Mục lục
[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Levan

Tịch Ứng Chân còn chưa kịp trả lời, Diệp Linh Tô nghe đà ngấy lỗ tai, cô to tiếng nói: "Xú trọc lư, ngươi miệng thì khoa trương thế thiên hành đạo, kỳ thật, chẳng qua vì ham muốn riêng tư, nếu thật tình muốn giúp đỡ Thích gia, cớ sao thúc giục Thích Vương Tôn đi phá hoại mộ phần tổ tiên?"
Xung đại sư cười, đáp: "Ngươi một thứ nho nhỏ măng sữa thì biết cái quái gì chuyện thiên hạ? Con người ta hãm vòng luân hồi, chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da, cho nên đệ tử nhà Phật khi tịch diệt, đều hoả thiêu, chẳng giữ thân thể lại làm gì. Người Mông Cổ ta, chết đi chôn xuống đất, để cho ngàn vạn vó ngựa giẫm đạp lên, cũng chẳng cần xây phần mộ làm chi. Người Hán kiến tạo phần mộ, chẳng qua là hao tổn tài sức nhân dân, lại đem đồ quý giá táng theo trong mộ, thiệt là một cái lãng phí quá sức to tát, thay vì chôn theo làm bạn cùng người chết, không bằng để lại cho người sống thừa hưởng. Đạo lý đó nghe thiệt là đơn giản, nhưng làm được cũng chẳng dễ, chỉ có hạng trí giả như Thích tiên sinh đây mới dám bước qua hủ tục, dám làm việc phi thường đó."
"Đúng ... đúng ...", Thích Vương Tôn mặt mày hớn hở, y gật đầu liên tục, mắt nhìn Xung đại sư, có rất nhiều nét mừng rỡ có được người tri kỷ.
Tịch Ứng Chân bất giác lắc đầu, ông nhăn mặt: "Đại hòa thượng, bất cứ những gì là ngụy biện, qua cái miệng nhà ngươi, đều đã trở nên xuôi tai hết!"
"Đạo trưởng nói đúng." Lạc Chi Dương chẳng để Xung đại sư trả lời, hắn cười hì hì, "Cái đó thiệt giống như trồng hoa, đem phân người bón xuống, nở ra thì thành hoa thơm. Bất kể cái gì cứt đái thối tha, qua cái miệng vị đại sư này, đều có thể thổi ra thành hương thơm ngan ngát!"
"Lạc lão đệ quá khen!", Xung đại sư không nóng, không bực, lão thong dong trả lời,"Nhà Phật ta coi hồng phấn như khô lâu, bần tăng đem cứt đái biến thành tiên hoa, đẹp xấu coi như nhau, thơm thối cùng một nguồn, cái tuyệt diệu đó của Phật pháp, chẳng có gì hơn được!"
Lạc Chi Dương vừa tức vừa buồn cười, nói: "Nguyên lai ăn cứt cũng là Phật pháp, xem chừng làm cẩu cũng có thể thành Phật." Câu nói dựa theo lí của lão, nhưng thầm nhiếc Xung đại sư là cẩu. Xung đại sư làm như không, lão cười dài, đáp: "Phật dạy chúng sinh bình đẳng, bất cứ gì trong hàng sáu cõi đều có thể thành Phật, cẩu thuộc hàng súc sinh, nó thành Phật thì có gì là lạ?"
(ND chú thêm: Sáu cõi [lục xứ hay lục đạo] là sáu cảnh giới, trong đó chúng sinh luân hồi: địa ngục, quỷ đói, súc sinh, A-tu-la, người và trời [thiên])
Lạc Chi Dương dẫu mồm mép, đến nước này, hắn cũng không sao đối chọi, đành nói: "Hảo hòa thượng, coi như ngươi lợi hại, còn hơn hẳn thứ hạ lưu vô sỉ, Lạc Chi Dương ta đành chịu thua một nước!"Xung đại sư cười ha hả, lão đảo ánh mắt sáng rực nhìn mọi người, rồi chắp tay, nói: "Mọi người đi đường cực nhọc, chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ khi nào khoẻ sẽ tìm lối vào cổ mộ".
Trải qua một trận vùi dập, ai nấy đều thấy đói khát. Hòn đảo rừng xanh khói toả, suối nước trong xanh, muông thú rải rác đây đó.
Minh Đấu dùng một hòn đá đánh chết một sơn dương, lão gầy lửa ven khe suối, nướng mỡ dê rịn ròng ròng, mùi thịt nồng đượm. Bọn Xung đại sư vây quanh chia nhau sẻ thịt dê mà ăn. Tịch Ứng Chân chỉ ngồi một bên. Xung đại sư không thấy Lạc Chi Dương cùng Diệp Linh Tô, lão hỏi: "Tịch chân nhân, hai đưá mhỏ kia đi đâu rồi? Để mặc tiền bối đói lả, thật chẳng biết giữ quy củ phận con cháu gì hết!"
Tịch Ứng Chân nhạt giọng đáp: "Đại hòa thượng lại muốn châm ngòi li gián, mà trật tuốt luốt, tụi nó thương tình ta già cả, muốn ta ngồi đây chờ chúng nó sửa soạn một bữa ăn ngon"
Chợt nghe từ nơi xa tiếng chim muông kêu quang quác, tiếng vỗ cánh xào xạc, chẳng mấy chốc, đã thấy Diệp Linh Tô tha thướt xách một đôi gà từ trong rừng đi ra, cô tiện tay quẳng cặp gà xuống đất, rồi ngồi bó gối nhìn dòng suối đến xuất thần. Tịch Ứng Chân hỏi: "Lạc Chi Dương đâu?"
"Không biết!", Diệp Linh Tô lắc đầu,"Hai đứa bàn nhau, tiểu nữ săn gà, hắn làm cơm, chỉ là, tiểu nữ vừa mới quay đi, quay lại là hắn đã biến mất dạng đi đâu không biết nữa!"
Cô đang nói, đã thấy Lạc Chi Dương cười hì hì đi từ trong rừng ra, thân trên trần trụi, ống quần xắn cao, bắp chân đầy bùn đất, trên đầu hắn đội hai tấm lá sen to, trong tay phải là một nhành sen dài, tay trái ôm bọc áo đựng đầy hoa cỏ.
Lạc Chi Dương đến bên khe nước, không nói năng gì, hắn xắn tay áo đem rửa đôi gà, rồi lấy hoa quả, cỏ thơm, vỏ cây, hạt sen mấy món nhồi vào gà, lấy lá sen bó lại thật chặt chẽ.
Ngồi một bên, Diệp Linh Tô không khỏi thắc mắc, cô nhíu mày, hỏi: "Lạc Chi Dương, ngươi bầy trò quỷ quái gì vậy?"
"Đang làm "Khiếu Hoa Kê" (món gà khiếu hoá) đây!", Lạc Chi Dương vui vẻ trả lời.
Diệp Linh Tô gắt: "Ai hỏi ngươi về gà đâu? Ta muốn hỏi chính là hoa với quả, hái loạn khắp nơi cả lên, ai mà biết có độc hay không."
Lạc Chi Dương tay lấy đất sét nhuyễn đắp vào ngoài lá sen, miệng tươi cười đáp: "Đừng lo! Nếu có độc, cô cứ ăn thịt tui là xong!"
Diệp Linh Tô vừa thẹn vừa bực, mặt hoa chợt ửng đỏ, cô vỗ mạnh tay xuống tảng đá đang ngồi, đứng bật dậy, nạt hắn: "Lạc Chi Dương, ngươi mà còn ăn nói bậy bạ, ta đá ... ta đá mi văng tuốt xuống khe suối này liền!"
Lạc Chi Dương thè lưỡi: "Ừa ... ừa ... coi như tui hổng có nói, thịt người vừa tanh vừa hôi, ăn đâu có ngon bằng thịt gà!"
"Ngươi còn dám nói nữa!", Diệp Linh Tô làm dữ, cô giậm chân, ra vẻ muốn xông tới.
Lạc Chi Dương cuống quít tránh né, hắn gầy lên một đống lửa, đặt gà bọc đất sét lên trên mà nướng, chẳng mấy chốc, đất sét khô ran, nứt toác, Lạc Chi Dương gỡ lấy gà bên trong ra, một mùi thơm nức mũi toả lên, khiến mọi người thèm chảy nước dãi.
Lạc Chi Dương chia thịt gà làm ba phần, Diệp Linh Tô nửa tin nửa ngờ, cô cầm một đùi gà, há miệng cắn nhẹ một miếng, cảm giác thịt mềm, thơm phức, nước gà ứa ra đầy miệng, vị ngọt thơm, dư vị không dứt.
"Khiếu Hoa kê" vốn là một món ăn nổi tiếng vùng Ngô Việt, Diệp Linh Tô từ nhỏ đến giờ, cô từng ăn qua không ít, nhưng con gà này có tư vị kỳ diệu, từ lớn khôn đến giờ, cô chưa hề được thưởng thức hương vị đó.
Cô lén nhìn sang Lạc Chi Dương, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác dị thường.
Tịch Ứng Chân thân là đạo sĩ, nhưng ông không kiêng cữ đồ mặn, ông ăn nhanh như gió cuốn mây bay, chẳng mấy chốc, đã làm trọn hơn nửa con gà, vừa ăn, ông vừa trầm trồ: "Hảo tiểu tử, hảo bổn sự. Con gà này nướng thật ngon, thịt mềm, nước đậm đà, hương vị thơm tho, tươi ngọt, nuốt xuống rồi mà còn lưu lại nhiều dư vị. Con gà nướng kiểu "Khiếu Hoa kê" này, bọn đầu bếp nơi lầu "Trích Tinh" của kinh thành làm thua ngươi xa lắc!"
Lạc Chi Dương cười nói: "Tịch đạo trưởng nếu không chê, tui từ đây mỗi ngày mỗi nướng hầu đạo trưởng xơi"
Tịch Ứng Chân lau mỡ gà bên mép, ông vui vẻ bảo: "Bắt tiểu tử nhà mi làm đầu bếp, há chẳng khuất tất mi lắm hay sao? Ừa ... mấy thứ nhồi gà đều là hái từ trên đảo, phải không?"
"Thiệt cũng lạ!", Lạc Chi Dương cười cười, "Hòn đảo này có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, vừa rồi, tui dòm thấy mà cũng phát sợ, mé bên kia còn có một cái ao, nở đầy hoa sen. Nè ... nè ... thử một chút hạt sen này xem, vừa ngọt vừa thơm, ăn thiệt khoái khẩu!"
Tịch Ứng Chân rửa sạch một búp sen, ăn hai hạt, miệng liên tục khen ngon.
Diệp Linh Tô cũng nhón lấy một búp, cô dùng kiếm tước lớp vỏ dính bùn, nhai chầm chậm, gật gù cái đầu.
Cả đám Xung đại sư thấy bọn họ ăn gà toả hương vị thơm ngon, cả bọn đều ứa nước dãi đầy miệng, chảy cả ra ngoài mép, món dê nướng trong tay bỗng vừa cứng ngắc vừa nhạt nhẽo, không sao nuốt xuống nổi.
Trúc Nhân Phong buông miếng thịt dê đang cầm trong tay xuống, y dòm dòm Minh Đấu, trong mắt không phải không có nét trách móc.
Minh Đấu cả giận: "Con mẹ nó, thằng họ Trúc kia, hai mắt mi trô trố vào lão tử làm gì? Lão tử sả thịt dê rồi nướng, có chỗ nào sai lầm đâu? Giỏi thì tự mình làm lấy mà ăn!"
Nói xong, lão nhấc tòan bộ chỗ thịt dê nướng lên vất 'Bùm' một tiếng vào khe suối.
Trúc Nhân Phong thốt nhiên nổi hung, y đứng bật dậy, cả giận nói: "Minh Đấu, ngươi là thứ chó nhà tang, dám làm oai làm phước trước mặt ông nội mi hả? Ông nội mi đang ăn thịt dê ngon lành, mi dám chọc tức ông nội mi, tao sẽ làm mi nửa bước cũng không đi nổi"
Minh Đấu sắc mặt âm trầm, giọng lạnh lẽo: "Giỏi a, Trúc Nhân Phong, đứa nào nói khơi khơi mà không dám làm, đứa đó là đồ Vương Bát Đản, ta thật muốn coi thử coi, ngươi làm cách nào khiến cho ta nửa bước cũng không đi nổi."
Nếu trong mình không bị nội thương, Trúc Nhân Phong cũng không ngán Minh Đấu, nhưng mang một thân thương thế chưa lành đi giao thủ, phần thắng quả thật rất ít. Nội thương quá nửa là do Lạc Chi Dương ban tặng, nghĩ vậy, hắn không khỏi đưa ánh mắt chiếu vào gã thiếu niên, chỉ thấy Diệp Linh Tô đang ngồi sánh vai cùng hắn, nam tuấn nữ mĩ, đẹp đẽ rạng ngời. Cộng thêm cơn giận dữ, Trúc Nhân Phong lại nảy sinh đố kỵ, ghen ghét gã thiếu niên đó, những muốn lột da moi tim hắn thì mới vừa lòng.
Minh Đấu nhìn thần sắc quái dị đó của y, lão cười nhạt, nói: "Sợ rồi sao? Nếu hổng có gan động thủ, hãy ngoan ngoãn gọi ta ba tiếng ‘ông nội ơi', nể mặt Thiết Mộc Lê, bữa nay ta tạm tha ngươi một phen."
Trúc Nhân Phong nổi khùng, y rục rịch xông tới, chẳng dè Xung đại sư đứng bật dậy, ngăn cản hai người, nói: "Mình cùng phe, đừng vì một con dê nướng mà để mất hòa khí, hai ngươi đánh nhau, bất kể ai thắng ai bại, phe địch trông vào há chẳng cười đến rụng răng ư?"
Minh Đấu liếc trông Tịch Ứng Chân, vẻ mặt lão càng thêm nặng nề. Trúc Nhân Phong lại ngơ ngẩn nhìn Diệp Linh Tô, y nghĩ bụng, thắng thì cũng tốt, nhưng rủi thua trước mặt vị tiểu mỹ nhân này, há chẳng mất thể diện thật to sao? Nghĩ vậy, y hậm hực ngồi xuống, hít vào một hơi. Minh Đấu tuy mạnh miệng, trong lòng lão cũng rất kiêng kị quyền cước của Yến Nhiên Sơn, thấy y nhượng bộ, lão cũng không dám quá bức bách, chỉ gằn giọng một tiếng 'hừ'', chầm chậm buông lỏng nội lực.
Xung đại sư cúi mình rửa tay, trong vào bóng nước để chỉnh trang quần áo một chút, rồi lão đứng lên, nói: "Ăn uống no nê rồi, giờ mình đi tìm lối vào cổ mộ." Dứt lời, nhanh như sao xẹt, lão dẫn bọn Minh Đấu thẳng tiến về hướng ngọn núi.
Lạc Chi Dương nhảy nhổm lên, nói: "Mau, mau đi theo tụi nó."
Diệp Linh Tô ngần ngừ chưa quyết, Tịch Ứng Chân nhẹ giọng, nói: "Đuổi theo làm gì?"
"Sao vậy?", Lạc Chi Dương trợn mắt, giọng lạ lẫm,"Lỡ tụi nó vào được cổ mộ thì sao?"
"Đâu có mà dễ dàng như vậy?", Tịch Ứng Chân lắc đầu, ông cười, giải thích, "Thích Ấn Thần tinh thông phong thủy, tòa phần mộ này dựa vào núi trông ra biển, ẩn mình vào nền trời. Mi từng nếm qua món ‘Hải Âm Mộng Điệp' kia, vậy thử nghĩ kỹ đi, vô đến đảo đã hung hiểm đến thế, chuyện tìm kiếm cửa vào cổ mộ chả phải nói dễ hơn làm à?"
Lạc Chi Dương phải chịu ông có lý, hắn gãi đầu, hỏi: "Vậy nhóm mình bây giờ phải làm gì?"
Tịch Ứng Chân đáp: "Trước hết, tìm một chỗ ở, rồi sẽ tìm cách rời đảo."
Lạc Chi Dương cả kinh, hắn buột miệng la lớn: "Còn võ học trohg mộ thì sao?"
Tịch Ứng Chân liếc hắn một cái, vẻ không mấy thích thú, nói: "Võ học gì? Mi thật sự muốn xâm nhập mộ phần người ta hả?"
Lạc Chi Dương cười nói: "Tui chỉ tò mò thôi."
Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Tò mò chỉ gây hại chết người. Bọn mình đến đây mục đích vì 'Thiên Cơ Thần Công đồ', nay sách đã vào tay rồi, đừng nghĩ ngợi những chuyện khác nữa!"
Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng quả quyết, ông nói xong, xoay mình bước đi. Nhạc Chi Dương không làm gì khác được, hắn thè lưỡi, rầu rĩ đi theo sau, bỗng nghe Diệp Linh Tô nói nho nhỏ: "Bổn đản (bổn=ngu, đản=trứng, nghĩa bóng ĐỒ NGU), đáng đời."
Lạc Chi Dương ngước mắt trông, sắc mặt cô gái lạnh nhạt, không chút vẻ đùa cợt, đôi
mắt hạnh nhìn xa vắng. Lạc Chi Dương cười xoà: "Ừa... ừa ... tui là bổn đản, cô là thông minh đản, một cái trứng dài lâu sẽ bể ra cho hai lòng đỏ, để Lưu A Đẩu (ND: tên tục của Lưu Thiện, con Lưu Bị, y để mất nhà Hậu Hán vì ngu xuẩn) ăn vô cũng phải biến thành (Chư) Gia Cát Lượng."
Diệp Linh Tô máu nóng bốc bừng bừng nhuộm đỏ đôi gò má, màu hồng trên làn da trắng mịn làm tăng thêm phần kiều diễm, cô giận dữ nhổ toẹt một bãi, mắng: "Ngươi ấy à? Một cái trứng ngốc to đùng, (Chư) Gia Cát Lượng xơi vào cũng trở thành chẳng khác gì heo (Trư) ... y chang!"
Chợt thấy bộ mặt lấc cấc của Lạc Chi Dương đầy vẻ cười cợt, cô nhận ngay ra mình vừa thất thố, vội vàng chu mỏ, trừng mắt, nghiêng mái đầu tránh sang một bên.
Ba người tìm một lúc, cạnh bờ biển, họ kiếm thấy một hang động. Trong động là một bầy nai, Lạc Chi Dương hò hét đuổi chúng ra ngoài, khi thấy sàn động bẩn thỉu, ướt át, hắn cười nói: "Nhị vị quét sơ sơ cái động, để tui đi kiếm một ít cỏ khô mang về trải sàn."
Nói xong hắn chạy ra khỏi hang động, đi nhẩn nha, vơ ít cỏ vò vò trong tay, nghịch chán, hắn nhìn bốn phía không người, bèn rẽ cỏ cây chạy về phía ngọn núi. Không bao lâu, đến chân núi, Lạc Chi Dương leo lên trên một cây cao to, đưa mắt thăm dò mé trước. Đang chăm chú quan sát, hắn chợt cảm giác đầu vai đau điếng, là đang bị ai đó vỗ cho một chưởng. Lạc Chi Dương cả kinh, hắn nhảy dựng lên ba thước, hầu như sắp trượt dài theo thân cây xuống bên dưới.
Hắn ngoái trông, kịp thấy Diệp Linh Tô đứng ở phía sau, mặt hoa hơi xịu xuống, con mắt đẹp khẽ trợn trừng, cô lạnh lùng hỏi: "Ngươi không phải đòi đi kiếm cỏ khô, sao lại leo tuốt lên cây làm trò gì vậy?"
Lạc Chi Dương lấy lại tinh thần, hắn hả miệng nói dóc ngay: "Cỏ khô ít quá, tui leo lên
cây bẻ thêm dăm ba nhánh."
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, mắng: "Quỷ ba xạo!"
Lạc Chi Dương vờ ho khan, hỏi: "Diệp cô nương, cô ra đây làm gì?"
Diệp Linh Tô lườm nguýt hắn một phát, nói: "Tịch chân nhân biết ngươi sẽ đi gây chuyện, sai ta đi kiếm, bắt ngươi về."
Lạc Chi Dương thở dài: "Diệp cô nương, cô đang tâm nhìn lũ vương bát đản này ăn trộm võ học bí kíp của Thích Ấn Thần à?"
Diệp Linh Tô lườm hắn một cái, nói: "Đương nhiên là không."
Lạc Chi Dương mừng rỡ quá sức: "Hảo cô nương, hai ta quả nhiên cùng một lòng."
Diệp Linh Tô mặt hoa bừng đỏ, cô nhổ toẹt, nói: "Nói hươu nói vượn, ai với ngươi cùng một lòng?"
"Ừa ... ừa .. coi như tui lỡ lời!", Lạc Chi Dương nói tiếp,"Nếu mình cùng một ý, phải quậy cho tụi nó loạn nháo nhào lên mới được!"
Diệp Linh Tô nhìn chòng chọc vào hắn, vẻ mê hoặc, hỏi: "Quậy bằng cách nào?"
Lạc Chi Dương nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, tóm lại, không cho tụi nó được làm ăn ngon lành!"
Diệp Linh Tô nói: "Cái miệng ba hoa không biết ngượng, với bản lãnh bé xíu của ngươi, đem múa may trước tụi nó, chỉ tổ để người ta cười rụng răng!"
Lạc Chi Dương cười, đáp: "Đại trượng phu đấu trí không đấu lực."
"Cái gì đại trượng phu?", Diệp Linh Tô hừ lạnh một tiếng, "Gian hiểm tiểu nhân còn chưa khác nhau lắm."
Lạc Chi Dương nói: "Cô chưa từng nghe người ta nói à? Ác quỷ còn phải sợ tiểu nhân nữa kia!"
Diệp Linh Tô lấy làm lạ: "Là ai nói vậy?"
Lạc Chi Dương nói: "Chẳng phải ai khác, chính là Lạc mỗ nói."
Diệp Linh Tô "Phì" một tiếng, dường muốn cười, nhưng chả hiểu tại sao, trong lòng có cái gì ngăn chặn lại, nói chẳng đặng, cười cũng không xong, cô đành đưa ánh mắt ra ngoài khơi xa, mím miệng không nói.
Trông thần tình của cô, Lạc Chi Dương biết cô còn đang bị chuyện thân thế đè nặng trong lòng, hắn chẳng khỏi nghĩ thầm rằng "Phải kiếm cách nào làm cho cô vui lên mới được!"
Lạc Chi Dương còn đang nghĩ ngợi, hắn chợt nghe Diệp Linh Tô "ủa" một tiếng, cô dời ánh mắt nhìn về vách núi, Lạc Chi Dương cũng chú mắt theo hướng đó, lập tức hai mắt sáng ngời, hắn la lớn: "Oa ... ở đó chẳng phải là Ma Vân sao?"
Tại không xa phía trước, trên vùng nham thạch của sườn núi, một con chim ưng to lớn, mỏ khoằm, cánh rộng đang ăn thịt thỏ rừng, mầu sắc đúng là của con Ma Vân. Diệp Linh Tô gặp lại con chim thân thuộc, cô vui mừng, nói: "Tốt lắm đây, nhờ Ma Vân, mình có thể gửi thư về đảo Linh Ngao, bảo bọn họ đưa thuyền tới đây đón bọn mình."
Nói xong, cô tréo hai ngón tay, đưa lên môi, vận khí từ đan điền, thổi lên một tiếng huýt sáo thật dài.
Ma Vân nghe tiếng, nó ngẩng đầu, nhìn tứ phía, đôi mắt ưng lợi hại vừa trông thấy chủ nhân, nhất thời phấn chấn khôn tả, nó bèn mở rộng đôi cánh, nhắm hai người vọt tới. Nói thì chậm, diễn tiến lại rất nhanh, nghe 'vụt' một tiếng, từ giữa rừng cây bay vút lên một luồng bóng trắng, nhanh tựa chớp giật, đã ập vào con ưng màu xám tro. Một chớp mắt, lông chim bay tơi tả, tiếng gào thét nổi lên, hai luồng trắng và xám quấn vào nhau, lên cao xuống thấp, khó phân biệt rõ. Hai người trên cây sau một thoáng kinh hãi, đã nhận ra bóng trắng kia cũng là một chim ưng, lông trắng như tuyết, dũng mãnh thần tốc, sau khi chúng va vào nhau, con ưng Ma Vân đã bị lọt vào móng vuốt con kia, nó chỉ giẫy giụa mà không sao đánh trả. Diệp Linh Tô vừa hãi vừa tức, cô hét một tiếng thánh thót, vung tay ném kim châm, nào ngờ, kim châm chưa đến nơi con ưng trắng đã buông con Ma Vân ra, nó phóng tuốt lên cao, tránh thoát luồng kim quang của châm xẹt bên dưới.
Ma Vân đảo lộn hai ba vòng, rồi từ trên trời cao, thân hình nó rơi nhanh xuống.
Lạc Chi Dương nhắm theo hướng rơi, hắn nhảy xuống cây, đến đón kịp được con ưng xám vào tay, chỉ thấy nó ngoẹo đầu, cổ gẫy gặp, trên sọ có nhiều lỗ thủng, óc não trào ra, đang giẫy chết.
Lạc Chi Dương còn đương kinh hãi, hắn chợt nghe Diệp Linh Tô thánh thoát kêu lớn tiếng, con ưng trắng đang hạ xuống, phóng về phiá cô gái, vươn móng vuốt chụp vào cô.
Diệp Linh Tô vung chưởng nghênh đón, nhưng con chim trắng hết sức nhanh nhẹn, chưởng phong vừa đến, nó tức khắc tránh ra xa, khi cô gái sơ hở một chút, nó lại lướt tới, bước tiến bước lui rất có phong phạm một đại cao thủ.
Lạc Chi Dương há hốc mồm, tròn mắt nhìn cảnh chiến đấu trên cây giữa người và chim,
Song phương tới lui như gió, thân thủ kín kẽ, Diệp Linh Tô phát liên tiếp một số kim châm, đều bị ưng trắng tránh thoát, cô bỗng sử hư chiêu, đôi chân lảo đảo, vấp váp dường như sắp té, chim ưng dù sao cũng là muông thú, không nghĩ ra rằng trên thế gian lại có trò trá nguỵ như vậy, nó bèn nhào vào, giương móng vuốt ra chụp, khi thấy tay trái Diệp Linh Tô vung ra, nó kiêng kị chưởng phong của cô, bèn bay vút lên hơn một thước, chẳng dè tay phải Diệp Linh Tô đã ném ra thật nhanh một nắm kim, chui tọt ngay vào giữa đám lông trắng. Con ưng trắng gào lên thảm thiết , nó bay vút nhanh thật cao tít tắp lên trời, rồi như một mũi tên lìa dây cung, nó bay vù đến triền núi bên trên, biến mất dạng.
Lạc Chi Dương từng nếm qua đau khổ của "Dạ Vũ Thần Châm", bị kim châm đâm vào, người còn chịu không thấu, huống hồ một con chim. Con ưng trắng trúng kim rồi mà vẫn còn sức bay vút lên thật cao, nếu chẳng phải da đồng gân sắt, cũng có phần tà ma quỷ mị!
Diệp Linh Tô ngẩng đầu trông trời, cô cũng bị sững sờ, Lạc Chi Dương đến gần bên cô, hắn chú mắt dõi trông, nơi gần đỉnh núi, có một hang động, do bị đá tảng bên dưới che khuất, nếu không có hướng bay của chim ưng làm chuẩn, cũng rất khó phát hiện.
"Chỗ đó là tổ ưng hả?", Lạc Chi Dương chắt lưỡi, "Thiệt là một con chim vô cùng lợi hại."
"Đó là chim ưng sao?", Diệp Linh Tô tâm thần hoảng hốt, "Thật sự là đồ tà ma, nhanh nhẹn như quỷ!"
Lạc Chi Dương cười: "Nhanh mấy cũng không thoát khỏi Dạ Vũ Thần Châm."
Diệp Linh Tô lườm hắn một cái, cô muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, cô rầu rĩ hỏi: "Ma Vân đâu?"
Lạc Chi Dương chép miệng, Diệp Linh Tô nhảy xuống dưới đất, cô nhìn xác chim, buồn rầu đến mất hồn, một lát sau, cô rút kiếm đào một lỗ lớn, đem vùi con ưng xám xuống.
Lạc Chi Dương nhìn nấm đất nho nhỏ nọ, hắn cũng cảm giác đau xót trong lòng,
Ma Vân chết đi, cái chước cầu viện cũng mất theo, nếu muốn rời khỏi đảo này, đành phải tìm phương thức khác.
Chợt nghe Diệp Linh Tô nói: "Đi thôi."
Cô gần mất hết thần trí, quày mình bước đi, Lạc Chi Dương không dám làm rộn cô, hắn ủ rũ cúi thấp đầu đi theo sau.
Trên đường đi, hai người thu nhặt một ít cỏ khô, nhánh cây, gần về đến nơi, bỗng nghe loáng thoáng tiếng người.
Lạc Chi Dương máy động trong đầu, hắn giơ tay làm hiệu với Diệp Linh Tô, cả hai rón rén nấp sau cây cối, giương mắt trông vào, chỉ thấy Xung đại sư, Minh Đấu cùng Tịch Ứng Chân đứng thành hình ba góc, đang to tiếng qua lại trước cửa động.
Diệp Linh Tô sẵn đang bực tức, cô định nhào ra, nhưng đã bị Lạc Chi Dương nắm ống tay áo kéo cô lại.
Diệp Linh Tô quay đầu lại, căm tức, bỗng cô thấy Lạc Chi Dương thò ngón trỏ viết trên mặt đất: "Âm thầm giấu mình, dùng phi châm xử lý."
Diệp Linh Tô khẽ nhíu mày, "Dạ Vũ Thần Châm" tuy là ám khí, nhưng uy lực cực to, từ khi cô luyện thành đến giờ, chỉ phát châm thẳng mặt, rất hiếm khi nào đánh lén sau lưng đối thủ. Mưu chước của Lạc Chi Dương tuy cao, nhưng thiếu phần quang minh lỗi lạc.
Còn đang dụ dự, cô chợt nghe Xung đại sư cười cười: " Tịch chân nhân, ông nhất định không chịu tiết lộ lối vào cổ mộ?"
Hai người nghe được, đều nghĩ thầm, bằng cách nào mà Tịch Ứng Chân lại biết lối vào mộ phần?
Lão đạo sĩ im lặng một chút, bỗng ông cười vang: "Đại hòa thượng, ngươi do đâu mà đoán rằng ta biết chỗ vào mộ?"
"Ông vừa đặt chân lên đảo này, đã lớn tiếng bàn luận về đường lối phong thủy trên đảo.Vừa rồi, bọn ta tìm kiếm lối vô cô mộ, kiếm bao nhiêu lần đều không thấy, mới chợt nghĩ tới một sự kiện. Thảng hoặc Thích Ấn Thần mê tín phong thủy, thể nào lối vào mộ huyệt cũng có dính dáng tới phong thủy, chỉ có điều, ta bình sinh tự mình hành sự, không say mê những gì là ngoại vật, nên chuyện phong thủy, cái hiểu biết thật có giới hạn. Lâu nay nghe nói Tịch chân nhân tinh thông âm dương thuật số, hòa thượng đành muối mặt đến cầu xin chân nhân chỉ điểm bến mê."
Lạc, Diệp hai người nghe lão nói, đều mắng thầm: "Tặc trọc lư da mặt thực dầy, nếu Tịch chân nhân biết, đâu việc gì phải nói cho ngươi hay?"
Nhưng họ lại nghe Tịch Ứng Chân cười ầm, bảo: " Đại hòa thượng, nguơi đến hỏi nơi ta, bộ không sợ là đã đi hỏi nhầm người sao?"
"Đâu có nhầm đâu, đâu có nhầm!", Xung đại sư cười hì hì, nói đại: "Tịch chân nhân, mình làm cái giao ước, nếu trong cổ mộ Ấn Thần thực sự ẩn chứa bí kíp, trân bảo, ông cũng sẽ được chia một phần, ông chịu không?"
"Nói giỡn chơi hoài!", Tịch Ứng Chân nhạt giọng đáp, "Nếu ta biết, sẽ tự chính mình đến lấy, cớ gì phải bảo cho nhà ngươi hay?"
Xung đại sư cười: "Chân nhân không giống ta, ông là thầy của vương tôn Đại Minh, cai quản đạo giáo cả nước, chiếm cả phần hơn của nhân gian, những trân bảo thế gian ông không để vào trong mắt. Võ học của Thích Ấn Thần, ông biết có mà không lấy, chẳng phải không ham muốn, mà vì coi thường chúng thôi."
"Quái lạ.", Tịch Ứng Chân nhạt giọng: " Ngươi đã biết tâm tư ta như vậy, sao còn mất công uốn lưỡi cho tốn nước bọt?"
"Chẳng vì cái gì ư? Chẳng qua, yêu cầu này của ta, chân nhân không thể không ưng thuận!"
Tịch Ứng Chân cười ha hả, ông vỗ tay, nói: "Nghe hay quá! Hay quá! Ngươi định dùng võ công bức bách ta chăng?"
"Không dám đâu!", Xung đại sư vẫn cười,"Chẳng qua, Tịch chân nhân, ông biết tại sao ta đưa 'Thiên Cơ Thần Công đồ' cho ông không?"
Tịch Ứng Chân nói: "Bị bó buộc mà phải đưa thôi, còn huyền cơ nào khác đâu?"
"Chả phải vậy! Chả phải!", Xung đại sư lắc đầu, "Hòa thượng bình sinh hành sự, không bao giờ để bị người ta bắt bí, Tịch chân nhân, ông tin hay không, ta có thể đưa sách cho ông, thì cũng có thể lấy về dễ dàng"
Tịch Ứng Chân nhíu mày: "Nếu ta không tin?"
"Được thôi!", Xung đại sư mỉm cười, lão chắp tay, "Như vậy, bốn ngày nữa, mình sẽ gặp lại!"
Tịch Ứng Chân biến sắc, hàng lông mày ông xoắn tít lên. Lạc Chi Dương cũng bị chấn động trong lòng, hắn nhìn sang Diệp Linh Tô, thấy cô gái đang mím môi, mặt hoa thoáng tái xanh.
Im lặng một lúc, Tịch Ứng Chân chậm rãi hỏi: "Đại hòa thượng, ngươi cũng biết chuyện 'Nghịch Dương chỉ'?"
"Trước khi đến đây gặp chân nhân, Minh tôn chủ đã đem tất cả mọi chuyện kể cho ta nghe. Trong người Tịch chân nhân mang tật bệnh kỳ lạ, nếu không được giải cứu kịp thời, sẽ chỉ sống được có mỗi bảy ngày. Minh huynh đà tính toán kỹ, lần cứu chữa trước cách đây ba ngày, vậy thời gian phát tác còn bốn ngày. Cách giải cứu đó, trên đời này chỉ có hai người biết, một thì ở mãi tận Côn Lôn, một thì tung tích hiện không rõ nơi nao, bần tăng rất giầu kiên nhẫn, chỉ cần chờ thêm bốn ngày nữa, quyển sách kia tự nhiên trở về trong tay."
Tịch Ứng Chân gằn giọng, nói: "Đại hòa thượng, ngươi mơ mộng ư? Trong vòng bốn ngày đó, ta có thể huỷ sách bất cứ lúc nào."
"Tùy chân nhân thôi." Xung đại sư cười cười, mắt xạ hàn quang,"nhưng một khi chân nhân cưỡi hạc về trời, không có 'Thiên Cơ Thần Công đồ' làm bùa hộ mệnh, hai thiếu niên nam nữ thủ hạ của chân nhân e rằng có chút không ổn."
Tịch Ứng Chân trầm ngâm một lúc lâu, ông thở dài, nói: "Đại hòa thượng, ngươi nói như vậy, đúng là buộc ta phải giết ngươi."
Xung đại sư cười nói: "Chân nhân vốn nhân từ trung hậu, nếu muốn giết ta, đã giết từ lâu rồi, đâu có để đến bây giờ?"
Tịch Ứng Chân không nói gì, ông chăm chú nhìn Xung đại sư một lát, rồi chậm rãi nói: "Hòa thượng, ngươi bản tính sắc sảo, trí tuệ sáng rỡ, Kim Cương môn mỗi đời chỉ một truyền nhân, lệnh sư chọn ngươi làm đồ đệ, đích xác không có sai lầm. Đáng tiếc, nói về tài, nói về đức, người ta có câu: "Tài đem vào đức chỉ dùng làm vốn, đức dìu dắt tài mới là cái chủ chốt", làm người không có đức hạnh, không tài hoa, chỉ là càng ngày càng lún sâu vào tạo ác. Đại hòa thượng, ngươi nếu còn nửa phần lương tri, hay hơn hết là tỉnh ngộ, hồi đầu, đừng làm phụ lòng lệnh sư đã khổ tâm dạy bảo ngươi."
Xung đại sư gật gù, nói: "Tịch chân nhân, hai ta tuy biết nhau không nhiều, nhưng ta kính ông ba phần. Đáng tiếc, việc phục quốc là việc trọng đại, chỉ được phép tiến, không thể lui, chân nhân mà cứ khăng khăng bảo thủ ý mình, hòa thượng đành phải chờ cho đủ bốn ngày nữa, rồi sẽ lại đến thỉnh giáo cao chiêu."
Lạc Chi Dương nghe lão nói vậy, hắn không sao nhịn được nữa, bèn vọt ra, lớn tiếng nói: "Tặc trọc lư, chỉ cần Lạc Chi Dương ta còn một hơi thở, ngươi đừng hòng động chạm đến một sợi lông Tịch đạo trưởng."
Minh Đấu cười gằn: "Đồ tiểu cẩu, bản lãnh nhỏ tí, mà khẩu khí thật không nhỏ!"
Lạc Chi Dương đốp lại liền: "Ta là tiểu cẩu, ngươi chính là đồ chân chó cứ ngày ngày bám theo đít con giặc lừa sói đầu, chờ ních cứt lừa rơi rớt của nó!"
Minh Đấu toàn khuôn mặt đỏ quạch, lão định nhào ra, bỗng thấy Xung đại sư xoay người bước đi, lão đành tự trấn áp xuống, hung hăng trừng mắt vào Lạc Chi Dương, rồi cũng bám gót đi theo sau.
Diệp Linh Tô không sao nhẫn nhịn, cô la lớn: "Tịch đạo trưởng, còn khách khí gì nữa với bọn ác nhân đó, bọn ta ba người hợp sức lại, chưa chắc thua tụi chúng!"
Sắc mặt Tịch Ứng Chân u ám như tro tàn, ông lắc đầu, nói: "Hãy vào động rồi nói sau."
Ba người vào đến trong hang, Lạc Chi Dương rải cỏ khô ra xong, Tịch Ứng Chân im lặng một lúc, rồi ông đột nhiên nói: "Lạc Chi Dương, tiểu cô nương, đúng như lời hòa thượng nói, ta chỉ còn sống có bốn ngày nữa thôi, nay có chút chuyện hậu sự phải trao lại."
Lạc Chi Dương nghe ông nói, trong lòng hắn quặn thắt, bèn lớn tiếng nói: "Tịch đạo trưởng, ngài chớ quá nản lòng, ông trời không khi nao dứt con đường sống, thể nào mình cũng nghĩ ra cách giải quyết."
Tịch Ứng Chân lắc đầu, ông gượng cười: "Khi 'Nghịch Dương chỉ' phát tác, sẽ làm khí huyết trong ta chạy ngược nhau, ngoài cách tự đảo hành chân khí, đừng trông mong phá giải nổi. Chân khí trong con người, vận hành đều phải đi theo một thứ tự rõ rệt, bây giờ muốn chúng chạy ngược, giống như muốn làm cho mặt trời mặt trăng di chuyển ngược ngạo, trời đất sẽ lộn tùng phèo cả lên, tai hoạ không biết đâu mà lường cho hết!"
Lạc Chi Dương nghe ông giải thích, hắn thấy tuyệt vọng, bỗng nghe Diệp Linh Tô nhè nhẹ giọng bàn vào: "Đảo hành chân khí thật ra cũng không phải không thể làm, hồi đó, 'Tây Côn Lôn' Lương Tiêu, từng sáng tạo một thuật pháp 'Chuyển Âm Dịch Dương', dùng loạn chuyển ngũ hành mà nghịch chuyển âm dương."
Tịch Ứng Chân cười: "Cô nương nói đúng, ‘Chuyển Âm Dịch Dương thuật' chính thị gốc nguồn của ngón 'Nghịch Dương chỉ'. Tây Côn Lôn suốt đời làm gì cũng theo ý nghĩ cuả ông ta, chẳng cần biết hậu quả ra sao. Ông ta nghĩ ra ‘Nghịch Dương chỉ', bổn ý dùng nó nghiên cứu sâu rộng võ học, nhưng truyền đến đời sau, nó lại trở thành một công cụ khổ hình để tra tấn kẻ địch."
Lạc Chi Dương nghe lời bàn đó, hắn nảy sinh một hy vọng, vội nói: "Diệp cô nương, cô là nữ ... nữ đệ tử của Vân đảo vương, không hiểu cô có được học qua thuật ‘Chuyển Âm Dịch Dương' này hay không?"
Hắn nhanh nhẩu miệng lưỡi, gần như buột mồm thốt ra hai từ 'Nữ nhân'.
Diệp Linh Tô khẽ lắc đầu: "Cái ngón tâm pháp giữ nhà này, Lương Tiêu truyền cho Hoa Kính Viên, rồi Hoa Kính Viên lại dạy cho tổ sư Vân Đình, đang dạy nửa chừng thì tổ sư Hoa Kính Viên thất tung, cho nên tổ sư Vân Đình cũng không học được toàn bộ. Sau này, tuy có bổ cứu thêm, nhưng chung quy không thể theo kịp tâm pháp nguyên thuỷ, cho nên việc tu luyện nó chất chứa rất nhiều phong hiểm. Tu vi ta còn mỏng, đảo vương sợ ta bị tẩu hỏa nhập ma, nên đã không đem nó dạy ta."
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Lạc Chi Dương tức tối đến độ hắn giậm chân giậm cẳng đùng đùng. Tịch Ứng Chân lại cứ thản nhiên, ông cười, nói: "Ý trời đã định, chẳng thể cưỡng cầu, có lẽ số phận bần đạo là buộc phải táng thân trên đảo này, 'Trang Tử khóc vợ chết, đã chỉ vỗ bồn mà ca', sinh sinh tử tử, rốt cục có đáng cái quái gì!",
Ông càng thức thời hiểu rõ số mệnh, Lạc Chi Dương càng thấy trong lòng buồn lo, hắn nghĩ tới những tình nghĩa của hai năm qua sống cạnh họ Tịch, ruột gan hắn quặn thắt, gần như muốn sa lệ.
Chợt nghe Tịch Ứng Chân nói thêm: "Ta còn sống ngày nào, ngày nấy là Xung đại sư không dám đến phạm, ta chết đi, hắn nhất định sẽ nghĩ trăm mưu ngàn kế để đối phó hai đứa các ngươi. Cũng còn may, Lạc Chi Dương thông minh, đã bắt buộc hắn đưa ra 'Thiên Cơ Thần Công đồ', quyển sách này rất quan trọng đến công chuyện phục quốc Mông Nguyên, mình có thể dùng nó chế ngự hắn. Lạc Chi Dương, quyển sách này ta giao cho mi giữ lấy, vô luận thế nào, mi cũng phải bảo đảm an toàn cho Diệp cô nương."
Tịch Ứng Chân nói xong, ông lấy quyển sách đưa cho gã thiếu niên. Diệp Linh Tô bực tức: "Sách này là đồ vật của Đông Đảo mình, sao lại đưa cho tên quỷ ba xạo này giữ? Ngoài cái tài nói dối, hắn còn có được bổn sự nào coi cho được để mà đấu đá! Hừ, chưa kể, hắn tài cán gì mà đòi bảo đảm an toàn cho ta?"
Còn đang cơn bất bình, bỗng cô thấy Lạc Chi Dương cứ đứng tần ngần, không nhận quyển sách.
Tịch Ứng Chân không vui, nói: "Tiểu tử, mi còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì?"
Lạc Chi Dương lắc đầu, thưa: "Đạo trưởng, ngài ngày nào chưa chết, ngày đó, mình còn có thể tìm cách chữa trị, chỉ cần ngài còn một hơi thở thì quyển sách này còn phải do chính ngài giữ gìn."
Hàng lông mày Tịch Ứng Chân nhíu cao, ông bảo: "Tiểu tử, cho đến giờ, ta thấy mi lanh lợi, tại sao đến thời điểm mấu chốt, mi lại không thông đại thể?"
"Đạo trưởng quá coi trọng tui", Lạc Chi Dương gượng cười, "Tui chỉ là một thằng lưu manh sông Tần Hoài, làm sao hiểu được gì là đại thể, gì là tiểu thể? Nếu tui nhận quyển sách này, chẳng phải cho rằng ngài thể nào cũng sẽ chết? Tìm sống sót nhờ vào cái chết của đạo trưởng, hai đứa tui ngàn vạn lần không thể nào làm cho được."
Tịch Ứng Chân vừa bực mình, vừa cảm động, ông lắc đầu lia lịa: "Thằng nhỏ này, mi tự dối mình và xem thường người khác."
Nói xong, ông nhắm hai mắt lại, nhạt giọng bảo: "Thôi, hai đứa ngươi kéo nhau đi ra ngoài đi."
Lạc Chi Dương lẳng lặng bước ra khỏi hang động, hắn đưa mắt nhìn trùng khơi, nghĩ đến những gian nan sắp đến, trong lòng rất buồn phiền. Bỗng mũi hắn ngửi được một mùi thơm, ngoảnh nhìn lại, hắn thấy Diệp Linh Tô đã lặng lẽ đi đến bên cạnh. Đôi mắt nàng trong như nước hồ thu, cô gái im lặng nhìn vào hắn một hồi, rồi cô đột nhiên nói: "Vừa rồi, ngươi đã làm rất phải!"
Nói xong, mặt hoa thoáng ửng hồng, cô vung vẩy tay áo, quày mình đi về phía xa xăm.
Một lúc sau, cô trở về, trong tay ôm một khối đất sứ, cô đặt nó xuống đất, bắt đầu nhào nặn ra những món có hình dạng chén bát, dĩa, chậu...
Lạc Chi Dương nhìn ra ý định của cô, hắn xốc tinh thần lên, đến bên cạnh giúp cô một tay. Hai người vẫn lặng thinh, cùng nhào nặn đất sứ thành chén bát, đĩa, chậu ... rồi sau đó,
Lạc Chi Dương tạo một khuôn lò, hắn nổi lưả nung lô đồ sứ.
Xong việc này, Lạc Chi Dương săn về một con sơn dương, hắn xin Diệp Linh Tô một kim châm, uốn cong nó thành lưỡi câu, rồi rút chỉ áo làm dây câu, hắn kiếm được hai con cá lớn, băm nhỏ thịt dê nhồi vào trong cá, sau một hồi nấu nướng, đã xong được một chậu món "Ngư Dương tiên", bưng vô trong động. (ND: Tiên '鲜' nghĩa là tươi , gồm bên phải là bộ NGƯ '魚', bên trái là chữ DƯƠNG (dê) '羊')Nguyên lai, cá thì tanh, dê thì hoi, thịt dê nhồi bụng cá, nấu nướng xong, chẳng những cả mùi tanh lẫn mùi hoi đều biến mất, món ăn này bốc mùi thơm lựng, đưa vào miệng lại ngon lành kỳ lạ, thịt cá biển tươi rói, nhai chầm chậm, cho cảm giác thanh thoát nhè nhẹ. Tịch Ứng Chân ăn vào, ông khen ngợi không dứt, có cảm giác quên hết hẳn những mĩ vị ông từng nếm qua trước đây, vui vẻ nói: "Hai chữ NGƯ và DƯƠNG tụ họp với nhau lại thành chữ TIÊN, đúng là người xưa đẫ không có lừa gạt ta! Lạc Chi Dương, mi nấu món này, vậy có biết lai lịch từ đâu không?"
Lạc Chi Dương cười, đáp: "Tui là một thằng ngốc, chỉ biết nấu nướng mà ăn, bàn đến lai lịch, một tí xíu cũng không rõ!"
Tịch Ứng Chân giải thích: "Người phương Bắc chuyên ăn dê, người phương nam chủ yếu ăn cá, hai thứ này thiệt chẳng có tí gì liên quan với nhau. Chẳng dè, vào thời Xuân Thu, ở nước Tề nảy sinh một tay đầu bếp kỳ tài, tên gọi Dịch Nha, chuyên nấu ăn cho Tề Hoàn Công ..."
"Tiểu nữ có nghe nói qua về người này!", Diệp Linh Tô Nga nhăn mặt, nhíu mày, "nó chẳng phải là một đại gian thần sao?"
"Chuyện nấu nướng không mắc míu gì tới trung hay gian!", Tịch Ứng Chân xua tay áo, "từ xưa tới nay, những tên đại gian thần, phần lớn đều là những nhân vật cực kỳ thông minh. Tên Triệu Cao thuộc lòng toàn bộ luật lệ, rất giỏi môn thư pháp Thái Kinh, còn Tần Cối đỗ trạng nguyên thời Đại Tống, chuyện văn chương tất nhiên cũng là tuyệt hảo. Thằng Dịch Nha này nhân phẩm tuy kém, nhưng nghề nấu ăn đúng là thiên phú. Hắn có cách nấu độc đáo, đem bắc dương nam ngư pha trộn vào nhau, bụng cá nhồi thịt dê, tạo nên một món mỹ thực tuyệt phẩm. Tề Hoàn Công ăn lần nào cũng khen rối rít, đưa đến chỗ từ đó vô cùng tin cậy hắn. Người ta hay chê cá tanh, dê hoi, thế nhưng hai cái thứ có mùi cực kỳ khó ngửi đó, khi pha lẫn vào nhau, đã triệt tiêu cả tanh lẫn hoi, vị cá hoà cùng vị thịt dê, vừa ăn vô miệng là thấy rõ rệt từng thứ, đâu ra đấy!"
Lạc Chi Dương vội hỏi: "Đạo trưởng thấy món này tui nấu ra sao?"
"Không tệ, không tệ!", Tịch Ứng Chân vuốt râu, vui vẻ nói,"Tươi đã là lạ, mà ngon cũng không thua cổ nhân. Ta chỉ thấy kỳ ở chỗ, tiểu tử nhà mi này đã học được ở đâu thuật nấu ăn khéo léo vậy?"Diệp Linh Tô nghe ông nói, cô cũng thấy tò mò, hai mắt chớp khẽ, cô liếc trộm vào Lạc Chi Dương, thấy gã này cười hì hì: "Đâu có đi học ở đâu đâu, toàn vì cái bụng đói mà ra! Ông già tui ổng không chăm làm, hổng biết phân biệt năm giống lúa, ổng thà ôm cái bụng đói mà đọc sách, chớ không khứng sờ tay vô việc bếp núc, nếu tui hổng biết nấu cơm, chắc là không sống sót nổi. Hơn nữa gia cảnh chật vật, chẳng mua nổi thịt thà ở chợ, tui thường cùng thằng Giang Tiểu Lưu đi săn bắt dã thú chốn đồng hoang, rồi lén coi cách nấu nướng của mấy người đầu bếp trong thanh lâu, ngày một ngày hai, cũng học được cách làm một số món. Nhị vị có chỗ không biết, bàn về nấu ăn, tại kinh thành, mấy đầu bếp của rẻo sông Tần Hoài là số một, thức ăn nhiều món đa dạng, ngon chẳng kém gì ngự trù trong Tử Cấm thành!"
Hắn nói đến đấy, bất giác buồn cười, nhưng nhìn thần sắc bần thần của hai người đang dòm dòm vào hắn, Lạc Chi Dương hiểu họ đang nghĩ gì, hắn bản tính cứng cỏi, không thích bị người khác thương hại, hắn gắng gượng nói: "Nhị vị, món này phải ăn nóng mới ngon, để nguội, mùi cá, mùi dê bốc lên, sẽ hết ngon!"
Tịch Ứng Chân hít vào một hơi dài, ông nói: "Hai tay Lạc Thiều Phượng chỉ chuyên múa bút, gẩy đàn, buộc ông ta đi làm việc nhà quả có khuất tất thiệt. Mà cũng kỳ, ông ta sa cơ thất thế đến tột cùng như vậy, ngay cả tự bản thân còn lo không xong, vậy tại sao còn nhặt mi về làm con nuôi?"
Nghe ông hỏi, Lạc Chi Dương lại chạnh nhớ tới khối ngọc, mấy tấm vàng lá đang cất giữ trong túi áo trong, nhớ tới tờ thư tuyệt mệnh, mà từng dòng, từng dòng chữ trong thư đang hiện trở lại trong óc, biết bao nghi vấn trỗi dậy trong tâm, cảm giác nhiều đợt sóng lòng đang dâng cao trụt thấp như bão táp trên biển cả.
Bỗng nhiên, mất hứng thú ăn uống, hắn không sao nuốt trôi nữa, bèn đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này trời chạng vạng tối, mặt biển lăn tăn những mảng sáng trắng bạc loa loá, ánh trăng chiếu lên ngọn núi kỳ dị mé sau, vẽ nên cảnh cây vàng lá ngọc, cây cối trước núi tắm ánh sáng trăng bàng bạc ánh kim loại như núi vàng núi bạc phản chiếu tuyết trắng, dường muốn đua chen cùng ngân quang từ sóng biển vỗ bập bềnh.
Trước cảnh sắc đó, Lạc Chi Dương thấy những muộn phiền trong lòng tan biến sạch. Hắn rũ bỏ hết tạp niệm, xốc tinh thần lên, đi một mạch ra chỗ bãi đá tảng, thấy tứ phía là đá cùng cây cỏ, gió biển rì rào qua cành lá, thanh âm chợt lớn chợt nhỏ, khi ầm ĩ như tiếng rồng hú cọp gầm, lúc nhè nhẹ tựa giọng ma hờn quỷ oán.
Lạc Chi Dương nhắm nghiền hai mắt, những âm thanh các loại đó đồng lúc vang vọng trong tai, không kể tiếng gió, ngoài tiếng sóng, ngay cả tiếng lá rơi rụng, tiếng cá giỡn sóng, hoà cùng tiếng sè sè của "Hải Âm Mộng Điệp trận", chúng như một tia, không ngừng chạm vào màng nhĩ hắn.
Bất tri bất giác, luồng suy nghĩ trong đầu hắn bập bềnh trỗi dậy, trong khung cảnh trời cao biển rộng đó, những ý tưởng kỳ diệu nổ bùng ra, hoà cùng đất trời thành một thể thống nhất. Cái cảm tưởng đó, như mộng mà không phải là mộng, khó tả thành lời, từ lúc tuổi còn thơ đến khi khôn lớn, vẫn tiềm tàng trong lòng, mỗi lần hắn gặp bi thương phiền não, chỉ cần tiến vào cảnh giới đó, đều có thể làm cho hắn hưng phấn trở lại.
Qua một lúc đắm chìm trong cảnh đó, Lạc Chi Dương mở mắt, cảm giác thân thể đang từ mềm mại nhu nhuyễn, đang từ uể oải bạc nhược, bỗng tâm tư chợt sống động, đầu óc minh mẫn lạ thường. Hắn chăm chú nhìn ra biển rộng, thấy những con sóng lớn dần lên, hình dạng tựa những dải lụa mềm mại toả sắc đen thẫm.
Ngắm biển một hồi, hắn đưa sáo lên môi, bắt đầu thổi khúc 'Dương Minh Thanh Vị', rồi chuyển qua 'Thái Âm An Tì', quá nửa chi khúc, từ trên xuống dưới, cơ thể dường như ngâm trong nước nóng, nhiệt huyết dần chìm xuống, hơi ấm lan toả, chân khí thâm nhập vào từng lỗ chân lông, khiến lông tóc dường như tự dựng đứng lên.
Đột nhiên, trong đầu Lạc Chi Dương loé ra một ý niệm kinh khủng, "muốn trừ khử ‘Nghịch Dương chỉ', cần làm cho khí huyết nghịch lưu, nếu mình đem thổi ngược 'Chu Thiên Linh Phi khúc' từ dưới lên, thay vì thổi bắt đầu từ khúc 'Dương Minh Thanh Vị', hãy thổi khúc 'Dương Kiểu điều' thuộc nhóm kỳ kinh bát mạch trước, xem xem có thể làm cho khí huyết nghịch chuyển hay không?"
'Chu Thiên Linh Phi' vốn có hai mươi hai chi khúc, ứng theo mười bốn kinh mạch cùng tám mạch kì kinh, nếu thổi theo thứ tự, chân khí sẽ lưu chuyển theo nhạc, đúng như vòng chảy của khí huyết vận hành theo con đường chính đạo. Với ý niệm kia, đem thổi ngược hai mươi hai chi khúc nọ, thì sẽ làm cho chân khí vận hành ngược lại chăng?
Ý niệm vừa đến, Lạc Chi Dương rúng động toàn thân, từ trong mảng đen tối trước mặt bỗng hiện ra một tia sáng, nếu có thể dùng tiếng sáo gây nghịch chuyển chân khí, thì cái bài toán khó của "Nghịch Dương chỉ" cũng có thể dựa theo đó mà tìm ra giải đáp.
Hắn xốc cao tinh thần, bắt đầu thổi từ khúc cuối cùng là 'Dương Kiểu điều' thổi ngược thứ tự về trước, thổi xong khúc này, hắn chưa thấy có gì khác lạ, khi tấu qua chi khúc kế là 'Âm Kiểu điều', hắn chợt cảm giác chân khí bỗng nóng rực lên trong hai mạch "Dương Kiểu" và "Âm Kiểu", luồng chân khí nọ tả xung hữu đột, mường tượng đang gây đau xót nhè nhẹ trong mỗi huyệt đạo của hai mạch đó.
Hai đường kinh mạch thuộc tám mạch kỳ kinh đó, khí mạch thật nhỏ, li ti như có như không, hành giả tu luyện nội công, chỉ khi nào tích luỹ được chân khí sung túc rồi mới có thể dẫn dắt chân khí đi vào hai kinh mạch này. Thành thử, trong các pháp môn luyện công chính phái thông thường, hai mạch " Âm Kiểu" và " Dương Kiểu" đều chỉ được tu tập vào giai đoạn cuối cùng.
Lạc Chi Dương làm ngược ngạo như vậy, căn bản là đi nghịch thiên, hắn còn chưa dứt khúc 'Âm Kiểu điều', độ nóng của luồng khí càng lúc càng tăng, nó sống động tựa một con rắn nhỏ, luồn qua lách lại trong hai mạch, gây va chạm khiến hai kinh mạch phát đau đớn, ngứa ngáy, nỗi khó chịu không sao hình dung nổi. Lạc Chi Dương đang định bỏ ngang, nhưng hắn nghĩ đến chỗ tính mạng Tịch Ứng Chân không còn được bao lâu, hắn đành nghiến răng, cố gắng chịu đựng, đem hai chi khúc Dương Kiểu và Âm Kiểu thổi lặp đi lặp lại bảy, tám lần, nhưng chân khí toàn thân vẫn không chút động tĩnh, đang cơn tuyệt vọng, hắn đột nhiên cảm giác mạch "Dương Kiểu' bị chấn động mạnh, một tia chân khí như chớp giật đã đột phá mọi cản trở, điều mà hắn chưa từng trải nghiệm, đã rót vào mạch ''Âm Kiểu'.
Lạc Chi Dương mừng rỡ quá sức, hắn thổi tiếp qua chi khúc thứ ba 'Dương Duy điều', mong muốn dẫn chân khí vào mạch "Dương Duy". Nào ngờ, chân khí đưa đến đấy, bỗng nó bị chặn đứng lại, nhiệt độ mỗi lúc một nóng lên, thất thoát ra ngoài cơ thể. Lạc Chi Dương xuất hạn, mồ hôi đổ như tắm, ngay cả khi hắn gắng thổi thêm vài lần, đều vô ích, đột nhiên, một làn hơi thở vọt ra khỏi miệng, buộc hắn buông cây sáo, rốt cuộc, hắn không thể nào thổi tiếp được nữa.
Đang trong trạng thái mệt mỏi, hắn chợt nghe xoạt xoạt, từ chỗ cao trên trời bỗng sa xuống một vật gì loang loáng trắng.

--- hết chương 12 ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK