Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trúc Nhân Phong thấy mưu kế đắc dụng, y càng không ngần ngừ, vận chưởng như gió, nhắm chém vào cổ họng Lạc Chi Dương. Gã này chỉ còn trong tay có nửa khúc gậy, liền vội vã dùng nó điểm vô mạch môn y. Trúc Nhân Phong chẳng chút e sợ, y tiếp tục đưa nhát chưởng vào. Khi nửa cây gậy chạm vô cổ tay Trúc Nhân Phong, nó lại bị chấn gãy thêm một khúc nữa.

Trước hai diễn tiến đột ngột này, Tịch Ứng Chân biến sắc, ông thét to: "Lui ra mau..." Lời còn chưa dứt, chân phải Trúc Nhân Phong đã đá vung lên với khí thế một cây trường thương, nhắm công vào hạ bàn Lạc Chi Dương.

Gặp chiêu thức âm độc này, Lạc Chi Dương vưà lui nhanh ra, vừa chĩa cây gậy ngắn nhắm điểm vô huyệt "Tam Âm Giao" trên cái chân đang vung tới. "Tam Âm Giao" là nơi tụ hội của ba mạch âm, nếu bị chế ngự, sẽ gây tổn hại đến ba mạch đó, thế nhưng Trúc Nhân Phong vẫn không tránh, không che trở, y tiếp tục đá tới.

Nên biết rằng, sư phụ Thiết Mộc Lê của y là tông sư một môn phái lớn trong đời, Trúc Nhân Phong tai mắt linh hoạt, qua một hồi giao thủ, y đã đoán trước được những biến hoá của "Dịch Tinh kiếm", cho nên, sau khi mất tiên cơ, y tạm lùi lại, đã có thể dự liệu được chiêu số của Lạc Chi Dương, vừa kịp thấy hướng đi của cây gậy y đã vận nội kình đưa vào "Tam Âm Giao", khiến nó như được tường đồng vách sắt che chở.

Trong giây phút quyết định sinh tử này, tay phải Lạc Chi Dương hươi cây gậy, tay trái đưa xuống bên hông, xoạt một tiếng, hắn đã rút cây sáo ngọc mà vung ra đàng trước.

Chiêu kiếm đó lại chẳng phải "Dịch Tinh kiếm", nó nhanh như chớp giật ngoài dự kiến của Trúc Nhân Phong, y lập tức cảm giác đau rát nơi bụng dưới, đã bị sáo ngọc điểm trúng. Chỉ vì thời điểm đó, bao nhiêu nội kình y tập trung quá nửa vào "Tam Âm Giao", đã để trống toàn thể ngực và bụng, khiến sáo ngọc điểm vô, đã làm y đau nhức đến tận lục phủ ngũ tạng.

Trong lúc cây sáo của Lạc Chi Dương điểm huyệt, cây gậy cũng đã gõ trúng vào mắt cá chân Trúc Nhân Phong, dư kình cuả gã này đã làm bắn tung cây gậy ra đàng sau, khi Lạc Chi Dương định thần nhìn kỹ, chỉ kịp thấy Trúc Nhân Phong mặt đỏ rực màu máu, mắt trợn trừng, lảo đảo lủi ra sau, rồi y thét một tiếng điên dại, tay ôm bụng, y co giò chạy mất dạng vô rừng.

Lạc Chi Dương nhìn theo, con tim hắn đập thình thịch, chiêu số hắn xuất sử vừa rồi toàn do bản năng cầu sinh, bây giờ nghĩ nhớ trở lại, chiêu thức gậy tay phải chính thị "Hỏa Mộc Thông Minh" của "Vũ Khúc thức", cây sáo trong tay trái đã sử chiêu "Linh Dương Quải Giác" của "Phi Ảnh Thần kiếm", hắn bất chợt, trong lúc gấp rút đã vung ra để tự cứu, gây chấn thương Trúc Nhân Phong.

Lạc Chi Dương càng lúc cfng kinh ngạc, hắn bỗng nghe tiếng Tịch Ứng Chân hỏi thăm hắn: "Tiểu tử, mi không sao chứ?"

Lạc Chi Dương ngoái trông lại, thấy lão đạo sĩ đứng đàng sau lưng, ánh mắt đầy vẻ lo âu.

Trong cơn nguy cấp vừa qua, Tịch Ứng Chân bất kể đến sự thất tín, lão đạo sĩ định nhảy vô trợ giúp Lạc Chi Dương, đâu dè, trong một chớp mắt, Lạc Chi Dương chuyển bại thành thắng, đã đánh lui cường địch, khiến Tịch Ứng Chân vừa kinh hãi vừa mửng rỡ, sự tình xảy ra nằm hoàn toàn ngoài ý định của ông.

Lạc Chi Dương trấn định tâm thần xong, hắn nói: "Tịch đạo trưởng, tui không sao hết, vừa qua ... vừa qua ...", trong lòng hơi băn khoăn, hắn muốn nói lại thôi.

Tịch Ứng Chân cười cười, tiếp lời hắn: "Chiêu thức mi vừa sử đó, đâu có phải là ‘Dịch Tinh

kiếm?"

Lạc Chi Dương hai gò má nóng hực, hắn ấp úng, Tịch Ứng Chân nhìn nhìn vào hắn, ông gật gù, hỏi: "Tiểu tử, mi đã từng thấy Hoàng Hà và Trường Giang chưa?"

Lạc Chi Dương đáp: "Trường Giang thì tui đã từng tới, còn Hoàng Hà hả, tui chỉ nghe nói qua, chưa có chính mắt trông thấy."

Tịch Ứng Chân bảo: "Giang cũng hay, mà Hà cũng vậy, chúng đều bắt nguồn từ vùng sa mạc phương Tây, chảy xuyên vạn dặm, cùng đổ ra đại hải, giang hà một khi nhập hải, nước càng mênh mông, thế càng oai hùng, đó là cái lẽ 'hợp lâu rồi sẽ tan, tan lâu ắt sẽ lại hợp'."

Lạc Chi Dương nghe mà không hiểu ý tứ, hắn gãi đầu, hỏi ông: "Tịch đạo trưởng, ngài nói vậy với ý tứ gì?"

Tịch Ứng Chân cười ha hả, ông chuyển mình bước đi, được dăm ba bước, bỗng ông đứng phắt lại. Lạc Chi Dương chạy theo, vừa đến ngang hông ông, hắn chợt thấy lão đạo sĩ hai chân mềm nhũn, ông ngã quỵ xuống đất, nằm thẳng cẳng.

Trước đột biến này, Lạc Chi Dương hoảng sợ, hắn cúi xuống nhìn, thấy Tịch Ứng Chân nắm chặt hai bàn tay, khắp người ông run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, nơi khóe miệng ứa một dòng nước dãi.

"Tịch đạo trưởng, ngài sao vậy... ", Lạc Chi Dương cuống quít nâng lão đạo sĩ dậy, hắn thấy ông run bàn bật, như chiếc lá khô dưới gió, hắn vừa định hỏi, bỗng nghe ông thều thào qua hai hàm răng nghiến chặt: "Đỡ ta ... về động",.

Trong lòng Lạc Chi Dương cực kỳ bất ổn, hắn đỡ ông đứng lên, dìu ông đi về hướng thạch động. Tịch Ứng Chân toàn thân èo uột, ông kéo lê đôi gót chân trên mặt đất, chỉ trông cậy vào sức Lạc Chi Dương nâng đỡ. Trái tim Lạc Chi Dương quá hồi hộp, hắn loáng thoáng hiểu được gì đã xảy ra, chỉ là quá sức bất ngờ, khiến hắn không kịp phòng bị.

Như một con lốc, hắn chạy tọt vào động, Diệp Linh Tô đã sớm tỉnh giấc, cô thấy bộ dạng hai người, sắc mặt cũng rộ lên nét khủng hoảng, cô vội hỏi: "Tịch chân nhân đang bị phát tác hả?"

Lạc Chi Dương nghiến răng, gật đầu.

Cả ba vào hẳn bên trong rồi, lão đạo sĩ trước giờ chưa có biểu hiện này, nhưng trong lòng hai người từng biết thời khắc ấy sớm muộn gì cũng phải đến, giờ đây trước tình thế đó, họ vẫn thấy hệt như đang chứng kiến một núi băng đổ ụp xuống, cả hai đưa mắt nhìn nhau, thấy người kia mặt mày tái mét.

Bị khí huyết nghịch chuyển, gây đau đớn cực kỳ, Tịch Ứng Chân nằm trên mặt đất, miệng khe khẽ rên rỉ.

Hai người Lạc, Diệp như vừa tỉnh mộng, Lạc Chi Dương cập rập nói: "Làm sao bây giờ... ", vừa hỏi, hắn vừa dõi nhìn chăm chăm vào Diệp Linh Tô, cô gái lại chẳng chút tức bực, cô nói: "Ngươi nhìn vào ta làm gì? Ta đâu có giải được ‘Nghịch Dương chỉ'."

Lạc Chi Dương mắt mũi cay xè, hắn run giọng: "Diệp cô nương, dù sao, ‘Nghịch Dương chỉ' tốt xấu gì cũng là võ công Đông Đảo, chẳng lẽ cô không biết lấy một chút cách thức gì à?"

Diệp Linh Tô vừa rối vừa bực, cô to tiếng đáp: "Ngươi nói vậy là ý tứ gì? Chẳng lẽ ta lại cố tình giấu nghề, để mặc kệ Tịch chân nhân chết sao?"

Ruột gan Lạc Chi Dương rối bời bời, hắn chẳng lòng dạ nào tranh luận cùng cô, chỉ ôm đầu suy nghĩ một chút, rồi đưa cây sáo lên miệng, hắn thổi ngược khúc "Chu Thiên Linh Phi".

Diệp Linh Tô thấy hắn không tìm cách cứu người, mà lại còn tấu nhạc ồn ào, cô rất kinh dị, nghe hắn thổi dứt 'Dương Kiểu điều', cô không nhẫn nại được nữa, la lớn: "Quỷ ba xạo, người ta đang lo sốt vó lên được, ngươi còn có lòng dạ làm trò quái quỷ hả?'

Lạc Chi Dương cũng thây kệ, hắn tấu dứt khúc 'Dương Kiểu điều', bèn chuyển sang 'Âm Kiểu điều', nội tức theo âm thanh mà chuyển động, từ mạch "Dương Kiểu" rót sang mạch "Âm Kiểu", mới đi được một lần, vận chuyển của chân khí càng lúc càng rõ, chỉ có điều, hắn cảm giác nhiệt độ kinh mạch cũng tăng theo không ít.

Lạc Chi Dương nóng lòng cứu người, hắn bất chấp, lại thổi sang 'Dương Duy điều' cùng 'Âm Duy điều'. Ban đầu, còn gặp nhiều trở ngại, rồi có lẽ tự nó biến động, chân khí bỗng đột phá từ mạch Âm Kiểu đã rót vào mạch Dương Duy, rồi lại từ Dương Duy chảy ngược trở về mạch Âm Duy, cứ thế, trở ngại bớt dần, chân khí liên tiếp đôi ba lần tuôn chảy trong "Kì Kinh bát mạch", coi thì giống như thuận lí, chỉ là có chỗ không khá, hắn thấy chân khí ngày càng nóng hực lên, khi vào đến "Xung Mạch", đã tạo nóng bỏng như thiêu như đốt.

Lạc Chi Dương trực giác có chút không ổn, hắn toan dừng thổi, nhưng chẳng cam tâm, hắn gắng gượng thổi vang 'Đốc Mạch thao'. Chân khí đang vận chuyển trôi chảy trong Xung mạch, khi vào đến Đốc mạch, đột nhiên nó bị chặn đứng lại.

Lạc Chi Dương tiếp tục thổi thêm hai lần 'Đốc mạch thao', mà chân khí cũng không hề tiến lên được chút nào, hắn cảm giác hệt như có một cây đao nung đỏ rực đang cứa đi cắt lại trong Xung mạch. Không chịu đựng được nữa, Lạc Chi Dương đành ngừng thổi, nhưng cỗ chân khí nọ vẫn tiếp tục hành hạ hắn.

Lạc Chi Dương không nghĩ ra cách nào khác, hắn bèn thổi xuôi khúc "Xung Mạch dẫn', hy vọng khi đi theo quy trình chính của nhạc khúc 'Linh Phi', âm thanh sẽ giúp đưa chân khí về trở lại Xung mạch.Những lần trước, việc đó đều đã làm được như hắn mong muốn, nhưng hiện giờ, ngay cả khi hắn thổi vài bận, cái cỗ chân khí nóng hừng hực kia không lùi thì chớ, nó laị mạnh mẽ nhiều hơn lên.

Linh đạo nhân dưới suối vàng mà hay biết chuyện này, thể nào ông ta cũng phải lắc đầu quầy quậy! Phải biết rằng, dù là võ công, dù là âm luật, Linh đạo nhân từng là tông chủ lừng lẫy một thời, ông đem tất cả tâm huyết sáng tạo nên công pháp đó, đâu ai có thể tự tiện mà thay đổi cho được? Đừng nói Lạc Chi Dương mới vào cửa võ học, kiến thức thô thiển, ngay đến đại cao thủ, đaị tông sư tầm cỡ Linh đạo nhân mà muốn sửa đổi lộ công pháp đó, cũng phải hết sức thận trọng, vì chỉ hơi có chút lầm lạc, sẽ xảy ra ngay tai hoạ khủng khiếp.

Lạc Chi Dương cả gan làm ẩu, dám thổi ngược khúc nhạc, để tự mua lấy khốn khổ, nhưng chẳng một ai khác ngoài hắn biết cảnh khổ đó. Ngơ ngác đứng cạnh bên, Diệp Linh Tô nghe hắn cứ thổi đi thổi lại khúc 'Xung Mạch dẫn', cô nổi giận thực sự, mày liễu trợn ngược, chỉ những muốn giật cây sáo khỏi tay hắn, đá một cước bắn tung hắn ra ngoài động.

Đang cơn tức bực, bỗng một giọng nói truyền rành mạch vào tai cô: "Tịch chân nhân, bần tăng có một chuyện không rõ, xin được vào lãnh giáo một đôi lời."

Diệp Linh Tô kinh hãi, cô biến sắc, Xung đại sư sớm không đến, muộn không đến, ngay lúc này lại lần mò tới. Nếu lão biết Tịch Ứng Chân đang đổ bệnh, mọi chuyện coi như xong! Trong lòng quá rối rắm, cô nhìn đến Lạc Chi Dương, thấy tiểu tử cắm đầu thổi sáo, như không biết trời trăng gì khác nữa, cô chẳng khỏi tự hỏi: "Hắn làm sao kia? Hay vì quá quẫn bách mà phát điên rồi chăng?"

Cô thận trọng quan sát, thấy có chỗ không đúng, Lạc Chi Dương đôi mắt nhắm nghiền, mặt đỏ như nhuộm chu sa, mồ hôi đổ ròng ròng đến ướt sạch quần áo, mi mắt hắn không ngừng chớp giật, ánh mắt toát vẻ đau đớn vô ngần.

Diệp Linh Tô đâm ra ngơ ngác, cô mơ hồ có cảm tưởng Lạc Chi Dương đang bị một biến cố gì đó, nhưng là loại biến cố nào, cô nhìn không ra, cô xoay chuyển ý nghĩ, lại đoán mò: "Đúng rồi, có khi hắn đã sớm phát hiện bè lũ tặc trọc lư, nên cố làm ra vẻ trấn định, muốn chơi kế 'không thành', như khi xưa, Gia Cát Khổng Minh đã ung dung gẩy đàn trong cái kế 'không thành' đó, khiến quân địch đã không sao dò được thực thế của ông ta. Phì ... Quỷ ba xạo này là một tên du côn bé nhỏ, làm sao sánh tài trí cùng tiên sinh Khổng Minh cho được? Theo ta thấy, hắn chỉ là làm trò bát nháo ... Đúng rồi ... nhất định chính làm bát nháo."

Cô còn đang suy nghĩ miên man, lại nghe Xung đại sư lớn tiếng hỏi: "Chân nhân có trong đó không?"

Diệp Linh Tô không đắn đo, cô buột miệng nói: "Không ... Ông ta không có trong đây."

Lời còn chưa dứt, hòa thượng nọ rộ một tiếng cười dài, kế đó, cửa động vụt tối sầm lại, là bóng một thân hình cao lớn, kim châm của Diệp Linh Tô đã cạn, cô đành phải nhẹ nhàng xông ra trước Tịch Ứng Chân, vung kiếm che chắn. Mắt Xung đại sư xạ tinh quang, lão dòm cô gái rồi trông sang Lạc Chi Dương, khi thấy hắn vẫn cứ thổi sáo, mặt lão cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Cùng lúc, đàng sau lão, Trúc Nhân Phong reo lên: "Lỗ mũi trâu quả nhiên xụm rồi, tiểu tử này bày trò giả thần giả quỷ, mình suýt bị nó lừa gạt"

Nguyên lai, công lực Lạc Chi Dương có hạn, Trúc Nhân Phong bị đánh trúng một sáo, thương thế cũng không trầm trọng, y thấy Tịch Ứng Chân xông vào, sợ lão đạo sĩ ra tay, nên đã xoay người bỏ trốn. Tuy nhiên, y thua vào tay Lạc Chi Dương mà vẫn không cam tâm, bỏ chạy được một quãng, y lần mò trở về, ý muốn tìm thời cơ trả thù, nào ngờ thật xảo hợp, đã đúng lúc Tịch Ứng Chân bị cố tật phát tác.

Vẫn hãy còn e ngại uy phong của lão đạo sĩ, Trúc Nhân Phong không dám liều lĩnh ra mặt, y vội vàng chạy về thông báo Xung đại sư. Một đoàn ba tên chạy tới trước động, bỗng nghe thấy tiếng sáo cuả Lạc Chi Dương, lập tức chúng ngần ngại, sợ trúng kế, cho rằng nếu quả tình bệnh cũ Tịch Ứng Chân tái phát, sao Lạc Chi Dương còn đủ hứng thú tấu nhạc, ắt hẳn họ có âm mưu trá nguỵ gì đây.

Giữ ý niệm đó trong đầu, cả ba người không dám đi vô động, chỉ đứng nghe ngóng một hồi, rốt cục, Xung đại sư chẳng nhẫn nại nưã, đã đánh tiếng thử, nếu Diệp Linh Tô không trả lời gì, ba người không hiểu địch thủ kế sách ra sao, nhất định không dám đi vào động. Nhưng cô nàng rốt cuộc không lanh lợi, buột miệng nói ra, đã bị Xung đại sư nắm trúng sơ hở.

Diệp, Lạc hai người đang trong động, cớ gì Tịch Ứng Chân lại vắng mặt? Kiểu giấu đầu lòi đuôi như vậy, đã phơi bày toàn bộ hình tích!

Một lúc cả đám cường địch cùng đến, con tim Diệp Linh Tô đập như trống làng, mồ hôi lạnh dầm dề từ trên đổ xuống.

Xung đại sư xoay chuyển ánh mắt, lão liếc sang, ra hiệu cho Minh Đấu. Lão này hiểu ý, bèn vung ra một chưởng quét sàn sạt lên mặt đất trong động, dập tắt mọi đèn lửa.

Diệp Linh Tô không làm chi khác được, cô hươi kiếm nghênh địch, mũi kiếm kêu soàn soạt trong chưởng kình, chớp mắt, đôi bên đã qua lại ba chưởng hai kiếm, Minh Đấu tất nhiên không thể tiến ra trước, Diệp Linh Tô cũng bị lão quấn lấy. Trúc Nhân Phong thừa cơ, y lướt tránh qua hai người, khi thấy Lạc Chi Dương vẫn say sưa thổi sáo ở đấy, y vừa kinh ngạc vừa tức giận, lớn giọng quát thét: "Tiểu tử, thổi sáo khóc cha ngươi hả? Ngươi tính giở trò bát nháo gì đây? Định xem thường thiên hạ chăng?"

Y bỗng xoè năm ngón tay, chụp một trảo vào đầu Lạc Chi Dương.

Lạc Chi Dương bất đắc dĩ phải cố nhịn đau, hắn buông cây sáo, quài tay phản công một chưởng vào cổ tay Trúc Nhân Phong. Trúc Nhân Phong hô lớn "Hay lắm", y biến trảo thành chưởng quét ra, hai chưởng chạm nhau, Trúc Nhân Phong cảm giác một làn nhiệt khí chui vào lòng bàn tay, nóng hực như thiêu đốt, y lập tức quát lớn một tiếng, thúc đẩy nội kình phóng ra. liền thấy Lạc Chi Dương bay vụt lên cao, bắn ra đàng sau hơn một trượng, đập tấm lưng lên vách động, rồi thân mình hắn trôi tuột xuống, một luồng kình khí chạy ngược ngạo trong cơ thể như sóng vỡ bờ, khiến hắn đau quặn thắt toàn thân.

Trúc Nhân Phong đánh bay đối thủ, nhưng y cũng không khá gì, một luồng hoả khí đang công phá khắp nơi trong cơ thể, không tiêu tan thì chớ, lại hệt một con rắn độc đang len lỏi muốn chui vào buồng tim.

Trúc Nhân Phong sợ như gặp phải ma quỷ, y cấp tốc vận nội lực hóa giải kình khí đó, tạm thời không rảnh để truy kích.

Minh, Trúc hai người bận giao chiến, Xung đại sư không còn bị ai ngăn cản, lão phóng nhanh như gió đến sát bên Tịch Ứng Chân, buông một tràng cười dài, nói: "Tịch chân nhân, đắc tội!", vừa nói, vừa đưa tay toan sờ soạng vào bên trong ngực áo tìm quyển "Thiên Cơ Thần Công đồ".

Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào vải áo, Xung đại sư bỗng có cảm giác bất diệu, lão ngó lên, lập tức rùng mình kinh hãi, thấy Tịch Ứng Chân trợn to hai mắt, hàng lông mày nhíu lại, tay phải lão đạo sĩ đang nhẹ nhàng cất lên, đẩy một chưởng thoăn thoắt chụp vô ngực lão.

Chưởng nọ coi bộ chậm chạp mà lại đến nhanh kinh khiếp, kình khí bao trùm một vùng không gian rộng lớn, dẫu như Xung đại sư không bị đánh lén, có dự trù sẵn toàn lực đối phó cũng chưa hẳn thoát khỏi.

Lão tức thì quyết định vận khởi tối đa đại kim cương thần lực, tập trung vô vùng ngực, đón đỡ phát chưởng. Chỉ nghe "Bộp" một tiếng, Xung đại sư bị đẩy lui mấy bước, da mặt đỏ ửng như nhuộm máu, đôi mắt lão trợn ngược nhìn Tịch Ứng Chân, đột nhiên, lão không hó hé gì khác, đã co giò bỏ chạy, như một làn khói, biến mất tăm tích ra ngoài động.

Tới lúc đó, hai người Minh, Trúc mới kịp định thần, trông vào Tịch Ứng Chân, thấy ông ta sắc mặt nghiêm nghị đang chậm rãi đứng lên.

Hai người biết bị trúng kế, họ quay đầu bỏ chạy, hộc tốc như chim sổ lồng, lanh lẹ tựa cá thoát lưới, ù té chạy như điên, không hề ngoái trông lại một lần, trong chớp mắt, đã biến mất dạng vào rừng cây.

Thấy hai đứa đó bất kể thân phận, tẩu thoát nhanh như vậy, thật sự ra ngoài Tịch Ứng Chân dự kiến, ông đang định rượt theo, chợt thấy Lạc Chi Dương dựa người vô vách đá, thần sắc thống khổ, ông tiến đến đỡ hắn dậy, hỏi hắn: "Sao vậy? Mi bị thương?"

Lạc Chi Dương mắt trợn trừng, miệng há hốc, hắn đớ lưỡi, không sao nói lên thành tiếng.

Tịch Ứng Chân mỉm cười, thấy Diệp Linh Tô đang nắm nhuyễn kiếm, sắc mặt đầy ý dọ hỏi, ông lập tức lắc đầu, nói: "Không cần hỏi han, ta vẫn ổn."

Diệp Linh Tô như đang nằm mộng, cô ấp úng: "Nhưng mà ... nhưng mà ngươi... "

Tịch Ứng Chân ngắt lời cô: "Nếu ta không giả mắc bệnh, sẽ không thể đánh trọng thương tên hòa thượng kia."

Diệp Linh Tô thở ra một hơi, cô còn nghe Tịch Ứng Chân nói thêm: "Ta bình sinh chưa khi nao trá nguỵ, hòa thượng nọ ắt phải biết. Nhưng dù ta chẳng ưa làm như vậy, chỉ vì không còn cách nào khác, một người chính trực đột nhiên làm dối trá, mới có thể xuất kỳ bất ý lừa gạt được một kẻ tuyệt đỉnh thông minh. Ta từng ngẫm nghĩ kế sách trong mấy ngày qua, còn đang bị bí, tối hôm qua, Trúc Nhân Phong bỏ đi rồi mà còn quay trở về, lén rình mò trong rừng, ta mới thầm tính tương kế tựu kế, đặt ra một cái bẫy, mới dụ cho Xung đại sư bị mắc mưu."

Lạc Chi Dương lãnh một chưởng của TrúcTrúc Nhân Phong, nội tức trong cơ thể bớt công phá, hắn giảm đau khá nhiều, nghe ông giải thích xong, hắn gượng cười, nói "Tịch đạo trưởng, nếu ngài bó buộc trá thương, sao lại lừa gạt luôn cả hai đứa tụi tui?"

Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, ông bình thản nói: "Nếu đến hai đứa mi mà lừa không xong, thì làm sao gạt được hòa thượng nọ?"

Diệp Linh Tô chợt nảy ý kiến cô nói: "Thật hay quá, mình thừa dịp rượt theo chúng nó, đánh cho tụi chúng không còn manh giáp!"

Tịch Ứng Chân cười nói: "Ta cũng đang có ý đó, cho dù không giết bọn chúng, cũng tìm cách chế phục, để sau khi ta chết, chúng không thể làm khó dễ hai đứa. "

Nói xong, ông phất tay áo, xoay người, sải bước đi ra ngoài động. Diệp Linh Tô sợ ông quả bất địch chúng, lại lo ông hiền từ nương tay, dễ dàng buông tha ba tên ác nhân, cô cũng rút kiếm đi theo. Lạc Chi Dương cố gắng nhịn đau, đi áp chót.

Ba người vào rừng, tìm kiếm một hồi, trời đà rạng sáng, có thể thấy rõ hết cảnh vật. Vượt qua một quãng rừng cây, băng ngang một con lạch nhỏ, họ thấy một căn lều gỗ nằm giữa hai cội cây, trong lều vắng tanh.

Diệp Linh Tô thăm dò đống tro tàn, cô nói: "Tro nguội lạnh từ lâu, bọn chúng nó chưa trở về lại đây"

Tịch Ứng Chân gật đầu, bảo: "Đại hòa thượng có thể nhấc lên, có thể bỏ xuống, chẳng phải thứ ngu si dốt nát, hắn mang nội thương, nhất định sẽ trốn tránh đâu mặt cùng ta"

"Vậy mới phiền phức to! ", Diệp Linh Tô đảo mắt nhìn tứ phía, trong lòng thầm phiền muộn, "Hòn đảo này rộng lớn như vậy, tụi nó mà cố tình lẩn tránh, mình biết tìm nơi đâu cho ra?"

Tịch Ứng Chân ngẩng đầu nhìn sắc trời, thái dương đã lên cao nơi phương đông, toả sáng chói lọi, Lão đạo sĩ cảm giác ngày tháng trôi nhanh, đạo tâm mất mát, ông sốt ruột, giọng cả quyết: "Ta không nhiều thì giờ, bất kể bọn họ ở đâu, vẫn phải tìm cho bằng được"

Diệp Linh Tô dõi ánh mắt nhìn ông, cô mím môi, nói: "Mình còn chưa đi tới khu rừng bên tây". Tịch Ứng Chân gật đầu, hai người sử khinh công, nhắm hướng tây chạy đi, được chừng mười bước, bỗng nghe từ phía sau "huỵch" một tiếng, họ quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Chi Dương ngã sóng soài trên đất, hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, tựa hồ ngất xỉu. Hai người cả kinh, Tịch Ứng Chân chạy trở lại, nâng đỡ gã thiếu niên, ôm vào trong lòng. Lạc Chi Dương tỉnh lại, sắc mặt tái xanh, môi miệng không ngừng run rẩy. Tịch Ứng Chân thăm dò mạch môn hắn, ông buột miệng kêu lên: "Uả, mi cũng trúng phải ‘Nghịch Dương chỉ' hả?"

Diệp Linh Tô giật mình, cô kêu lên: "Sao thế được?"

Nét mặt trầm xuống, Tịch Ứng Chân thăm dò kinh mạch hắn, rồi ông lắc đầu, nói: "Không phải ‘Nghịch Dương chỉ', nhưng trong Xung mạch nó hiện có một luồng chân khí Thiếu Dương đang nghịch hành, công phá mạch đó".

Ông chăm chú nhìn Lạc Chi Dương, ánh nắt đầy âu lo, hỏi hắn "Tiểu tử, lúc mi giao tranh cùng Trúc Nhân Phong, có thấy cái gì cổ quái trong chưởng kình của nó không?"

Lạc Chi Dương tự biết lỗi nơi minh, chuyện này không dính líu gì tới Trúc Nhân Phong, mình khéo quá hoá vụng, Làn chân khí nóng hực nọ, bình thường cứ nằm im ỉm trong hai mạch Xung và mạch Nhâm, nội khí bên trên không xuống dược dưới, từ dưới không thể di chuyển lên trên, nếu hắn cố vận khí, sẽ làm làn chân khí nóng đó chạy ngược trở lại, quẫy như rồng như rắn, cứa cắt như đao như kiếm, gây đau đớn khôn tả. Vừa rồi, hắn định sử "Loạn Vân bộ" chạy theo hai người, kết quả, hắn vừa mới vận nội lực, nghịch khí lập tức phát tác, khiến hắn đau gần muốn xỉu.

Diệp Linh Tô thấy hắn im lặng, cô bấn lên, thúc giục hắn: "Ngươi câm điếc rồi sao? Tịch đạo trưởng hỏi ngươi có phải Trúc Nhân Phong đã đả thương ngươi?"

Lạc Chi Dương biết mình làm mình chịu, hắn ngượng ngùng, giọng ấp úng: "Tui cũng không biết nữa, có lẽ tại luyện công sai đường lối"

"Sai đường lối?", Diệp Linh Tô ngẩn người, "Ngươi luyện loại nội công nào?"

Lạc Chi Dương ấp úng "Ờ .. ờ ... là Linh Phi công."

Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ, cô cười nhạt, nói: "Nội công trên đời này, ta biết không ít, chưa khi nào nghe nói có cái gì là ‘Linh Phi công', quỷ ba xạo ngươi lại nói vung vít lên rồi á"

Lạc Chi Dương vốn đang buồn bực, nghe cô rầy, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, hắn buột miệng "Chỉ có là con cô mới nói vung vít"

Hắn ăn nói không lựa lời, Diệp Linh Tô giận tới mặt mũi đỏ ửng, cô hét lên: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì thế, ta ... ta có con hồi nào?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Đúng rồi, cô không có con, tui đương nhiên cũng không có nói vung nói vít."

Diệp Linh Tô tức giận đến nghẹn họng tắt tiếng, nhưng lại không thể hành hung người bệnh, cô nhất thời không biết phát tiết vào đâu, bèn xách kiếm đi chém loạn vào đám cây cối kế bên.

Thanh nhuyễn kiếm sắc bén khủng khiếp, chém thấy hoa lá rơi rụng tơi tả, cây cành gẫy đổ ào ào, bỗng nghe soạt một tiếng, từ trong đám cây cối một người nhảy vù ra, y giơ cao hai tay, miệng rối rít hét tướng lên "Đừng chém, đừng chém nữa, tui đầu hàng... tui đầu hàng."

Diễn tiến bất ngờ này làm Diệp Linh Tô bị dọa lui hai bước, cô định thần nhìn kỹ, thấy Thích Vương Tôn đang đứng đấy, đầu cổ y đầy lá cây, mặt kinh hãi.

Thì ra, y ẩn mình trốn trong bụi rậm với ý định chờ ba người rời đi, ai ngờ gặp Diệp Linh Tô vẻ mặt phẫn nộ, hươi kiếm chặt cây, vốn nhát gan, Thích Vương Tôn cứ tưởng tung tĩch đã bại lộ, y quá hãi sợ, vội vàng nhảy ra đầu thú.

Diệp Linh Tô hươi kiếm chém tứ tung, bất ngờ tróc ra được một cái miệng còn tươi tốt, còn nói năng được, cô mừng phát điên, liền quát hỏi y: "Ngươi trốn trong đó làm gì?"

Cô vung trường kiếm lên, gí mũi kiếm vào tâm khẩu y.

Thích Vương Tôn cảm giác kiếm khí dày đặc, y sợ tới mức hai chân muốn khuỵu xuống, miệng lắp bắp: "Tui đang đi ỉa ở trỏng"

Diệp Linh Tô bất ngờ trước câu trả lời, cô còn đang sững sờ, đã nghe Lạc Chi Dương cười hỏi: "Họ Thích kia, mi đi ỉa mà sao hãy còn mặc quần vậy?"

Thích Vương Tôn mặt dạn mày dầy, y trả lời tỉnh khô: "Có người cởi truồng đi ỉa ra mùi thúi lắm, sao tui lại không được để nguyên quần mà ỉa?"

Y mồm năm miệng mười, càng nói càng thấy hạ lưu, Diệp Linh Tô nghe không lọt tai, cô nguýt Lạc Chi Dương một cái, rồi quay sang bảo y: "Thích Vương Tôn, ngươi mà còn nói xàm, ta nhấn vô một phát, là đời ngươi thôi không cần đi đại tiện nữa, khỏi cần cởi cái đó ra luôn"

"Dạ ... dạ ... ", Thích Vương Tôn cảm giác mũi kiếm ấn vào, y hãi quá, tim đập thình thịch, gật đầu lia lịa: "Thôi không nói xàm nữa đâu."

"Được lắm, ta hỏi ngươi, ngươi trốn trong đó làm gì?"

Thích Vương Tôn giọng run rẩy: "Minh Đấu muốn giết tui, tui đành phải trốn lão."

"Tại sao lão lại muốn giết ngươi?", Diệp Linh Tô cảm thấy kỳ lạ, "Tụi bay không phải một giuộc mèo mả gà đồng với nhau sao?"

"Mèo mả gà đồng, cũng phải coi lại coi ai là mèo, ai là gà ...", Thích Vương Tôn dáng đau khổ, y kể lể, "Tối hôm qua, nửa đêm tui vô bụi đi cầu, chính thực sự là tui đi đại tiện đó, bỗng nghe có tiếng bước chân, tui dòm lên thì thấy đám hòa thượng ba người kia đang chạy về. Tui tại đi chưa xong, nên chưa đứng dậy tiếp đón, chợt thấy Minh Đấu nói: ‘Sao thằng họ Thích lại không có đây? Tới nước này, không thể không giết nó được.' tui nghe lão nói mà hết hồn, ngừng thở, một cái rắm cũng nín khe, lại nghe Trúc Nhân Phong nói thêm: ‘Lưu người này lại, là cuối cùng sẽ gây họa hoạn, khó bảo đảm nó hoàn toàn không biết lối đi vào cổ mộ`"

"Đi vô cổ mộ?", Tịch Ứng Chân buột miệng hỏi y, "Ngươi có biết lối vô mộ?"

"Tui đương nhiên không biết.", Thích Vương Tôn thành khẩn nói, "Đó là vì Minh Đấu lại nói: ‘Cứ giết phứt cho rồi, thà giết oan còn hơn chừa hậu hoạn, rủi nó biết mà đem nói lại cho Tịch Ứng Chân hay, tụi mình hết mong trốn thoát.' tui lại nghe thấy Xung đại sư nói: ‘Thây kệ cho nó đi đi, ta khổ tâm suy nghĩ mất mấy đêm, mới đoán được lối vào mộ ở chỗ nào, ta cho rằng với trí óc nó, chưa chắc nó đã biết.' Minh Đấu lại nói: ‘Người khôn ngoan ngàn lần thể nào cũng có lúc bị hố một lần. Đại sư nếu tự cho mình giỏi trí lự, sao lại để lọt vô bẫy cuả Tịch Ứng Chân? Vô luận thế nào, Thích Vương Tôn cũng là hậu duệ của Thích gia, nó biết lối vô mộ thì cũng chẳng có gì là lạ, chỉ vì muốn độc chiếm bảo vật trong mộ cho nên mới không chịu tiết lộ thật tình. Ta tính cưỡng ép nó vài lần, đều bị ngươi ngăn trở, mà nay chả phải là nó đã chạy tới chỗ đó rồi hay sao' Tui nghe được, phát sợ tới mức hồn vía lên mây, còn may là Xung đại sư đã nói: ‘Nó chưa có đi đâu, dù nó có muốn đi, cũng phải chờ tụi mình` Minh Đấu lại nói: ‘cái đó chưa chắc, có khi nó không muốn dựa vào ta cùng Trúc huynh, mà thầm tính toán dựa vào đại sư không chừng` Xung đại sư hỏi: ‘Minh tôn chủ nghi ngờ ta đã sớm biết lối vào mộ?' Minh Đấu đáp: ‘ta chỉ biết là, nếu không vào bước đường cùng, ngươi cũng sẽ không để hai ta đi theo vào.' tui nghe thế, thấy kỳ lạ, lão họ Minh lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với Xung đại sư, sao bây giờ lại trở giọng gay gắt, tui dòm kỹ lại, mới phát hiện Xung đại sư sắc mặt khó coi, thiệt giống như vưà phát sinh bệnh nặng. Lão nghe Minh Đấu nói, chỉ cúi đầu, buồn rầu, không trả lời. Lại nghe Trúc Nhân Phong thúc giục: ‘Còn cãi vã gì nữa? Không mau chạy, phe đối đầu tìm tới, là hết có đi', Y nói xong, cả ba người dời bước ra đi."

Diệp Linh Tô nghe xong một hồi kể lể, cô mơ hồ hiểu được chút ít. Xung đại sư nghĩ ra được lối vô mộ, lão muốn vô đó để trốn tránh Tịch Ứng Chân. Minh Đấu lại cho rằng Xung đại sư biét lối vô mộ qua miệng Thích Vương Tôn, cho nên lão ta muốn giết Thích Vương Tôn diệt khẩu. Nghĩ vậy, cô lớn tiếng hỏi y: "Ngươi thật sự không biết lối nào vô mộ?"

Thích Vương Tôn chià ngón tay lên trời, thề thốt "Tui mà biết, xin cho thiên lôi đả tức thì!``. Diệp Linh Tô lại hỏi: "Vậy thì kỳ quá, tụi nó thay vì giết ngươi diệt khẩu, mang ngươi đi cùng không phải tốt hơn sao?"

Thích Vương Tôn vẻ đau khổ, nói: "Tụi nó nói tui không đi theo được."

Diệp Linh Tô ngạc nhiên , hỏi: "Tại sao không đi theo được?"

Diệp Linh Tô vừa hỏi xong, đã nghe Tịch Ứng Chân thở dài, ông đáp: "Ta biết tạì sao rồi, bởi vì lối vào mộ nọ không ở trên mặt đất, mà là ở trên trời."

"Ở trên trời?", mọi người giật mình. Tịch Ứng Chân gật đầu, ông nói tiếp: "Đảo này chơ vơ giữa biển, không liền mạch đất, cũng chẳng có những sóng núi cao ngất trời, theo phong thuỷ mà nói, đã chẳng được thế đất, lại không thế liền với trời, chỉ có thể coi hòn đảo như một con rồng với tư thế uốn lượn của đảo làm thân rồng, lấy hòn núi cao nọ làm đầu rồng, chỉ có chỗ nào mà miệng con rồng hướng thượng, thì ở chỗ đó mới có thể ngắm Liêm Trinh, dòm Bắc Đẩu, nuốt nhả nhật nguyệt, hô hấp phong vân, chỉ khi đó, cái long mạch này mới thành một con rồng sống!``

"Ui!", Lạc Chi Dương vỗ một phát lên trán, "Đạo trưởng ý muốn nói, chỗ vào mộ huyệt phải nằm ở đỉnh núi?"

Mọi người nghe hắn bàn vô, đều ngước trông lên, dưới ánh thái dương hòn núi sáng loang loáng, trơ trọi bốn bề là vách đá, chẳng thấy đâu là cửa vào mộ.

Thích Vương Tôn giọng kỳ quái: "Vô bằng chỗ nào đâu?"

Tịch Ứng Chân trỏ ngón tay về phía đỉnh núi, ông trả lời: "Không phải ở đó sao?"

Mọi người chú mắt trông thật kỹ, quả nhiên gần đỉnh núi, có một cái lỗ hang động sâu thẳm và tối đen.

Lạc Chi Dương thấy hơi quen quen, hắn loé lên một ý trong đầu, buột miệng kêu lên: "Chu choa, cái đó là tổ của con Phi Tuyết đấy mà!``

Động khẩu nọ đúng là hang ổ của con hải đông thanh, ở bên trên mặt đất có hơn mười trượng, nhác trông giông giống chiếc mũ đặt nằm ngửa.

Thích Vương Tôn le lưỡi hít hà: "Trời ơi, cao như vậy , làm sao mà đưa quan tài lên tận nơi được?"

"Bọn ngươi từng nghe nói đến chôn cất kiểu treo quan tài chưa?", lão đạo sĩ hỏi.

Mọi người cùng lắc đầu.

"Hồi đó, ta ngao du vùng Tam Hạp, (ND: chỗ hiểm nghèo của Trường Giang, hẻm núi cao chất ngất, nước chảy xiết mé dưới), hai bên bờ sông, trên vách núi đen dựng đứng, ta thấy nhiều huyệt động chứa quan tài gỗ, quan tài lơ lửng từng không, coi rất cực kỳ tuyệt diệu. Sau khi ta tra xét rõ ràng, đã phát hiện nhiều lỗ trổ vào vách đá, chỉ cần đóng vô trỏng một cái cọc, đặt lên trên vài tấm ván gỗ, là tạo thành một cái sạn đạo (ND: lối đi bằng nhiều phiến gỗ ghép nối tiếp nhau giữa lưng chừng trời, như tích truyện Hàn Tín 'minh tu Sạn Đạo ám độ Trần Thương`!), đưa lên đến tận nơi huyệt động cao cao bên trên. Nếu muốn đưa quan tài lên chót núi, chỉ cần trước hết tái tạo sạn đạo, đưa được cỗ quan tài lên rồi, triệt phá sạn đạo, coi như quan tài được treo lơ lửng giữa không trung. Cách chôn cất kiểu treo quan tài như vậy, vừa phòng chống đào mả ăn trộm, vừa dựa theo thế hiểm trở cuả sông và núi, là một cách táng kỳ dị của thuật phong thủy."

Lạc Chi Dương rất lấy làm lạ, hắn hỏi: "Tặc trọc lư không am hiểu phong thủy, cũng không chắc biết đến treo quan tài mà chôn, bằng vào đâu lão ta biết lối vào mộ là ở trên núi cao?"

"Cái đó dễ thôi", Tịch Ứng Chân rầu rĩ dáp, "Ta vừa nói, muốn đưa quan tài gỗ lên đến đỉnh núi, phải đục lỗ trong vách núi, phải tạo sạn đạo. Sạn đạo sau đó có thể triệt bỏ, nhưng những lỗ hổng kia vẫn còn đấy, với đầu óc thông minh của hoà thượng, chỉ cần nhìn mấy cái lỗ thì chẳng mấy chốc lão ta đã đoán ra được công dụng ảo diệu của chúng``

Đạo sĩ còn đang nói, Diệp Linh Tô chỉ vào một chỗ nơi ngọn núi, kêu lên: "Xem kìa!"

Mọi người tập trung ánh mắt, thấy trên vách núi trọc, có ẩn hiện ba đạo nhân ảnh, đang lần theo vách núi mà trèo lên bên trên.

"Quả nhiên ... không sai ", Thích Vương Tôn hầm hừ rên rẩm, "Lão đạo sĩ, ngài đúng là đoán việc như thần. Chẳng trách bọn hắn bảo tui không thể đi theo, cái vách núi trơn láng đó nó sáng loáng như mặt gương, mà tụi nó cũng leo trèo lên được! Con mẹ nó, ba cái thằng giặc này hổng phải người, đều là thằn lằn ráo trọi, hừm ... lão tử cầu mong bọn chúng tuột tay mà rơi xuống thành ba cái xác thúi!``

Y mang từ lâu một mối hận trong lòng, nên được dịp, đã thốt lời nguyền rủa.

Bốn người không dám chần chờ, họ vội vã chạy đến chân núi, quả nhiên thấy trên vách đá đầy những lỗ hổng đường kính chừng năm tấc, mỗi lỗ cách xa nhau dăm thước, liền một đường quanh co theo hình chữ chi nối lên tổ chim ưng.

Hiện thời, đã có một ít cọc gỗ đóng vào lỗ, thớ gỗ trắng nhạt, vỏ cây còn xanh, là đã được ai đó dùng lực cắm vào lỗ hổng, tạm làm chỗ đặt chân như những nấc thang.

Quan sát kỹ hơn thì họ thấy bọn Xung đại sư dùng dây mây buộc vào cọc, Minh Đấu đi đầu, lão sử "Qua Toàn kình" chêm từng cọc vào lỗ hổng, xong cái nọ, Xung, Trúc hai người bên dưới lập tức đưa ngay lên cho lão một cái cọc khác. Lúc ấy, họ nhận thấy đám ba người nọ đã lên đến được lưng chừng núi.

"Ngon ghê!", Lạc Chi Dương vỗ tay cười hỉ hả, "Có lũ con ngoan mở đường phía trước, bọn mình vừa vặn sẵn có thang mà lên."

"Chớ khá khinh địch. ", Tịch Ứng Chân vừa trông lên, vừa nói: "Mình ta đi lên, bọn các ngươi ở lại dưới này."

Đôi mi thanh tú của Diệp Linh Tô hơi nhíu khẽ, cô còn chưa có ý kiến, đã nghe Lạc Chi Dương lớn giọng: "Sao lại nói thế? Cho tới bây giờ, bọn mình luôn đồng sinh cộng tử."

Diệp Linh Tô liếc vào hắn, cô gật đầu nói: "Đúng! Mọi người đồng sinh cộng tử. "

Cô nói ngắn gọn, nhưng vẻ mặt kiên nghị, ý kiên quyết, không chịu thay đổi.

Tịch Ứng Chân trừng mắt nhìn hai người, tuy ông bực, nhưng lại cảm động, đành phải nói: "Trận chiến này không phải dễ ăn, hai đứa các ngươi chớ xem thường đấy nhé... ". Ông lại chú mắt vào Lạc Chi Dương, có ý bảo hắn đang bị rối loạn chân khí, tốt nhất là ở lại dưới chân núi, nhưng ông thấy hắn thần sắc quyết liệt, ông không sao nói lên lời, chỉ nghĩ bụng "Hai đứa nhỏ này có tình có nghĩa, ta chẳng đáng để cho chúng đem mạng sống ra giúp mình, thôi ... mình chỉ đành tận sức cái thân già này lo chúng nó được an toàn mà thôi."

Nghĩ vậy, ông tung mình đặt chân lên cọc, sử thân pháp 'Tinh Đình Điểm Thủy' (chuồn chuồn nhảy mặt nước) mà chạy nhanh lên bên trên.

Diệp Linh Tô dòm dòm vào Lạc Chi Dương, cô nói: "Ngươi lên trước đi. "

Lạc Chi Dương hỏi: "Tại sao?"

Diệp Linh Tô mặt hoa sa sầm, cô quát: "Bảo đi thì cứ đi, còn nói tầm xàm cái gì nữa?"

Lạc Chi Dương le lưỡi, hắn nhảy lên cọc, di chuyển từng bước một về phía trên. Hắn từng nếm qua đau khổ, hiện giờ không dám vận nội lực, nhưng nhờ luyện tập võ nghệ đã lâu, mặc dù không dùng nội công, thân thủ hắn vẫn nhanh nhẹn hơn hẳn người thường.

Đi được khoảng mười cọc, hắn chợt nghe phía dưới có người kêu la thảm thiết, Lạc Chi Dương cúi trông xuống, bất giác không nhịn được cười, thì ra Thích Vương Tôn không biết tự lượng sức, y cũng muốn trèo lên theo, kết quả y hụt chân, đã té nhào hơn một trượng cao xuống chân núi, chỏm đầu đâm phải đá nhọn vỡ toang, đổ máu dầm dề. y đang nằm dài trên mặt đất kêu rên ầm ĩ.

Sạn đạo càng lên cao càng hiểm trở, đến ngang sườn núi, gió biển gào thét thốc vào, hầu như muốn thổi cho con người ta té nhào xuống núi. Lạc Chi Dương không khỏi kinh tâm, khi hắn cúi nhìn, cây cối dưới chân núi khua xào xạc, sương khói trôi nổi bập bềnh, cảm giác thân mình giống như đang treo vào vách đá, bị gió lùa tạt qua tạt lại.

Càng nhìn, hăn càng hãi, thấy váng đầu hoa mắt, nhưng phàm leo thang lên cao, càng e ngại lại càng dễ trượt chân.

Lạc Chi Dương run lẩy ba lẩy bẩy, hắn đi thêm được hai bước, đột nhiên bị hụt chân, thân

mình nghiêng ngả ra đàng sau, hắn hoảng quá, đưa tay bíu vào vách đá, ngón trảo đó sử dụng nội lực, lập tức chân khí trong hắn chạy ngược, toàn thân vô lực, nhoáng một cái, hắn té nhào xuống dưới.

Bỗng nhiên, như môt tia chớp, một bàn tay thò ra, chộp đúng ngay vào cánh tay hắn mà ghì lấy thật chặt chẽ. Thân mình Lạc Chi Dương khựng lại, hắn nhìn sang, thấy mặt hoa

Diệp Linh Tô đỏ hồng, con mắt sắc lạnh, cô giống như một con chim bạch yến, một tay ghì lấy hắn, một tay bám chặt vào cái cọc.

Cô gái vận khí vào cánh tay, cô quát khẽ một tiếng thánh thót, đã kéo được Lạc Chi Dương lên đứng bên trên cọc. Gã thiếu niên run bắn, Diệp Linh Tô cũng xoay người đi lên, cô trừng mắt nhìn hắn, lấy lại hơi thở, nói: "Ngươi để ý một chút nhen, đừng làm vướng tay vướng chân người ta."

"Ai làm vướng tay vướng chân?", Lạc Chi Dương hậm hực, "Chả phải chỉ có té nhào một cái thôi sao?"

"Té có một cái?" Diệp Linh Tô cười gằn, "Chỉ sợ té luôn xuống tới âm tào địa phủ!"

Lạc Chi Dương vẫn không chịu thua, hắn gân cổ lên cãi: "Càng hay! Tui còn chưa có dịp xuống đó, cũng muốn đi thử một lần xem nó ra sao. "

Diệp Linh Tô chẳng nổi nóng, cô bảo hắn: "Còn nói bậy nữa, nếu té xuống , sợ rằng không ai cứu ngươi đâu đó."

Nhìn vẻ mặt cô, Lạc Chi Dương cười thầm, hắn nói: "Diệp cô nương, cô nhất quyết đòi đi đàng sau tui, ý hẳn sợ tui té chớ gì?"

Diệp Linh Tô bị hắn nói trúng tim đen, mặt hoa đỏ ửng, cô hầm hè nạt: "Ngươi nằm mơ hả? Thứ đồ quỷ ba xạo như ngươi, té chết một trăm đưá ta cũng thây kệ!."

Lạc Chi Dương cười hô hố, bỗng nghe Tịch Ứng Chân hắng giọng thật to, hai người ngẩng nhìn, thấy lão đạo ngoắc tay, nói: "Tiểu nha đầu, nhổ ít cây cọc gỗ đưa lên đây đi."

Nguyên lai Xung đại sư gian giảo, lão thấy có người đuổi theo, bèn cứ đi được bước nào bèn nhổ bỏ cây cọc lão vừa dùng xong. Tịch Ứng Chân hết đường lên, đành phải đòi cô gái lấy mấy cọc bên dưới lên bổ khuyết vào. Diệp Linh Tô nhổ ra một cái cọc, ném lên cho Tịch Ứng Chân, lão đạo đón lấy, trám vào lỗ hổng.

Cuộc rượt đuổi này thật sự xưa nay hiếm thấy. Song phương một bên nhổ cọc, một bên ráp vô trở lại, tìm cách mở đường tiến lên tít trên cao. Mắt thấy Xung đại sư lên càng lúc càng tiến nhanh hơn, sắp tới gần ổ chim ưng, Lạc Chi Dương bỗng rút sáo ngọc, tận lực thổi vang lên. Diệp Linh Tô thấy kỳ quái, cô hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Câu hỏi còn chưa dứt, từ trong ổ chim rít vang một tiếng sắc nhọn, một cái bóng trắng bay vù ra, cô gái "Ồ" một tiếng, kêu lớn: "Là Phi Tuyết!"

Lạc Chi Dương múa may cây sáo, phát hiệu lệnh, ưng trắng sau một tiếng hót lớn, nó vù vù như tên bắn, bay xuống chụp vào đỉnh đầu Minh Đấu.

Chợt bị đánh lén, Minh Đấu luống cuống tay chân, lão cúi đầu né tránh. Số lão còn may, Trúc Nhân Phong đã nhanh nhẹn vụt cây gậy trong tay ra, Phi Tuyết phải lượn tránh, Minh Đấu mới thoát một kiếp nạn, nhưng đầu vai lão đã trúng một trảo, máu tươi toé đầm đìa.

Phi Tuyết bị cây cọc chọc giận, nó xoay người, hướng Trúc Nhân Phong đánh tới. Trúc Nhân Phong từng bị nó đả thương, y thù hận con chim vô cùng, bèn gầm lớn một tiếng, tận sức vung ra một chưởng. Chưởng kình như cát, bao phủ hơn một trượng, Phi Tuyết còn chưa vào gần, đã bị trúng đòn, nhất thời lông vũ trắng bay tán loạn, nó kêu thét ầm ĩ, bay vút lên cao, vòng vào mé sau Trúc Nhân Phong, giương móng vuốt chụp vào lưng y.

Nếu trên đất bằng, Trúc Nhân Phong di chuyển tuỳ ý, y đủ sức tự vệ, nhưng lúc này, lưng dựa vào vách đá, y xoay chuyển khó khăn, sự lanh lẹn không sánh kịp con hải đông thanh đang bay nhanh như chớp giật, y vừa nghe tiếng gió đàng sau lưng, muốn né tránh đã không kịp. Xung đại sư mé dưới thấy thế, lão tung một chưởng lên trên, Phi Tuyết không dám trực diện nghênh đón, nó đã bay vù ra xa, quay một vòng trên không, lại nhắm hướng hòa thượng vọt tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK