Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên hạ đệ nhất nhân, thế gian vô song đạo!” Một tấm bia xanh, khắc mười chữ vàng, gió mưa xói mòn lâu ngày, nét chữ đã phôi phai nhòa nhạt. Một đạo nhân đứng trước tấm bia, nhìn chăm chú hồi lâu mới ngẩng đầu trông tòa đại trạch trước mặt, ngói xanh chất ngất, tráng lệ phi phàm, hoành phi đề hai chữ “Thích phủ”.
Gia đinh canh cửa nhìn đạo nhân, cảm thấy rất khả nghi,
– Lão mũi trâu! Ngươi định làm gì đây?
– Hóa duyên! – Đạo sĩ đáp bừa.
Gia đinh xùy một tiếng, ngoái đầu vào trong gọi:
– Có người xin cơm này!
– Bần đạo không xin cơm – Đạo nhân khẽ lắc đầu.
– Đương nhiên ngươi không xin cơm rồi, – gia đinh hai tay chống nạnh, mặt lộ vẻ mai mỉa – Ngươi xin tiền.
– Bần đạo cũng không xin tiền.
– Không xin tiền? – Gia đinh nghi hoặc – Vậy ngươi xin gì?
Đạo nhân mỉm cười, trỏ chữ “đạo” trên tấm bia đá.
– Ý gì vậy? – Gia đinh thắc mắc.
– Đạo khả đạo, phi thường đạo, đã có thế gian vô song chi đạo, thì thân làm đạo sĩ, bần đạo muốn được thỉnh giáo.
Gia đinh biến sắc:
– Lão mũi trâu, ngươi đến gây sự à?
– Luận đạo thôi mà, làm gì có chuyện gây sự, – đạo nhân cúi đầu hành lễ – Xin báo một tiếng cho Thích Ấn Thần Thích đại tiên sinh.
– Ngươi không gặp may rồi, – gia đinh lắc đầu – Lão gia nhà ta đi Khai Phong rồi.
– Bao giờ về?
– Chẳng biết nữa – gia đinh sốt ruột – Lão mũi trâu, lão gia nhà ta thiên hạ vô địch, nếu ngươi định khiêu chiến sinh sự, thì ta khuyên ngươi hãy cân nhắc lại đã.
– Thiên hạ vô địch? – Đạo nhân cụp mắt cười, chìa tay phải, khớp ngón tay gầy đanh, đốt gồ lên như đốt tre. Hắn vẫy tay, đầu ngón tay lướt qua làm bụi đá trên mặt bia rơi lả tả, trên chữ “nhất” xuất hiện thêm một nét ngang, biến thành chữ “nhị” to tướng.
Chỉ pháp kinh thế hãi tục, gia đinh há hốc miệng, đứng đờ người ra. Đạo nhân vẫn tỉnh như không, lại xóa chữ “song” trên bia đá đi, tiếp đó duỗi ngón tay vạch ngoằn ngoèo, soạt soạt soạt một lát ra chữ “túc”.
Thế là, dòng chữ trên bia đã thành, “Thiên hạ đệ nhị nhân, thế gian vô túc đạo”, tẩy sạch hết khí thế cuồng ngạo, thay vào đó là sự lăng nhục cực cùng.
Gia đinh trừng trừng nhìn đạo nhân, mặt trắng bệch:
– Mũi… mũi trâu, ngươi là ai…
Đạo nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh đạm sáng quắc:
– Bần đạo Linh đạo nhân, kẻ vô danh chốn sơn dã, nghe tiếng Thích tiên sinh tự xưng vô song chi đạo, nên đặc biệt đến học hỏi. Bần đạo tá túc ở Thừa Hoàng quán cách đây mười dặm, nếu Thích tiên sinh trở về, mong quá bộ lại thăm để luận đạo cho thấu triệt. Thời hạn ba ngày, quá hạn không chờ nữa.
Nói đoạn phất áo bỏ đi.

Tiếng ngựa hí xé toang sương sớm, Thích Ấn Thần thúc ngựa tung vó, dõi mắt trông phủ đệ từ xa, nét mệt mỏi in hằn trên trán.
– Phụ thân, – một thiếu niên chạy ào ra, quỳ thụp xuống đất lạy – Cuối cùng người cũng về rồi.
– Chạy chết toi hai thớt ngựa – Thích Ấn Thần nhảy xuống, thở dài vỗ vỗ lưng ngựa. Lương câu đã sùi bọt trắng, lảo đảo như sắp gục xuống.
– Yến Chi!” Thích Ấn Thần đảo mắt nhìn con trai – Chuyện đó là thật ư? Lúc nhận được phi cáp truyền thư, ta đang chơi cờ với Trí Thanh hòa thượng ở phủ tướng quốc.
– Hài nhi tuyệt không dám quấy nhiễu nhã hứng của phụ thân, nhưng sự bất đắc dĩ – Thích Yến Chi cúi mặt, khẽ nói – Nếu người không tin, có thể xem tấm bia.
Thích Ấn Thần tiến lại gần bia đá, chăm chú nhìn, gia nhân Thích phủ vây quanh đều nín thở theo dõi.
– Cương cực phản nhu – Thích Ấn Thần rờ lên chữ “túc”, nhẹ nhàng nói – Chỉ lực thiệt lợi hại!
Hai chữ “lợi hại” vuột ra khỏi miệng lão, Thích Yến Chi chưa từng nghe qua, không kìm được buột hỏi:
– Cương cực phản nhu là thế nào?
– Chữ ăn vào đá rất sâu, muốn làm được thế này, nhất định phải vận cương kình, nhưng nếu chỉ lực chí cương thì sẽ làm rìa chữ bị diềm rạn, nhưng con nhìn chữ ‘túc’ mà xem, viền đi rất mịn, đường nét trơn nhẵn, vận bút lưu loát, y như thể dùng bút lông sói êm mềm viết trên đậu phụ vậy.
Thích Yến Chi ngẩn người nghe, lẩm bẩm:
– Phụ thân… có làm được như thế không?
Thích Ấn Thần mỉm cười, bình tĩnh hỏi lại:
– Đạo sĩ đó vẫn ở Thừa Hoàng quán chứ?
– Vẫn, như con đi hỏi thì sau khi vào đạo quán, ông ta trước sau vẫn ở trong một tịnh thất, ngoài ba bữa cơm, thì cả ngày không ra gặp ai cả – Nói đến đây, Thích Yến Chi rất bối rối – Cũng không biết ông ta định làm gì nữa.
– Trước cơn bão đất trời luôn tĩnh lặng – Thích Ấn Thần khép mắt, điềm đạm nói – Thế này là hắn muốn dồn sức đợi tấn công đây.
Thích Yến Chi vội hỏi:
– Phụ thân nghỉ ngơi đã chứ?
– Ta ngủ trên lưng ngựa rồi – Thích Ấn Thần phủi phủi tay áo, thản nhiên nói – Hay lắm, để ta đến Thừa Hoàng quán xem thế nào.
Thích Yến Chi ngập ngừng một thoáng rồi nói khẽ:
– Không biết phong thanh từ đâu ra, mà bao nhiêu võ lâm nhân sĩ đã kéo nhau đến Thừa Hoàng quán rồi.
– Kéo đến thì sao? – Thích Ấn Thần liếc mắt nhìn con – Con nghĩ ta sẽ thua à?
– Dĩ nhiên là không – Thích Yến Chi tỏ ra kích động – Phụ thân vô địch thiên hạ mà.
– Vô địch thiên hạ chẳng qua là cái hư danh thôi – Thích Ấn Thần thờ ơ nói – Yến Chi, con nghĩ vì sao ta lại lập tấm bia đó?
– Để tỏ rõ thần công cái thế của phụ thân.
Thích Ấn Thần lắc đầu, tay chắp sau lưng:
– Tấm bia này chẳng qua chỉ là mồi câu thôi.
– Mồi câu? – Thích Yến Chi ngẩn người.
– Đúng vậy – Thích Ấn Thần hả họng cười lớn – Ta muốn dùng mồi này để câu cao thủ trong thiên hạ, hôm nay vận khí khá đây, đã câu được một con cá bự.
Đoạn vừa cười lớn vừa cất bước thoăn thoắt đi về hướng Bắc. Lão bước còn nhanh hơn phi ngựa, chỉ một chớp mắt, đám gia nhân cưỡi ngựa đều đã bị bỏ lại đằng sau.

Đi qua một tửu xá, Thích Ấn Thần sực nhớ ra mình kiêm trình đêm ngày, đã một ngày hai đêm rồi chưa ăn uống, tức thì đi tới gõ cổng. Chủ nhân trông thấy lão, không khỏi kinh ngạc, Thích Ấn Thần cũng không nhiều lời, ngồi luôn xuống, gọi rượu nóng thịt bò bắt đầu ăn như gió cuốn.
Chữ “Thích” trong tên “Thích Ấn Thần” không phải là họ của lão, lão vốn không cha không mẹ, xuất gia từ nhỏ, nhưng trời sinh khí phách hùng cường, ham rượu chuộng thịt, ngàn ly không say, người ở không môn nhưng chẳng màng thanh quy giới luật, nơi cửa Phật chỉ học mỗi công phu, cuối cùng nhập thế hoàn tục, trở thành cường giả một thời.
Thích Ấn Thần lấy Thích làm họ, để biểu thị không quên nguồn gốc, đồng thời thường nói với người ta rằng lão cùng họ với Phật tổ, Như Lai lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn, Thích Ấn Thần lão không cầu lên trời, chỉ cầu đứng vững trên mặt đất, không cầu dạo khắp tam giới, chỉ cầu thiên hạ nhất nhân.

Khi Thích Yến Chi và gia đinh đuổi đến nơi, Thích Ấn Thần đã uống cạn hai vò liệt tửu, ăn sạch mấy cân thịt bò, mặt không đổi sắc, sải bước đến Thừa Hoàng quán.
Cổng vào đạo quán khép chặt, bên ngoài xúm xít hơn một trăm người, có hào khách các châu các huyện, cũng có kẻ thù đã từng chiến bại dưới tay Thích Ấn Thần, lại càng không thiếu bọn nhàn nhân giang hồ chuộng chuyện thị phi từ bốn phương tám hướng đổ về, đứng nhốn nháo cả với nhau ở đấy.
Từ ngày Thích Ấn Thần hoàn tục tới nay đã hai mươi năm tung hoành ngang dọc, Bắc tới Đại Liêu, Nam tới Đại Lý, Tây tới Tây Hạ Thổ Phồn, Đông tới biên giới Đại Tống, đi khắp tứ phương ngũ quốc chẳng tìm được kẻ nào đáng mặt địch thủ, bởi vậy cô độc tịch mịch, dựng bia ngoài cổng, ngạo thị võ lâm. Bao nhiêu năm trôi qua, tấm bia vuông vức trước cửa Thích phủ hệt như vương ấn, như đế miện, sẵn vẻ thiêng liêng, không ai dám bạo gan mạo phạm. Nào ngờ đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ miền sơn dã, cư nhiên đục đá thành chữ, khiêu khích đích danh Thích Ấn Thần, vô luận đảm lược hay thần thông cũng đều khiến đương thời chấn động.
Thấy Thích Ấn Thần, mọi người cúi mặt cụp mắt, tránh ra nhường đường. Thích Ấn Thần đến trước cổng đạo quán, cất tiếng gọi to:
– Linh đạo nhân ở đâu? Thích mỗ y lời phó ước đã đến đây.
Giọng như chuông đồng, rung rần rần mái ngói.
Một hồi lâu chẳng thấy ai đáp nhời, đạo quán tịch mịch như chết. Đám giang hồ hào khách bèn sinh nghi, “Phải chăng đạo sĩ đó chuột đội lốt hổ, nhác thấy bản diện Thích Ấn Thần thì khiếp đởm tháo chạy rồi?”
Đang xôn xao dò đoán, cửa lớn sơn đen bỗng “kẹt” một tiếng, từ từ mở rộng. Chúng nhân nghe tiếng quay nhìn, thấy bên trong bước ra một đạo đồng nhỏ nhắn, tuổi chưa quá mười hai, răng trắng môi hồng, khuôn mặt non thơ, thấy lố nhố những người thì hơi hoảng, phải mất một lúc mới định thần được, cúi đầu hỏi:
– Thích Ấn Thần… Thích tiên sinh có đây không?
– Là ta – Thích Ấn Thần tách khỏi đám đông, tiến lên một bước. Vóc dạc khôi vĩ, thần thái tinh anh, giơ tay nhấc chân mỗi cử động đều toát vẻ tự nhiên mạnh mẽ. Bị khí thế của lão lấn át, đạo đồng bất giác giật lui, vấp chân ngạch cửa ngã phệt xuống đất.
Chúng nhân cười ồ lên. Thích Ấn Thần cũng tủm tỉm, cất giọng sang sảng:
– Tiểu đạo trưởng, ngươi gọi ta có chuyện gì?
Đạo đồng lồm cồm đứng dậy, mếu máo nói:
– Tiểu bần đạo là Tu Nguyệt, được Linh đạo trưởng nhờ cậy ra chuyển mấy lời cho tiên sinh.
Thích Ấn Thần gật đầu:
– Nói đi đừng ngại!
Đạo đồng ngoẹo cổ, mấp máy môi nhẩm lại hai lượt mới lên tiếng:
– Linh đạo trưởng nhắn, “Thần nhân vô công, thánh nhân vô danh, bần đạo không dám tự xưng thần thánh, nhưng thân là kẻ xuất gia, không muốn dương danh lập vạn, vì thế đã lánh mình vào tịnh thất, chỉ đủ chỗ cho Thích tiên sinh và bần đạo mà thôi. Hôm nay bất luận thắng phụ cao thấp, song phương đều không cần ra lời. Thích tiên sinh nếu đáp ứng, mời theo vào nhà một chuyến, nhược bằng không muốn, thỉnh tự tiện quay đầu trở về.”
Đám hào khách nghe vậy, thảy đều lộ vẻ thất vọng rõ rệt, thầm nghĩ tên Linh đạo trưởng này thiệt là quái gở, như hắn nói thì hai bên bế môn giao thủ, mọi người không được xem nhiệt náo, chả phải hò nhau kéo tới đây lại thành công cốc hay sao?
Hơn trăm cặp mắt đổ dồn vào mặt Thích Ấn Thần, lão trầm ngâm một chốc rồi gật đầu:
– Linh đạo trưởng dạy phải, tiểu đạo trưởng, xin dẫn đường!
Thích Yến Chi vội can:
– Phụ thân, chỉ e bên trong có chuyện ngụy trá.
– Ngụy trá thì sao? – Thích Ấn Thần cả cười, sải bước vào đạo quán. Đạo đồng đi trước dẫn lối. Dọc đường tuyệt nhiên không thấy bóng một ai. Thích Ấn Thần sinh lòng ngờ vực, bất giác âm thầm giới bị.
Vòng qua một hành lang cong, đến trước một cánh cửa, Tu Nguyệt cúi mình thưa:
– Linh đạo trưởng bên trong.
Thích Ấn Thần chăm chú nhìn chứ không đẩy cửa vào. Đạo đồng ngạc nhiên buột hỏi, “Thích tiên sinh, sao tiên sinh…” Chưa dứt lời, đã thấy Thích Ấn Thần nhướng mày lên, người toát bừng bừng sát khí.
Chỉ tích tắc, đạo đồng cảm giác mình bị kén quây, mũi miệng tắc ngạt, hô hấp đình trệ, luồng sát khí kia thời dâng lên mãi, từ bốn phương tám hướng xô dồn về gã. Đạo đồng vô thức giật lui, cho đến khi lưng dán sát tường, mồ hôi lộp độp như mưa. Gã ngước mắt nhìn Thích Ấn Thần, lòng sợ hãi khôn tả, đến nỗi phát sinh ảo giác, tưởng đâu con người ấy đã hóa thân thành ngọn núi cao sừng sững, chạm vào nhật nguyệt, còn mình trước mặt lão thì chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Tu Nguyệt lạc phách xiêu hồn, cơ hồ muốn ngất. Đúng lúc đó, chợt thấy gió mát hiu hiu lùa tới, mơn man đôi má, thân thể nhẹ bỗng đi, tiếp theo là kình khí nhu hòa vỗ về từng đợt, ôm ấp quanh mình như một đụn bông.
Tu Nguyệt lấy lại hơi thở, cảm giác khí cơ xung quanh đã từ một thành hai, thoắt nhu thoắt cương, giao phong qua lại. Thích Ấn Thần khí thế cương mãnh bá đạo, thủ như thành vàng ngàn dặm, công như quân dữ một phương. Luồng khí nhu hòa kia tưởng chừng không hề giao tranh, song ào ạt không dứt, liên miên tuyệt kỳ, khiến cương mãnh chi khí của họ Thích tuy rằng lăng lệ, nhưng khác nào hổ tấn công nhím, không biết cạp răng vào đâu, lại như mãnh tướng bách chiến bị hãm trong trận đồ sinh tử, tuyệt thế võ công có thừa, nhưng không đủ đường thi triển.
Tu Nguyệt tựa lưng vào tường, đôi chân bủn rủn từng hồi, hai luồng khí vô hình kia xáp tới lùi ra, không những áp đảo nhục thân, mà còn tấn công tinh thần gã. Cương nhu nhị khí tựa đôi bàn tay hộ pháp, bao quanh Tu Nguyệt mà nhồi nhắn giày vò, chỉ tích tắc đã làm mắt gã đỏ đọc, miệng nhểu nước dãi, khuôn mặt hiện rõ vẻ điên dại.
Thích Ấn Thần trợn tròn hai mắt, đột ngột thét vang “Ngưng!” Tu Nguyệt như ăn một gậy, mắt tối sầm, ngất lịm đi. Sau tiếng thét, bầu không rơi vào tịch mịch. Hồi lâu trong cửa vọng ra một tiếng thở dài, Linh đạo nhân buồn buồn nói:
– Hà cớ làm liên lụy đến người khác, Thích tiên sinh?
Thích Ấn Thần cười nói:
– Thích mỗ chỉ mới thăm dò, nào ngờ đạo trưởng thần thông quảng đại, làm Thích mỗ muốn ngưng mà không xong. Hai chúng ta giao thủ, tiểu tử này không thể bứt ra đi được. So với việc làm hắn tẩu hỏa nhập ma, chi bằng để hắn bất tỉnh nhân sự.
Linh đạo nhân nín lặng, rồi lại buồn buồn than:
– Thích tiên sinh võ công tuy cao, tiếc thay quá ư bá đạo.
Thích Ấn Thần cười nói:
– Thánh nhân dạy “nhu nhược thắng cương cường”. Đạo trưởng sở trường âm nhu, ngại gì không thắng võ công bá đạo của ta.
– Tiên sinh chê cười rồi, – Linh đạo nhân nói – Mời vào trong đàm đạo.
– Được! – Thích Ấn Thần tiến lên một bước, kình khí xô tới, cửa gỗ bật ra. Thích Ấn Thần phất tay áo bước vào. Phòng không đồ đạc, chỉ trải một chiếc chiếu, đang ngồi một đạo sĩ bên trên. Đưa mắt nhìn kỹ, thấy đạo sĩ tuổi chưa quá bốn mươi, vóc dáng mảnh khảnh, râu tóc đen nhánh, nhãn thần sáng quắc tựa phát quang trong phòng ốc tối mờ.
Hai người nhìn nhau, mắt hút chặt mắt như nam châm. Linh đạo nhân bất động tựa mộc thạch, Thích Ấn Thần áo không gió mà lay, nền nhà bốc gió xoáy, du cánh cửa vào ra, cuối cùng “cạch” một tiếng, cửa sập vào ngõng.
Thích Ấn Thần ung dung ngồi xuống, cười nói:
– Linh đạo trưởng hẹn ta đến ấn chứng đạo học?
– Phải – Linh đạo nhân gật đầu.
– Dám hỏi đạo trưởng, chúng ta sẽ ấn chứng khẩu trung chi đạo hay thủ trung chi đạo?
Linh đạo nhân nhíu mày:
– Khẩu trung chi đạo là gì?
– Khẩu trung chi đạo nuốt sơn hà nhả tinh tú, hít thở lục hợp cười nạp núi sông, lấy thương hải làm men ủ, mượn thiên địa làm ly say, ăn gan rồng uống tủy phượng, chiêu thuốc bất tử, khoe sáng cùng nhật nguyệt.
– Thủ trung chi đạo là gì?
– Thủ trung chi đạo múa thần kiếm rạch Cửu Châu, lay động Ngũ Nhạc băng khắp Thất Hải, lấy Côn Luân làm trụ đỡ, rút tia chớp làm dây cương, trói xuân thu cầm nhật nguyệt, buộc bóng câu qua cửa, vĩnh hằng ngang Bắc Đẩu.
– Khí phách lớn thật! – Linh đạo nhân xoa tay cảm thán – Nạp vạn vật vào ngực áo, vần thiên địa trong bàn tay, đây là đạo của Thích tiên sinh đó ư?
Thích Ấn Thần mỉm cười
– Gần như thế!
– Tức là, tiên sinh còn có đạo khác?
– Chu thiên nhật nguyệt chẳng qua chỉ là biểu tượng của vạn vật. Đó là hữu hình chi đạo, không phải vô hình chi đạo.
Linh đạo nhân giãn mày, gật đầu:
– Bần đạo hiểu rồi, tiểu tượng hữu hình, đại tượng vô hình, đạo của tiên sinh tàng ẩn giữa sơn hà thiên địa, xuất hiện khắp nơi nhưng nhìn mà chẳng thấy.
– Xuất hiện khắp nơi nhưng nhìn mà chẳng thấy. Nói hay lắm! – Thích Ấn Thần vỗ tay cười – Thế đạo của đạo trưởng là gì?
Linh đạo nhân cười:
– Đạo của Thích tiên sinh có khẩu-thủ hữu biệt, đạo của bần đạo cũng có khẩu-thủ hữu biệt.
– Hay a, mời nói nghe thử.
– Khẩu trung chi đạo quạt gió lớn quét mây lành, thét vọng cửu tiêu âm vang vạn lý, lấy càn khôn làm phế phủ, biến cầu vồng thành miệng lưỡi, nhả tiếng rồng ngâm, ngân điệu oanh ca, nghe sấm lạc trần, hưởng niềm vui tiên cảnh.
– Diệu luận. Thủ trung chi đạo thì sao?
– Thủ trung chi đạo đàn dao cầm vọng khắp bát hoang, điên đảo lục dục câu dẫn thất tình, mắc giang hồ làm tơ trúc, biến vực thẳm thành cổ tiêu, thấu suốt âm dương, phân tách tham thương, nâng lệ minh châu, rọi màn trăng sáng.
– Có ý tứ – Thích Ấn Thần cười nói – Đạo của đạo trưởng có phải là âm luật?
– Gần như thế – Linh đạo trưởng cười đáp.
Thích Ấn Thần gật đầu:
– Tiểu âm rành mạch, đại âm loáng thoáng, đạo của đạo trưởng tàng ẩn giữa sông hồ mây gió, tại hạ ở trong mà không cảm nhận được gì cả.
Linh đạo nhân im lặng. Thích Ấn Thần cười nói:
– Linh đạo trưởng, công phu nước bọt của chúng ta ngang ngửa rồi, muốn phân thắng phụ, e rằng phải tái đấu một trận thôi.
– Mời Thích tiên sinh – Linh đạo trưởng dựng một tay trước ngực, tay kia buông thõng.
Thích Ấn Thần cười ha hả, tả thủ cuộn thành quyền, từ từ đẩy ra. Lão xuất thủ chậm rãi nhưng kéo theo kình phong, như long xà bàn tẩu, tưởng trái mà phải, tưởng trên mà dưới, tưởng thẳng mà gấp, tưởng chậm mà nhanh, bình bình đạm đạm một quyền nhưng gồm thâu vô tận biến hóa, đủ để khắc chế bất kỳ loại võ công nào trong trời đất. Dù đối thủ ứng phó ra sao, họ Thích đều có thể giành lấy tiên cơ, vững vàng chế ngự.
Nhưng Linh đạo nhân không ứng phó, không né tránh cũng không xuất thủ, chỉ nheo mắt, tay dựng trước ngực. Quyền phong tới nơi, thế như sóng cuộn, đạo bào hấp gió lay phần phật, thoắt xẹp thoắt phồng. Quyền phong xô vào hắn, hệt như nước dữ vấp đá, cuộn xoáy rồi băng qua. Linh đạo nhân mặt không đổi sắc, cười nói:
– Thích tiên sinh, quyền này có danh hiệu không?
Thích Ấn Thần nhướng mày cười, cất giọng sang sảng:
– Tùy cơ nhi phát, nói gì danh hiệu. Nếu đạo trưởng không chê Thích mỗ cuồng vọng, thì ta gọi nó là Đại tượng vô hình quyền vậy.
– Hay cho Đại tượng vô hình quyền, giờ hãy xem Đại âm hy thanh chỉ của bần đạo! – Linh đạo nhân duỗi năm ngón tay, khẽ vẩy tới trước như gảy cổ cầm, hắt ra một luồng nhu kình. Thích Ấn Thần đã từng kiến thức chỉ lực trên tấm bia, không dám chần chừ, lập tức thu quyền chiêu về chặn chỉ. Hai luồng kình lực tương giao, Thích Ấn Thần chợt thấy bất diệu. Kình lực của Linh đạo nhân thoạt trông nhu hòa, thực ra đan khít như nong, khởi phát ung dung mà xáp đến gần thì sinh lực cản, thế như dây cứng kéo căng, hãm đầy đàn lực, hễ buông tay là bật ngược trở về.
Thích Ấn Thần thân kinh bách trận, gặp qua không ít cao thủ. Những người đó dù quyền hay chưởng, thường đều chứa mấy đợt kình lực, hết đợt này đến đợt kia, khí thế ồ ạt như giang hà sóng gối, buộc người ta ứng đối liên hồi, nhưng kình lực dạng ấy khó duy trì lâu, sáu bảy đợt là cực hạn, hễ vượt quá, thế tất suy kiệt.
Kình lực của Linh đạo nhân thì khác, đâu chỉ sáu bảy đợt, mà phải ngàn đợt vạn đợt, vô tận vô cùng, mỗi đạo kình lực đều rất nhu hòa, nhưng trước sau tiếp nối, liên miên bất tuyệt, Thích Ấn Thần xung khai một tầng thì lại vấp phải một tầng khác, quyền kình hệt như nước rỏ trên đá, phải mài từng chút từng chút một, lại như thủy ngân đổ tràn, cần mẫn kiếm tìm những kẽ hở mà thấm vào nội lực đối phương.
Thích Ấn Thần sở trường cương mãnh, không bao lâu nội kình bắt đầu suy giảm. Linh đạo nhân lập tức xuất chỉ điểm vào sơ hở trên quyền kình của lão, tiến hành phản công.
Thích Ấn Thần gầm khẽ, đẩy tiếp quyền thứ hai. Linh đạo nhân hồi thủ cản trở, hai luồng kình lực dội vào nhau, làm cuồng phong cuộn lên trong tịnh thất. Vẫn đang ngồi, cả hai cùng bị đẩy tuốt về hai phía, chỉ trong tích tắc, quyền chưởng ào ạt như mưa, giao kích đến hơn trăm chiêu, xuất thủ thần tốc quá mức tưởng tượng.
Cứ lăng không giao thủ như thế, hai bên lùi ra mỗi lúc một xa, chẳng mấy chốc đã tới sát tường, tưởng chừng tường bục nhà thủng đến nơi, cả hai thoắt lại dừng tay, cụp mắt rủ mày, ngồi trầm tư mặc tưởng. Hơn trăm chiêu vừa rồi đã vận dụng hầu hết mọi biến hóa của võ công trong thiên hạ. Cả hai tuy đều võ học uyên nguyên, nhưng nhất thời cũng cảm thấy cạn vốn, bèn cấp tập nghiền ngẫm, gắng sức phát giác chỗ sơ hở của đối thủ.
Hai người rơi vào trầm tư, sinh cơ thu liễm, tịnh thất hệt như mộ huyệt, lặng phắc nghe được cả tiếng kim rơi. Lại qua hơn một khắc, Thích Ấn Thần từ từ đứng lên, cánh tay phải vạch nửa đường tròn, đẩy quyền tới trước, quyền kình ngưng đặc như sơn, chậm rãi phóng về phía Linh đạo nhân.
Linh đạo nhân ung dung đứng dậy, điểm liền mấy chỉ, đầu ngón tay tới đâu, quyền phong xáo động tới đó, một luồng nội kình xuyên thấu quyền phong của Thích Ấn Thần, lao thẳng vào quyền đầu, theo kinh mạch luồn thẳng vào tạng phủ, Thích Ấn Thần thoắt thấy châu thân tê dại, chân khí chạy loạn, hệt như muốn phá não chui ra.
Linh đạo nhân không vận công khu tán dư kình, mà lại xuất chưởng kiêm chỉ tấn công. Thích Ấn Thần không sao ngờ được, đành dốc sức phản kích. Kình lực tương giao, Thích Ấn Thần rúng động, chỉ lực của Linh đạo nhân diện diện dư kình, gần như xung tán hết chân khí trong cơ thể lão.
Linh đạo nhân chiếm được thượng phong, không để đối phương nghỉ thở, kỳ chiêu diệu chước dồn dập phóng ra, thân mình hệt như bướm lượn muôn hoa, trong nhanh có chậm, phiêu dật bất quần, chiêu pháp dày đặc, thế như thác đổ, chỉ chưởng xé không trung, kéo theo âm rung nghe kinh tâm động phách, hợp lại rền vang như ca xướng. Thích Ấn Thần ở giữa vùng tiếng ca, tưởng đâu đang ở trong chuông đồng ngân nga, tâm thần dao động, trí óc xao lãng, nếu không phải vì định lực cao tuyệt thì chắc không trụ vững được rồi.
Tịnh thất ngang dọc không quá hai trượng, Thích Ấn Thần thoái lui liên tục, chẳng mấy chốc đã lùi sát góc tường. Thế công của Linh đạo nhân thì như mưa phùn tháng Năm đất Giang Nam, phiêu phiêu phất phất, không quá ào ạt, nhưng rả rích triền miên, không nghỉ không ngừng.
Từ khi xuất đạo tới nay, chưa bao giờ Thích Ấn Thần thất cơ đến thế. Lão áp lưng vào tường, vóc dạc to cao co rúm lại, khổ sở chống đỡ được hơn hai mươi chiêu, công thế của Linh đạo nhân cuối cùng cũng có phần suy yếu, Thích Ấn Thần liền hô một tiếng, quyền cước phóng ra, rầm rộ như biển dậy non xô, vun vút như sấm rung chớp giật, nhưng bất luận nhanh và nặng đến đâu, va phải kình lực của Linh đạo nhân thì cũng đều như đá tảng lẳng xuống hồ sâu thẳm, dẫu gợn được chút sóng, cuối cùng vẫn bị lòng hồ nuốt trọn.
Thích Ấn Thần ngấm ngầm khiếp sợ, cảm thấy những kẻ địch bình sinh hiếm gặp so với đạo nhân này bất quá chỉ là trẻ nít lên ba. Đáng sợ hơn nữa là, lão cảm nhận được rõ ràng rằng đến tận lúc này, Linh đạo nhân vẫn chưa dốc sức, giơ tay nhấc chân vẫn tiêu sái ung dung, cử động chứa đựng một loại tiết tấu cực kỳ vi diệu, tiết tấu ấy có thể ví với một tấm lưới. Thích Ấn Thần bất tri bất giác bị quây trong đó, còn Linh đạo nhân tùy tâm sở dục xuất thủ. Quái gở hơn nữa là, cảm giác bị dẫn dắt này không những không hề bức bối, mà ngược lại còn khoan khoái khôn nguôi.
Vỡ lẽ rồi, Thích Ấn Thần bèn ra sức cưỡng lại, cố công vùng thoát khỏi tiết tấu của Linh đạo nhân. Giằng co mấy chiêu, Thích Ấn Thần vướng tay vướng chân, không những không thể thoát ly vây hãm, ngược lại còn lún sâu thêm vào tấm lưới kia. Linh đạo nhân được đà tiến tới, chỉ chưởng đồng xuất vun vút, một luồng kình phong quét qua má Thích Ấn Thần, nửa mặt liền tê dại, cơ hồ mất hết tri giác.
Cứ thế này thì tất bại, Thích Ấn Thần hít sâu một hơi, chuyển thân xuất quyền. Nhác thấy kẽ hở, Linh đạo nhân bèn lao mình lên, vỗ một chưởng vào bối tâm Thích Ấn Thần, sắp đắc thủ thì chợt cảm thấy một tia kình phong bắn lại, nhọn như cương châm, đâm trúng vào cổ tay mình.
Linh đạo nhân tà tà giật lui, đáp xuống cách quãng chừng một trượng, đưa mắt nhìn cổ tay, không khỏi kinh ngạc:
– Thích tiên sinh, võ công gì đây?
– Vô tướng thần châm – Thích Ấn Thần cười đáp – Là chiêu số ngẫu nhiên lĩnh ngộ ba năm về trước, đến hôm nay mới đem ra dùng.
Linh đạo nhân trầm ngâm, rồi gật đầu:
– Tiên sinh bức chân khí khỏi huyệt đạo, khiến toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có thể đả thương người, hệt như gai nhím, khiến đối phương không biết hạ thủ vào đâu.
Thích Ấn Thần cười nói:
– Đạo trưởng hảo kiến thức, vừa nhìn đã thấu căn bản của Thích mỗ.
– Hư thất sinh bạch, vô trung sinh hữu, là đạo lý vốn đã lưu truyền từ xưa. Thế nên mới có câu đại đạo chí giản, rất nhiều chuyện, xét đến chân tơ kẽ tóc tính ra đều có chỗ tương đồng.
– Nói hay lắm! – Thích Ấn Thần phá lên cười – Chỉ không rõ, võ công đạo trưởng có tinh diệu được như đạo lý?
Dứt lời tiến lên một bước, tay không nâng, chân không động, hư không vang tiếng gió hiu hiu, chân khí hóa thành trăm tia ngàn sợi phóng khỏi bách huyệt khắp người, tia to tia nhỏ, sợi thực sợi hư, có tia như kim như gai, xung khai chưởng lực của Linh đạo nhân, có sợi như thừng như mây, lăng không dệt thành một tấm lưới rộng, từ trên cao bủa xuống.
Kình khí giăng ngập tịnh thất, Linh đạo nhân không tránh vào đâu được. Hắn đứng nguyên tại chỗ, bất động, khuôn mặt như nước ngưng, ánh mắt như đầm sâu lặng sóng. Tụ bào phồng lên, đón lấy kình khí dày đặc, dáng như phi điểu cô ngạo bên sông, miệng bật ra hai chữ:
– Linh Phi!
Thanh âm chưa dứt, cuồng phong cuộn nổi, hai cỗ tuyệt thế đại lực xô ập vào nhau, vọt thẳng lên trời. Trong khói bụi, hai bóng người càng lúc càng nhòa, hóa thành ảo ảnh lưu quang, cuối cùng nhạt tan tuyệt tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang