sông, hắn hỏi Tôn Ngộ Không:
- Vi sư mệt rồi, muốn tìm một thứ gì đó để ngồi cưỡi, Ngộ Không, đi xem trong nước này có sinh vật nào thích hợp làm tọa kỵ hay không.
- Tọa kỵ?
Tôn Ngộ Không sửng sốt, chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy đến bờ sông, chớp mắt nhìn vào lòng sông.
Đường Tăng ngay tức khắc phát hiện hai mắt của Tôn Ngộ Không tản ra kim quang nhàn nhạt, đây chắc hẳn là Hỏa Nhãn Kim Tinh rồi.