- Yêu quái, chạy đi đâu?
Đường Tăng còn không bỏ qua, thuấn di đuổi theo cái giỏ cá, Cửu Hoàn Tích Trượng trực tiếp đập xuống.
Lúc này, Quan Âm Bồ Tát toàn thân váy dài màu trắng từ trong hải đảo bay ra ngoài, tay ngọc vẫy một cái, cái giỏ cá giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay nàng.
Đường Tăng công kích lại thất bại.
Sắc mặt của Quan Âm Bồ Tát có chút không dễ nhìn, mình cũng đã bảo Đường Tăng dừng tay, hắn lại vẫn công kích.
Chỉ có điều, không đợi Quan Âm Bồ Tát mở miệng, Đường Tăng đã nói chuyện trước:
- Quan Âm Bồ Tát ngài làm vậy là có ý gì? Vì sao ngăn cản bần tăng giết yêu quái? Yêu quái này cùng hung cực ác, ở Trần Đường trấn tại Thông Thiên Hà ăn tiểu hài tử, bần tăng đang thay trời hành đạo, hàng yêu trừ ma!
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, lập tức cảm giác có chút phiền muộn, nghe ý tứ của Đường Tăng, hình như mình là người không có lý.
Quan Âm Bồ Tát hơi trầm ngâm, sau đó nói:
- Linh Cảm đại vương này chính là con cá vàng trong ao sen của ta, thường ngày nổi lên mặt nước nghe kinh văn, tu ra đạo hạnh, lúc trước trong khi ta không ở đây, nó len lén chạy trốn, ta vẫn luôn tìm kiếm.
- Nhưng đó cũng không phải lý do để ngài che chở cho nó.
Đường Tăng nói.
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn Đường Tăng, lập tức khiến cho biểu tình của Đường Tăng dại ra.
Má ơi, Quan Âm Bồ Tát này nhìn như vậy quá mị hoặc, rất có tư thái của nữ nhân, hóa ra Quan Âm Bồ Tát cũng có một mặt như vậy sao?
Quan Âm Bồ Tát không để ý tới Đường Tăng đang ngây người, trực tiếp xoay người bước chậm ở trên hư không, bay vào Lạc Già sơn.
- Quan Âm Bồ Tát, ngài đừng đi, ngươi che yêu quái như vậy bao là không đúng.
Đường Tăng vội vàng đuổi theo.
Sau khi Quan Âm Bồ Tát tiến vào Lạc Già sơn, đi thẳng tới hồ sen, vung tay lên hủy bỏ đạo hạnh của con cá vàng trong giỏ cá.
- Bồ Tát tha mạng...
Giọng điệu hoảng sợ của Linh Cảm đại vương truyền ra.
Quan Âm Bồ Tát không hề động đậy, nhẹ nhàng bỏ nó vào trong hồ sen.
Đường Tăng đuổi theo, lúc vừa lúc nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, hắn lập tức kinh ngạc một hồi, hắn còn tưởng rằng Quan Âm Bồ Tát sẽ hoàn toàn bao che cho Linh Cảm đại vương, phế bỏ tu vi như vậy, từ trình độ nào đó còn ngoan độc hơn cả trực tiếp giết nó.
Bởi vì một người từng làm cường giả, nếu như lại biến thành người yếu ớt, cảm giác này thật sự quá không dễ chịu.
Dù sao Đường Tăng cảm thấy, hiện tại nếu như mình lại biến thành người phàm, sẽ khó có thể tiếp nhận được, mất đi năng lực phi thiên độn địa, tuyệt đối sẽ rất thống khổ.
- Ngươi không tiếp tục qua lấy kinh, lẽ nào muốn ở lại ăn cơm xong mới đi sao?
Quan Âm Bồ Tát không vui nói.
Đường Tăng sửng sốt, theo bản năng xoa xoa mũi:
- Bồ Tát, ngài tức giận cũng rất xinh đẹp.
- Hả?
Quan Âm Bồ Tát lập tức nhíu mày, trên mặt hiện lên một sự tức giận.
- Quan Âm Bồ Tát ngài đừng hiểu lầm, ta là đang khen ngài xinh đẹp, cũng không phải nói ngài không tức giận thì không đẹp.
Đường Tăng vội vàng giải thích.
Nhưng sắc mặt của Quan Âm Bồ Tát càng khó nhìn, nàng tu phật tới nay, không có người nào dám nói tới dung mạo của nàng, hiện tại Đường Tăng này không ngờ có thể không bị ý chí của nàng ảnh hưởng.
- Ngươi còn có chuyện gì nữa sao? Không có việc gì thì rời đi.
Quan Âm Bồ Tát đã hạ lệnh trục khách.
- Nói đến chuyện, bần tăng còn thật sự có một việc.
Đường Tăng nói:
- Ngộ Không gần đây có chút khác thường, Quan Âm Bồ Tát có biết không?
Nói xong, đồng thời Đường Tăng nghiêm túc quan sát biểu tình của Quan Âm Bồ Tát.
Chỉ thấy đôi mi thanh tú của Quan Âm Bồ Tát hơi nhíu lại, thoáng im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng:
- Ngươi không nên khiến cho hắn kích hoạt huyết mạch.
- Vì sao?
Đường Tăng kinh ngạc nói: