Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: levan

Tịch Ứng Chân không nắm chắc phần thắng, đến nước này, không làm gì khác được, ông bất đắc dĩ phải hỏi lại: "Ờ, theo ngươi thấy, nên làm như thế nào?"
Xung đại sư đáp: "Giống như cũ, trận đầu bên ta ra trước, trận thứ hai đến bên các ngươi, hai người còn lại đi trận chót."
Tịch Ứng Chân chưa kịp trả lời, Diệp Linh Tô bước nhanh tới, gằn giọng: "Minh Đấu, ngươi ra đây."
Minh Đấu cười cười: "Hiền điệt nữ có gì chỉ giáo."
Diệp Linh Tô mặt hoa trắng bệch, cô nghiến răng, nói: "Minh Đấu, ngươi bán đảo cầu vinh, đánh lén đồng môn, hôm nay ta vì Đông Đảo rửa sạch môn hộ."
Minh Đấu da mặt thoáng nhăn, lão cố tạo một nét cười, nói: "Hiền điệt nữ, nước đổ khó vun, nói lời nói sao cho sau đó không hối hận."
"Quyết không hối hận." Diệp Linh Tô rút nhuyễn kiếm, cô lay động nhẹ nhàng, làm thân kiếm gờn gợn rung, "Bữa nay, một là ngươi chết, hai là ta mất."
Minh Đấu hừ một tiếng, lão dợm bước ra khỏi hàng, Trúc Nhân Phong đột nhiên cướp trước một bước, y cười hì hì: "Minh lão huynh, mỹ nhân khó gặp, trận này nhường cho ta đi!"
Minh Đấu hiểu ý, lão nháy mắt, rồi cười, nói: "Cũng được, người quân tử không dành giựt miếng ngon của kẻ khác, Trúc lão đệ nếu cao hứng, trận này để cho ngươi cũng được."
Diệp Linh Tô thoáng biến sắc, cô đang muốn quát bảo y lui ra, Trúc Nhân Phong đã bày cái mặt nghiêm trang mà rằng: "Lâu nay từng nhiều phen ngưỡng mộ cô nương, cứ tưởng trọn đời là không có duyên thân cận, chẳng ngờ ông trời ban phước, ta có thể lĩnh giáo cao chiêu, kiếp nầy coi như đã đầy đủ phúc hạnh rồi." Y vừa nói, vừa nheo cặp mắt, ngây ngây dại dại dòm riết vào thân mình cô.
Diệp Linh Tô vừa tức vừa rối, cô hét lên: "Họ Trúc kia, cút ngay đi, coi chừng ta khoét một trăm cái lỗ trên mình ngươi bây giờ."
Trúc Nhân Phong cũng không bực tức, y cười hì hì, trỏ vào tâm khẩu: "Cô nương phải khoét, hãy khoét chỗ này, chỉ cần mở toang nó ra, là biết Trúc mỗ thật tâm với cô một mảnh chân tình."
Y giở giọng chớt nhả, khiến Diệp Linh Tô vừa thẹn vừa tức, cô chưa đánh đã rối loạn tâm thần, tay rung kiếm, cô định bước tới, chẳng ngờ Lạc Chi Dương đã xông ra, đưa tay chặn cô lại, hắn nói: "Diệp cô nương, tui xin thất lễ, thất lễ."
Diệp Linh Tô sửng sốt, hỏi: "Ngươi làm sao mà lại phải nói thất lễ?"
Lạc Chi Dương nghiêm mặt: "Dưỡng không giáo, phụ chi quá, (đẻ con mất dạy tội ở người bố), cái đồ nhỏ nhoi thằng Trúc Nhân Phong này nói lời xúc phạm, lỗi toàn ở nơi lão tử dạy dỗ không nghiêm, cô cứ yên tâm, thể nào khi về đến nhà, tui nhất định đánh gãy cái cổ chó của nó."
Diệp Linh Tô cười không xong, không cười cũng không xong, Trúc Nhân Phong lại giận trào máu họng, y lớn tiếng la hét: "Tiểu súc sinh, mẹ ngươi, chán sống rồi hả, tao mà không sẻ mày ra thành tám miếng, tao không phải có tên gọi là Trúc Nhân Phong."
Lạc Chi Dương cười nói: "Mi không gọi là Trúc Nhân Phong, chẳng lẽ gọi bằng cẩu tạp chủng (chó lộn giống)..."
Hắn chỉ lo mắng cho sướng miệng, Diệp Linh Tô lại thấy không ổn, cô chẳng nhịn được, phải nhắc hắn "Ui, ngươi muốn làm cha hắn... hắn... hắn là cẩu tạp chủng, vậy thì ngươi lại là cái gì?"
Lạc Chi Dương thò tay gãi đầu, nặn một nụ cười, nói: "Nói vậy, làm cha hắn thiệt là hổng ngon ăn, thôi vầy nè, cẩu tạp chủng, ta không làm cha mi nữa, mi tự mình đi kiếm phẩn người ta mà xực đi!"
Mọi người ồ lên cười rũ rượi, mặt Trúc Nhân Phong đỏ bừng bừng, cặp mắt hắn bắn ra hai tia hung dữ, y đột nhiên cất tiếng hú quái dị, nhảy tung mình lên, chĩa năm ngón tay như móc câu, chụp vào cổ họng Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương cúi đầu, quay mình, nhảy về bên trái. Trúc Nhân Phong biến trảo thành chưởng, quài tay quét ngang, chưởng phong nổi dậy, nghe soạt một tiếng, vạt áo đã Lạc Chi Dương rách toạc, mảnh vải áo tà tà rơi xuống đất.
Con tim Diệp Linh Tô thót lại, cô cử kiếm xông ra, Xung đại sư bước đến chặn cô lại, lão gằn giọng hỏi: "Làm gì vậy, hai đánh một hả?"
Cô gái sững sờ, cô đưa mắt nhìn vào Tịch Ứng Chân, lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Cứ để mặc nó, Lạc Chi Dương là đứa thông minh, nó làm vậy, là tự nó có chủ ý riêng..."
Trong lúc ông nói, Lạc Chi Dương trúng phải một chiêu thức hiểm độc, thế chưởng Trúc Nhân Phong mở rộng toang, nhanh tựa cuồng phong bão táp, Lạc Chi Dương chỉ cảm giác kình phong không ngớt thổi tạt qua tạt lại vào người, Trúc Nhân Phong bồi thêm một chưởng, Lạc Chi Dương vươn tay ngăn chặn, hắn bị làn chưởng quét sạt vào cánh tay, lập tức rách da rách thịt, máu đỏ bắn ra.
Diệp Linh Tô thấy sắc máu đỏ thẵm, con tim cô đập thình thịch, cô bất giác đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, Bỗng có người lớn tiếng hô hoán: "Lạc Chi Dương!" Cô ngoái trông, thấy Giang Tiểu Lưu cũng đã hồi tỉnh, y được một đệ tử nâng đỡ, y đang mở thật to hai mắt nhìn trừng trừng sang bên nây.
Lạc Chi Dương cũng nghe thấy tiếng hô hoán, chỉ là chưa kịp nhìn rõ, đã nghe Trúc Nhân Phong thét to, y đá vung ngọn cước tựa mũi hoa thương xoay xoáy, hư hư ảo ảo phá không mà vụt đến.
Lạc Chi Dương vội bước theo "Loạn Vân bộ", thân mình chập chờn lên xuống, hai bàn chân không ngừng biến ảo,một chớp mắt mà đã thay đổi được mấy phương vị, Ngọn cước Trúc Nhân Phong bay sượt ngang người hắn, mang theo một chùm những giọt máu.
Dưới nách Lạc Chi Dương đau như có dao cứa vào, hắn không đợi đối phương biến chiêu, đã xoay cổ tay, diểm ra một ngón "Thiên Mang chỉ" nhắm vào huyệt Hoàn Khiêu" của Trúc Nhân Phong.
Khi đầu ngón tay chạm vào đối thủ, hắn thấy như chọc phải một tấm thiết bản, còn cảm giác bị một cỗ lực đạo chấn ngược trở về, ngón tay trỏ Lạc Chi Dương đau nhức, làm hắn suýt nữa kêu thành tiếng. Hắn vội vàng rụt người, nhấn mạnh vào gót chân trái, lui nhanh về phía sau dăm bước. Trúc Nhân Phong hừ lạnh một tiếng, nửa thân trên bất động, chân trái y quét ngang tựa một nhát cương đao, chém vào bụng hắn.
Lạc Chi Dương vội sử "Vô Định cước", đá vung chân trái lên, ngăn chặn ngọn cước của đối thủ.
Trong một loáng, hình bóng hai gót chân đổi qua đổi lại, Lạc Chi Dương có cảm tưởng đá trúng vào một cây thiết côn, xương đùi hắn hầu như muốn gãy đôi, toàn thân mình hắn bắn vọt ra đàng sau, khi hắn rơi xuống đất, thấy ống quần bên trái rách toạc, máu chảy ra thành tia.
"Hết rồi, hết rồi!", Giang Tiểu Lưu không dám xem trở lại, y nhắm nghiền hai mắt, miệng không ngớt rên rỉ.
