• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhược Cẩm xông về phía trước, đem Lý Mai kéo về phía sau mình, nhìn thẳng Tiểu Vũ đối diện, lại kinh ngạc phát hiện trong mắt hắn không có bối rối, không có sợ hãi, cũng không có hung ác cùng tàn khốc mà tội phạm giết người nên có như trong tưởng tượng, ngược lại mang theo ưu thương nhè nhẹ cùng kinh ngạc, tựa như còn có chút thất thố.

Nhược Cẩm còn chưa có kịp hỏi cái gì, liền nhìn thấy Tiểu Vũ đột nhiên đưa tay lên, Nhược Cẩm nghĩ đến hắn muốn tập kích mình, toàn thân khẩn trương hẳn lên, lại nghe thấy Tiểu Vũ hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, Nhược Cẩm liền cảm thấy mình rơi về phía trước, Tiểu Vũ giơ hai tay lên muốn kéo Nhược Cẩm, lại bị lực tác động của Nhược Cẩm đẩy ngã. Hai người đồng thời hướng vách núi rơi xuống, đầu óc Nhược Cẩm trống rỗng, sau một lát, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, hai chân Nhược Cẩm hướng vách núi mượn lực, để cho thân thể quay lại, đưa tay bắt lấy những dây leo chằng chịt, thoáng ổn lại, nhìn bóng dáng Tiểu Vũ đang rơi xuống ở phía trước, Nhược Cẩm không kịp suy nghĩ, hất mạnh dây leo hướng về phía Tiểu Vũ vòng tới.

Sau khi bắt lấy thân thể Tiểu Vũ, dây leo tựa như không chịu nổi sức nặng hai người, Nhược Cẩm hướng chung quanh nhìn một vòng, phát hiện ở bên vách núi có một khối đá có chút bằng phẳng nhô ra, Nhược Cẩm dùng lực đem Tiểu Vũ quăng mạnh qua, ở trong nháy mắt dây leo sắp gãy, Nhược Cẩm đã bám ở mép tảng đá, nhưng mép tảng đá ẩm ướt trơn trượt không chịu nổi, Nhược Cẩm nghĩ rằng lần này hỏng rồi, đột nhiên một đôi tay thon dài mà có lực, nắm chặt tay Nhược Cẩm, Nhược Cẩm ngẩng đầu thì thấy Tiểu Vũ, Tiểu Vũ quỳ gối bên cạnh tảng đá, cúi thân mình xuống nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Mau, dùng sức.”

Nhược Cẩm rốt cuộc lên được tảng đá, quỳ trên mặt đá không ngừng thở hổn hển, Tiểu Vũ cũng ở một bên, yên lặng lau mồ hôi trên mặt.

“Cảm ơn.” Nhược Cẩm nhìn về phía Tiểu Vũ nói.

“Trả lại cô một mạng mà thôi.” Tiểu Vũ tỏ ý không sao cả nhún nhún vai.

“Thì ra cậu cũng không xấu như vậy, nhưng mà vì cái gì lại giết người?”

“Cái gì?”

“Vì cái gì lại giết mấy người Á Nam, Mạnh Lệ?”

“Tại sao lại nói là tôi giết? Cô có chứng cớ sao?” Bộ dáng Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Nhược Cẩm nhìn hắn vẫn không biết hối cải, không khỏi đầy bụng tức giận: “Chứng cớ? Cậu giấu dao trong túi, cậu cùng Cố Thần Tường quan hệ không hề bình thường, Mạnh Lệ từng yêu Cố Thần Tường, cái này không phải đều là chứng cớ sao?”

“Không phải, cô nói là động cơ cùng khả năng, mà không phải chứng cớ, cô không chứng minh được tôi giết người, hơn nữa.....”

“Trừ cậu ra còn có thể là ai? Chính cậu đã thừa nhận là cậu có động cơ, những người khác đều là những cô gái tay trói gà không chặt, hơn nữa hoàn toàn không hề có động cơ.”

“Có động cơ hay không tôi không biết, nhưng nói tay trói gà không chặt, tôi không tin, ít nhất cô không phải người như thế.”

“Cậu...” Nhược Cẩm không khỏi chán nản, không thèm nhắc lại, tình hình này, tốt nhất vẫn nên giữ gìn sức lực, ai biết sẽ phải ở nơi quỷ quái này bao lâu, ai biết nam nhân yêu nghiệt kia khi nào thì cuồng tính sẽ nổi lên.

***

Phòng làm việc tổ trọng án, các cảnh viên đang ngồi vây quanh ở chung quanh bàn hội nghị tập hợp kết quả điều tra nhiều ngày qua.

“Theo chúng tôi điều tra, những sinh viên nữ mất tích này, không thấy xuất hiện cùng thành viên trong nhà và bạn bè thân hữu, khu vực sống hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau là, toàn bộ xuất thân nông thôn, tình hình gia đình khó khăn ,lúc học đại học cơ bản là không thể kết giao với người mới nhiều, cũng không tồn tại kết thù kết oán hoặc là tranh cãi.”

“Ở trong trường học, bọn họ đều thuộc loại về loại người tỏ ra mình thấp kem, có thể là bởi vì nguyên nhân gia đình, bọn họ đều có vẻ tự ti, thuộc loại người có vẻ nghe lời, trên cơ bản sẽ không trốn học, thậm chí đi muộn cũng rất ít, bởi vì bọn họ không muốn giáo viên nhận xét xấu, vì có thể được học bổng cùng vị trí làm việc ngoài giờ, đương nhiên cũng không liên hệ với bạn bè nhiều, kinh nghiệm xã hội rất ít, ồ, đúng rồi, Vương Tiểu Phân kia có vẻ đặc biệt, năm ba đại học đã tìm được một công việc, sau đó thì không tham gia làm việc ngoài giờ nữa, hơn nữa sau đó còn kiêm chức gia sư mấy nhà.”

“Ngoài điểm này, còn có một điểm nữa, bọn họ đều từng tới công ty Dự Nam thành phố J cùng công ty Ngân Tường đưa hồ sơ xin việc.” Đinh Hoài Đông nhìn xấp tư liệu nói.

“Vậy trong đơn xin việc có xuất hiện người nhận hồ sơ không? Có khả nghi không?” Lê Ngạn hỏi.

“Không có, tôi xem kỹ vài lần, không có khả nghi.”

“Tôi đem sinh viên tốt nghiệp năm nay đi hai công ty báo danh đều liệt vào bảng, ở trong ngày chín sinh viên này đi báo danh, có một cái tên đều xuất hiện qua.” Nhược Nạp nói.

“Lý Mai? Cái này không có gì kỳ quái, có khả năng cô ta nộp hồ sơ hai công ty và cùng được gọi.”

“Điểm này không có gì kỳ quái, nhưng mà kỳ quái là, căn bản cô ta không phải tốt nghiệp năm nay, tôi không tìm thấy hồ sơ của cô ta, ở toàn bộ tư liệu, cô ta chỉ có một bảng lý lịch sơ lược, không có chứng minh gì.”

Tất cả mọi người đem lực chú ý tập trung đến điểm này, Lê Ngạn nói với Huyền Mạc: “Tra người này xem.”

“Không có người này, tuổi cùng lý lịch của cô ta có khả năng đều là giả.”

“Người này nhất định có vấn đề, mục tiêu của cô ta khẳng định không phải đi phỏng vấn.”

“Đúng rồi, Vương Tiểu Phân kia có QQ, tôi từng lấy lịch sử chat của cô ta xem, trong lịch sử chat của công ta có nói tới chị Mai, còn nói nhận lời hôm nay sẽ phát sinh cái gì đó, anh nói có thể chính là Lý Mai kia hay không?”

“Rất có khả năng, bọn họ còn nói cái gì nữa?”

“Tôi lấy ra xem, bọn họ là một nhóm người, tạo thành một group chat với nhau, trong đó, Vương Tiểu Phân nói nhà của mấy người có món ăn ngon gì nổi danh nhất? Một người trả lời nói chân giò hun khói nổi danh nhất, một người khác nói thịt đông pha, Vương Tiểu Phân lại hỏi chị Mai có ở đó không? Lúc này một nick tên là Chuyện Cũ Nghĩ Lại Mà Kinh nói chỗ của tôi có đồ ăn ngon, mọi người có khả năng chưa nếm qua, chính là bánh rán, dùng bột ngô làm, là lương thực chính của người chỗ chúng tôi, tôi ăn cái đó mà lớn lên. Vương Tiểu Phân nói là thành phố T phải không, chỗ của tôi có người từ nơi đó đến, có nghe cô ta nói qua, Chuyện Cũ Nghĩ Lại Mà Kinh trả lời, thành phố T không phải ngon nhất, chỗ của chúng tôi mới là chính tông nhất, ngon nhất.”

“Chỗ nào của thành phố T lấy loại bánh rán này làm món chính?” Lê Ngạn nhìn về phía Lưu Cường.

“Tôi biết, trấn L, tôi đã đi qua nơi đó, thời điểm tôi vừa tốt nghiệp, qua nơi này thực tập.” Bạch Tuyết Tĩnh nói.

“Đem ảnh chụp của Lý Mai phát đến trấn L, mời bọn họ giúp đỡ chúng ta tra tìm thân phận thật người này. Phải nhanh!”

Huyền Mạc còn nói thêm: “Xem đoạn chat, bọn họ đang thương lượng một lần lữ hành, bọn họ nói có thể ở thời điểm tìm công tác quen nhau là một loại duyên phận, hơn nữa bối cảnh cuộc sống mọi người đều thực tương tự, có rất nhiều đề tài chung, cùng những người trong thành thị khác cũng không có gì hay để nói, vì kỷ niệm lần gặp gỡ bất ngờ này, bọn họ chuẩn bị tổ chức một lần đi xa, đồng thời cũng muốn kỷ niệm việc sắp chấm dứt đời sinh viên.”

“Có Lý Mai kia không?” Lê Ngạn hỏi.

“Nếu Chuyện Cũ Nghĩ Lại Mà Kinh kia chính là cô ta mà nói, vậy có cô ta, hơn nữa những người hưởng ứng này, tất cả đều là dạng người mà ma giết người kia thích.” Huyền Mạc vừa nói lập tức mọi người đều nhìn về anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK