CHƯƠNG 0: LỜI DẪN
Nhược Nạp đưa ngón tay nhẹ nhàng mân mê những nét khắc hoa trên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua khóm hải đường sum xuê cành lá chiếu lên trên mặt của cô, một gốc hải đường nở hoa như là mây tía.
“Tiểu thư, cô có thư.” Giọng vú Lý truyền từ trong viện tới.
Thư? Nhược Nạp kỳ quái nghĩ, ai viết thư cho mình vậy? Đang nghĩ thì vú Lý đã đi vào trong phòng, đem thư đưa tới trong tay cô.
Dấu bưu kiện cùng thành phố, địa chỉ được đánh máy, nghi hoặc trong lòng Nhược Nạp càng lúc càng lớn, nhanh chóng mở phong thư ra, nội dung cũng là đánh máy, tổng cộng có hai trang, Nhược Nạp lật cuối thư, kí tên là Nam Hồng, không phải cô ấy đang đi du lịch sao? Có chuyện gì mà lại gửi thư tới, lại còn là cùng thành phố?
Nhược Nạp:
Đừng nghĩ đây chỉ là một trò đùa, có điều xem xong thư cũng không cần khóc, chúng ta đã quen biết rất nhiều năm, ở trên đời này bạn là người bạn tốt nhất của tôi, cũng là người tôi tin tưởng nhất, nói thật lòng, cho dù là cha mẹ tôi thì tôi cũng không thực sự tin tưởng bọn họ, họ đã phản bội đối phương của mình ngay trong thời điểm khó khăn nhất, người như vậy, tôi không thể đặt niềm tin.
Sau khi tốt nghiệp đại học một năm, tôi có gặp một chuyện, nó làm cho tôi rơi vào vực sâu không đáy, nhưng tôi không thể nói trái với lương tâm là tôi hối hận. Đúng, tôi không hối hận, nhưng mà tôi không cam lòng, tôi không cam lòng bản thân phải trả giá tất cả nhưng không có được hồi báo đáng nhận được. Hiện tại nếu không phải trả giá bằng cả sinh mệnh mình, tôi sẽ không viết phong thư này cho bạn, lòng tôi là mâu thuẫn vô cùng, tôi sợ bạn biết sẽ tạo thành phiền phức cho bạn, thậm chí sẽ có nguy hiểm nằm ngoài dự kiến, nhưng không nói cho bạn, tôi lại thể nói với ai được, tôi không cam lòng, nếu vậy, việc tôi chết đi cũng sẽ trở nên vô nghĩa.
Xin hãy nhớ tới thời gian tốt đẹp của chúng ta, chúng ta từng nằm dài trên bàn học bên cửa sổ, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi tới, mặc hương cùng hương tử đàn thơm mát trong không khí, tôi vụng trộm lấy tay miết lên những nét hoa văn đó, nó đã lắng đọng bao nhiêu năm tháng, ngưng tụ bao nhiêu người qua lại, ở trước tôi cũng đã có người nhẹ nhàng vuốt ve qua nó như vậy hay không.
Bạn ơi, nếu bạn đối đãi với tôi chân thành như là tôi đối với bạn, nếu bạn cùng tôi xưng là tri kỷ, vậy bạn sẽ hiểu được những gì mà tôi muốn nói với bạn.
Sau này, nếu có một ngày bạn đi qua phần mộ của tôi, xin hãy chắp tay chúc phúc cho tôi.
Không biết ở trong cái thế giới kia có người đến người đi hay không.
Hồng.
Tháng 8 năm 2011.
Xem xong thư, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Nhược Nạp đó là gọi điện thoại cho Nam Hồng, hy vọng đây chỉ là một trò đùa, tuy rằng trò đùa này không buồn cười chút nào, tuy rằng tính cách Nam Hồng phóng khoáng, cũng không phải là loại người thích nói đùa, vì vậy Nhược Nạp vô cùng khẩn trương bấm điện thoại, mấy lần liền đều nghe được thông báo “Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được…”, Nhược Nạp nhớ tới dấu bưu kiện trên phong thư, nếu là cùng thành phố, có thể Nam Hồng đã về nhà cũng nên, nghĩ đến đây lại bấm số điện thoại bàn nhà Nam Hồng, đáng tiếc mẹ của Nam Hồng nói cô con gái vẫn chưa về.
Nhược Nạp cầm thư ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc đã ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì? Nam Hồng chỉ là một cô gái bình thường ở trấn nhỏ này, xuất thân bình thường, tướng mạo cùng lắm thì được coi là thanh tú, tính cách phóng khoáng làm người ta yêu thích, chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ là ra ngoài du lịch một chuyến, có thể gặp phải chuyện lớn bằng trời gì đây? Đúng rồi, du lịch! Nếu là du lịch vậy phải đi công ty du lịch, nghĩ đến đây, Nhược Nạp lại gọi điện thoại cho công ty du lịch duy nhất trong trấn, kết quả không tra được chút tin tức gì về Nam Hồng. Chẳng lẽ cô ấy không hề đi du lịch? Phong thư này rốt cuộc là có ý gì? Lúc này Nhược Nạp cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, dù sao Nam Hồng cũng là bạn tốt của mình, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Nam Hồng từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nếu nói cho mẹ của Nam Hồng, mặc kệ việc này có thực hay không, đều sẽ làm cho bà sợ hãi lo lắng.
“Tiểu thư, lão thái gia đã trở lại, gọi cô đi qua đó.” Thanh âm vú Lý lại vang lên từ ngoài cửa, Nhược Nạp đem thư gấp lại đặt vào trong hộp gỗ đựng trang sức, cái hộp gỗ lim này là bà nội tặng cho cô, vô cùng quý giá, trên mặt hộp điêu khảm hoa văn bát bảo điệp luyến hoa, quanh thân có hoa văn chữ vạn, bởi vì là vật quý cho nên các người hầu không dám tùy tiện động vào, cho dù là quét tước vệ sinh cũng phải hỏi ý kiến Nhược Nạp. Cất kỹ thư, Nhược Nạp ra cửa phòng đi tới nhà giữa, chỗ của ông nội.
Vào nhà giữa đã thấy ông nội ngồi ở trên cái ghế mây dưới cửa sổ xem cái gì đó, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đã bạc của ông, lấp lóe phát sáng, ông ở trong mắt người của trấn nhỏ chính là một ông lão tiền nhiều như nước, đã sống đủ cuộc sống ở thành thị lớn nên muốn sống qua cuộc sống vui thú điền viên, ở trong mắt Nhược Nạp ông lại là một ông lão thần bí, cơ trí mà hiền lành.
Nhược Nạp hiểu tại sao ông nội lại tới trấn nhỏ này, cũng không rõ thôn trấn thoạt nhìn nho nhỏ này sao lại sẽ có một tòa nhà hoa lệ như vậy, ở mặt sau tòa nhà còn có một hoa viên rất lớn, trong viện không chỉ có núi giả động đá, rừng đào và những bờ giậu hoa cỏ, (trong rừng đào có chỗ đất trống, là chỗ mấy đứa nhỏ Huyền gia luyện công, chuyện này Nhược Nạp cho tới bây giờ cũng không có nói qua với Nam Hồng, bởi vì ông nội không cho phép), còn có một cái ao sen rất to, bên trên có cầu đá chín khúc, có một cái đình nhỏ ở giữa ao sen, ở một bên ao sen còn có cái viện nho nhỏ, đủ loại tre trúc cùng phong lan, một dòng suối nhỏ uốn lượn ở giữa, hai gian phòng ở bên trong dùng làm thư phòng, cả hai tràn đầy sách, một quyển lại một quyển xếp đầy đến tận đỉnh cái giá sách bằng gỗ hoa lê lớn.
Nghĩ đến đây giống như có cái gì chợt lóe qua đầu Nhược Nạp, chưa kịp cẩn thận nghĩ lại, chợt nghe thấy ông nội ho một tiếng, xem ra mình thất thần đã lâu, Huyền lão thái gia nhìn đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất, đột nhiên cảm thấy đứa cháu này tựa như có tâm tư gì đó, tiến vào thời gian dài như vậy mà cứ đứng im thất thần, “Làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”
Nghe ông nội hỏi, Nhược Nạp có chút ngượng ngùng, “Không có gì ạ, có chút việc nhỏ”.
“Nhược Nạp của ông đã thành đại cô nương, chờ cháu nghĩ ra muốn nói gì với ông thì nói sau, lần này ông ra ngoài mang về cho cháu một món quà, nhìn xem có thích hay không”.
Nói xong cầm một cái hộp gấm đưa tới tay Nhược Nạp, Nhược Nạp nhận lấy hộp rồi mở ra, đó là một cây trâm, thân trâm bằng bạc lớn bằng ngón tay, cả thân điêu khắc hoa, đến chỗ cầm trâm thì làm thành cành lá bằng bạc, dùng dương chi bạch ngọc tốt nhất khắc thành một đóa hoa ngọc lan nở một nửa, toàn bộ cây trâm thoạt nhìn thanh nhã thoát tục, quý báu bất phàm, Nhược Nạp liếc mắt một cái liền thích nó, đưa tay đem trâm cầm ra phía ánh sáng, lúc này ánh sáng vừa lúc chiếu vào chỗ đuôi trâm, Nhược Nạp trực giác ngân quang chợt lóe, ánh mắt bị chói một chút, thì ra đuôi trâm là một cái hình trùy bóng loáng, làm cho người ta cảm giác sắc bén cùng bén nhọn, như là nhìn thấy mũi của bảo kiếm.
Nhược Nạp giật mình, giương mắt nhìn ông nội, chỉ thấy Huyền lão thái gia đối diện mình khẽ mỉm cười, Nhược Nạp đem cây trâm nhẹ nhàng mà cài lên mái tóc. Huyền lão thái gia cười nói: “Biết cháu sẽ thích, đi, chúng ta đi ăn cơm”.
Lời còn chưa dứt thì cửa phòng bị đẩy ra, hai nam một nữ, ba người trẻ tuổi xông vào, “Ông nội, người lại bất công! Người mau nói đi, người lại vụng trộm để lại thứ gì tốt cho Tiểu Tứ!” Nhược Cẩm ngay thẳng chu miệng nói, Nhược Nạp mím môi chỉ cười không nói lời nào, Huyền lão thái gia nhìn ba đứa nhỏ tiến vào, cười ha ha không ngừng.
Trưởng tôn (cháu trưởng) Huyền Triết đôn hậu chân chất, vô thanh vô tức, cho tới bây giờ đều đi theo sau em trai em gái mình, chỗ có lợi thì không ló đầu, chỗ hỏng thì một mình gánh vác, nhị tôn Huyền Mạc thoạt nhìn phong độ có thừa, tao nhã, thật ra ý đồ xấu nhiều nhất, tiểu thông minh nhiều hơn đại trí tuệ, cháu gái lớn Nhược Cẩm nhanh mồm nhanh miệng, tranh cường háo thắng khắp nơi, tâm địa không xấu cũng không hiểu được khiêm nhường, vẫn là đứa cháu gái nhỏ tốt nhất, trầm tĩnh có trí tuệ, đúng là một hạt mầm tốt.
“Nói bậy bạ gì đó, ông nội làm sao mà quên chúng ta được?” Huyền Mạc hướng Nhược Nạp nháy mắt một cái, Nhược Nạp đi đến bên cạnh bàn cầm lên bốn hộp gấm, một người một cái, cũng không xem bên trong có cái gì, công bình công bằng, Nhược Cẩm lúc này mới yên tĩnh, Huyền Mạc cũng thu hồi ánh mắt tìm kiếm, Huyền lão thái gia lại hài lòng nhìn Nhược Nạp.
Thật ra vừa rồi Nhược Nạp đã thấy trên bàn bày bốn cái hộp gấm giống nhau như đúc, vốn cũng không biết có ý tứ gì, thẳng đến khi các anh chị tiến vào, Nhược Cẩm đầy bụng bực tức, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, ông nội là thương yêu mình nhất, nhưng loại yêu thương này chưa bao giờ phô trương ra bên ngoài, bởi vì sợ gây mất hòa thuận giữa mấy anh em, mỗi lần mang về quà đều là giống nhau, nhưng cây trâm kia vừa xem đã biết không phải tục vật, không có khả năng một người một cái, cho nên mới đoán tác dụng của bốn hộp gấm kia, xem vẻ mặt ông nội hẳn là không có đoán sai, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nhược Nạp hy vọng ông nội yêu thương mình, nhưng cũng không hy vọng vì điều đó mà khiến nảy sinh khúc mắc với các anh chị trong nhà.
Nhược Cẩm mở ra hộp gấm, không khỏi thấp giọng hoan hô, bên trong là một cây chủy thủ tinh xảo, trên vỏ đao bằng bạc khắc đường vân tường vân, trung tâm chuôi đao khảm bảo thạch hình giọt nước mưa, Huyền Triết là khối hắc diệu thạch, Huyền Mạc là khối thanh kim thạch, Nhược Cẩm là khối ruby, Nhược Nạp là khối bích tỉ. Người Huyền gia tập võ từ nhỏ, cho nên đối với những thứ này có vẻ rất đáng giá, tuy nhiên nhìn chuôi cây chủy thủ này, Nhược Nạp cảm thấy thích cây trâm kia hơn, bởi vì thời điểm đối địch, chỉ có vũ khí kẻ địch không ngờ tới mới là vũ khí tốt.
Ăn cơm xong, Nhược Nạp trở lại phòng mình, rút cây trâm trên tóc xuống chuẩn bị bỏ vào hộp nữ trang, lúc này mới nhớ tới chuyện của Nam Hồng còn chưa có rõ ràng, không bằng đi tìm Huyền Mạc, nhị ca này hình như từng nói qua anh ấy có người bạn là thám tử tư, hơn nữa danh tiếng cũng không nhỏ.
“Em muốn nhờ anh giúp em tìm Nam Hồng?” Huyền Mạc buông sách trong tay, có chút kỳ quái nhìn em gái mình, “Con bé chỉ đi ra ngoài du lịch thôi mà, lớn như vậy rồi mà còn sợ bị lạc hay sao?”
Nhược Nạp do dự có nên đưa thư cho Huyền Mạc xem hay không, dù sao hiện tại cũng không biết đây có phải là một trò đùa hay không, sau một lát cô nói: “Là như thế này, trước khi đi cô ấy đi cũng đã có điểm quái lạ, nói qua hai ngày sẽ liên lạc với em, nhưng em đợi mãi không thấy điện thoại của cô ấy, em lo lắng đi thăm dò, kết quả công ty du lịch không có tin tức của Hồng, dì Nam cũng hỏi em vài lần Nam Hồng có điện thoại báo hay không, xem ra cô ấy cũng không liên lạc với người nhà, vì vậy em có chút lo lắng.”
“Phụ nữ các em lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, được rồi, lần đầu tiên em tìm anh hỗ trợ nên anh phải cố gắng để giúp đỡ, hy vọng cuối cùng không phải Nam Hồng đùa giỡn với em.” Nhược Nạp nghĩ rằng tốt nhất vẫn là nói đùa.
Vài ngày kế tiếp, tâm thần Nhược Nạp không yên, lá thư này giống như một điềm báo trước mập mờ, lúc nào cũng làm cho cô cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh, nhất là buổi sáng hôm nay, chị gái Nhược Cẩm nói muốn tham gia một đoàn lữ hành đi Vân Nam chơi vài ngày, Nhược Nạp truy hỏi chị gái cùng đi với ai, nhưng Nhược Cẩm không trả lời, điều này làm cho Nhược Nạp lại lo lắng, nhưng lại không thể nói rõ ra là vì cái gì, chuyện của Nam Hồng dù sao cũng chưa có biết rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể yêu cầu Nhược Cẩm cam đoan không tắt điện thoại, duy trì liên lạc, khiến Huyền Mạc cười cô sao lại giống mẹ như vậy.
CHƯƠNG 1: BÁI PHỎNG
Sau khi Nhược Cẩm đi một ngày, Huyền Mạc liền mang đến cho Nhược Nạp tin tức xấu, không có tin tức nào của Nam Hồng, cho dù là từ phương tiện giao thông, khách sạn dừng chân hay là cuộc gọi di động, không hề tra ra bất kỳ hành tung nào của Nam Hồng trong khoảng thời gian này, giống như cô ấy bốc hơi giữa nhân gian vậy, Huyền Mạc hơi lo lắng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Anh không quên bất kỳ điểm nào chứ?”
Những lời này như đâm đến tử huyệt của Huyền Mạc, Huyền Mạc lập tức đứng lên nói: “Em có thể hoài nghi nhân phẩm của anh, nhưng không thể hoài nghi năng lực của bạn anh! Thanh danh Công ty thám tử Lê thị không phải là thổi mà ra.” Nhược Nạp cũng không để ý tới Huyền Mạc lớn tiếng, hỏi: “Vậy ngân hàng bên kia anh hỏi chưa?”
“Hỏi rồi, ngày Nam Hồng rời nhà đi có tới rút hai ngàn tiền mặt, sau đó không có ghi chép giao dịch. Em có cho rằng là con bé ấy thực chất đã không đi du lịch theo đoàn, mà là tự đi một mình, cùng người khác kết nhóm mà đi hay không?”
“Từ khoảng thời gian tính toán cho đến bây giờ đã hơn nửa tháng, ra bên ngoài ăn mặc ngủ nghỉ, hai ngàn đồng có thể đủ sao? Vì cái gì không liên lạc về nhà? Di động cho dù mất cũng phải báo cho nhà một tiếng chứ?”
Huyền Mạc nhìn em gái của mình, đứa em này từ trước tới giờ lúc nào cũng ôn nhu trầm tĩnh, làm việc không khi nào nóng vội, hết sức nhẹ nhàng, hôm nay lại có chút khác thường, không khỏi nhìn chằm chằm Nhược Nap, hỏi: “Nhược Nạp, nói cho anh biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lúc này Nhược Nạp mới nhận ra bản thân có chút sốt ruột, thì ra mình lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, nghĩ nghĩ nếu như vậy không bằng nói cho anh hai, hai người so với một người vẫn có chủ ý nhiều hơn, hạ quyết tâm đem chuyện lá thư của Nam Hồng nói cho Huyền Mạc, Huyền Mạc trầm ngâm một lát nói: “Em đem thư ra đây cho anh xem.”
Nhược Nạp không chần chờ, đứng dậy trở về phòng lấy thư, Huyền Mạc nhìn bóng lưng em gái, trong lòng lại âm thầm lo lắng, đứa em gái út này từ nhỏ đã có chút không kỳ lại, hình như luôn có tiên đoán trước sự việc, tuy rằng ngay cả chính con bé cũng không biết, tựa như năm đó cha mẹ mất tích, ở khoảng thời gian trước khi họ lạc đường, Nhược Nạp cũng nôn nóng bất an giống như lúc này. Con bé tựa như một dòng suối mát, xinh đẹp mà yên tĩnh, nhưng khi nào nổi lên gợn sóng liền biểu thị sẽ có sóng gió lớn.
Chỉ chốc lát, Nhược Nạp đã cầm thư trở lại, Huyền Mạc cẩn thận đọc thư một lần, chân mày bất giác nhíu lại, “Theo nội dung thư đến, quả thật Nam Hồng đã gặp chuyện gì đó, người ta nếu vì một chuyện mà trả giá sinh mệnh, chỉ có thể nói ở phương diện này có ích lợi thật lớn, đương nhiên ích lợi cũng không nhất định chỉ là tiền tài, hiện tại chúng ta không thể xác định cụ thể, mặt khác có thể làm cho con bé trả giá sinh mệnh nhưng dưới tình huống sinh mệnh còn khó giữ mà nó còn dùng ngôn ngữ che che lấp lấp mờ mịt này thì có thể là nguy hiểm đang rình tập hoặc là sợ người khác xâm phạm lợi ích.”
“Phong thư này cô ấy viết mấy ngày gần đây, dấu bưu diện là cùng thành phố, có thể cho rằng sau khi cô ấy trở về đã gặp chuyện không may chăng?” Nhược Nạp hỏi.
“Có một loại bưu kiện có thể ủy thác bưu điện tới hạn đưa cho người nhận, anh cảm thấy rất có thể là trước khi đi cô ấy đã viết bức thư này rồi đến thời gian cố định mà chưa về thì lá thư này mới được gởi đi. Nếu cô ấy đã trở về thì vì điều gì mà không thể tới tìm em giáp mặt nói rõ ràng? Cần giúp đỡ, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, dù sao cũng là đại sự liên quan tới tính mạng.”
Nhược Nạp nghĩ nghĩ, Huyền Mạc nói không sai, nếu có thể trở về, Nam Hồng nhất định sẽ không thể không đến gặp cô, nhất định là cảm thấy không thể quay về được…
“Em xem kỹ phong thư này, có nhìn ra cái gì hay không?” Huyền Mạc hỏi.
Nhược Nạp lắc đầu, Huyền Mạc thở dài nói: “Em gái ơi, ông nội còn em nói em chững chạc gì chứ, dù sao cũng chưa có trải qua chuyện gì, nhớ kỹ, nếu sự tình đã phát sinh, lo âu, lo lắng, sợ hãi, thương tâm, đủ loại cảm xúc này chính là trói buộc không cẩn thiết, chỉ có giải quyết vấn đề tìm được chân tướng mới là đáp lại tốt nhất đối với người mà em quan tâm.”
Trong lòng Nhược Nạp chấn động, có loại cảm giác rộng mở trong tâm trí, anh hai nói đúng, cần gì lãng phí thời gian theo cách này, đã biết ốm đau không thể vì kêu rên mà khỏi bệnh, càng sớm biết rõ chân tướng sự tình, càng có thể hỗ trợ Nam Hồng, không cô phụ sự tin tưởng của cô ấy.
Nhìn thấy ánh mắt Nhược Nạp sáng lên, giống ánh sao lóe lên sắc thái chói mắt, Huyền Mạc không nghĩ đến, đứa em gái này là trí tuệ như thế, cho con bé một giọt nước, nó có thể nhìn thấy cả hải dương, cho nó một tia sáng, nó liền có thể nhìn khắp thế giới. Nghĩ xong hắn chỉ vào thư nói với Nhược Nạp: “Anh có chút không rõ, nội dung lá thư giống như là di ngôn, Nam Hồng vì cái gì lại viết ra những câu nói mang tính chất thơ ca như vậy, anh không cảm thấy cô ấy là kiểu con gái tình thơ ý họa, thậm chí nó còn có điểm giống như một đứa bé trai ấy.”
Nhược Nạp nhận lại thư, cẩn thận đọc lại một lần nữa, bỗng nhiên biết ngày đó trong đầu mình hiện lên ý niệm gì, trên thư viết không đúng, cái bàn sách ở trong thư phòng là không sai, nhưng mà mặt hoa văn trên không phải là phượng hoàng đậu mẫu đơn, mà là mai lan trúc cúc tứ quân tử, hoa văn hoa mẫu đơn được khắc ở trên một cái giá sách bằng gỗ lê khác, cho dù là không nhớ rõ điểm này, cũng tuyệt sẽ không đem mẫu hoa khắc trên bàn sách nói sai.
Từ nhỏ đến lớn hai người không ít lần ngồi bên cái bàn sách kia vẽ vời, chẳng lẽ cô ấy cố ý nói sai, ám chỉ cái gì đó? Nghĩ đến đây, Nhược Nạp kéo Huyền Mạc hướng thư phòng hậu viện chạy tới, đi vào thư phòng, Nhược Nạp kéo từ trong góc phòng ra một cái thang, bởi vì giá sách thư phòng đều cao tới trần nhà, cho nên phải dùng thang, tìm được cái giá sách gỗ lê kia, Huyền Mạc giúp Nhược Nạp leo lên thang, Nhược Nạp tìm kiếm cẩn thận từng tầng giá sách hoa lê, cuối cùng phát hiện ở trong Tứ Khố toàn thư trọn bộ, thậm chí còn có một bản photo “Hoa Kính bí truyện”.
“Hoa Kính bí truyện” xuất bản năm Khang Hi 46 đời Thanh, tác giả Trần Hạo Tử, danh Phù Diêu, tự hiệu Tây hồ hoa ẩn ông, cuộc đời ông ta không có ghi chép lại, có thể là người Chiết Giang, theo phỏng đoán sinh năm Vạn Lịch đời Minh, viết quyển sách đã là năm bảy mươi bảy tuổi, năm mất không rõ. “Hoa Kính bí truyện” được coi là một cuốn toàn thư nói về động thực vật, tổng cộng bảy cuốn.
Nhược Nạp không rõ vì cái gì lại có một quyển photo ở đây, cô rõ ràng nhớ rõ trong nhà có một bộ bản khắc gỗ. Chẳng lẽ là Nam Hồng đi sao chụp, vậy tại sao cô ấy lại đặt nó ở đây?
Sự tình vẫn chưa rõ ràng, Huyền Mạc nhìn Nhược Nạp càng lúc càng trầm mặc, cảm thấy điểm này cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì.
“Không bằng anh đưa em đi gặp bạn của anh, có lẽ anh ta có thể giúp được em.” Huyền Mạc đề nghị.
Nhược Nạp cảm thấy nên đi gặp, thật ra cô đã sớm muốn gặp người bạn thám tử giỏi giang trong miệng anh trai mình kia – Lê Ngạn.
Văn phòng rộng mở sáng ngời, phía nam là cửa sổ thật lớn, có một bức màn màu xám tro, được kéo gọn sang hai bên, ngoài cửa sổ có ban công kiểu châu Âu, đối diện ngoài cửa sổ là một tòa núi nhỏ xanh tốt ở phía Nam trấn nhỏ, mọi người trong trấn đều kêu nó là núi Phượng Tiên.
Bàn làm việc bằng đá cẩm thạch màu đen khá lớn, trên bàn đặt chỉnh tề văn kiện, điện thoại, máy tính cùng một chậu lan xanh tươi, xem ra vị Lê đại thám tử này là một người yêu thích sự sạch sẽ, có trật tự, đối diện bàn là một bộ sô pha màu xám bạc, hẳn là để tiếp khách.