Trúc Nhân Phong tuy đá trúng địch thủ một cước, thân mình y cũng bị xao động, cảm giác khí huyết nhộn nhạo. Thì ra, y bị Hoa Miên đánh cho mang nội thương, giờ đây, y ỷ mạnh xuất chiêu, đã chấn động mạnh đến chỗ bị thương, y đành phải bỏ ý định truy kích, vừa vận công điều tức, vừa dõi mắt, ngưng thần quan sát đối thủ.Lạc Chi Dương liên tiếp bị thương, tay chân không khỏi đau buốt, hắn đang định xem xét vết thương nơi chân, Trúc Nhân Phong đã lại lướt tới rồi. Lạc Chi Dương bèn quay đầu bỏ chạy, Trúc Nhân Phong đuổi gắt không tha, khinh công y cao siêu, rúng mình một cái, y đã tới sát sau lưng Lạc Chi Dương, vận sức vào đầu ngón tay, y thét lớn: "Đến lấy cái mạng chó!", khí thế như chim ưng giơ vuốt, y chụp vào đỉnh đầu Lạc Chi Dương. Lực đạo này mãnh liệt, cắt sắt chặt đá như bỡn, Diệp Linh Tô sốt ruột, cô bật người lên, giương nhuyễn kiếm, đang định chém ra, bỗng cô nghe một tiếng hú trầm trầm, Minh Đấu đã tung mình lên, vỗ một chưởng vào cô. Chưởng lực mạnh mẽ, Diệp Linh Tô bó buộc phải đổi hướng mũi kiếm, chém ngược vào mé trái đối thủ. Minh Đấu vòng cánh tay về, điểm đầu ngón tay vào thân kiếm, nghe choang một tiếng, thanh nhuyễn kiếm bị đánh bạt ra ngoài, nó tiếp tục kêu ro ro một tràng dài.
Diệp Linh Tô bước lùi dăm bước, hai gò má mơn mởn tựa hoa đào, cánh tay phải cầm kiếm có hơi run rẩy. Cô không để tâm đến chính mình, liếc vội sang, thấy Lạc, Trúc hai người đã tách ra, Lạc Chi Dương vẫn đứng vững, thần sắc mờ mịt, mắt Trúc Nhân Phong cũng nhìn xuống cánh tay phải y, mặt toát vẻ kinh nghi, khó hiểu.
Lại nghe tiếng gió vùn vụt, trông qua, Diệp Linh Tô thấy Tịch Ứng Chân cùng Xung đại sư đang quần thảo, một bóng xám, một bóng trắng chợt đến chợt đi, chiêu thức tiêu sái, sắc nhọn, tiếng chưởng va chạm nhau như tiếng giã gạo.
Trong một chớp nhoáng, bóng trắng nhảy vủ về mé sau, Xung đại sư chắp tay, nói: "Lĩnh giáo, lĩnh giáo!"
Nói xong, lão giũ giũ ống tay áo, một vài mảnh vải rách rơi ra, lỗ thủng in nét một bàn tay, bắp tay màu trắng của Xung đại sư hiện rõ ràng hình một chưởng ấn màu đo đỏ.
Thì ra, khi Tịch Ứng Chân thấy tình thế không ổn, ông cũng ra tay cứu viện, nhưng gặp phải Xung đại sư ngăn trở. Hai người qua lại dăm chiêu, Tịch Ứng Chân chiếm được chút đỉnh thượng phong, đã vỗ trúng một chưởng lên tay Xung đại sư.
Khi thấy rõ Lạc Chi Dương chạy thoát chết, lão đạo sĩ không khỏi vui mừng quá sức.
Xung đại sư cũng thầm tiếc hùi hụi.
Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch, vừa rồi, bằng cách nào hắn chạy thoát, chính hắn cũng mờ mịt không rõ, đến khi nghĩ ngợi chín, hắn nhớ ra, lúc ấy, "Loạn Vân bộ" không kịp thi triển, khi hắn vặn người dời bước, đã vô tình đi theo công phu "Linh Vũ".
Lạc Chi Dương sực tỉnh, Linh Vũ xuất xứ từ 'Diệu Nhạc Linh Phi kinh', vốn là một thân pháp vô cùng đắc ý của Linh đạo nhân, nó cao minh gấp bội "Loạn Vân bộ". Cái tệ hơn nữa, chính hắn mình mang tuyệt kỷ mà không tự biết, đã đem bỏ cái cao mà dùng cái thấp, ngu không thể tưởng!.
Còn chưa hết tự trách móc, Trúc Nhân Phong đã lại đánh tới, khúc nhạc tự trỗi dậy trong dầu, Lạc Chi Dương nhảy múa, thân mình lên cao xuống thấp, thân pháp cũng không thật là cực nhanh, chính nhờ tiết tấu tinh diệu, thân pháp hắn sử ra đúng lúc đúng chỗ, các ngọn chưởng của Trúc Nhân Phong như đao như búa, đến ngay cả sát chiêu, đều sượt ngang người hắn, trong li tấc mà trượt qua.
Trúc Nhân Phong vừa hãi vừa giận, y tung một tràng quyền đấm cước đá, làm tung bay cuồng phong tứ phía, nhưng Lạc Chi Dương vẫn cứ áo quần, tóc tai phơi phới, hắn nắm vững bước nhảy "Linh vũ", tâm thần chuyên chú, không để ý bất cứ gì khác, chỉ đi theo nhạc, nghe hơi gió mà định phương vị, cứ chưởng phong Trúc Nhân Phong táp vào, hắn đã ung dung tránh thoát, Trúc Nhân Phong đánh đâu trượt đấy, tất nhiên là y bực bội trong lòng, người bên ngoài trông vào, cũng bị ngạc nhiên không thôi, chỉ trong một thời gian ngắn, Lạc Chi Dương nghiễm nhiên biến đổi thành một con người khác, từ chỗ hoảng hoảng hốt hốt, hắn đã trở nên ung dung tự tại, thân pháp mau tựa gió bão, lượn lờ tựa mây bay. Cái kì diệu hơn nữa, mắt hắn chẳng để vào Trúc Nhân Phong, mà lại đưa nhìn chung quanh, hắn làm như mình đang ở chỗ không người.
Diệp Linh Tô càng xem càng hết sức ngạc nhiên, cô phải buột miệng hỏi: "Tịch đạo trưởng, công phu này là do ngài dạy hắn, phải không?"
Tịch Ứng Chân chăm chú theo dõi Lạc Chi Dương một lát, ông lắc đầu, nói: "Loại công phu này, ta cũng không sao dạy nó cho được."
Giang Tiểu Lưu nghe thế, y vội mở hai mắt, chú mục vào Lạc Chi Dương, vừa mừng vừa sợ: "Kì lạ, nó luyện thành bản lãnh nọ từ hồi nào? Mấy bữa trước, mình còn tội nghiệp nó không biết võ công, hiện giờ nghĩ đến mà phát ngượng chết người." Y chợt thấy mặt mày nóng bỏng, ngượng ngùng đến mất tự chủ.
Sau hai mươi chiêu, Linh Vũ càng thuần thục, thân lạc hiểm cảnh, Lạc Chi Dương dần dà hiểu được ý nghĩa của "Bàng nhược vô nhân" (Coi mình như trong chốn không người).
Thông thường, người ta lúc giao tranh, chỉ chăm chú vào thân pháp đối thủ, ít ai để ý đến tình hình bốn phía xung quanh. nhưng tâm pháp "Linh Vũ" thì dạy ngược lại, bảo chăm chú nhận định tình thế nhiều hơn là theo dõi đối thủ. Cái gọi là "Ngưỡng quan thiên thời, phủ sát địa lợi, tùy cơ ứng biến, tổng lãm toàn cục" (trông thiên thời, nhìn địa lợi, tùy cơ ứng biến, có cái nhìn tổng quan) cũng hệt như đánh cờ, kỳ thủ tầm thường chỉ chăm chú vào một chỗ đi quân, tay cao cờ nắm vững tình thế trọn bàn cờ, chỗ nào trên bàn cờ cũng có nước đi, khiến phe bên kia khó lòng ứng phó.
Một khi hắn am hiểu cái đạo lí này, Lạc Chi Dương càng thêm thung dung. Hai người qua lại dăm ba hiệp, một chưởng của Trúc Nhân Phong vừa đánh hụt, y đang định quay mình lại tấn công tiếp, chẳng ngờ Lạc Chi Dương uốn mình, xuất chưởng, ngẫu nhiên quét vào, chưởng này chọc đúng ngay chỗ sơ hở, khi nó vào đến nơi, Trúc Nhân Phong muốn rụt nhanh ra sau, nhưng vẫn không kịp, chỉ nghe" Bộp" một tiếng, má trái y đã lãnh nguyên một cái tát.
Lạc Chi Dương nội lực còn yếu, chưa đủ phá chân khí hộ thể của Trúc Nhân Phong, nhưng Trúc Nhân Phong lãnh cái tát này, đối với y, cũng là một cái nhục to lớn. Đôi mắt toé lửa, y gầm lên, biến đổi chiêu thức, hai tay chợt quyền chợt chưởng, năm ngón tay co vào duỗi ra, thế thức thập phần quỷ dị, khiến đối phương thật khó mà liệu chừng.
Diệp Linh Tô thoáng động dung, cô buột miệng hỏi: "Đây là võ công gì vậy?"
Nét mặt Tịch Ứng Chân lộ nét lo âu, ông nói: "Đây là võ công ‘Thiên Nhận’, mang tên ‘Đại Huyền Binh thủ’, có thể sử hai bàn tay thịt mà mô phỏng binh khí thông thường như đao như kiếm, như chuỳ, như kích, biến hóa quỷ quyệt, rất khó phòng bị..."
Ông còn chưa dứt lời, máu me đã bắn tung, ngực phải Lạc Chi Dương trúng thương, vết đứt xuống tận hông, máu tươi phun tung toé, nhuộm đỏ ngực áo.
Tim Diệp Linh Tô đập thình thịch, đôi gò má đỏ bừng, cũng may Lạc Chi Dương vẫn chưa té ngã, hắn vẫn tiếp tục né trái, tránh phải, không bị mất đi phần linh động phiêu dật.
Diệp Linh Tô hiểu, đó chỉ là vết thương da thịt, cô thở ra một hơi, lại hỏi tiếp: "Vừa rồi, đánh nhau cả nửa ngày, tại sao Trúc Nhân Phong không sử ngay ra tuyệt chiêu đó?"
Tịch Ứng Chân chăm chú quan sát đấu trường, ông giải thích: "Đại Huyền Binh thủ rất hao tổn nội lực, vừa rồi nó không sử ra, có khi vì trong người nó đang mang nội thương."
Thanh âm không lớn, Lạc Chi Dương lại nghe được rất rõ, trong đầu hắn thoáng động, hắn nhìn thật kỹ, thấy Trúc Nhân Phong nghiến răng, trợn mắt, mặt mày tím ngắt, dáng chừng y sử dụng môn võ này, đã phải cố gắng lấy hết sức lực.
Lạc Chi Dương vừa nảy ý niệm trong tâm trí, hắn quay đầu, bước đi, Trúc Nhân Phong đà bám theo sát. Sau đó, hai người quay cuồng hai vòng, Trúc Nhân Phong đánh hụt một chưởng, y bỗng thấy thiếu niên tháo sáo ngọc ra, đưa lên môi thổi vang, khúc nhạc y y nha nha, như căng dây thừng cứa vào gỗ, như gõ cái sạn sắt vô chảo, từ khôn lớn đến giờ, Trúc Nhân Phong chưa bao giờ gặp một khúc nhạc khó nghe đến thế.
Diệp Linh Tô nghe mà cũng phải nhíu mày, trợn mắt. Cô biết rõ tài nghề của Lạc Chi Dương, hắn chỉ cần có cây sáo trên tay, chuyện gọi phụng, kêu rồng cũng không quá khó, tại sao cũng người ấy, cũng sáo ấy, lại thổi ra một khúc nhạc cực kỳ khó nghe đến thế?
Cô còn đang nghĩ ngợi, bỗng bên cạnh, Dương Phong Lai chợt rên rỉ , cô trông sang, chỉ thấy ông ta mặt đỏ như nhuộm máu, hai mắt trợn trừng, gân xanh nổi đầy trán, da thịt trên mặt không ngớt rung rung.
Tịch Ứng Chân đưa tay thăm dò nơi mạch môn ông ta, có cảm giác nội kình ông ta nhiễu loạn, khí huyết chảy lung tung, lão đạo bèn đưa chân khí rót vào, nhắm đè nén mạch lạc trong ngực ông ta. Lão đạo sĩ còn đang ngờ ngạc, đã nghe Dương Phong Lai nói nhỏ: "Tịch chân nhân, tiếng sáo này có điều quái lạ" Tịch Ứng Chân sửng sốt, lại chợt nghe Thi Nam Đình cùng Giang Tiểu Lưu cũng đồng lúc rên rỉ, ông lập tức vỡ ra, bèn xé mảnh áo bào, vò làm hai cái nút, nhét vào tai Dương Phong Lai. Khi tiếng sáo đứt đoạn, khí huyết Dương Phong Lai cũng bình hòa trở lại.
Tịch Ứng theo đúng cách đó, ông bịt lỗ tai hai người Thi, Giang, họ cũng thôi rên rỉ, chỉ nằm lặng yên, nhắm mắt điều tức.
Sau một lúc bận rộn, khi Tịch Ứng Chân nhìn trở lại, ông thấy đấu trường đang lẳng lặng chuyển biến, Trúc Nhân Phong như người say rượu, y nghiêng bên phải, ngả bên trái, tuy chưởng lực vẫn mãnh liệt như trước, xuất thủ lại bị trì trệ rất nhiều, sắc mặt y bầm tím, hai con mắt lồi ra mà trông vào đối thủ, tưởng chừng chúng sắp bật máu tươi đến nơi. Trông sang Lạc Chi Dương, ông thấy đôi chân hắn bước những bước kì dị, thần thái hắn tiêu sái, có nét uyển chuyển tựa rồng cuộn phượng múa, hắn đi qua đi lại, xoay vòng vòng quanh đối thủ, tiếng nhạc cổ quái chói tai cuồn cuộn thoát ra từ những lỗ sáo. Sáo chính là đang tấu khúc 'Thương Tâm Dẫn', nhạc phổ chạm khắc trên thân con "Linh Đạo thạch ngư" . Khúc nhạc này có ba cấm kị, người nào ngũ tạng bị thương là cấm, phụ nữ mang thai là kị, người già cả yếu thần kinh là cấm kị, ngày trước, Trương Thiên Ý chỉ vì nghe trọn chi khúc này mà nội thương trở nặng, tánh mạng ô hô.
Thương thế Trúc Nhân Phong không nặng bằng Trương Thiên Ý, nhưng y nghe qua khúc nhạc, vẫn cảm giác ngũ tạng quặn thắt, khí huyết nhộn nhạo trong kinh mạch, y đau đớn dường như bị kim đâm, dao cứa. Y định ngừng đấu để điều tức, có điều khi dòm vào mặt mày đối thủ, y cảm thấy tức tối mà không đành tâm dừng đấu, vì thế, y nén đau khổ, càng cố vận dụng "Đại Huyền Binh thủ" thêm mãnh liệt, nhưng y càng dùng sức, nỗi thống khổ trong cơ thể lại càng gia tăng, mà quyền cước chưa đến người đối thủ, đã thấy Lạc Chi Dương dễ dàng tránh thoát.
Xung đại sư kiến thức cao, lão nhìn tình hình, bèn lớn tiếng bảo y: "Trúc Nhân Phong, bịt hai tai lại, đừng nghe tiếng sáo của nó".
Được mách nước, Trúc Nhân Phong tỉnh ngộ, y đưa hai tay lên bịt tai, lập tức trước ngực trống hoác, Lạc Chi Dương thừa cơ tung một hư chiêu "Vô Định cước" nhắm vào tâm khẩu y. Trúc Nhân Phong buông tay ngăn chặn, không ngờ Lạc Chi Dương đổi hư chiêu, miệng không ngừng thổi sáo, chân đạp một bước kỳ dị, hắn lượn sát vào y, cổ tay xoay tròn, vung ra, hắn vụt cây sáo ngọc thành một đạo ánh sáng xanh biếc, điểm trúng ngay vào huyệt "Thái Ất" bên hông Trúc Nhân Phong. Nếu vào lúc bình thường, thần công hộ thể của Trúc Nhân Phong đủ sức ngăn chặn đao kiếm, hiện thời, chân khí trong người y bị khúc 'Thương Tâm Dẫn' quậy cho lộn tùng phèo lên, nội kình từ cây sáo ngọc đã xuyên thấu huyệt mà vào, xung phá ngũ tạng, y vội điên cuồng thét lớn một tiếng, vung chưởng mạnh bạo tống ra. Tiếc rằng do chân khí trì trệ, chưởng này lại thất bại. Lạc Chi Dương phát động Linh Vũ, hắn uốn mình tiến sát vào đàng sau y, tay vung sáo ngọc, hắn vận hết sức lực toàn thân, điểm 'sột' một cú thật mạnh vào đúng huyệt 'Tâm Cứu' của y.
Một kích này gây đau thấu tim gan, Trúc Nhân Phong hộc một búng máu tươi, y xiên xiên vẹo vẹo loạng choạng đi vài bước, đột nhiên hai chân y nhũn lại, làm y té ngồi phịch xuống đất.
Lạc Chi Dương không để cho y xoay trở, hắn quơ sáo ngọc như gió, liên tiếp điểm vào một số đại huyệt khiến Trúc Nhân Phong thân mềm như bún, té nằm sống soài ra đất.
Diệp Linh Tô mừng như điên, cô giật giọng gọi hắn: "Lạc Chi Dương, mau buộc nó đưa thuốc giải."
Lạc Chi Dương một tay ghì Trúc Nhân Phong, một sờ soạng lia lịa, đụng trước tiên vào chùm chìa khóa, rồi sờ trúng vào một số lọ nhỏ. Chùm chìa khóa đúng là y lấy của Hoa Miên, mấy cái lọ không cùng màu sắc, kích cỡ, không có ghi chữ bên ngoài
Lạc Chi Dương quát hỏi: "Lọ nào là thuốc giải?"
Trúc Nhân Phong thân tuy chiến bại nhưng vẫn ương ngạnh, y cả giận, đáp: "Con mẹ ngươi cút đi, hổng có giải dược."
Y chưa dứt câu, Lạc Chi Dương chọc sáo ngọc ra đúng ngay vào bụng dưới y, Trúc Nhân Phong đau quặn thắt gan ruột, miệng rên rỉ một tràng hừ hừ.
Lạc Chi Dương cười hỏi: "Giờ có thuốc giải hay không?"
Trúc Nhân Phong bốc giận: "Muốn thuốc giải, tao không có, chỉ xú niệu thì có đầy một bụng, mi thích uống, lão tử lập tức dâng tặng."
"Hay cho một tên cứng đầu cứng cổ!", Lạc Chi Dương giọng rổn rảng, hắn lấy một lọ, cười cười, "Được thôi, đây có mấy lọ thuốc, ta cứ mỗi lọ mỗi đút cho mi, thử xem sẽ có gì xảy ra."
Trúc Nhân Phong nghe nói, y biến sắc, trong mấy cái lọ đó, chẳng thiếu gì món gây đứt ruột, đừng nói nếm một nhúm, chỉ cần tí xíu đầu tăm cũng đủ gây chết thảm không sai. Lạc Chi Dương nhìn thần sắc y, hắn cười hì hì, một tay vặn nắp, một tay banh miệng y ra, Trúc Nhân Phong hai mắt trắng dã, giọng khò khè: "Được ... được ... để ta nói, ta nói..."
Lạc Chi Dương cất cái lọ đi, Trúc Nhân Phong thở giốc một hơi, rồi hậm hực nói: "Chính là cái lọ màu tím."
Lạc Chi Dương lấy ra lọ màu tím, gọi: "Diệp cô nương."
Diệp Linh Tô bước nhanh đến, đưa tay nhận cái lọ, cô thuận chân đá cho Trúc Nhân Phong hai cước, mấy cú đá khiến tiểu tử kia rên la thảm thiết.
Lạc Chi Dương ngăn cô lại, hắn nói: "Đừng đá nó chết, rủi đụng phải của giả, thì tìm ai mà đấu lí?"
Diệp Linh Tô lườm hắn một cái, trong lòng cô hâm hấp nóng, có một chút ngọt ngào, không rõ là một thứ tư vị gì, cô khịt mũi lạnh một tiếng rồi xoay người trở về, cô nâng Hoa Miên dậy, đút thuốc giải vào miệng bà. Hoa Miên nhắm mắt một lát, rồi chầm chậm đứng lên.
Lạc Chi Dương mắt thấy giải dược không có lầm, hắn buông Trúc Nhân Phong xuống, một cước đá vung, Trúc Nhân Phong như một cái trái cầu thịt, lăn lông lốc đến bên chân Xung đại sư.
Xung đại sư sắc mặt tái xanh, lão trừng mắt ngó đồng bạn, miệng không nói được một lời.
Lạc Chi Dương cười cười, hắn lui đến cạnh Tịch Ứng Chân, lớn giọng, nói: "Tịch đạo trưởng, trận kế tiếp do ngài xuất chiến."
Tịch Ứng Chân mỉm cười gật đầu, bên Đông Đảo khí thế bốc cao hừng hực.
Lạc Chi Dương thắng trận, làm rối loạn mọi dự toán của Xung đại sư. Theo lão tính, Lạc, Diệp hai người võ công yếu kém, bên mình chắc thắng hai trận, ngay cả Tịch Ứng Chân thủ thắng, cũng vô ích, nào ngờ, Lạc Chi Dương lấy yếu chế mạnh, chẳng hiểu do kỳ diệu nào mà đã đánh thắng, đến phiên Tịch Ứng Chân, ông chỉ thắng thêm một trận nữa, bên kia hoàn toàn được cuộc.
Xung đại sư rủ mi, cụp mắt, dáng lặng tăm, Tịch Ứng Chân thấy thế, ông cười, hỏi: "Đại hòa thượng, sao không nói gì hết? Vừa rồi, ngươi và ta chưa phân cao thấp, chi bằng mình lại trao đổi thêm một chặp nữa?"
Xung hòa thượng im lặng một chút, rồi lão chắp tay, thở dài: "Thiện tai, thiện tai, Tịch chân nhân tài nghệ cao bậc ấy, hòa thượng tự nhận không bằng."
Lão đột nhiên nhận thua, mọi người bất ngờ và kinh ngạc, rồi lại thấy thất vọng, bọn họ quá hận hoà thượng này giảo hoạt ác độc, họ đều mong Tịch Ứng Chân ra tay giáo huấn lão thật đích đáng.
Tịch Ứng Chân chớp chớp mắt, hỏi thêm: "Đại hòa thượng không khứng ra trận, vậy Minh tôn chủ xuất chiến chăng?"
Minh Đấu sắc mặt tái nhợt, lão im lặng không nói.
Xung đại sư thở dài: "Thay vì giết người, chỉ cần điểm tới là được, Tịch chân nhân không cần chọc ghẹo bọn ta, trận này bên ta chịu thua, y theo ước định, sẽ tự mình đi khỏi Đông Đảo." Nói xong, lão phất tay áo một cái, xoay người bước đi, Thích Vương Tôn lon ton, cập rập chạy theo sau. Một gã tráng hán tuỳ tùng nâng đỡ Trúc Nhân Phong, rầu rĩ đi theo.
Minh Đấu rảo mắt một vòng nhìn người trên đảo, mặt chợt tái, chợt đỏ, rồi lão nghiến răng, quay mình bước về phía bờ biển.
Dương Cảnh, Hoà Kiều nhìn nhau, cùng lớn giọng kêu: "Sư phụ .. chờ.", rồi cả hai sánh vai rượt theo lão.
Dương Phong Lai cả giận nói: "Hảo phản đồ, muốn đi thì đi hả?", ông đang định gọi mọi người chạy ra ngăn chúng lại, Hoa Miên xua tay, thở dài: "Thôi, ai có chí hướng người nấy, để cho chúng nó đi đi thôi"
Dương Phong Lai sửng sốt, giậm chân, giận dữ nói: "Thằng nhãi Minh Đấu này cấu kết ngoại địch, đã buộc đảo vương ra đi, cơ hồ làm tan nát đảo ta, sao lại có thể để mặc cho nó đi dễ dàng vậy?"
Hoa Miên yên lặng, nở một nụ cười gượng gạo. Thi Nam Đình bảo ông ta: "Dương tôn chủ, Minh Đấu tất nhiên đáng giận thật, nhưng đuổi được nó đi, đều đã chẳng phải do công sức của ông và ta". Dương Phong Lai ngẩn người, ông đưa mắt nhìn Tịch, Lạc hai người, mặt ửng hồng, rồi ông ta lặng im, cúi thấp đầu.
Hoa Miên xốc lại tinh thần, bà chắp tay nói: "Tịch chân nhân, Lạc, Lạc...", bà dòm vào Lạc Chi Dương, nhất thời không biết phải gọi hắn như thế nào, nhưng thực ra, Lạc Chi Dương tính tình sảng khoái, hắn cười mà rằng: "Hoa tôn chủ, hết thảy đều như cũ, bà cứ gọi ta Lạc Chi Dương là được"
Hoa Miên mặt cười thoáng ửng hồng, bà nói: "Hồi trước, Vân đảo vương bản đảo đối với hai vị có nhiều điều không phải, ta không dè gặp lúc vô cùng nguy ngập lại được hai vị lấy đức báo oán, đã tích cực giúp đỡ thật to tát, giúp bảo toàn trăm năm cơ nghiệp bản đảo, đại ân đại đức, không biết lấy gì báo đáp cho thoả"
Tịch Ứng Chân lắc đầu nói: "Hoa tôn chủ khách khí, hoà thượng đó chỉ muốn đạp đổ Đại Minh, nếu để cho hắn được như ý nguyện, dân chúng sẽ gặp tai hoạ lớn. Hôm nay ta ra tay, không phải vì quý đảo, mà là vì trăm họ, chỉ mong quý đảo cẩn thận cân nhắc, từ bỏ ý niệm phục quốc, từ nay về sau an cư hải ngoại, sống những tháng ngày thoải mái, thảnh thơi."
Đông Đảo mọi người nhìn vào nhau, ánh mắt biểu lộ bất bình, Tịch Ứng Chân thấy rõ rành rành, ông thầm hiểu, Đông Đảo oán thù cùng Đại Minh quá sâu đậm, khó thể một vài câu nói mà hoá giải tiêu tan, ông không khỏi thở dài, thôi không nói gì nữa.
Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn đứng ra, vui vẻ nói: "Hoa tôn chủ, nói đến báo ân, nhỏ con tui đây thực ra cũng có một chuyện cầu xin."
Tịch Ứng Chân nghe hắn nói, trong lòng không thích thú lắm, ông bình thản bảo hắn: "Lạc Chi Dương, thi ân bất cầu báo, là người làm việc nghĩa, mi nói như vậy, sẽ khiến người ta coi rẻ đó"
Hoa Miên vội nói: "Tịch chân đừng ngại, Lạc Chi Dương, không sao cả, ngươi cứ nói, chỉ cần trong khả năng, Hoa mỗ nhất định giúp cho."
Lạc Chi Dương gật đầu nói: "Tịch đạo trưởng trúng ‘Nghịch Dương chỉ’, ngón chỉ lực duy nhất Vân Hư hoá giải được, giờ ông ấy đã đi xa, xin hỏi Hoa tôn chủ, còn có cách nào khác nữa chăng?"
Tịch Ứng Chân nghe xong, ông nhíu mày, Đông Đảo ba tôn nhìn nhau, sắc mặt lộ vẻ khó xử. Hoa Miên nói: "Thật không dám nói ngoa, ‘Nghịch Dương chỉ’ là bí truyền của đảo vương, ngoài đảo vương, không ai biết cách hoá giải."
Lạc Chi Dương thất vọng, Tịch Ứng Chân cũng cười cười, nói: "Tiểu tử kia, hảo ý cuả mi, ta tâm lãnh, sinh tử hữu mệnh, chẳng thể cưỡng cầu, nhân sinh thất thập cổ lai hy, lão đạo ta năm nay ngoài bảy mươi, coi như cũng đã sống đủ kiếp sống rồi."
Diệp Linh Tô đột ngột cắt ngang: "Hiện giờ mình còn có thể đuổi kịp đảo vương không"
Hoa Miên liếc cô một cái, bà lắc đầu nói: "Ông ấy cưỡi chiếc thuyền 'Thiên Long’, đi nhanh như rồng, rất khó đuổi kịp, huống chi, đuổi kịp được thì sẽ phải làm gì..."
Diệp Linh Tô nhớ đến tính tình khắc nghiệt của phụ thân, cô chỉ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô cắn nhẹ môi dưới, liếc trộm Lạc Chi Dương, thấy hắn hai hàng lông mày xoắn tít, thần sắc ảm đạm, cô không khỏi nghĩ thầm,rằng: "Vô luận như thế nào, ông ấy cũng là cha ta, Tịch chân nhân nếu vì ông mà chết, trọn kiếp nầy, ta là tâm trí bất an"
Cô đang cơn phiền muộn, chợt nghe Thi Nam Đình lên tiếng: "Nói thật ra, cái này cũng không hoàn toàn vô vọng."
Hoa Miên biết ông ta đắn đo lời nói, hai mắt rực sáng, bà vội hỏi: "Thi tôn chủ có cách gì thế?"
"Nghịch Dương chỉ tuy là đảo vương bí truyền, chính là để đề phòng trường hợp vì tai nạn bất trắc mà đảo vương mệnh vong bất thường, khiến môn võ công đó thất truyền, trên đảo có lẽ còn lưu lại bản sao."
"Lời này chí lí." Hoa Miên trầm ngâm, "Nếu có bản sao, vậy thì cất ở nơi nào..." Nói đến đây, bà cùng Thi Nam Đình nhìn vào nhau, rồi cùng la lên, "động Quy Tàng"
Động "Quy Tàng" là hang đá ở phía sau toà nhà "Huyền Hoàng", trong đó cất giấu rất nhiều văn bản võ học bí mật, bản thiết kế vẽ cơ quan... 'Nghịch Dương chỉ' nếu có lưu bản sao, tám chín phần mười là nó được cất động.
Bàn đến đấy, mọi người thấy phấn chấn, nhưng Hoa Miên lại ngần ngừ, nói: "'Động Quy Tàng' là cấm địa, không phải đảo vương thì không thể vào, Vân đảo vương không có đây, lấy ai mà vào trong đó?"
Thi Nam Đình chưa kịp trả lời, Dương Phong Lai đã reo lên: "Rõ là ấm a ấm ớ kiểu nói chuyện của mấy mệ, Vân đảo vương trước khi đi đã chẳng giao chùm chìa khóa cho Hoa tôn chủ, rõ ràng đã muốn chỉ định bà làm kế vị đảo vương, rắn không đầu không làm ăn gì được, bản đảo bị nạn mà loạn, phải có người nắm giềng mối. Hoa Miên, bà đừng nói ra nói vào nữa, hãy mau mau vui vẻ kế tục ngôi đảo vương đi!"
"Ngàn vạn lần không thể." Hoa Miên kinh hãi, thất sắc, "Dương tôn chủ nói rất vô lý, ta là hạng nữ lưu, làm sao đảm nhiệm nổi cái chức vụ trọng đại như thế?"
"Nữ lưu thì sao chớ?" Dương Phong Lai cười, nói, "Năm xưa, tổ tiên Hoa gia của bà là Hoa Vô Xuy chẳng đã từng làm cung chủ cung Thiên Cơ, bà ấy chẳng phải hạng nữ lưu sao? Huống hồ, Hoa Kính Viên không con trai nối dõi, đại hiệp Vân Thù và bà vợ Hoa Mộ Dung đã cho lệnh tổ bà đổi tên họ thành Hoa Vân Du để nối dòng hương khói cho họ Hoa, cho nên Hoa tôn chủ một người mà kiêm huyết thống của cả hai họ Vân và họ Hoa, trông khắp Đông Đảo, có ai xứng làm đảo vương hơn bà?"
Hoa Miên vẫn cứ lắc đầu: "Đảo vương không có ở đây, cũng còn Vân Thường, hắn là con trai trưởng đảo vương, đúng lí phải kế thừa ngôi vị."
Thi Nam Đình bàn tiếp: "Vân Thường võ công cũng khá, có oai phong, tuy rằng chưa đủ, cái khó nhất chính là tâm thần hắn rối loạn, không thể đảm nhiệm việc lớn. Hiện giờ, nhân tâm trên đảo dao động, cần có người đứng ra vỗ về, Hoa tôn chủ nếu thấy khó xử, xin hãy tạm giữ ngôi vị đảo vương, thứ nhất có thể trấn an lòng người, thứ hai có danh chính ngôn thuận để đi vào động Quy Tàng và phòng Kim Đan, giúp Tịch chân nhân gấp rút hoá giải ngón chỉ."
Hoa Miên không thể làm khác, bà đành phải nói: "Thôi được, ta tạm giữ chức đảo vươngị, khi nào tìm được Vân Thường, ta lập tức nhường ngôi."
Nói xong, bà phân phối dăm đệ tử đi tìm Vân Thường, rồi quay sang Diệp Linh Tô, bà bảo, "Hôm nay có nhiều người bị thương, cần mau chóng dùng thánh dược chữa trị, con đi theo ta đến phòng Kim Đan." Diệp Linh Tô thầm hiểu, Hoa Miên gọi cô đi cùng, là bà muốn cô nhân cơ hội giải quyết, cô đang đầy một bụng nước ọc ạch không có chỗ trút, lập tức cô gật đầu, theo bà ra đi.
Thi Nam Đình đưa mọi người về chờ đợi ở điện Long Ngâm. Lạc Chi Dương nâng đỡ Giang Tiểu Lưu, gã này sắc mặt ủ rũ, cúi đầu, giọng chán chường: "Lạc Chi Dương, xem bản lãnh của mày, hai năm qua, tao coi như đã bỏ phí."
"Nói gì vậy?" Lạc Chi Dương cười cười, "Võ công Đông Đảo cũng vào hàng nhất nhì đương thời, mày ráng luyện đến cỡ Vân Hư kia, sẽ đánh cho tao răng rụng đầy đất"
Giang Tiểu Lưu lắc đầu: "Mày đừng bỡn tao, thứ cà mèng như tao, lấy gì mà vô được chính tông, không vô chính tông, làm sao luyện đến cỡ Vân Hư cho được."
Lạc Chi Dương thấy gã nản chí, trong lòng hắn không vui, bèn hạ thấp giọng, nói: "Ngốc ạ, võ công cuả tao mày muốn học bộ không được sao? Chẳng qua, công phu tao với thổi sáo có dính líu vào nhau, muốn thành công, trước hết phải học thổi sáo."
Giang Tiểu Lưu trợn mắt, bán tín bán nghi: "Cái đó mới là khó, tao trời sinh không có khiếu về âm nhạc, hát hò lạc giọng, thổi cây sáo không ra tiếng thì làm sao? Thôi, mày cứ đi làm đại cao thủ phần mày, tao vẫn là cứ ngơ ngáo ở đây làm anh tép riu là xong."
Lạc Chi Dương thấy gã lại như thuở mấy năm trước, lại mặc cảm tự ti, hắn thật buồn cười, nói: "Mày bộ hết còn muốn học võ cho giỏi để trở về Tần Hoài diệu võ dương oai hả?"
Cõi lòng Giang Tiểu Lưu lập tức hớn hở, gã nhướng mày, trợn mắt, rôm rả nói: "Bản lãnh tao tuy còn kém mày, nhưng dùng để dợt bọn Tần Hoài thật cũng hổng tệ, tao về lại viện ‘Đàn Phương’, ai dám nói tao hổng đủ sức làm đầu nậu? Đứa nào hổng nạp tiền, tao dợt nó một chiêu 'Ứng Trung Tróc Miết’, kế đó mần tiếp chiêu 'Truy Tinh Cản Nguyệt’, rồi dộng đầu nó xuống sông Tần Hoài cho cóc nhái rỉa thịt"
Lạc Chi Dương bật cười ha hả, Dương Phong Lai tuy đang bị thương, nhĩ lực vẫn tốt, ông ở nơi xa xa nghe được gã nói thiệt rõ ràng, ông lập tức nổi sùng, lớn tiếng rầy la gã: "Giang Tiểu Lưu, mi đường đường là đệ tử ‘Long Độn lưu’ mà lại muốn đi kỹ viện làm quy nô, con mẹ nó, mi bôi tro trát trấu lên môn phái, lão tử phải trục xuất mi ra khỏi sư môn."
Giang Tiểu Lưu nghe ông ta mắng, gã sợ tới hồn tan phách lạc, Lạc Chi Dương vội nói: "Dương tôn chủ khoan nổi giận, đó là tui nói giỡn chơi với nó mà!"
Dương Phong Lai thấy hắn ra mặt, ông đành đè cơn giạn xuống, trừng mắt dòm Giang Tiểu Lưu, nói: "Nể mặt Lạc huynh đệ, ta không chấp mi lần này, mi mà còn nói năng kiểu hạ lưu đó nữa, bản tôn nhất định chiếu gia pháp mà làm." Nửa ngày trước, ông ta còn chẳng để Lạc Chi Dương vào trong mắt, bây giờ đã xưng huynh xưng đệ, làm Lạc Chi Dương cảm thấy buồn cười, Giang Tiểu Lưu lại than thầm "Ôi, nhân tình thế thái nóng lạnh!".
Mọi người nghỉ ngơi trong điện Long Ngâm, hai tôn chủ Thi, Dương dưỡng thương, họ ngồi tiếp trà Tịch Ứng Chân, khi nói đến vụ Minh Đấu làm phản, bỏ trốn, khiến "Kình Tức lưu" như rắn mất đầu, Lạc Chi Dương cười mà rằng: "Sao lại mất đầu? Làm chủ 'Kình Tức lưu' chả phải đã có sẵn người rồi ư?"
Thi Nam Đình sửng sốt, ông nghĩ một chút, bèn quay sang Đồng Diệu hoan hỉ hỏi hắn: "Lạc huynh đệ muốn nói đến Đồng sư huynh à?"
Lạc Chi Dương cười, gật đầu.
Đồng Diệu mặt đỏ tận mang tai, lão càu nhàu: "Tiểu Lạc, ngươi đừng chọc ghẹo ta, ta lười nhác thành tinh rồi, chỉ đủ sức trông nom bọn nông phu, đâu còn cái làm gì khác được."
Dương Phong Lai cười nói: "Đồng lão ca khiêm nhượng làm gì, luận võ công, luận chuyên môn, ai bằng được huynh? Huống hồ Vân đảo vương cũng đã nói, Ngao Đầu luận kiếm năm đó, đáng lẽ huynh làm tôn chủ, ông bị Minh Đấu khuynh đảo, đã âm thầm trợ hắn một chút lực."
"Đúng thế," Thi Nam Đình cũng nói, "Thiên lí tuần hoàn, báo ứng không sai, Đồng sư huynh trở lại làm tôn chủ, đúng là ông trời còn giữ công đạo cho huynh. Ta cùng lão Dương tuyệt không dị nghị, ta nghĩ Hoa đại đảo vương cũng sẽ không khước từ."
Đồng Diệu lòng kích động, ông ta gượng cười, lắc đầu. Lúc này đệ tử phái đi tìm kiếm Vân Thường đã trở về. báo cáo rằng tìm khắp khu Dương Quỷ Tử mà không ra tung tích Vân Thường. Thi Nam Đình xua tay, thở dài: "Bằng vào thân thủ nó, nếu nó muốn xa lánh, chẳng ai tìm thấy được nó đâu"
Mọi người im lặng, bố đẻ có con rơi, bức chết mẹ đẻ ra mình, người sư muội mê đắm biến thành em ruột, chịu những biến động bi thảm long trời lở đất, Vân Thường ắt nổi giận, hận đời, không muốn gặp lại ai khác, cũng là điều nằm trong dự kiến.
Đang nghĩ ngợi, Diệp Linh Tô bưng hộp thuốc thướt tha bước vào. Cô cúi mình chào và nói với Tịch Ứng Chân: "Hoa di bảo tiểu nữ đem thuốc về trước, rồi vào động "Quy Tàng" tìm kiếm bản sao ‘Nghịch Dương chỉ’, sẽ đem về ngay cho chân nhân khi tìm thấy nó"
Tịch Ứng Chân gật đầu nói: "Mất công bà ấy quá."
Dương, Thi hai tôn nội thương khá nặng, họ dùng thuốc xong bèn đi nghỉ. Diệp Linh Tô đi phân phát thuốc, cô đến trước Lạc Chi Dương, miệng nhỏ nhắn chúm chím , đưa cho hắn một lọ thuốc. Lạc Chi Dương mỉm cười, hắn đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ: "Ơn đức Bổ Vân Tục Nguyệt là không thể nào quên."
Diệp Linh Tô nghe hắn, cô bỗng run rẩy, suýt đánh rơi cái lọ, cô đỏ mặt tía tai, hung hăng lườm nguýt Lạc Chi Dương, rồi quay mình đi như chạy.
Lạc Chi Dương trên người nhiều chỗ ngoại thương, khi bôi thuốc bột vào, hắn cảm giác êm dịu mát rượi, chỉ một thoáng, vết thương đã cầm máu và khép miệng, giảm đau nhiều.
Hắn rảo mắt trông sang, thấy Giang Tiểu Lưu đang trố mắt vào bóng dáng Diệp Linh Tô, hắn bật cười, nói: "Hảo tiểu tử, mày dòm riết, coi chừng con ngươi rớt xuống đất à nhen"
Giang Tiểu Lưu hoảng kinh, thất thố, gã bưng miệng, đè thấp giọng nói: "Mày biết quái gì, từ tao lớn lên bên Tần Hoài, đã gặp hàng ngàn mỹ nữ, chẳng một ai theo kịp cô ta. Tao thấy, ông trời già cũng rất thiên vị, đem tất cả mỹ miều trong thiên hạ chia cho cô ấy một nửa, nửa còn lại mới phân phát đều cho mấy mỹ nữ kia!"
Lạc Chi Dương tránh né nắm đấm của gã, hắn nói: "Câu này nghe thiệt thú vị. Hồi đó, Tạ Linh Vận từng nói: ‘Tài trong thiên hạ ước chừng một hộc, Tào Tử Kiến độc chiếm tám đấu, ta được một đấu, còn một đấu thiên hạ đem chia đều cho nhau', mày nói kiểu đó cũng nghe thú vị gần bằng lời cổ nhân."
Giang Tiểu Lưu trợn mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Tao nói về mỹ miều, sao mày lại bắt ngang qua chuyện lương thực? Tạ Linh Vận là ai? Hẳn là giống loài đặc biệt hả?"
Lạc Chi Dương vỗ tay, cười ầm, nói: "Không sai, không sai, hắn là loại đặc biệt, Tào Tử Kiến khi ăn cơm, một hơi ăn tám đấu, chính là một tay đại tráng hán vô địch cổ kim."

(ND: “Tài của trời đất có ước một hộc. Tào Tử Kiến chiếm chừng tám đấu. Ta một đấu. Còn một đấu nữa thiên hạ chia nhau.”
Đó là lời Tạ Linh Vận nói về Tào Thực [con thứ tư của Tào Tháo, hiệu Tử Kiến]
Tạ Linh Vận (385 - 433) - cháu nội Khang Lạc công Tạ Huyền, cũng là một nhân vật tài hoa của gia tộc họ Tạ thời Tấn.)

Giang Tiểu Lưu nửa tin nửa ngờ: "Heo cũng ăn không hết tám đấu, họ Tào này nhất định là một tay khoác lác huênh hoang." Gã nói xong, lại quay đầu nhìn theo Diệp Linh Tô, ánh mắt mê đắm. Lạc Chi Dương nhìn ra tâm tư của gã, hắn nghĩ thầm: "Tiểu tử này chẳng lẽ say mê Diệp Linh Tô? Ui chao, khó lắm đây, tiểu nha đầu con mắt đặt trên đỉnh đầu, không để ai lọt vào mắt, Giang Tiểu Lưu nếu muốn thân cận cô, còn khó hơn lên trời! Ừa ... phải kiếm cách nào giúp nó một tay".
Dùng xong thuốc men, nghỉ ngơi một chốc, mãi không thấy Hoa Miên trở về, mọi người đang mất kiên nhẫn, chợt nghe từ trước đại điện có tiếng ồn ào, ngoảnh trông ra, họ thấy hai đệ tử dìu một người xông từ ngoài cửa vào, chưa đến nơi, đã thấy kẻ nọ hộc máu mồm ướt đẫm ngực áo.
"Chuyện gì thế?" Thi Nam Đình đứng phắt dậy, kẻ hộc máu vừa định mở miệng nói thì đã ngất xỉu, đệ tử dìu y mé trái nói: "Bẩm Tôn chủ, hắn gặp tặc trọc lư cùng Minh tôn chủ, à không, Minh Đấu tại bờ biển..."
"Nói cái gì?", Thi Nam Đình, Dương Phong Lai nhìn nhau, "Bọn chúng lại đây làm gì..."
Mặt Lạc Chi Dương biến sắc, hắn la lớn: "Không xong ... Mau đi đến động 'Quy Tàng'!"
Tất cả vừa nghe xong, họ giật mình, hiểu ra. Diệp Linh Tô dẫn đầu, đưa mọi người chạy thẳng đến động 'Quy Tàng'.
Đến trước cửa động, chỉ thấy cửa khép hờ, họ vừa đẩy cửa ra thì thấy Hoa Miên nằm úp sấp mặt trên đất, giá sách hướng bắc đổ sụp xuống, sách vở vứt tung toé đầy sàn động.
"Hoa di!", Diệp Linh Tô kinh hãi gọi to, cô xông tới, ôm lấy Hoa Miên. Tịch Ứng Chân tiến lại gần, ông thăm mạch, thở ra một hơi, nói: "Diệp cô nương đừng bấn, Hoa tôn chủ còn sống."
Nói xong, ông thúc đẩy nội lực, Hoa Miên run bắn toàn thân, bà chậm chạp mở mắt trông ra, sắc mặt hôn ám.
Diệp Linh Tô khóc lên vì mừng vui, cô ôm riết lấy nữ tử, từ nhỏ, cô mất mẹ, được Hoa Miên một tay nuôi nấng, tuy cô gọi bà bằng dì, nhưng trong lòng đã coi bà như mẹ ruột.
Vưà rồi, cô chịu nhiều uỷ khuất, gặp dịp để phát tiết, cô khóc ngất, không sao ngẩng đầu lên nổi.
Tịch Ứng Chân ho khan một tiếng, bảo cô: "Diệp cô nương tạm nín, để ta hỏi Hoa tôn chủ một câu."
Diệp Linh Tô nghe nói, cô mới gạt nước mắt, khi nhìn thấy mọi người trố mắt vào mình, cô lập tức đỏ bừng hai má, chỉ đành bặm môi, đưa mắt ngẩn ngơ nhìn vào một góc động.
Lão đạo sĩ hỏi: "Hoa tôn chủ, sao ngươi lại nằm trên mặt đất?"
Hoa Miên đã định thần được một ít, bà moi trí nhớ, nói: "Ta vừa mới bước vô, ngay gáy đã bị một kích, chuyện sau đó, là chẳng biết gì hết"
Bà nhìn mọi người, ý dọ hỏi. Diệp Linh Tô liền đem vụ Xung đại sư, Minh Đấu đã ra đi mà còn quay trở về thuật cho bà nghe, Hoa Miên mặt không còn chút máu, bà nắm quyền, thầm hận, nói: "Đều chỉ tại ta quá sơ ý ... Không nghĩ đến chỗ sách vở trong động có thể bị lấy cắp..." Nói đến đây, bà vô cùng bất ổn.
Đến lúc này, Thi Nam Đình đã duyệt qua số sách vở, ông nhíu mày, muốn nói, lại thôi.
Hoa Miên thấy tình thế không ổn, bà vội hỏi: "Đã mất gì rồi?"
Thi Nam Đình trầm ngâm một chút, ông chậm rãi nói: "Những thứ khác thì ta không rõ, nhưng chính xác là không thấy 'Thiên Cơ Thần Công đồ'!"
Hoa Miên nghe nói mà phát run, bà há hốc mồm, đớ lưỡi.
Dương Phong Lai vội la lên: "Đâu để mất được! Mình thử tìm lại lần nữa xem"
Thi Nam Đình gật đầu, hai người cùng ra tay rà soát thêm một lần nữa, rồi họ ngó nhau, mặt xám như tro tàn.
Hoa Miên nhìn bộ dạng hai người, tay chân bà chợt lạnh ngắt, hơi thở đứt ngang, bà ngất xỉu.

Tịch Ứng Chân cảm giác có gì không ổn, ông hỏi ngay: "Thi tôn chủ, Dương tôn chủ, cái 'Thiên Cơ Thần Công đồ' kia rốt cục là sách vở gì vậy?"
Thi Nam Đình ngần ngừ một chút, ông nhìn nhìn Dương Phong Lai, lão này đầy vẻ sầu thảm, nói: "Đến nướic này, còn gì để mà giấu giấu giếm giếm nữa!"
Thi Nam Đình khẽ gật đầu, ông thở dài, nói: "'Thiên Cơ Thần Công đồ' là một bộ sách vẽ bản thiết kế, ghi chép cách chế tạo những cơ quan kỳ diệu của cung Thiên Cơ, máy móc do các vị tiên hiền đời trước gầy dựng nên. Hồi quân Nguyên đốt phá cung Thiên Cơ, những sách vở lưu trữ trong cung phần lớn bị cháy rụi. Sau đó, ‘Tây Côn Lôn’ LươngTiêu thân mang trọng thương, được mọi người cứu, đưa lên đảo, ông ta không đành lòng nhìn kho tàng trí tuệ của cung Thiên Cơ vì bị binh lửa mà mất đi, trong thời gian dưỡng thương, chỉ bằng trí nhớ, ông đã chấn chỉnh và ghi chép trở lại những môn thuật số cơ quan của cung, món cơ khí này tinh xảo, cơ quan nọ đặc sắc, cộng thêm đầu óc ông ta mang kiến thức siêu việt, đã thêm thắt vào nhiều, ròng rã ba năm trường mới biên chép nên một bộ 'Thiên Cơ Thần Công đồ'. Không nói về bản tính, ông LươngTiêu là người mang thiên tài kiệt xuất, chính là loại nhân vật một trăm năm cũng khó kiếm ra, theo lời truyền tụng của các cụ già, ông ta rất giỏi về môn thiết kế cơ quan, còn giỏi hơn những bậc tiên hiền thời xưa của cung Thiên Cơ. Bộ sách mang tên ‘Thiên Cơ’, chẳng qua để tỏ lòng tôn kính, chớ nó đúng là sở học một đời của "Tây Côn Lôn". Sau đó, Đông Đảo ta tham gia chống giặc Nguyên, ít nhiều cũng nhờ có nó, mà hồi Thừa tướng Thoát Thoát nam hạ, Vân đảo vương đem bộ sách đến Cao Bưu, dùng sách chế tạo chín món lợi khí thủ thành, nên dù quân ít. thành nhỏ, đã chống trả được cả trăm vạn quân Nguyên. Đến khi Lương Tư Cầm từ hải ngoại về trở lại Trung Nguyên, nếu không có bộ kì thư này, Chu Nguyên Chương chưa chắc đã nhất thống nổi thiên hạ."
Tịch Ứng Chân giữ bộ mặt bất động, ông chỉ vuốt râu, không nói, Lạc Chi Dương nghe kể, hắn kinh hãi, nói: "Tặc trọc lư là người Mông Nguyên, nếu sách lọt vô tay hắn, chẳng phải sẽ hết sức bất lợi ư?""Đúng vậy", sắc mặt Thi Nam Đình lại thêm khó coi, "Cái tệ hơn nữa, thiết kế trong sách, chỗ lợi hại nhất không phải khí cụ thủ thành, mà là các món chiến cụ công thành. Hồi đó, Lương Tiêu dụng binh, trận nào y cũng thắng, thành nào y cũng dánh chiếm được, quân binh y đi tới đâu là thành trì Đại Tống sụp đổ đến đấy. Bon Mông Nhân chiến đấu trên đất bằng thì vô địch, nhưng bọn chúng không giỏi công thành, bây giờ, bộ sách này lọt vô tay chúng, có khác gì hổ mọc thêm cánh?"
Mọi người đều thất sắc, Dương Phong Lai càng nghĩ càng bực, ông ta vung tay, tức giận nói: "Thiệt là vô lí, chính mắt ta thấy cỗ thuyền buồm kia đi ra khơi xa mà."
"Cái đó giải thích rất dễ ." Lạc Chi Dương nói, "Thuyền đi, nhưng người ở lại."
Dương Phong Lai sửng sốt: "Xin giải thích cho?"
Thi Nam Đình thở dài: "Nói cách khác, bọn hắn cho cỗ thuyền đi trước, người thì trốn ở lại đảo."
Dương Phong Lai hai mắt rực sáng, buột miệng hỏi: "Ồ, rồi làm sao bọn nó trở về lại cỗ thuyền buồm?"
"Cũng không khó." Lạc Chi Dương lắc đầu, "Thuyền buồm nhất định có để lại tiểu đĩnh cho tụi nó."
Dương Phong Lai chưa chịu thôi, ông ta phóng ra ngoài thạch động, chạy ra bờ biển, dõi mắt trông, thấy chỗ chân trời loáng thoáng một cái bóng đen nho nhỏ, khi nhìn kỹ, quả nhiên là một chiếc tiểu đĩnh. Dương Phong Lai hả họng chửi bới: "Hảo tặc trọc, đúng là con mẹ nó đồ gian trá." Ông ta ngơ ngẩn một hồi, rồi quay sang hỏi Thi Nam Đình: "Thi tôn chủ, giờ mình làm sao?"
Thi Nam Đình nhíu mày trầm tư, nghĩ kế sách, chợt nghe Lạc Chi Dương nói: "Thi tôn chủ, có thể lo liệu cho một chiếc khoái thuyền không?"
Thi Nam Đình sửng sốt, ông hội ý, hỏi: "Ngươi muốn đuổi theo chúng nó?"
Lạc Chi Dương đáp: "Đúng vậy, mới đi chưa bao lâu, tặc trọc lư nhất định còn chưa có xa. Tui cùng Tịch chân nhân đuổi theo tụi nó, chưa hẳn không đoạt được sách về."
Coi tình hình, Hoa Miên, ba tôn Đông Đảo đều cùng bị thương, Vân Thường thì không biết đi đâu, bọn đệ tử khác lại càng không phải đối thủ của Xung đại sư.
Võ công Tịch Ứng Chân thì khỏi cần nói, còn Lạc Chi Dương thắng Trúc Nhân Phong, cho dù cái thắng đó có chỗ kỳ diệu khó hiểu, nhưng vẫn là thắng dứt khoát, nếu muốn đoạt lại bí đồ, ngoài hai người đó, thật sự khó nghĩ ra được một người thứ ba.
Thi Nam Đình cân nhắc thiệt hơn, ông nghĩ thầm, Tịch Ứng Chân tuy là đế sư của Đại Minh, nhưng xét cho kỹ, 'Thiên Cơ Thần Công đồ' lọt vào tay Chu Nguyên Chương còn tốt bằng vạn lần để cho thiết kỵ Mông Nguyên lợi dụng lấy. Nếu người Mông sử dụng sách này để lấn xuống miền nam, Trung Nguyên sẽ lâm vào cảnh sinh linh đồ thán, Đông Đảo chẳng phải là mang tội lớn cùng khắp thiên hạ?
Nghĩ vậy, ông vo chặt nắm đấm, quay sang hỏi: "Ý của Tịch chân nhân là sao?"
Tịch Ứng Chân từng vào sinh ra tử, ông xem cái an nguy của bản thân là thứ yếu, nhưng mất đi 'Thiên Cơ Thần Công đồ' lại là chuyện ông rất quan ngại, ông lập tức trả lời: "Lạc Chi Dương nói đúng, sách này quan trọng tới khí vận thiên hạ, bần đạo phải có trách nhiệm."
Thi Nam Đình gật đầu quả quyết, ông nói: "Đồng sư huynh, huynh tìm cho mấy tay đệ tử giỏi sử dụng khoái thuyền, cho chuẩn bị một cỗ thuyền ‘Thiên Lý’, đưa Tịch chân nhân cùng Lạc lão đệ đuổi theo tụi nó."
Đồng Diệu lên tiếng đáp ứng, ông ta tức khắc đi sắp đặt. Vì tình thế gấp gáp, Lạc, Tịch hai người vội vàng cáo từ, Giang Tiểu Lưu thấy Lạc Chi Dương phải đi, gã buồn rầu kém vui. Lạc Chi Dương nhìn được tâm tư của y, hắn cười: "Mày ở lại đảo dưỡng thương, tao đoạt được sách, sẽ lại đến thăm mày"
Giang Tiểu Lưu chuyển buồn làm vui, vội nói: "Nhất ngôn vi định." Lạc Chi Dương cười cười gật đầu, Hắn đang sắp sửa cùng Tịch Ứng Chân lên thuyền, chợt nghe một giọng thánh thót: "Chậm đã."
Hai người quay đầu lại, kịp thấy, Diệp Linh Tô bước nhanh tới, cô lớn tiếng bảo: "Ta cũng đi nữa!"
Lạc Chi Dương cười cười: "Đây là đi liều mạng, không phải đi câu cá."
Diệp Linh Tô mặt hoa sa sầm, cô lạnh lùng nói: "Hảo a, mạng của ngươi mới là mạng, còn của ta chẳng phải mạng hả? Ngươi biết liều mạng, bộ ta chỉ biết có câu cá thôi sao?"
Cô nổ lời phản bác như pháo liên châu, Lạc Chi Dương không đường đối đáp, đã nghe Tịch Ứng Chân cười nói: "Tiểu cô nương có chí khí thậm cao. Lạc Chi Dương, mi mà không cho cô nàng lên thuyền, sợ rằng hai ta không rời khỏi được cái xứ Đông Đảo này."
Lạc Chi Dương thở ra một hơi, hắn tránh qua một bên, Diệp Linh Tô ngẩng cao đầu đi lên thuyền, mắt không thèm ngó ngàng gì đến hắn.
Thuyền "Thiên Lý" dùng máy móc hỗ trợ sức người, những đệ tử điều khiển đưa nó lướt sóng như bay, chẳng mấy chốc, đảo Linh Ngao dần dần lùi xa, hình dạng người trên đảo trở thành những chấm đen nho nhỏ, bờ biển là một vệt dài tối ám.
Nhìn bóng dáng hòn đảo chầm chậm nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Lạc Chi Dương nghĩ tới quãng đời hai năm qua, hắn thấy trong lòng nổi lên một trận cảm kích, có cảm giác khoan khoái như cá được ra biển rộng, như chim được vỗ cánh bay vút lên trời cao.
Tai hắn chợt nghe tiếng cô cô, hắn ngoái trông lại, thấy Diệp Linh Tô đứng tại đầu thuyền, cánh tay tròn lẳn dang rộng ra, một con chim ưng màu xám tro đang đậu trên đó, mỏ khoằm như móc sắt, móng vuốt tựa cành dây mây khô, thần thái tao nhã, khí thế hung mãnh.
Lạc Chi Dương ngắm nhìn con ưng không chán, hắn cười hì hì, hỏi: "Con chim đẹp quá, là của cô nuôi dạy, phải không?"
Diệp Linh Tô ngó lơ, cô đưa tay vuốt ve lông con hải âu.
Đụng phải một bức tường lãnh đạm, Lạc Chi Dương không vui, hắn chợt nghe tên đệ tử Đông Đảo đứng kế bên cười, giải thích: "Lạc Tiểu ca, ngươi có chỗ không biết, con ưng này tên 'Ma Vân’, là thám tử của thuyền này đó"
Nghe nói "thám tử", hai mắt Lạc Chi Dương sáng lên, hắn vội hỏi: "Có phải sẽ sai nó đi truy tìm tặc trọc lư không?"
Đệ tử kia đáp: "Ừ, nếu không, biển cả mênh mông mờ mịt, biết tụi chúng ở đâu mà đuổi? Phi ưng thị lực siêu phàm, một lần cất cánh bay đi, trong phạm vi một trăm dặm, không gì thoát khỏi con mắt của nó."
Lạc Chi Dương càng thấy thú vị, hắn tò mò hỏi: "Chim chóc không biết nói, khi thấy thuyền kia, nó báo tin cho mình bằng cách nào?"
Đệ tử nọ đáp: "Chim có cách nói của chim, thú có ngôn ngữ của thú, nói khác đi, nếu ưng phát hiện thuyền, khi trở về, sẽ lượn vòng trên không, chuyển một vòng là một chiếc thuyền, lượn hai vòng là hai thuyền, nếu từ ba thuyền trở lên, nó sẽ chỉ lượn ba vòng. Nếu là thuyền lớn, nó lượn vòng lớn, nếu là tiểu thuyền, nó chuyển vòng nhỏ, xem đó, có thể biết số thuyền, lớn hay nhỏ."
"Chim giỏi nhỉ.", Lạc Chi Dương thấy ham, "Nhưng con chim trời hung dữ như thế, làm sao dạy nó nghe lời?"
Đệ tử nói: "Chim ưng rất nhiều dã tính, muốn thuần phục nó, phải từ từ mà huấn luyện. Lạc tiên sinh, ngươi có từng nghe nói đến 'hầm' ưng chưa?"
Lạc Chi Dương lắc đầu, đệ tử kia nói: "Bắt được ưng, đem buộc vào bên trên một cái cọc, nhốt trong phòng, cho ăn ít, không cho ngủ, ít thì ba ngày, nhiều bảy ngày, ưng nếu thuần phục, sẽ cúi đầu khi gặp ngươi, cách thức này cần nhiều ngày giờ theo dõi, như ta hầm thịt riu riu lửa, nên gọi là 'hầm' ưng’."
Lạc Chi Dương hỏi: "Nếu sau bảy ngày mà vẫn chưa thuần?"
Người nọ vẻ mặt buồn bả, đáp nhỏ giọng: "Qua bảy ngày, nguyên khí con chim ưng bị kiệt quệ nặng, e rằng không sống sót nổi để dùng trở lại."
Lạc Chi Dương không khỏi sững sờ, hắn nghĩ thầm, chim ưng là vật sống trong trời cao đất rộng, tha hồ bay lượn tự do, khi lọt vào trong tay con người, chịu nhiều khổ ải, sai khiến, sống một đời nô lệ, thà chết quách cho xong.
Hắn đang suy tư, Diệp Linh Tô giương thẳng tay, con Ma Vân bay lên cao, cô gái thò ngón tay ngọc, búng tay hai tiếng, rồi cô vung một tấm khăn đỏ, quơ lên quơ xuống, phất sang trái, sang phải theo một nhịp điệu. Con ưng biển ở bên trên cô lượn hai vòng nhỏ, đột nhiên tung cánh vút lên thật cao, nó nhắm hướng Tây bay đi.
Lạc Chi Dương ngẩng đầu, dõi mắt theo tới khi con ứng biến thành một chấm nho nhỏ, đến lúc thấy gân nơi cổ căng cứng, hắn quay đầu, thấy Diệp Linh Tô ngồi tại đầu thuyền, mắt trông vào trời cao biển rộng, khoé mi khóe mắt lộ vẻ xa vắng.
Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn cúi thấp đầu, cười nói: "Diệp cô nương, còn giận nữa chăng? Coi như tui tệ, đã ăn nói xúc phạm cô, cô là cân quắc anh hùng, tui là lưu manh tiểu tử. Nếu phải đi liều mạng, cô còn lợi hại hơn tui; nếu đi câu, nhiều lắm tui câu được con tôm hùm, cô đủ sức câu nguyên một con cá voi bự."
Nói xong, hắn cười hi ha, ai ngờ Diệp Linh Tô không để ý tới, cô lạnh nhạt, làm như không nghe thấy gì.
Lạc Chi Dương lại vấp phải một cây đinh, lão đại cảm giác hụt hẫng, đành hậm hực đi xuống dưới khoang, rủ Tịch Ứng Chân đánh cờ, tay đi quân, miệng nói: "Tiểu nha đầu thực kỳ quái, chẳng nói lấy một câu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK