• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn đang không ngừng cải tiến kỹ năng của mình, cũng đang không ngừng tăng sự tin tưởng.”

Đang nói, Bạch Tuyết Tĩnh đã ôm hồ sơ trở lại, Lê Ngạn cầm lấy một xấp ảnh chụp đặt ở bên trên, đó là ảnh chụp hiện trường, một xấp rất dầy, từng chi tiết mỗi người bị hại đều được ghi chú.

“Cậu nói hắn đang thử dùng loại công cụ nào càng dễ dàng, càng hợp tay, loại phương thức nào thích hợp với hắn nhất.”

“Đúng, không chỉ có như thế, nghi hung ngay từ đầu trong lòng vẫn mâu thuẫn, cho nên xuống tay do dự, không đủ tự tin, hơn nữa quá mức bối rối, mù quáng, nhưng mà đến sau đó hắn tựa như càng cẩn thận cũng càng có quyền khống chế, hắn tránh được yếu hại, làm cho người bị hại chậm rãi chết đi, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm tra tấn cùng ngược đãi, hiện tại hắn đã từ cảm giác thỏa mãn thu hoạch từ ngược đãi những người bị giết chinh phục, cho nên hắn không ngừng cải tiến cũng như từng bước một hoàn thiện, bởi vì dạng người này cảm giác đầy đủ biến mất rất nhanh, hắn cần kích thích mới, hưởng thụ hoàn mỹ nhất.”

“Cậu cho rằng hắn tìm được phương thức gây án thích hợp nhất cho hắn chưa?” Lưu Cường hỏi.

“Vậy phải hỏi bác sĩ Cảnh.” Lê Ngạn nói.

Mọi người ánh mắt đều nhìn về phía Cảnh Bác.

“Nếu để cho tôi dùng ánh mắt chuyên nghiệp xem xét, cũng không hoàn mỹ, còn có đường cải tiến”.

“Mẹ kiếp! Nói như vậy hắn còn có thể tiếp tục.” Bạch Tuyết Tĩnh đột nhiên nói một câu khiến Nhược Nạp hoảng sợ, thì ra cô ấy thẳng thắn như vậy.

“Đây là tin tức xấu, cũng là tin tức tốt.” Lê Ngạn nói.

“Vì sao?”

“Ở giai đoạn thực nghiệm, hắn sẽ bảo trì bước đi, còn có năng lực tự khống chế, còn sẽ tiếp tục thử, cái này cũng khiến cho hắn càng ngày càng khó lấy được thỏa mãn, nhưng mà một khi hắn tìm được phương thức làm cho bản thân vừa lòng, hoặc là nói đã là tác phẩm hắn cho rằng hoàn mỹ, cảm giác thỏa mãn cực độ nọ làm cho hắn hoàn toàn điên cuồng, không có năng lực tự khống chế.”

“Quả thực chính là bệnh tâm thần!”

“Nguyên nhân hình thành phương thức hành vi giết người lặp lại được cho là tâm lý tính, hung thủ trên tâm lý đã sử dụng các thế giới quan, quy phạm, tín niệm, nhận thức cùng với khuynh hướng sử dụng các kiểu để đem hành vi giết người của chính mình sau khi hợp lý hoá thì không ngừng mà lặp lại hành vi cùng loại. Tuy động cơ của bọn họ là dị thường, nhưng bên trong bọn hắn không có vấn đề bệnh tâm thần hoặc là tật bệnh về não bộ. Hơn nữa rất nhiều số liệu cho thấy bọn họ rất ít bị bệnh tâm thần, bối cảnh, bề ngoài cùng với cá tính đều vô cùng bình thường, ý đồ giết người thường thường ở một giai đoạn không kiểm soát được ý thức thúc đẩy mà sinh ra, sau đó từ một sự kiện đặc thù mà gây ra hành vi giết người.” Lê Ngạn nghiêm túc nói: “Không cần chủ quan đem hắn cùng người bệnh tâm thần trong tưởng tượng của mọi người liên hệ cùng một chỗ, cái này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người. Bác sĩ Cảnh, anh tiếp tục nói được không?”

Cảnh Bác gật gật đầu tiếp tục nói: “Trong cơ thể có thành phần thuốc an thần, dạ dày hầu như không có thực vật, không có dấu vết mang tính xâm phạm”.

“Vì thuận tiện khống chế, có lẽ hung thủ cho rằng bản thân không đủ cường tráng, cho nên cần tận lực hạ xuống tính uy hiếp của nạn nhân. Để bản thân có thể có được quyền khống chế, cũng có thể tiến hành tra tấn cùng hành hạ đến chết. Cái này cũng chứng minh từ khi khống chế người bị hại đến khi sát hại người bị hại thì ở giữa vẫn là có thời gian nhất định.”

“Không có xâm phạm có phải là chứng minh hắn bất lực hay không?” Lưu Cường hỏi.

“Có khả năng, trừ bỏ bạo lực cùng giết chóc quá độ, tạm thời nhìn không ra hắn có khuynh hướng dâm dục, có thể là bất lực, cũng có thể là phương thức phát tiết khoái cảm của hắn khác người.”

“Các nạn nhân đều khỏe mạnh, không có ăn chơi, không có sẩy thai, không có hít thuốc phiện.”

“Nói cách khác các nạn nhân không phải là gái làng chơi.”

“Không chỉ có như thế các nạn nhân thậm chí so với đại đa số các cô gái hiện tại theo đuổi thân hình gầy gò, mà là theo khuynh hướng rắn chắc có sức sống.”

Lê Ngạn lấy từ trong hộp hồ sơ ra những tấm ảnh chụp hiện trường: “Hiện trường vết máu không nhiều lắm?”

“Hẳn là xẻ xác sau khi giết.”

“Hung thủ nọ cần một không gian tương đối bí ẩn hơn nữa hoàn toàn có thể nắm trong tay, hắn hẳn là có nhà riêng hơn nữa là ở một mình. Quần áo có vẻ đầy đủ, mặt trên không có manh mối gì sao?”

“Không có, mặc dù có vết máu, nhưng mà không có vân tay, không có sợi gì rõ ràng lưu lại, bất quá báo cáo cuối cùng còn chưa có đưa ra, tôi nghĩ hung thủ nhất định là người rất cẩn thận.” Lưu Cường nói.

“Hiện trường mấy thi thể trước hình như đều ở nội thành.”

“Đúng.”

“Tôi muốn đi tới hiện trường nhìn xem.”

“Có thể, tôi để Hoài Đông cùng Tuyết Tĩnh đi cùng các anh”.

Hiện trường ở chỗ giao giới thành phố T cùng thành phố J, đó là một cái trạm xăng dầu bỏ hoang nằm bên một con đường cũ kỹ tại khu giao giới, chung quanh đều là đồng ruộng, tác dụng duy nhất chỗ trạm xăng dầu này, đó là còn giữ lại một cái WC cũ kỹ, để cho thôn dân làm việc hoặc là lái xe đi ngang qua đây sử dụng. Thi thể đó phát hiện ở bên cạnh WC.

“Con đường này xe lui tới nhiều không?”

“Không tính là nhiều, đều là vì trốn tránh trạm thu phí trên đường nên mới đi qua đây.”

“Tên kia nhất định là rất quen thuộc với cảnh vật nơi này.”

“Cũng đúng, trên cơ bản chính là người ở thành phố T cùng thành phố J mới biết được, người bên ngoài cũng không biết rõ được. Nếu không có WC đó, chỉ sợ thi thể này cũng không có ai có thể phát hiện.”

“Đó không phải nói người gây án kia có khả năng chính là người thành phố T hoặc là thành phố J sao?” Nhược Nạp nói.

“Còn có thể nhìn ra cái gì?” Lê Ngạn nhìn Nhược Nạp hỏi.

“Hắn hẳn là có xe, nếu không thì không có cách nào khác vận chuyển thi thể, nếu án theo anh nói hắn không đủ cường tráng, vậy hắn sẽ lái xe tới trạm xăng dầu, như vậy có vẻ thuận tiện. Như vậy thì, dấu bánh xe cách thi thể gần nhất hẳn là thuộc về hung thủ.”

Lê Ngạn gật gật đầu, “Bất quá.....”

“Lời tuy đúng vậy, nhưng mà chỉ sợ không có biện pháp lấy ra.” Đinh Hoài Đông ngay từ đầu đã bị Nhược Nạp hấp dẫn, chẳng qua cô vẫn không mở miệng, cho nên vẫn không cơ hội tiếp cận.

Bạch Tuyết Tĩnh liếc hắn, đối với loại hành vi này của hắn có chút khinh thường.

“Vì sao?” Nhược Nạp hỏi.

“Phát hiện thi thể là thôn dân, lúc chờ đợi cảnh sát đến, người trong thôn hầu như đều tới vây xem, cho nên hiện trường đã bị xáo trộn.”

“Vậy cảnh sát ở hiện trường có thu thập được cái gì không?”

“Trừ bỏ thi thể, trên cơ bản không có cái gì khác có tác dụng.”

“Đi chung quanh nhìn xem đi.” Lê Ngạn nói một tiếng rồi đi ra ngoài.

“Chúng ta hiện tại phải làm cái gì?” Nhược Nạp đi theo sau Lê Ngạn hỏi.

Thật ra Nhược Nạp bình thường không nói quá nhiều như Huyền Mạc nói vậy, cũng không giỏi nói chuyện, nhưng mà cô lại cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện này, có lẽ là trời sinh, cho nên sau khi nhìn thấy Lê Ngạn, cô lại chậm rãi nói, chỉ là hy vọng khiến cho Lê Ngạn chú ý, cuối cùng có thể xâm nhập vào trong đó.

“Đi một lần con đường mà hắn đã đi qua.”

“Hữu dụng sao?”

Lê Ngạn đứng ở trên đường, nhìn chung quanh một chút, “Cô có biết thôn dân ở đồng ruộng này khi nào thì sẽ ở đây không?”

Nhược Nạp nhìn lúa mạch sắc vàng đầy đất kia, lắc lắc đầu.

“Hiện tại đang mùa thu hoạch, nông dân sẽ có thời gian lao động rất lâu, hơn nữa vì tránh cái nóng, bọn họ làm việc từ khi trời còn chưa sáng, khi đó ước chừng là năm giờ, chín giờ chạy về nhà ăn điểm tâm, đương nhiên cũng sẽ có người mang theo cơm hoặc là người nhà đưa cơm, sau rồi trở về tiếp tục làm việc, bọn họ ăn cơm trưa cùng người đi làm thời gian cũng khác nhau, bọn họ bình thường sẽ tầm chừng hai giờ chiều mới có thể ăn cơm trưa, thời điểm đó nơi này sẽ không có ai, sau đó lại làm việc cho tới khi trời tối”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK