• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chế phục hai vệ sĩ, Lưu Cường đem họng súng nhắm ngay Lý Mai.

“Lý Phượng Mai, diễn xuất của cô nên kết thúc rồi.”

Lý Mai nhìn cảnh sát bốn phía, chợt bắt lấy Vương Thu Vân, đem dao trong tay để ở cổ họng cô ta, lớn tiếng nói: “Thả tôi đi, bằng không tôi giết cô ta!”

Lưu Cường giơ súng thử thăm dò đi về phía trước một bước: “Cô đã không còn đường có thể chạy thoát, cần gì sát nghiệt thêm nữa!”

“Buông súng trong tay xuống, lui ra ngoài!” Dao trong tay Lý Mai hơi hơi đâm xuống da Vương Thu Vân.

Lưu Cường giơ hai tay lên: “Được rồi, cô bình tĩnh một chút, từ từ suy nghĩ, cô không thể chạy được.”

Nói xong, ý bảo những người khác đều lui ra sau.

Lê Ngạn nói với Bạch Tuyết Tĩnh: “Đi gọi đứa nhỏ qua đây.”

Bạch Tuyết Tĩnh gật gật đầu, hướng về phía bé gái đang đứng ở một bên vẫy tay: “Hương Hương, đến chỗ dì cảnh sát đi.”

Hương Hương ngẩn ra liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, Vương Thu Vân nhẹ nhàng hô một tiếng: “Hương Hương, không sao đâu! Đi đi.”

Hương Hương chậm rãi đi tới cạnh Bạch Tuyết Tĩnh.

Lê Ngạn nói khẽ với Tuyết Tĩnh vài câu, Tuyết Tĩnh hơi hơi sửng sốt, lập tức gật gật đầu, dẫn theo Hương Hương ra phòng.

Lưu Cường có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Lê Ngạn một cái, Lê Ngạn lại thì thầm với hắn vài câu, Lưu Cường tựa như rõ ràng cái gì, gọi Đinh Hoài Đông tới bên người an bài vài câu, Đinh Hoài Đông lập tức rời đi.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Cho cô ta chút thời gian để cho cô ta bình tĩnh một chút, chúng ta phải làm xong toàn bộ chuẩn bị mới có thể cùng cô ta đàm phán, nhất định phải một kích thành công, nếu không, tôi cũng không biết, Lý Mai có thể hoàn toàn sụp đổ hay không.”

Sau một lát Bạch Tuyết Tĩnh đi đến: “Nó không chịu nói, bất quá tôi kiểm tra rồi, trên người nó không có vết thương.”

“Cô đi ra ngoài giúp tôi mua chút đồ.” Lê Ngạn đưa tay vẫy Nhược Nạp đang nhìn nhìn.

Lê Ngạn đi đến trước cửa hướng về phía trong phòng hỏi: “Lý Mai, nói yêu cầu của cô đi?”

“Cho tôi một chiếc xe, tất cả các người đều lui đi.”

“Con tin thì sao?”

“Cô ta đương nhiên phải đi theo tôi, chờ tôi cảm thấy an toàn tự nhiên sẽ đem cô ta buông tha.”

“Để cho cô ta cùng đứa nhỏ nói vài lời đi, đứa nhỏ sẽ lo lắng.”

Bên trong trầm mặc một lát, Lý Mai nói: “Không cần, các người mau chuẩn bị đi, càng sớm đưa tôi rời khỏi nơi này, mẹ con bọn họ càng sớm có thể gặp mặt.”

“Không cần? Là ý tứ của cô hay là ý tứ của cô ta?”

Người bên trong tựa như sửng sốt.

Lê Ngạn nói tiếp: “Cô không chấp nhận cho đứa nhỏ một câu trả lời sao? Các người cảm tình hẳn là không tệ chứ?”

“Anh có ý gì?”

“Làm một người vì đạt tới mục đích của mình mà không tiếc bắt cóc một đứa nhỏ, cô tựa như quá mức nhân từ rồi, trên người đứa nhỏ không có gì buộc tạo thành vết thương, trên mặt cùng môi trong ngoài cũng không có dấu vết bị bịt lại, cô đã làm thế nào để cho một đứa nhỏ chấp nhận mà không phản kháng?”

Người bên trong không nói gì.

“Trừ cái đó ra, con tin này đãi ngộ cũng rất cao, loại chocolate này chỉ sợ chính cô cũng chưa có nếm qua nhỉ?” Lê Ngạn lấy từ trong tay Nhược Nạp vừa trở chocolate vừa mua ném vào trong phòng, “Nếu chỉ là một người không hề quan hệ, cô có cần phải chi tiền như vậy không? Đối với một gia đình thu nhập thấp, cuộc sống khốn quẫn, một khối chocolate bình thường e là cũng có thể làm cho đứa nhỏ vui vẻ rồi.”

“Tôi chỉ là muốn làm cho nó nghe lời mà thôi, tôi nguyện ý chi tiền này, thì thế nào? Không thể sao? Bọn họ phải sống cuộc sống thấp hơn so với người khác sao? Bọn họ không có tư cách ăn thứ này sao? Còn nữa, tôi chỉ muốn lợi dụng công tác của mẹ nó để thuận tiện chính mình xuống tay, tại sao tôi phải ngược đãi đứa nhỏ này?”

“Vậy cô đã tốn không ít công phu với hai mẹ con họ, không chỉ để cho bọn họ chủ động thay cô giấu diếm, còn chủ động phối hợp với cô, cái này có tính là đồng lõa hay không đây?”

“Anh nói bậy, bọn họ là người nghe một chút liền sợ hãi, đừng không phải là đồng lõa của tôi.”

“Phải không? Nếu bọn họ chỉ là cùng cô bèo nước gặp nhau tự nhiên không có khả năng, nhưng bọn họ là thân thích của cô, quan hệ của các người không bình thường.”

“Thân thích? Cái này anh cũng tin sao, cái này bất quá là tôi bức cô ta đối với người công ty biên lời nói dối mà thôi, nếu không tôi làm thế nào có cơ hội đi vào?”

“Đây là lời nói dối sao? Tôi thiếu chút nữa đã tin, nhưng mà cô có biết hay không, Vương Thu Vân đã làm thế nào để vào được tập đoàn Ngân Tường làm nhân viên vệ sinh?”

Người bên trong lại không nói gì.

“Vương Thu Vân có phải nói cho cô, cô ta là xin vào làm hay không? Đối với cô ta mà nói cái này coi như là lời nói thật, nhưng trên thực tế, cô ta sở dĩ có thể đi vào công ty, là vì Phùng Vân Thư bảo nhân viên bên dưới nhận vào.”

“Anh nói cái gì!”

“Cô thực thông minh, hẳn là có thể nghĩ ra như vậy là cái gì chứ? Đúng, ngay từ đầu chúng tôi dựa theo quan hệ Vương Thu Vân nói đi tới quê của cô điều tra, kết quả là ông nội cô căn bản không có đường huynh đệ gì, loại quan hệ này tự nhiên cũng không tồn tại, nói như vậy chúng tôi tự nhiên cũng sẽ cho rằng các người hẳn là không phải thân thích gì, đây là chỗ thông minh của cô, nhưng toàn bộ những gì mà Phùng Vân Thư làm đã khiến tôi nảy sinh hoài nghi với loại kết quả này, Phùng Vân Thư sẽ không làm ra chuyện không hề có ích lợi gì cho bản thân, chúng tôi lại điều tra một lần nữa, phát hiện mẹ Vương Thu Vân cũng họ Lý, mẹ hai người mới là quan hệ chị em họ, quan hệ này cũng không tính là xa.”

Lê Ngạn từ trong tay Đinh Hoài Đông đầu đầy mồ hôi tiếp nhận tư liệu vừa mới điều tra đến cùng với ảnh chụp từ trong máy tính nhà Vương Thu Vân lấy ra.

“Cô có biết cái này thuyết minh cái gì không?”

“Cái gì?” giọng Lý Mai bắt đầu có sự khác lạ.

“Cái này thuyết minh cô vốn không có tránh thoát tầm mắt của Phùng Vân Thư, bà ta vẫn luôn luôn chú ý tới cô, hoặc là theo sát cô. Mà thời điểm Vương Thu Vân nhận việc đúng là thời điểm cô bắt đầu gây án, bà ta nhất định là lúc ấy đã phát hiện ra cái gì, cho nên mới nghĩ đến muốn đem Vương Thu Vân đưa vào công ty của mình để dễ dàng theo dõi nắm giữ hành tung của cô, cho nên sau đó mới có chuyến đi Vân Nam.”

“Lần du lịch đó cùng Phùng Vân Thư có quan hệ gì?”

“Sự tình đã đến tình trạng này, cô vì sao không buông chị họ mình ra đã, chúng ta có thời gian để nói chuyện, tôi có thể đem tiền căn hậu quả chậm rãi nói cho cô nghe.”

“Được rồi, anh đem sự kiện du lịch Vân Nam kia nói cho tôi nghe, tôi sẽ buông chị ấy ra.”

Lê Ngạn trong lòng vừa động, ý bảo đám người Lưu Cường tiếp cận về phía phòng.

“Phùng Vân Thư thông qua Khổng Á Nam đem những cô gái mà trước nay Cố Thần Tường bao nuôi tụ tập cùng một chỗ, hợp thành chuyến đi lần đó, mục đích chính là mượn tay cô diệt trừ những cô gái cùng Cố Thần Tường từng có quan hệ này.”

“Bà ta làm thế nào biết tôi sẽ giết chết những người này?”

“Bởi vì bà ta có khả năng ở thời điểm cô bắt đầu phạm án giết người liên hoàn liền đã nắm giữ động thái của cô, cho nên bà ta biết đối tượng mà cô lựa chọn giết, để thay cô sáng tạo một cơ hội như vậy.”

“Đúng, tôi là sẽ lựa chọn người như vậy, bà ta tố giác hành vi phạm tội của tôi không phải có thể chấm dứt tôi, càng tốt hơn sao”.

“Kết quả như vậy bà ta không có khả năng được lợi lớn nhất, bà ta cần phiêu lưu thấp, lợi ích cao, cô giúp bà ta diệt trừ tất cả lo lắng, làm cho bà ta tương lai sống càng thoải mái càng vô lo.”

“Vậy bà ta làm thế nào biết tôi sẽ một lần giết chết mọi người? Bà ta hiểu biết tôi như vậy sao?”

“Tâm lý các cô nói thật tôi không phải thực rõ ràng, nhưng mà tôi nghĩ bà ta vì chính mình đã mua thêm hai món bảo hiểm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK