• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bộ đàm bị rớt xuống sông!” Vương Cát giật mình hô.

“Sao cậu lại sơ ý như vậy! Mau tìm!” Hình Bân lập tức chạy đến bên cạnh Vương Cát phụ tìm.

Vài phút trôi qua, Hình Bân nói: “Chúng ta tiếp tục tìm kiếm Cố Thần Tường, hiện tại bắt đầu mở rộng phạm vi.”

“Không tìm bộ đàm sao?”

“Đã qua mấy phút, nước đã thấm vào máy, cho dù vớt lên cũng không thể sử dụng, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm được người sau đó trở về, nếu không sẽ không kịp trở về trước khi trời tối, cậu xem, trời đã âm u, chúng ta không thể mạo hiểm qua đêm trên núi trong thời tiết xấu thế này mà không có bộ đàm liên lạc.”

Đáng tiếc sau một giờ tận lực tìm kiếm, vẫn là không có thu hoạch, đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu.

“Nhược Cẩm!”

“Chị!”

Nhược Cẩm nghe ra là tiếng của anh hai cùng Nhược Nạp, không khỏi mừng rỡ như điên.

“Em ở trong này, bọn em ở trong này.” Nhược Cẩm hướng về phía bóng người xa xa tìm đến hô lên.

Đám người Lưu Cường đuổi tới, hướng Hình Bân cùng Vương Cát giới thiệu mình cùng đám người Lê Ngạn.

“Có phát hiện tình huống gì hay không?” Lưu Cường hỏi.

“Phát hiện một cái áo khoác của Cố Thần Tường.”

“Ở nơi nào?” Lê Ngạn hỏi.

“Nơi đó!” Hình Bân chỉ chỉ hai khối đá lớn phát hiện ra áo khoác.

“Có phát hiện thi thể hay không?”

“Không có, chúng tôi hoài nghi Cố Thần Tường bị giết hại rồi bị quẳng xuống sông, chúng tôi đang ở tìm kiếm dọc sông, đáng tiếc không phát hiện được gì.”

“Không đúng, cái này không phù hợp tính cách nhất quán của Lý Mai, cô ta không vùi lấp thi thể, cái này chứng minh cô ta không che giấu phẫn nộ, oán hận, cô ta không ngại để cho người khác hiểu biết và nhận ra cảm xúc này, hơn nữa cô ta dùng hành động của chính mình tuyên cáo với mọi người, bản thân thống khổ nên dùng sinh mệnh người khác phát tiết đoạn cảm xúc này thế nào, chỉ có như vậy mới có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của cô ta, cô ta oán hận Cố Thần Tường này hơn nhiều so với những cô gái kia, cô ta sẽ không để cho hắn chết dễ dàng, đồng thời không thể không hướng tới những người khác triển lãm sự thống khổ khi chết cùng thảm trạng sau khi chết của người này, nếu không sẽ không làm cho cô ta cảm thấy thỏa mãn.” Lê Ngạn nói.

“Vậy ý tứ của anh là gì?”

“Có thể Cố Thần Tường đã bị hại nhưng thi thể tuyệt đối sẽ không ở dưới sông, sở dĩ cô ta đem quẳng áo ở tại chỗ này, hẳn là có dụng ý khác, nhìn kỹ xem.”

Lê Ngạn cùng đám người Lưu Cường đến bên cạnh hai khối đá lớn.

“Nói cho tôi biết vị trí cụ thể.” Lê Ngạn nói với Hình Bân.

Hình Bân cầm áo đặt lại vị trí trước đó của nó, Lê Ngạn nhìn kỹ, sau đó vòng đến mặt sau tảng đá, vào trong khe đá lấy áo xuống, đột nhiên anh ta chỉ vào triền núi đối diện tảng đá nói: “Đi vào trong đó!”

Khi mọi người đuổi tới thì thấy Cố Thần Tường đang lắc lư trên một cái cây không cao lắm, người này bị quần của mình quấn lên trên cây, giống một con rối rách nát màu đỏ, làm người ta thấy vô cùng thê thảm.

“Đem anh ta gỡ xuống.” Lưu Cường nói.

“Không, đừng hoảng hốt, mọi người hướng ra bốn phía tìm kiếm, tìm tất cả những chỗ xung quanh có thể nhìn thấy nơi này, Lý Mai nhất định còn ở đó.”

Lúc này Lưu Cường đã tin tưởng Lê Ngạn vô điều kiện, chỉ huy mọi người hướng ra bốn phía tìm kiếm.

“Cô ta ở chỗ đó!” Nhược Cẩm đột nhiên hô lên.

Ngay ở phía dưới một thân cây chỗ bờ sông, Lý Mai lạnh lùng nhìn một đám người đang vội vàng tìm kiếm, Nhược Cẩm cách cô ta gần nhất nhìn thấy ánh mắt của cô ta, trong đó không có thống khổ, không có sợ hãi, cũng không có vui sướng cùng đắc ý khi thành công, phải nói không có cảm tình gì thuộc về nhân loại, Nhược Cẩm không khỏi sửng sốt, cô thấy gió núi thổi bay tóc cùng quần áo Lý Mai, toàn bộ thân thể không chút sứt mẻ, giống như ở đó chỉ là một pho tượng, một người giả, đây là người mà mình đã từng quen biết sao?

Không đợi Nhược Cẩm phản ứng lại, Lý Mai đã tung người nhảy vào Nộ Giang.

“Không nên!” Nhược Cẩm vươn tay, giống như muốn giữ lại Lý Mai cách mình còn có một đoạn kia.

Hình Bân cùng Đinh Hoài Đông không nói một tiếng nhảy xuống theo, mười phút sau, hai người trước sau lên khỏi nước: “Không tìm thấy, hình như cô ta đã chạy thoát.”

“Đi lên đi, tôi thông báo trung tâm chỉ huy khống chế mặt nước.” Lưu Cường nói.

Sau khi liên hệ với trung tâm chỉ huy mọi người thả thi thể Cố Thần Tường xuống.

“Làm sao anh biết cô ta ở gần hiện trường mà không rời đi?” Đinh Hoài Đông nhịn không được hỏi.

“Thứ nhất cô ta phải xác định chúng ta phát hiện thi thể thì mới yên tâm rời đi, nếu không thì sẽ không đạt được hiệu quả mà cô ta muốn. Thứ hai mọi người có phát hiện ánh mắt Cố Thần Tường hay không.”

Mọi người theo chỉ dẫn của Lê Ngạn nhìn ánh mắt của Cố Thần Tường, ánh mắt người này mở thật to, nhìn kỹ mới có thể phát hiện, mí mắt của người này bị dùng băng dính dán chặt lại, cho nên mới có thể trừng lớn như vậy.

“Lý Mai đem mắt của người này mở lớn như vậy, muốn để cho người này có thể thấy mình rời đi như thế nào, đây là trả thù cuối cùng đối với Cố Thần Tường, làm cho người này chết cũng không thể nhắm mắt.”

“Vậy cô ta nhảy xuống sông không phải vì tìm chết, mà là một hồi diễn xuất hoa lệ đã được trù tính trước?” Nhược Nạp lúng ta lúng túng nói.

Lưu Cường nói: “Hiện tại chúng ta phải rời đi thôi, tôi sẽ liên hệ với trung tâm chỉ huy để cho bọn họ đến phía trên tiếp ứng chúng ta.”

“Nếu cô ta dám mạo hiểm như vậy nói rõ cô ta nắm chắc tình hình dòng nước, thời tiết, bơi lội bình thường chỉ sợ là không đối phó được, hơn nữa cô ta có thể đi đâu?”

“Chẳng lẽ trước đó cô ta đã chuẩn bị tốt?”

“Xem ra hiểu biết của chúng ta đối với Lý Mai vẫn không đủ chi tiết, Lưu đội, chúng ta cần tư liệu tường tận hơn, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể biết Lý Mai rốt cuộc sẽ có dạng bố trí gì, vạn nhất cô ta thoát khỏi núi này, chúng ta muốn tìm cô ta là không dễ dàng gì.” Lê Ngạn không lạc quan nói.

Tuy rằng mọi người đều nghĩ tới cơ hội may mắn, cho rằng chuyện này luôn có biện pháp giải quyết, hơn nữa phong tỏa cũng không thể không tính là nghiêm mật, Lý Mai không có khả năng dễ dàng đào thoát như vậy. Nhưng mà sự tình quả thật là hướng về phương diện mọi người không muốn nhìn thấy mà phát triển, không lâu sau sau khi đám người Lưu Cường cùng những người tiếp ứng hội hợp, trời liền mưa to tầm tã.

Bành Kiệt sầu lo nói: “Loại thời tiết này, chúng ta căn bản không thể bảo đảm làm được theo dõi toàn diện, nếu cô ta có bản lãnh từ trong sông còn sống đi ra, vậy rất có khả năng tránh được giám thị của chúng ta.”

“Phong tỏa đối với mặt đất cùng theo dõi mặt nước không thể lơi lỏng, nhưng tôi đồng ý với ý kiến của Bành tổ trưởng, hiện tại chúng ta sẽ chuẩn bị khả năng xấu nhất, nếu cô ta chạy thoát ra ngoài, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lý Bảo Phong nói.

“Dựa theo Lê tiên sinh phân tích, cô ta muốn giết không chỉ là một mình Cố Thần Tường, còn có vợ của anh ta.” Lưu Cường nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK