Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Nhược Cẩm lại nghĩ khác, hai sự việc này phát sinh quá kỳ quái, cũng quá trùng hợp.
Đêm mà Quý Trình Trình mất tích, tuy rằng sự tình đột ngột, nhưng nhìn ra được ngay từ đầu không có cái gì khiến cho Trình Trình hoài nghi, bởi vì theo cảnh vật chung quanh mà nói, không hề có dấu vết giãy dụa hoặc là đánh nhau, nếu xuất hiện dấu vết thì không phải là một trong những người đã biết, cô ta không hề phòng bị, ít nhất cũng không im lặng như vậy mà rời đi.
Mà Tiểu Phân mất tích thì có vẻ hơn ly kỳ, bị một miếng vải buộc đầu đã bị vứt bỏ mê hoặc, cái này rốt cuộc là trùng hợp hay là mưu kế được tính trước?
Điểm đáng ngờ vẫn tồn tại như cũ, nhưng mà cũng không thể nói ra, bởi vì phòng tuyến tâm lý của mọi người một khi bị công phá, hậu quả không thể tưởng tượng được, hung thủ giết người giấu ở chỗ sâu trong lòng kia cũng sẽ bị buộc vào đường cùng.
Nhà gỗ nhỏ không có khả năng chứa nhiều người như vậy, hơn nữa nam nữ cũng không thể nào ở cùng một chỗ, mọi người đành phải đem lều trại trước đó chưa sử dụng dựng lên, nhưng mà loại thời tiết này, việc tìm một chỗ khô ráo thì không thể, huống chi buổi tối nếu có mưa thì không thể ở nào lại bên trong.
Đang lúc mọi người đang cắm đầu thu xếp chỗ ở, Nhược Cẩm nhìn thấy một cái bóng nho nhỏ, đó là Ba Khuê Y, cô bé cầm trong tay một cái túi khá to, có thể là lương khô mà Ba trưởng lão vừa rồi nói đưa cho bọn họ.
Ba Khuê Y chỉ im lặng, đem thứ nọ buông xuống, khi sắp đi, đột ngột liếc mắt nhìn Nhược Cẩm một cái, trong lòng Nhược Cẩm chấn động, ánh mắt kia tựa như muốn nói với cô điều gì, không đợi Nhược Cẩm nói lời nào, Ba Khuê Y đã cúi đầu, giống như chưa từng nhìn qua cô.
“Cây gỗ này không đủ rắn chắc, tôi đi bên kia nhìn xem có thể tìm được cái nào lớn hơn chút hay không, nếu không lều trại không được chắc chắn.” Ba Khuê Y vừa mới rời đi, Nhược Cẩm liền nói.
“Vậy cô cẩn thận chút, chớ đi quá xa.” Cố Thần Tường nói một câu, nhưng cũng không có ý tứ đi theo.
Nhược Cẩm biết lúc này, không ai muốn đi vào rừng hoặc là rời khỏi đám đông, đối với bọn họ mà nói, ở cùng nhau có lẽ sẽ an toàn chút. Nhược Cẩm lý giải tâm tư mọi người, hơn nữa lúc này cô cũng không muốn có ai đi theo.
Nhược Cẩm hướng về phía Ba Khuê Y rời đi mà đi theo, vòng qua một gốc chuối cành lá rộng rãi, Nhược Cẩm phát hiện Ba Khuê Y đang chờ ở nơi đó, đó là một cô bé thông minh, Nhược Cẩm không khỏi nghĩ như vậy.
“Ba Khuê Y.” Nhược Cẩm nhẹ giọng hô một tiếng.
Tuy rằng vẫn thường ở chỗ này chờ người, nhưng Ba Khuê Y vẫn bị hoảng sợ.
“Thực xin lỗi, đã làm cho em sợ.” Nhược Cẩm cười nói.
“Không sao, em biết chị sẽ hiểu ý của em, chỉ là không nghĩ tới chị sẽ đến nhanh như vậy.”
“Em có chuyện gì muốn nói với chị phải không.”
Ba Khuê Y gật gật đầu nói: “Bố không muốn để cho em nói chuyện cùng mọi người, ông ấy nói sẽ có nguy hiểm, nhưng mà em cảm thấy chị là người tốt, còn hai chị kia nữa, họ thật đáng thương.”
“Vậy em muốn nói cho chị biết cái gì?”
“Cái chị họ Quý kia, đêm đó khi đi ra ngoài em có nhìn thấy chị ấy.”
“Em nói cái gì?” Nhược Cẩm vội hỏi.
“Buổi tối hôm đó em lén đi ra ngoài chơi, nhìn thấy chị ấy cầm đèn pin đi ra ngoài, em định gọi chị ấy, nhưng nhìn thấy chị ấy ngồi xuống dưới gốc cây đi vệ sinh, cho nên không tiện gọi chị ấy, em nghĩ chị ấy sẽ về ngày sau đó, không nghĩ tới chị ấy sẽ mất tích.”
“Tại sao sáng hôm sau em không nói gì?”
“Nếu bố em biết buổi tối em lén chạy ra ngoài chơi sẽ đánh gãy chân em.” Ba Khuê Y cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nhược Cẩm không nói gì nữa, cô bé này làm sao biết được sự tình sẽ xảy ra như thế này, giờ có thể chủ động nói ra những lời này chứng tỏ trong lòng đã áy náy rất nhiều.
“Vậy giờ em có thể giúp chị được điều gì không?”
“Em biết làm thế nào có thể gọi điện thoại, Trát Mộc ca ca ở trong trại đã từng đi ra ngoài nói, nếu có thể leo lên cái cây cao nhất, có đôi khi sẽ có được cái tín gì đó, có thể gọi điện thoại”.
Hẳn là thu được tín hiệu rồi, Nhược Cẩm hưng phấn nghĩ.
***
Kết quả kiểm tra DNA mà tất cả mọi người lo lắng chờ đợi cuối cùng đã có, loại trừ Vương Tiểu Phân ra, DNA củ tám người còn lại là trùng khớp.
Phát hiện này làm cho tất cả các ban ngành tỉnh thậm chí toàn bộ văn phòng tỉnh đều chấn động kinh hãi, chính pháp ủy tỉnh mời họp hội nghị khẩn cấp, đem án liệt vào án được quan tâm số một của tỉnh, cũng báo cáo lên bộ công an.
“Thân phận người bị hại đã được xác định, lúc này nhiệm vụ của chúng ta đã được xác định, lại càng thêm phần gấp gáp, chúng ta gặp phải áp lực thế nào trong lòng mọi người đều đã rõ. Tôi yêu cầu mọi người tập trung đề cao tinh thần, không để sót một chi tiết nào, nhanh chóng phá án, cho người nhà của người bị hại và quần chúng một đáp án vừa lòng.”
Sauk hi cuộc họp kết thúc, Lưu Cường trở lại tổ trọng án lập tức mời họp hội nghị khẩn cấp, các thành viên trong đội đều đã xắn tay áo sẵn sàng nhận nhiệm vụ được phân công.
Đầu tiên Lưu Cường đem tư liệu cơ bản của người bị hại phân phát cho đội viên:
Ngày 8 tháng 1, người bị hại Chu Ái Cầm sinh viên năm 4, hệ ngoại ngữ đại học J, 22 tuổi, người Hà Nam, Khai Phong.
Ngày 6 tháng 2, người bị hại Trương Kì, sinh viên năm 4, hệ vật lý đại học T, 21 tuổi, người Sơn Đông, Liêu Thành.
Ngày 7 tháng 3, người bị hại Phạm Kim Kha, sinh viên năm 4, hệ sinh vật đại học nông lâm T, 22 tuổi, người Sơn Đông, Tân Châu.
Ngày 5 tháng 4, người bị hại Lý Tình, sinh viên năm 4, hệ hóa học đại học J, 23 tuổi, người Tứ Xuyên, Vấn Xuyên.
Ngày 5 tháng 5, người bị hại Tôn Hoán Hoán, sinh viên năm 4, hệ tiếng Trung đại học J, 23 tuổi, người huyện Tào, thành phố J.
Ngày 4 tháng 6, người bị hại Khuất Lệ Phương, sinh viên năm 4, hệ thần kinh học viện y J, 22 tuổi, người Sơn Đông, Bình Độ.
Ngày 10 tháng 6, người bị hại Hứa Lệ, sinh viên năm 4, hệ ngoại ngữ đại học T, 21 tuổi, người Hồ Nam, Vũ Hán.
Tống Diễm Na sinh viên năm 4, hệ pháp luật đại học T, 22 tuổi, người Sơn Đông, Hà Trạch.
Mặt trên có đánh dấu thời gian là thời gian phát hiện thi thể, mà không phải thời gian bị hại.
“Hiện tại điều tôi yêu cầu mọi người làm là, tận lực tìm kiếm điểm chung của người bị hại, tôi cũng đã ghi lại những vấn đề muốn mọi người điều tra.
1, Xác định đặc thù bản thân người bị hại, ví dụ như dân tộc, thể trọng, thân cao…
2, Xác định cuộc sống của người bị hại, địa điểm học tập, cùng với số lần lên lớp.
3, Thu thập quy luật sinh hoạt mỗi ngày của người bị hại, thói quen, hoạt động.
4, Thu thập toàn bộ tin tức thành viên gia đình người bị hại, cũng hỏi qua từng người một.
5, Thu thập tin tức bạn bè, bạn học của người bị hại, cũng hỏi qua từng người một.
6, Thu thập tình hình kinh tế người bị hại, có thể từ chỗ người nhà, bạn học hoặc là giáo viên có được.
7, Thu thập bối cảnh nơi người bị hại ở, nếu bọn họ không phải ở tại trường học, phải tìm đến chỗ bọn họ ở, đang ở cùng ai?
8, Tập trung chú ý những chuyện cá nhân xung quanh người bị hại, như thường đi đâu, kiểm tra tất cả sách vở, nhật kí, tạp chí gì có thể có manh mối, ghi lại người bị hại thích cái gì, tìm cách phát hiện bọn họ hâm mộ người nào, bọn họ hy vọng người khác đối đãi với bản thân như thế nào, bọn họ đối xử với cuộc sống chính bản thân mình như thế nào.
9, Thu thập toàn bộ tin tức trên máy tính cùng trên mạng của người bị hại có thể hữu dụng, cái này có thể yêu cầu ban quản lý mạng hiệp trợ.
10, Tìm được người cuối cùng thấy bọn họ, tận lực tìm hiểu thời gian cuối cùng bọn họ đã làm gì, đi đâu.
11, Tìm kiếm video của camera theo dõi ở trên đường mà người bị hại đi qua hoặc có khả năng đi qua, xem có thể phát hiện được cái gì hay không.
12, Tra tìm hồ sơ xin việc mà người bị hại đã nộp, đã nhận được lời mời phỏng vấn của đơn vị nào chưa.”