• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị có biết em họ của chị có ý định mưu sát Phùng Vân Thư công ty Ngân Tường hay không?”

“Nó hiện tại thế nào?” Vương Thu Vân cả kinh nói.

“Chị đối với việc cô ta làm không hề kinh ngạc, các người không phải vừa mới gặp mặt không lâu sao? Thấy thế nào cảm tình cũng có vẻ khá sâu?”

“Không, không phải, tôi nghĩ mọi người nếu đã đến đây, chuyện nó phạm vào khẳng định là không nhỏ, cho nên tôi mới hỏi như vậy.” Vương Thu Vân nói.

“Cô ta đã chạy, chúng tôi tới nơi này chủ yếu là hy vọng chị có thể cung cấp chút manh mối.”

“Là như thế này…”

Phùng Lôi nhìn thấy hai tay Vương Thu Vân vốn nắm thành quyền bỗng nhiên mở ra đặt ở trên hai đầu gối, vẻ mặt tựa như thoải mái, không khỏi cảm thấy khả nghi, dựa theo lời chị ta nói, hai người không phải quan hệ thân thuộc quá gần, theo bình thường chị ta hẳn nên kinh ngạc, hoặc là có chút lo lắng, bởi vì án này có liên quan tới mạng người cũng rất có khả năng ảnh hưởng công tác chính mình, nhưng chị ta tựa như không có cảm xúc gì khác, nhưng thật ra thoạt nhìn khá khẩn trương với Lý Mai, xem tình hình như vậy chẳng lẽ chị ta là cùng Lý Mai thông đồng làm bậy hay sao?

Vương Thu Vân hắng hắng cổ họng nói: “Nói thật, ông nội của nó cùng ông ngoại của tôi là anh em họ xa, loại quan hệ này không thể nói không xa, sau khi tôi xuất giá ngay cả nhà mẹ đẻ cũng rất ít về, càng đừng nói bên ông ngoại, nó cũng là mấy ngày hôm trước nói ra tầng quan hệ này tôi mới biết được, tôi ngay cả nhà bọn họ hiện tại ở nơi nào cũng không biết, chỉ biết là ở thành phố T, cụ thể người thôn nào tôi cũng không biết, tôi chỉ sợ giúp không được các người.”

“Nhà chồng chị là thôn Tiểu Vương trấn C phải không?” Phùng Lôi cuối cùng lại hỏi một câu.

“Đúng.” Vương Thu Vân tựa như lại có chút khẩn trương hẳn lên.

“Vậy được rồi, không có chuyện gì, đây là điện thoại của tôi, nếu cô ta liên hệ với chị hoặc là chị biết hướng đi của cô ta, xin lập tức liên hệ cùng tôi.”

“Được được, nhất định.” Vương Thu Vân tiếp nhận số điện thoại Phùng Lôi.

Rời nhà Vương Thu Vân, Phùng Lôi cùng Trần Tân liền chạy trở về cùng đám người Lưu Cường hội hợp.

“Thế nào? Có thu hoạch gì không?” Lưu Cường hỏi.

“Vương Thu Vân kia có chút là lạ, nhưng mà chúng tôi không có chứng cớ gì.” Phùng Lôi đem tình hình gặp mặt hôm nay nói qua.

“Là không thích hợp, cô nhi quả phụ cuộc sống vốn sẽ không dễ dàng, có cái gì cần cùng Lý Mai thông đồng làm bậy? Nhưng nếu không phải đồng mưu, thì chị ta lại không kinh ngạc với những gì mà Lý Mai làn, còn lộ ra quan tâm, cái này cũng kỳ quái.” Bạch Tuyết Tĩnh nói.

“Căn cứ chúng tôi điều tra, trong thôn Lý Mai những người có quan hệ thân thích chúng tôi đều có hiểu biết, không có nghe nói có một nhà họ hàng xa như vậy, chị họ bà con xa này cũng có chút kỳ quái, xem ra phải làm chút điều tra.” Lưu Cường nói.

Lê Ngạn trầm tư một hồi hỏi Trần Tân cùng Phùng Lôi mới trở về: “Tôi muốn hỏi một chút, cô nghĩ như thế nào khi hỏi về chuyện con gái của Vương Thu Vân?”

Trần Tân cười nói: “Phùng đội nói Vương Thu Vân có khả năng sẽ khẩn trương, bảo tôi đi theo là muốn giảm bớt một chút không khí, ngay từ đầu tôi nhìn thấy trên tường đầy giấy khen có chút cảm xúc, bởi vì con của tôi năm nay cũng đến trường, tôi cũng theo đó hỏi một câu, đứa nhỏ ở đâu? Chị ta nói đứa nhỏ về quê, tôi cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Vì sao?”

“Mọi người đều biết mấy đứa nhỏ sau khi nghỉ giáo viên luôn bố trí bài tập, nhưng tôi lại thấy cặp sách của con gái cô ta để ở trên sô pha, tôi nghĩ có lẽ về quê thời gian không lâu, liền lại theo hỏi khi nào thì trở về, nhưng Vương Thu Vân lại nói khai giảng mới trở về, cái này càng nói càng không thông.”

“Ồ?”

“Vì đứa nhỏ đến trường, Vương Thu Vân mới vất vả như vậy ở tại chỗ này, hơn nữa đứa nhỏ còn học tập tốt như thế, theo lý thuyết Vương Thu Vân hẳn là khẩn trương về chuyện học tập của đứa nhỏ, thế nào cũng không có khả năng đem nó đưa về quê mà không mang theo bài tập, tôi là nghĩ như vậy.”

“Cô nghĩ không sai, cái này quả thật có chút không hợp với lẽ thường.”

“Vậy ý tứ anh là…”

“Vương Thu Vân đang nói dối.”

“Cái đó và án Lý Mai có quan hệ gì?”

“Ta nghĩ tôi đã đoán được chút gì.” Nhược Nạp giật mình nói.

“Cái gì, nói mau.” Đinh Hoài Đông vội kêu lên.

“Lý Mai dùng đứa nhỏ để áp chế Vương Thu Vân, làm cho Vương Thu Vân đáp ứng phối hợp cô ta.”

Lời Nhược Nạp vừa ra khỏi miệng, trên mặt mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.

“Như vậy có thể nói thông được, Vương Thu Vân vì cái gì quyết ý để Lý Mai thay thế mình đi công ty, vì cái gì khi chúng ta tới chị ta không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa sau khi biết vụ án lại không quan tâm kết quả mà quan tâm Lý Mai?”

“Đây mới chỉ là suy đoán.”

“Chúng ta đến hỏi Vương Thu Vân không phải được sao.”

“Nếu muốn báo cảnh sát thì thời điểm chúng tôi tới cửa điều tra chị ta đã nói, nếu Lý Mai thực sự bắt đứa nhỏ, chúng tôi hỏi như thế nào chị ta cũng sẽ không nói, bởi vì chị ta đã biết Lý Mai chạy thoát, nói không chừng sẽ hại chết đứa nhỏ.”

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Trước phái người đi về quê Vương Thu Vân tìm hiểu một chút tình huống, như vậy có thể giúp chúng ta chứng thực tình huống đứa nhỏ, nếu đúng như chúng tôi sở sẽ thi hành giám thị đối với Vương Thu Vân, hiện tại Lý Mai đang lẩn trốn, ở bên ngoài nửa bước khó đi, cô ta cần phải có người trợ giúp, nhất định sẽ liên hệ cùng Vương Thu Vân, tập trung Vương Thu Vân có khả năng phát hiện tung tích Lý Mai.” Lưu Cường nói.

Sau khi an bài tốt các loại công tác, Lê Ngạn hỏi: “Lưu đội, chỗ Bành tổ trưởng tiến hành thế nào? Phùng Vân Thư đồng ý hiệp trợ chúng ta điều tra không?”

“Xem như đồng ý, bất quá chúng ta phải đi bệnh viện mới được.” Lưu Cường cười khổ mà nói, đây là cảnh sát bất đắc dĩ, rõ ràng là vì an toàn sinh mệnh bà ta, hiện tại lại thành như cầu bà ta, khắp nơi bị người kiềm chế.

“Tôi và anh cùng đi.”

“Đi, kêu Tuyết Tĩnh cùng Nhược Nạp đi, có hai nữ đồng chí tốt hơn”.

Đi vào bệnh viện trung tâm thành phố, cảnh sát phụ trách theo dõi nói Phùng Vân Thư ở tại phòng bệnh cán bộ cao cấp lầu mười, bọn họ không có biện pháp tới gần.

Lưu Cường cùng đám người Lê Ngạn trực tiếp theo thang máy lên lầu, ở thời điểm ra thang máy, một người nam mặc quần áo màu đen vừa lúc lên thang máy, Lê Ngạn cũng cảm thấy đã thấy qua người này ở nơi nào, vốn định nhìn kỹ xem, người kia lại cúi đầu vội vàng lên thang máy, ngay tại trong nháy mắt thang máy đóng lại, Lê Ngạn xem người nọ lấy tay che mặt, trên tay rõ ràng có vết sẹo, trong đầu Lê Ngạn có cái gì chợt lóe qua.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt Lê Ngạn, Nhược Nạp hỏi.

“Không có gì, cảm thấy người vừa mới đi qua kia có chút nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã thấy qua ở nơi nào.”

“Phải không? Tôi cũng có loại cảm giác này, anh nói có kỳ quái hay không? Có lẽ người nọ có gương mặt quá đại chúng, ai thấy cũng đều cảm thấy nhìn quen mắt.” Nhược Nạp cười nói.

Hỏi qua hộ lý biết Phùng Vân Thư ở tại phòng bệnh số 6, mấy người theo chỉ dẫn của hộ lý đi tới phòng bệnh, đứng trước cửa phòng bệnh là hai người nam mặc quần áo màu đen, hẳn là vệ sĩ Phùng Vân Thư mời đến.

Sau khi làm rõ thân phận, hai người liền để cho đám người Lưu Cường vào phòng.

Người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh ước chừng hơn 30 tuổi, để tóc quăn dài, mang theo kính mắt, trắng nõn hơi béo, thoạt nhìn thực nhàn tĩnh, nhìn không ra một chút nào là người có vấn đề về tâm lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK