• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem có chút đầu mối gì không”.

“Tôi có nên rút người trên núi đi không?” Bàng Ngọc Phong nói

“Rút đi, có vẻ là đã chạy khỏi núi rồi”. Lưu Cường nói.

“Cẩn thận vẫn hơn, chưa nên rút quân”. Lê Ngạn nói.

Bàng Ngọc Phong gật đầu.

“Đây là cái gì?” Nhược Nạp ngạc nhiên nói một câu.

Nhược Nạp giũ đám y phục trên giường, dưới đống quần áo bảy nhúm trắng nhỏ nhỏ, Bàng Ngọc Phong đi tới, lấy tay nhặt lên cho một chút vào miệng.

“Phì, là muối”.

“Bảy nhúm muối, muối mặn, R thị có phải có Bảy cơ hội người hiền tại được trọng dụng?” Lê Ngạn nói.

“Đúng”.

“Làm thành vòng tròn?”

“Ánh dương chói lọi”. Bàng Ngọc Phong nói.

“Nam Hồng gợi ý chỗ cho chúng ta đi?” Nhược Nạp nói.

“Vậy chúng ta nhanh đi thôi.

“Phạm vi kia không nhỏ, chúng ta làm sao tra đây?”

“Cho người trên núi rút xuống, tới các đồn công an địa phương điều tra cùng họ”.

“Cũng được, chúng ta xuất phát thôi”.

“Mọi người đi trước, tôi phải ra ngoài có chút việc”. Lê Ngạn nói.

“Vậy cậu đi một hồi rồi tới gặp chúng tôi”. Mặc dù Lưu Cường không biết Lê Ngạn nghĩ gì nhưng đối với quyết định của Lê Ngạn anh ta sẽ không chất vấn.

Đám người Lưu Cường đi tới đồn công an nội thành, liên hệ với các đồn công an, cùng nhau chạy tới Hội Ánh dương chói lọi - Bảy cơ hội người hiền tại được trọng dụng điều tra.

Vừa có mặt ở đây thì Lê Ngạn gọi điện thoại tới.

“Lưu Đội, mau nói Bàng đội phái những người trở về lập tức quay lại! Mau!” Lê Ngạn nói qua điện thoại.

“Chúng tôi đang ở đồn công an nội thành, hiện giờ..”. Lưu Cường có chút nghi ngờ nói.

“Tất Diêu căn bản không có xuống nùi, là một mình Nam Hồng tự biên tự diễn”.

“Tôi biết rồi”.

“Tôi lập tức tới gặp mọi người”.

Lưu Cường nói lại lời Lê Ngạn cho Bàng Ngọc Phong, Bàng Ngọc Phong trầm tư chốc lát nói: “Lưu đội, anh thấy thế nào?”

“Nếu Lê Ngạn không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy, chúng ta hẳn là..”.

Đột nhiên điện thoại di động Bàng Ngọc Phong vang lên: “Cái gì? Phát hiện Tất Diêu, ở đâu? Mau đuổi theo, lập tức tiến hành chận đường! Cái gì? Nhân thủ không đủ, tôi sẽ liên lạc với đội đặc công để bọn họ trợ giúp”.

“Cậu ta nói đúng”. Lưu Cường nói.

“Bàng đội, chúng tôi đã tìm được phòng kia”. Tiểu Lưu đồn công an chạy tới nói.

“Dù sao chúng ta cũng không giúp được gì, đi xem sao”.

Tìm được phòng là một gian trong khách sạn tương đối yên tĩnh, nhìn thấy khách sạn, tâm Nhược Nạp lạnh đi, đây là nơi Nam Hồng ưa thích, không gian tĩnh lặng, gần tiệm bán hoa, nơi này không thể nào là nơi một người đang chạy trốn chọn ở.

Bên trong không có dấu vết người ở, nhưng khác sạn nói là có người vào ở, chưa trả phòng.

Đám người Bàng Ngọc Phong vào gian phòng, cẩn thận lục soát qua một lần, trong ngăn kéo, Nhược Nạp tìm được một phong thu, trên đó viết: “Chuyển cho Huyền Nhược Nạp”.

“Lê Ngạn, mau tới đây, làm sao cậu biết là Nam Hồng lừa gạt chúng ta?” Lưu Cường thấy Lê Ngạn vội vàng từ ngoài vào.

“Tôi đi vài tiệm thuốc xung quanh, dựa theo lọ thuốc Nam Hồng lưu lại trên bàn, tới tiệm thuốc hỏi, kết quả tìm được một tiệm thuốc, bọn họ cho tôi xem camera, tôi đã lưu lại vào điện thoại, mọi người xem chút đi”.

Trên màn ảnh hiện ra một người nam mặc y phục màu xám tro, mang mũ, kính đen đi vào, tới trước quầy, trước quầy hắn tựa hồ đặc biệt trọn vị trí phía dưới camera, sau đó thì không thế rõ lắm, tuy nhiên, nhân viên cửa hàng lấy ra đúng loại thuốc kia”.

“Làm sao cậu biết người này không phải Tất Diêu?”

“Lúc nhìn thấy thuốc tôi đã cảm giác có gì đó không đúng”.

“Có gì không đúng, vitamin và đường gluco, đều là thứ cần với người bị ngất xỉu”.

“Nhưng anh cảm thấy người vừa từ trên núi mang theo vết thương trên người, khi đi tiệm mua thuốc tại sao lại không nghĩ mua chút kháng sinh hoặc thuốc tiêu viêm cho bản thân, mà Nam Hồng thì có thể là không biết Tất Diêu bị thương nên không nghĩ tới việc mua thuốc, bất quá bọn họ......”.

“Nhưng vạn nhất người đó không phải, chỉ là đúng dịp thôi?” Nhược Nạp lo lắng nói.

“Cô nhìn chỗ tay áo lộ ra của hắn, có àu xanh đỏ, lúc ở tiệm bán thuốc tôi đã xem kĩ, là thuốc nhuộm dùng vẽ tranh, tôi nghĩ chính là ở chỗ Nam Hồng mướn, nơi đó làm nghệ thuật, chỗ nào cũng có màu sắc này”.

“Đúng rồi, cô nhìn chỗ này đi”. Lưu Cường tua lại đoạn phim: “Các vị nhìn chỗ này, khi hắn vào cửa thì cùng lúc có một cô bé đi ngang qua, như vậy chúng ta có thể nhìn ra được chiều cao người này, người này không cao hon cô bé kia bao nhiêu, nhung chúng ta đã từng tiếp xúc chính diện với Tất Diêu, hắn cao ít nhất 1m8, điều này nói ra người đó không phải Tất Diêu, rất có thể là Nam Hồng giả trang.

“Tại sao Nam Hồng lại làm như vậy?” Nhược Nạp không hiểu hỏi.

“Không phải cô ấy để lại thư cho cô sao?” Lưu Cường nói.

Nhược Nạp mở thư ra:

Nhược: Thật xin lỗi, tớ lừa bạn.

Không biết khi nào thì phong thư này có thể tới tay bạn, cũng không biết bạn có thể thấy nó không, bất quá, cám ơn bạn nhanh như vậy đã báo cho cảnh sát, Diêu đã liên hệ với tớ rồi, chúng tớ phải lập tức rời khỏi chỗ này thôi.

Tớ biết bạn đang đi tìm tớ, tớ cũng biết sẽ có người giúp bạn, bạn lúc nào cũng may mắn hơn tớ, luôn gặp được người tốt, không như tớ, lại một lần nữa bị vận mệnh lừa gạt và đùa bỡn, tớ không phải cố ý muốn lợi dụng bạn nhung tớ thật sự không thể mất Diêu.

Tớ đã sớm đi tìm cha mình, nhưng không thấy ông ấy, không may thành con tin của Diêu, rồi chúng tớ yêu nhau, anh ấy thả tớ, nhưng tớ biết nội tình không đơn giản như vậy, không biết từ lúc nào trong lòng tớ có một ham muốn, thỉnh thoảng lại cắn xé trong lòng, cho đến khi Tần Khải xuất hiện, tớ phát hiện một chút đầu mối, mới một lần nữa có dũng khí đi vạch trần chân tướng, thiên ý trêu ngươi, tớ đã cho rằng sẽ không còn thấy Tất Diêu nữa thì anh ấy lại xuất hiện, tớ biết đây không phải là một cuộc gặp lại lãng mạn, đó là một cuộc khảo nghiệm trí mạng, người khác yêu cầu anh ấy phải tìm được đồ bị mất thì mới bằng lòng bỏ qua cho chúng tó, tớ không tìm được kết quả mình muốn, suýt chút hại chết anh ấy, tớ phải trả lại cho anh ấy, có anh ấy, tớ không cần gì nữa, cũng không cần bí mật gì cả.

Nhược, nếu có kiếp sau, tớ tình nguyện làm trâu ngựa báo đáp bạn, van xin bạn đừng hận tớ.

Hồng.

“Tại sao phải như vậy?” Lá thư trong tay Nhược Nạp rơi xuống đất.

“Điều này đã rõ, đây chỉ là một màn kịch do Nam Hồng đạo diễn, mục đích là để Tất Diêu thoát thân?” Bàng Ngọc Phong nói.

“Nhưng tại sao cô ấy lại lợi dụng tôi?”

“Điều này rất dễ hiểu, thật ra thì cô ấy sớm đã biết chúng ta tìm cô ấy, có thể tiến triển gì của chúng ta cũng đã biết rõ cho nên mới nghĩ phải tìm cô, dưới tình huống này, cô ấy thực sự không thể tìm ai hỗ trợ được cho bọn họ”. Lê Ngạn nói.

“Ý anh là có thể cô ấy sẽ liên lạc với mẹ mình, về quá trình tìm kiếm Nam Hồng, không ai rõ hơn mẹ cô ấy, tôi chỉ có chút tiến triển lúc gọi cho cô ấy”. Nhược Nạp nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK